Tục làng
Chương 7
“Đẹp không?”
Người nọ bất chợt hỏi. Gã hầu đằng sau run bắn mình, thiếu chút nữa đánh rơi chiếc lược cầm trên tay. Nhưng kinh nghiệm theo hầu Mân Doãn Kỳ lâu năm đã cho gã biết, lúc này phải có một đáp án được đưa ra. Gã khép nép cúi đầu, cố làm cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh.
“Bẩm cậu, trần đời con chưa thấy ai mặc hỉ phục đẹp như cậu, cậu xem…”
Câu nói này, kì thực có chút nịnh bợ hơi lộ liễu. Thế nhưng những gì tên hầu nói đích xác cũng là thực. Mân Doãn Kỳ mi thanh mục tú, mặc hỉ phục đỏ rực, giống như một con phượng hoàng cao quý. Hiềm nỗi đôi mắt của hắn quá sắc, giờ phút này lại hơi ảm đạm, dễ khiến người ta không dám nhìn thẳng, còn có một loại áp lực vô hình không rét mà run.
Mân Doãn Kỳ đứng dậy, đẩy cửa bước ra. Lúc này mới thấy, trời đã tối om. Mặc hỉ phục vào ban đêm, không biết cậu Mân định làm gì?
Ngoài cửa đã có người đợi sẵn. Một người đàn bà mặc áo tấc đỏ, theo sau có bốn người khác. Người này, làng Triêu Tịch không ai là không biết. Bà là người trông coi miếu thờ của làng, cũng là người lo liệu mấy việc thờ cúng này kia. Thanh Đồng(*) của làng Triêu Tịch, bà Phúc Loan. Vậy có thể đoán, mấy người đằng sau, là tứ trụ hầu dâng(**) vậy.
“Lạy cậu, đã sắp đến giờ. Ta nên đi ngay kẻo lỡ.”
Nghe bà Loan nói thế, Mân Doãn Kỳ cũng gật đầu. Đoàn người khởi hành trong đêm, nhưng cũng có đủ đèn lồng, kiệu hoa. Ai nấy đều ăn ý mà giữ im lặng hết mức. Họ cảm thấy căng thẳng, mặc dù bản thân đang là một phần của hôn sự – một việc mà ở thời nào đi chăng nữa, người ta cũng cho rằng ấy là điều đáng vui mừng. Đường xá vắng tanh. Các hộ dân quanh đó đã đóng cửa đi ngủ, vì thế đoàn người đón rước càng thêm trôi chảy. Trăng mờ treo cao trên đỉnh đầu, thả xuống ánh sáng lành lạnh sắc như dao. Họ cứ im lặng đi như thế, lầm lũi bước như những bóng ma. Ai mà ra đường giờ này, hẳn sẽ bị dọa cho khiếp vía. Cái màu đỏ le lét phát ra từ đèn lồng và bộ đồ những người kia đang mặc, chẳng có vẻ gì là ấm áp tươi vui như ban sáng, mà đượm một dự cảm chết chóc tiêu điều.
Đoàn người dừng lại ở trước một căn nhà nhỏ. Tên hầu mau mắn đi lên trước, rút con dao trong vạt áo ra, đẩy qua khe cửa. Cửa nhà ở đây đa số đều làm như vậy, chốt rất lỏng lẻo, chỉ cần khẽ gảy cũng có thể đẩy lên. Cánh cửa yếu ớt kêu mấy tiếng cọt kẹt. Mân Doãn Kỳ dường như đã không đợi được, nóng lòng bước qua ngưỡng cửa. Mà bà Loan đã kịp ngăn lại đoàn người phía sau, nhỏ giọng nói, “Ta đợi ở đây. Chuyện trước mắt, chỉ có cậu mới làm được.”
Mà Mân Doãn Kỳ, đã xăm xăm đi qua khoảng sân nhỏ, vô cùng quen thuộc mà rẽ ở ngã trái, đi tới phòng ngủ của gia chủ.
Hắn làm sao lại không biết phòng ngủ ở đâu. Trước đây, không phải hắn cũng chẳng ít lần mơ tưởng, được vào đó tay ôm má ấp với Trịnh Hiệu Tích đấy à.
Hôm ấy cũng là ngày kết thúc lễ thân nghinh(***), Trịnh Hiệu Tích đón cô Dung về nhà. Trên cửa, trên cột hẵng còn dán chữ “Hỉ” được cắt thật đẹp. Màu đỏ ma quỷ đó đâm vào mắt Mân Doãn Kỳ đau nhói. Trong đêm đen, hắn lại ngỡ như nhìn thấy Trịnh Hiệu Tích cầm bút lông, nắn nót viết từng chữ lên tấm lụa trắng. Trịnh Hiệu Tích đẹp đẽ là thế, thanh cao là thế, là người mà hắn hàng đêm dù dằn vặt cùng cơn mơ, cũng chẳng dám lôi cậu xuống chốn hồng trần bẩn thỉu này. Ấy thế mà người đàn bà kia lại dám.
Người đàn bà kia thì được, thế sao hắn lại không được?
Mân Doãn Kỳ đứng một lúc trước cánh cửa đóng im lìm. Tiếng kêu của lũ quạ kéo hắn về thực tại, nói cho hắn biết, sắp đến giờ rồi.
Vậy là, không còn do dự nữa, Mân Doãn Kỳ đẩy cửa bước vào.
Sau tấm màn the, hắn nhìn thấy người phụ nữ kia dựa đầu vào ngực Trịnh Hiệu Tích. Hẳn hai người vừa trải qua đêm tân hôn nồng nàn. Hắn còn ngửi thấy trong không khí mùi hương đầy ý vị. Nhưng kì lạ thay, lúc này, Mân Doãn Kỳ không còn tức giận nữa. Hắn kéo lên một nụ cười, tự nhiên như không mà bước lên giường. Tấm phản kêu kẽo kẹt. Người tỉnh giấc đầu tiên là cô Dung.
Nương theo ánh trăng mờ, vẻ mặt kinh hoàng của cô được Mân Doãn Kỳ thu hết cả vào mắt. Hương rượu tản trong không khí, hẳn tối nay Trịnh Hiệu Tích đã uống không ít. Mân Doãn Kỳ lanh lẹ khóa cô Dung lại, chặn miệng cô ngay khi cô vừa định ngồi dậy. Một màn vật lộn nho nhỏ diễn ra. Nhưng Trịnh Hiệu Tích vẫn không tỉnh. Mân Doãn Kỳ ý cười càng thêm sâu. Hắn giơ tay lên, đâm thẳng con dao vào cổ họng cô Dung.
Giết người, chưa bao giờ là chuyện đơn giản đến thế. Mân Doãn Kỳ nghĩ.
Đẩy cái xác đầy máu sang một bên, Mân Doãn Kỳ thở ra một hơi. Ước chừng đã sắp đến giờ. Giờ thành thân của hắn và Trịnh Hiệu Tích.
Mân Doãn Kỳ vui quá.
Hắn lần lượt cởi bỏ đai áo, quần dài… sau đó nhẹ nhàng áp lên thân hình của Trịnh Hiệu Tích. Trịnh Hiệu Tích chỉ mặc một cái áo trong rất mỏng, nên Mân Doãn Kỳ có thể dễ dàng mò tay vào, không ngừng ve vuốt. Hắn như đi lạc giữa cơn mơ. Mùi hương từ đâu thoát ra, lấp đầy hai cánh mũi, khiến hắn mê đắm. Gì thế nhỉ? À, mùi của em đấy còn gì. Mùi hương nguyên bản của em. Hắn đã bao giờ gần em đủ gần, để mà biết, thì ra em lại thơm thế này…
Chuyển động nhịp nhàng như nước chảy mây trôi. Hai bàn tay đan vào nhau, trong đêm đen quấn quýt không rời. Cánh hoa khẽ mở ra đóng vào, bật thốt những thanh âm vô nghĩa. Tiếng kêu của lũ quạ vẫn vang lên thê thiết. Như thương cảm. Như nhắc nhở. Như thúc giục.
Cuối cùng, trong cơn mộng mà hắn ước sẽ không bao giờ phải tỉnh lại ấy, Mân Doãn Kỳ bật khóc nức nở. Nước mắt hắn chảy xuôi theo gò má, chắn mất cả tầm nhìn. Thế nhưng động tác vẫn vô cùng dứt khoát. Hắn đưa tay bao lấy cần cổ mảnh dẻ của Trịnh Hiệu Tích. Siết vào. Siết vào.
…
“Hiệu Tích, đợi ta mang lễ tới rước em về. Em đừng vội làm đám cưới với người ta, nghe không?”
Ấy là những lời Mân Doãn Kỳ vĩnh viễn không còn cơ hội để nói ra.
…
Làng Triêu Tịch không lớn, vì thế mỗi khi nhà nào có việc, y như rằng mọi người rộn ràng hết cả lên. Nhất là mấy chuyện trọng đại như hỉ sự, lại càng không thể bỏ qua. Năm ấy Trịnh Hiệu Tích làm đám cưới với cô Dung, không có nhiều tiền lo liệu, nhưng hàng xóm láng giềng mỗi người đỡ cho một ít, cũng vừa vặn làm được bữa tiệc xinh xinh. Trịnh Hiệu Tích không phải người gốc ở đây, nhưng ai cũng mến chàng trai trẻ hiểu biết mà lễ độ này. Còn nghe thêm chuyện, mồ côi, số khổ quá, phải lang bạt tới đây, người ta lại càng thương.
Nhưng mà họ cũng không biết, Trịnh Hiệu Tích không chỉ số khổ, mà còn mệnh bạc.
_
(*) Thanh Đồng: tên gọi khác của ông đồng, bà đồng. Người ta tin rằng các vị thần linh có thể nhập hồn vào thân xác các ông đồng, bà đồng nhằm phán truyền, diệt trừ tà ma, chữa bệnh, ban phúc, ban lộc cho các con nhang, đệ tử. ( theo wikipedia )
(**) Tứ trụ hầu dâng: Phụ đồng.
(***) Lễ thân nghinh: Bước cuối cùng trong hôn lễ của người Việt. Hiểu nôm na là lễ rước dâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!