Túc Liệu - Hiệp Cốt - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Túc Liệu - Hiệp Cốt


Chương 15


3 giờ sáng, máy bay đáp xuống nơi núi non hoang sơ.

Giữa đại sảnh sân bay đèn đuốc sáng trưng nhưng lại tịch liêu không một bóng người, Ngô Sâm không mang bất kỳ một kiện hành lý nào. Chuyện thứ nhất sau khi đáp đất vẫn là lấy điện thoại ra gọi. Ngô Sâm bước nhanh ra ngoài, cho tới khi tiếng nói điện tử không cảm xúc kết thúc mới nhét điện thoại vào túi áo gió.

Sự ướt lạnh ở đây càng tệ hơn vùng duyên hải, mưa nhỏ liên tục rơi tí tách. Tài xế đã chờ sẵn ven đường đang đánh ngáp, thấy Ngô Sâm một mình đi ra, bộ dạng khí phách hiên ngang, lập tức biết đây là ông chủ của mình, bước xuống xe nhiệt tình tiếp đón.

Chiếc Minibus nhỏ này đã là chiếc xe tốt nhất thư ký có thể thuê được ở nơi này. Chuyến bay thẳng đến đây cực kì ít, Ngô Sâm đổi máy bay một lần, gặp bão tuyết nên đến trễ vài tiếng, rốt cuộc mới đến được mục tiêu.

Không lâu sau khi rời khỏi sân bay, trước khi vào quốc lộ, tài xế vui vẻ hớn hở đáp lời: “Sếp tới bàn chuyện làm ăn đúng không.”

Những giọt nước mưa không ngừng tụ lại trên cửa sổ xe, rồi lại bị tách ra không ngừng, Ngô Sâm im lặng không nói, bóp chặt điện thoại trong túi, “Không phải.”

Tài xế quen thuộc đánh tay lái, chiếc xe con đơn sơ linh hoạt đi trên con đường gập ghềnh. Gã “Chẹc” một tiếng, hẳn là không tin, mặc một thân comple tinh xảo của người kinh doanh thế này, chẳng lẽ là tới vùng nông thôn này để du lịch chắc. Tiếp tục nói: “Sếp nhìn trúng miếng đất nào ở đây thế, tôi quen hết, để tôi trả giá giúp nhé.”

Đường núi chậm chạp, tài xế tự cho là đã gãi đúng chỗ ngứa rồi, có thể bắt đầu nói chuyện thoải mái. Ai ngờ, Ngô Sâm ấn nút hạ cửa sổ xe xuống một chút, để mưa bụi lạnh lẽo hất vào, trông không hề có tâm trạng tán gẫu. Tài xế cười gượng vài tiếng, thức thời định ngậm miệng, lại nghe Ngô Sâm nói, giọng điệu nghiêm túc chắc chắn:

“Tôi tới để cầu hôn.”

Nhà cũ ở trấn trên mười căn như một, ở chân núi có một căn tương đối thấp hơn. Mưa sắp hết, một tổ chim sẻ dưới mái hiên đang rộn ràng kêu.

Trong WC, Hà Thanh ôm chân cuộn người trên bồn cầu, đôi mắt trống rỗng. Rõ ràng đã ngủ cả ngày, lại không hề thấy tỉnh táo.

Tiếng đập cửa đánh vỡ đống hỗn độn này, “Thanh Thanh à, có phải con khó chịu ở đâu không, có muốn gọi bác Vương đến xem thử không?”

Bác Vương là hàng xóm của họ, cũng là một bác sĩ ở trấn trên vừa về hưu. Hà Thanh lắc đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Con không sao đâu ạ.”

Người bên ngoài bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Vậy tắm nước nóng đi, nhanh ra ăn cơm chiều này. Thanh Thanh à.”

Hà Thanh gật đầu, cúi đầu nắn bóp ngón tay mình, âm sắc càng nhạt: “Dạ. Con biết rồi ông nội.”

Nghe tiếng bước chân tập tễnh lo lắng chậm rãi biến mất, mũi Hà Thanh đau xót, vùi đầu thật sâu vào hai cánh tay.

Đêm khuya hôm qua Hà Thanh về đến nhà. Dọc theo đường đi chỉ có những con thiêu thân lảng vảng dưới bóng đèn đường vàng ám, cậu như cái xác không hồn xách túi hành lý, lại xa xa thấy đèn trong nhà đang sáng. Phản ứng đầu tiên của Hà Thanh là có trộm. Nhưng khi đó cậu không có thời gian để sợ hãi, lại ôm tâm thế tự cắt đường lui(1), trực tiếp mở cửa.

(1) Gốc: 破釜沉舟 (đập nồi dìm thuyền): quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Vì thế liền đối diện với ông nội nghe tiếng nên tới xem thử.

Hà Thanh chết trân mà nhìn, muốn nói gì đó, thử vài lần vẫn không sao mở miệng được. Tầm mắt dần dần mơ hồ, ông nội đang gọi cậu “Thanh Thanh” Tất cả cảm xúc như vỡ đê, Hà Thanh khóc lóc nghẹn ngào gọi “Ông nội”, nhào vào lồng ngực gầy yếu của ông. Ông nội cho rằng cậu chỉ vui quá mà khóc, ngượng ngùng “hà hà” cười hai tiếng, miệng nói “Ai da ai da, không sao mà”, bàn tay thô ráp nặng nề vỗ lưng đứa cháu nhỏ.

Ra là vài ngày trước sức khỏe ông nội chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ đồng ý cho xuất viện. Sau khi về nhà, ông định ổn định công chuyện rồi mới liên hệ đứa cháu, gọi Hà Thanh về. Ai ngờ, lúc gọi tới điện thoại lại vẫn luôn trong chế độ tắt máy. Ông nội càng thêm sốt ruột, ban đầu định sáng mai lên thành phố, Hà Thanh lại trực tiếp xuất hiện trước cửa nhà.

Về đến nhà, thân mình và trái tim đều an bình lại. Xác nhận kỹ càng tỉ mỉ tình trạng sức khỏe của ông nội xong, Hà Thanh thả lỏng một chút, rồi lại ôm lấy ông khóc đến kiệt sức. Ông nội ngơ ngác, liên tiếp hỏi sao vậy. Hà Thanh lắc đầu, nói bản thân đau quá. Ông nội quan tâm hỏi chỗ nào, Hà Thanh lại không nói được. Sau đó cậu chui vào phòng, ngủ mãi cho đến tận hoàng hôn ngày hôm sau.

Trong phòng tắm, sương khói lượn lờ, Hà Thanh vùi mình dưới dòng nước ấm.

Cậu muốn rửa sạch sẽ hoàn toàn thân thể mình, tẩy sạch những dấu vết mờ ám, tẩy sạch những hồi ức lúc âu yếm đắm say, tẩy sạch thứ dơ bẩn nhất là thân phận kẻ thứ ba. Hận không thể lột bớt một tầng da, trở lại làm bản thân khi chưa rời khỏi trấn nhỏ này. Những gì ở chân núi này là toàn bộ cuộc sống của cậu, chưa biết được tốt hơn, sẽ không mơ tưởng như thế.

Nhưng mà, cậu vừa nhắm mắt lại, xúc cảm lại thành bàn tay của Ngô Sâm  đang âu yếm mỗi một tấc trên cơ thể cậu. Dòng nước ấm chảy dọc theo thân mình là vòng ôm ấp của Ngô Sâm, bọt nước không ngừng rơi xuống như những nụ hôn phơn phớt lên gương mặt cậu. Cậu càng muốn tẩy sạch chúng, thân mình và trái tim cậu càng thêm khao khát khẩn cầu có Ngô Sâm.

Hốc mắt Hà Thanh đau đớn, yết hầu đắng chát. Cậu như một kẻ chết đuối, òa khóc trong làn nước. Từ nhỏ cậu đã được khen là thông minh, lại dễ dàng bị Ngô Sâm thay đổi thành kẻ ngu ngốc chỉ biết ngủ vùi rồi khóc lóc. Khóc xong rồi, cậu trở thành một chiếc bình thủy tinh rỗng tuếch, mỏng manh dễ vỡ.

Tắt nước đi, Hà Thanh tự nói với bản thân, cậu chỉ cam tâm tình nguyện làm một giấc mộng. Tất cả mọi thứ trong mộng đều đẹp, tàn nhẫn chỉ là đã tỉnh mộng rồi.

Thấy cháu trai bước ra từ WC, ông nội nhìn qua.

Hà Thanh xới hai chén cơm nóng, ngồi xuống bàn, đưa chén đầy cho ông nội. Cậu cúi đầu, ách giọng nói: “Ông nội, con tắm xong rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Ông nội chưa ăn, cậu cũng không ăn. Cuối cùng ông thở dài, uống một ngụm canh, Hà Thanh mới máy móc cầm đũa lên.

“Thanh Thanh, bây giờ con nói được rồi chứ?”

Hà Thanh nhai cơm trắng, nhìn chằm chằm cái khe trên mặt bàn, “Con tìm được việc, là xoa bóp ạ, nhưng con bỏ rồi.”

Ông nội nhìn đôi mắt sưng to như hai trái đào của cậu, trầm giọng nói: “Vậy tại sao lại bỏ?”

Hà Thanh không nói lời nào.

“Tại sao con lại tắt máy?”

Hà Thanh chậm rãi đặt chén xuống, đôi mắt tựa hồ lại đỏ thêm.

Trong lòng ông nội vô cùng hụt hẫng, giơ tay vuốt mái tóc ướt của đứa cháu nhỏ, “Được rồi, ông không hỏi nữa. Thanh Thanh nhà mình ăn no đi nào.”

Hà Thanh gác tay qua nhau bên dưới bàn, nuốt nước mắt vào trong, mới nghẹn ngào mà mở miệng: “Ông ơi, con xin lỗi.”

Đứa cháu nhỏ này của ông, từ nhỏ đã không cha không mẹ, bộ dạng gầy yếu trắng nõn, người ở trấn trên đều nói cậu không làm được việc gì đâu. Mỗi lần ông nội đều chắp tay sau lưng, cười hà hà một tiếng, Thanh Thanh nhà chúng tôi đầu óc nhạy bén hơn các ngươi, sẽ đi học cơ. Nhưng bây giờ, đứa bé ông nâng niu trong lòng bàn tay từ khi còn bé, bỏ học đi làm, còn chịu uất ức. Thân là ông nội của thằng bé, ông tiếc xót, cũng đau lòng hơn bất kỳ ai.

“Đứa bé ngốc này.” Hà Thanh về nhà, ông dậy sớm đi mua con cá trê về nấu. Ông lão gắp một miếng thịt cá thật lớn vào chén Hà Thanh, cầm chặt tay cháu trai, “Khóc cái gì, còn sống là chuyện tốt nhất. Ông cháu mình sau này đi bán vải trên phố cũng không lo chết đói được.”

Hà Thanh hít mũi, gật đầu thật mạnh, nói “Dạ”. Trong nồi còn rất nhiều, Hà Thanh lại gắp một nửa thịt cá trong chén của mình cho ông.

Hai người đang ăn cơm, không khí hòa hoãn một chút, đơn giản bắt đầu nói chuyện phiếm. Vầng trăng trên cao, ánh đèn ấm bên dưới, phảng phất như được trở về ngày xưa những ngày giản dị nhưng vui vẻ chỉ có hai ông cháu. Trên mặt Hà Thanh dần dần hé nụ cười, cậu nghĩ, từ giờ trở đi, cậu sẽ chỉ là Hà Thanh, là Hà Thanh lớn lên ở dưới chân núi nhỏ bé này, là Hà Thanh chưa từng gặp được Ngô Sâm ở chốn hải cảng phồn hoa đẹp đẽ.

Cơm nước xong, một chuỗi tiếng đập cửa trầm đục đột nhiên vang lên, hai người cùng lúc nhìn sang.

Hà Thanh đơn giản dọn dẹp chén đũa, để lại một câu “Để con đi xem” rồi đứng dậy đi mở cửa.

Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, người ngoài cửa rất cao, áo gió màu khaki đã bị nước mưa tẩm ướt thành màu đậm, trông phong trần mệt mỏi lại thêm chuyến xe mệt nhọc, ngũ quan tuấn tú lại không vì vậy mà trở nên ảm đạm. Nhìn thấy cậu, trong mắt ánh lên sự vui vẻ.

Hà Thanh choáng váng, quên cả đóng cửa, chật vật lui về sau một bước.

Ngô Sâm theo bản năng vươn tay, lại bị ông nội đã tiến đến ngăn lại, “Chà, sao lại mưa xối ướt đẫm thế, vào nhà vào nhà trước đã.”

Thấy thế, Ngô Sâm sửng sốt, nhìn hình dáng của ông lão, trong lòng đoán được tám chín mươi phần trăm, đi vào nhà, nghiêm túc nói: “Ông nội, con tới tìm gặp Hà Thanh.”

Hà Thanh chuyển mặt đi, lãnh đạm nói: “Anh đừng gọi bậy.”

Ông lão nhìn nhìn hai người, chọc chọc cánh tay Hà Thanh, “Thanh Thanh, con biết cậu ta à?”

Ánh mắt Hà Thanh chợt lóe, cậu không biết nói dối, đành hậm hực gật đầu.

Ông lão “Hừm” một tiếng thật dài, hắng hắng giọng, ý vị sâu xa nói: “Vậy, ngồi xuống trước đã.”

Ba người vây quanh một bàn toàn cơm thừa canh cặn.

Hà Thanh nhìn chằm chằm vào chén không, Ngô Sâm nhìn chằm chằm Hà Thanh. Còn ông nội, ánh mắt phức tạp quan sát không khí giữa hai người.

Cuối cùng ông nội mở miệng trước: “Cậu có quan hệ thế nào với Thanh Thanh vậy?”

Hà Thanh không thể thích ứng được tình huống trước mắt, nghe vậy, thân hình cứng lại, bắt đầu hồi hộp chột dạ.

Bên cạnh, Ngô Sâm ho nhẹ một tiếng, như đang bảo cậu an tâm, thong dong nói: “Con là ông chủ trung tâm chỗ Hà Thanh làm.”

Hà Thanh: “……”

Ông nội nheo mắt lại, gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nghĩ thầm bộ dạng của người này, trông cũng không giống gia cảnh bình thường lắm. Giọng điệu lại chẳng hề khách sáo, như đang tra hỏi người tình nghi: “Cháu trai của tôi sao lại bỏ việc, rồi cậu đêm khuya sao lại đuổi theo tới tận đây để làm gì?”

Hà Thanh nơm nớp lo sợ, không nhịn được lén nhìn Ngô Sâm. Chỉ thấy hắn rũ mắt, không biết là định ngả bài, hay đang nuôi dưỡng cảm xúc để nói dối.

“Vấn đề ở con, trong công việc con đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, làm liên lụy Hà Thanh, hại em ấy bị người ta hiểu lầm. Trách nhiệm đều là của con, Hà Thanh không hề có sai lầm nào. Là do tâm lý may mắn và sự lừa gạt của con biến thành màn che giấu, con rất hối hận tất cả những chuyện này làm con mất em ấy, em ấy đi rồi con không làm được gì cả.”

“Hà Thanh là…… nhân viên tốt nhất con từng thấy, con tới đây là để dùng số tiền lớn mời em ấy quay lại, bất cứ giá nào cũng được, em ấy một ngày chưa đồng ý, con sẽ ở đây chờ một ngày. Còn có……”

Ngón tay Hà Thanh khẽ run rẩy, dáng vẻ thâm tình chân thành này của hắn, kiếm cớ hệt như cậu là nhân tài hiếm có của trung tâm, làm cậu một lúc thẹn thùng, một lúc lại kinh hãi, sợ hắn nói sai gì đó. Còn có, ở tận đáy lòng, dù cậu không muốn thừa nhận nhưng lại không khống chế được, một tia rung động gợn sóng.

“Hà Thanh, anh muốn nói một cậu hoàn chỉnh với em.”

Giọng Ngô Sâm khàn khàn, như đã lặp đi lặp lại lời này vô số lần trong lòng: “Anh xin lỗi.”

Trước mắt Hà Thanh nhòe đi, cơn sóng cảm xúc lại dâng trào lên lần nữa. Cậu cảm thấy mình thật là không có giới hạn gì cả, hàng rào cậu vất vả xây lên lại bị một câu xin lỗi tùy tiện của Ngô Sâm đánh sập. Mắt thấy Ngô Sâm như đang định nhấc tay lau nước mắt cho cậu, Hà Thanh cắn răng, đang định mở miệng, trước mặt có thứ gì đó sượt qua.

Chát ——!

Ông nội không biết đã đứng lên từ lúc nào, vừa đánh một đũa vào mu bàn tay của Ngô Sâm.

Ngô Sâm không trốn không tránh, nhíu mày chặt thêm một chút. Chỉ thấy ông nội lấy cây chổi lông gà treo trên tường, lại sắp nhào đến, Hà Thanh không kịp nghĩ ngợi, đứng dậy chắn trước Ngô Sâm.

“Ông nội!”

Chổi lông gà nhà người ta đa số được dùng để đánh con cái, Hà Thanh lại ngoan quá, chưa từng bị đánh bao giờ, cây chổi lông gà ở nhà họ Hà chỉ dùng để quét bụi, mấy chục năm rồi vẫn chắc chắn như ngày đầu, đánh lên người hẳn là đau chết đi được.

Ngô Sâm ngẩn ra, thân hình cao lớn chuyển lên trước mặt Hà Thanh, che chở cậu, thì thầm nói “Không sao”.

Ông nội thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhân lúc hai người đang bận trao đổi ánh mắt nên thả lỏng, lão vung tay đánh một cây vào bên hông Ngô Sâm. Bỗng thấy cháu trai la lên một tiếng, như là phản xạ có điều kiện xoay người chắn, ông nội bóp eo thở dốc, hận sắt không thành thép(2) mà chỉ chỉ vào đầu hạ Hà Thanh: “Con giúp cái gì mà giúp hả, con đã quên hai ngày nay con khóc lóc thảm thương thế nào hả… Đồ ngốc này(3)!”

(2) ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

(3) Gốc: 缺心眼 (thiếu tâm nhãn) chỉ một người không biết tính toán, không biết suy xét chu toàn, không biết cách đưa đẩy

Hà Thanh hoàn toàn quên mất đôi tay mình vẫn đang vòng lấy hông Ngô Sâm, trong mắt ngấn lệ, năn nỉ thì thầm: “Ông nội……”

Ngô Sâm vẻ mặt vững vàng, không dấu vết nghiêng người, để cho ông nội một tấm lưng mặc đánh mặc chửi, vuốt tóc Hà Thanh, một lần lại một lần nhẹ nhàng nói “Không sao”.

Ông lão không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giờ đang diễn cảnh gì thế này?

Hai người không coi ai ra gì mà dựa sát vào nhau, Ngô Sâm như chim ưng đang bảo vệ con non, mà người đang hùng hùng hổ hổ là ông nội lại thành kẻ ác muốn chia rẽ cặp đôi này(4).

(4) Gốc 棒打鸳鸯 (bổng đánh uyên ương) dùng gậy gỗ đánh tan đôi uyên ương, ý nói việc chia rẽ một cặp vợ chồng hoặc đôi tình nhân 

Ngô Sâm: “Ông nội, xin lỗi……”

“Ông cái gì mà ông, tôi không có loại cháu trai như cậu!” Ông lão hít sâu một hơi, cầm chổi lông gà chỉ về phía cửa, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “Còn số tiền lớn, số tiền lớn có thể mua lại được niềm vui của cháu trai tôi không? Cậu mà thật sự quan tâm tới nó sao lại hành hạ nó thành thế này? Thứ trung tâm rác rưởi gì, không trở lại cũng được!”

“Ông nói đúng ạ, đều là lỗi của con, con có lỗi với Hà Thanh.” Vẻ mặt Ngô Sâm nghiêm túc, “Ông muốn con bồi thường thế nào cũng được, con đều chấp nhận. Nhưng nếu Hà Thanh không về con cũng sẽ không đi. Một tuần con sẽ chờ, một năm con cũng sẽ chờ, con cứ ở đây chờ đến khi em ấy đổi ý.”

Ông nội cười khẩy nói: “Ha hả, ngay bây giờ tôi sẽ đánh đuổi cậu đi!”

Thấy hai người không ai chịu nhường, Hà Thanh cái khó ló cái khôn, chui vào giữa hai người, như chim nhỏ giang hai cánh tay bảo vệ Ngô Sâm, ấp úng nói: “Ông nội, con không đi mà… Ông bảo anh ta đi đi, trễ hơn nữa không còn chuyến xe…”

Hà Thanh không biết Ngô Sâm đặt khách sạn nào, hoặc là có đặt hay không, nhưng nhà họ ở góc trong của thị trấn, cho dù là nhà nghỉ kém nhất cũng phải đi một chuyến xe lên phố mới đến. Trời dần tối, chuyến xe cuối cùng sắp đi rồi.

“Anh không đi.” Ngô Sâm nói.

Hà Thanh không thể tin nổi mà nhìn hắn, Ngô Sâm hoàn toàn không thèm để ý: “Anh chỉ đặt vé máy bay chiều đi.”

Hà Thanh: “…”

Hà Thanh rũ cánh tay, ngước mắt, nhìn về phía ông nội như cầu xin.

Gió lạnh bên ngoài đang gào thét, phải rời đi lúc này, hoặc là ăn ngủ đầu đường xó chợ, hoặc là phải đi bộ mười mấy km mới đến chỗ ở trọ. Ông nội lắc lắc đầu, hừ một tiếng thật mạnh, “Sáng mai phải cút ngay.”

Căn nhà họ Hà rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, hai người ở vừa đủ.

Trong phòng là một chiếc giường đơn. Khi còn nhỏ, ông nội luôn nhường cho Hà Thanh ngủ trên giường. Lúc dần trưởng thành, Hà Thanh không ngừng nhấn mạnh mình đang dậy thì, phải ngủ chỗ cứng xương cốt mới rắn chắc được, mượn lí do này để chiếm cứ sàn nhà.

Ông nội sửa soạn giường xong xuôi, vỗ vỗ, lấy từ dưới giường ra mấy tấm thảm, tùy tiện trải xuống đất. Đang định báo cho Ngô Sâm, cháu trai của ông phải ngủ trên giường, đã thấy Ngô Sâm tự giác nhận chỗ dưới sàn nhà, chọn một tấm chăn dày nhất trải lên giường, sau đó khách sáo nói cảm ơn ông.

Lại một đứa ngốc nữa, ông nội thầm nghĩ.

Đi đến gần cửa, ông nội bảo Hà Thanh đừng tiễn đưa nữa, chỉ có vài bước mà thôi, về ngủ sớm một chút đi.

Nghĩ đến gì đó, vẻ mặt ông nghiêm túc hẳn, “Ông sếp Ngô này của con ấy, có phải không hề bị kiềm chế ở đời sống cá nhân không.”

Ánh mắt Hà Thanh khó hiểu, hàm hồ nói: “Con không biết…”

Ông lão cười lạnh nói: “Con nhìn cổ cậu ta kìa, hôm nay nào có muỗi đâu!”

Hà Thanh khó hiểu, cẩn thận nghĩ, bỗng nhiên ý thức được nguyên nhân, vành tai đỏ lên. Sau một lúc lâu, cậu mạnh mẽ kéo đống suy nghĩ lung tung lại, áy náy phát ra từ nội tâm: “Làm ông nội phải buồn rồi.”

Ông nội muốn nói lại thôi mà liếc cậu một cái, “Con đừng để bản thân phải buồn là được.”

Hà Thanh cúi đầu, sau một lúc lâu, lại nâng lên, “Ông qua nhà bác Vương cũng phải đi ngủ sớm một chút nhé.”

“Ừm.”

“Đừng đánh bài tám chuyện muộn quá ạ.”

Ông nội đã rất lâu chưa được về nhà, đúng là đang không thể chờ để gặp hai ông bạn già cùng khoác lác mấy câu, bị nói trúng tim đen chỉ có thể chột dạ gật đầu nói: “… Ừm.”

“Cũng đừng hút thuốc uống rượu ạ,” Hà Thanh xét nét nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Sức khỏe của ông đi xuống thế này là tại hút thuốc đấy ạ.”

Chậc một tiếng, lão chỉ vào trán đứa cháu nhỏ một cái, thẹn quá thành giận chuồn ra cửa.

Một giây Hà Thanh chưa trở lại, Ngô Sâm bị giày vò nhiều một giây.

Từ khi biết Hà Thanh đã đi, hắn như một cái máy tính trong trạng thái chờ. Phóng xe một đường về nhà, lại phát hiện trong nhà ngay cả cơm thừa canh cặn cũng không còn. Đồ làm bếp được rửa sạch sẽ, thùng rác rỗng tuếch, thậm chí không có phần mì trứng họ không kịp ăn kia. Ngô Sâm đứng ở cửa phòng bếp, tưởng tượng cảnh Hà Thanh đổ sạch mì đi, xách túi hành lý còn nguyên rời đi, mới ý thức được Hà Thanh đã đi mất rồi.

Trên tay hắn còn cầm một chiếc bánh kem, cùng nhãn hiệu với chiếc bánh hắn tiện tay cho Hà Thanh lần đầu tiên, là vị vải hoa hồng Hà Thanh thích nhất. Cất bánh kem vào tủ lạnh, cùng chỗ với tất cả nguyên liệu nấu ăn bọn họ vốn chuẩn bị để cùng nhau nấu bữa tiệc dọn nhà. Ngô Sâm thấy bản thân mình như chúng nó vậy, không có chủ nhân trong nhà, cũng chỉ có thể chịu số phận bị vứt bỏ sau khi đã hư thối.

Hắn nhanh chóng lấy vài thứ, trên đường đến sân bay, giao cho thư kí lập tức dùng tất cả biện pháp để sắp xếp mọi công việc.

Sau khi đáp xuống ngồi vào chiếc Minibus, tài xế hỏi hắn địa điểm cụ thể, Ngô Sâm mới nhớ tới, Hà Thanh chỉ kể cho hắn tên thị trấn, cùng một câu đến trường phải đi rất lâu. Vì thế hắn hỏi từng nhà một, không dám để sót một căn nào, cho đến khi trời tối mịt mới gõ được cánh cửa chính xác.

Khoảnh khắc đó, như một tia sáng chiếu vào vùng hắc ám, mọi sự đau khổ đều như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Cửa mở, Hà Thanh liếc thật nhanh qua Ngô Sâm đang đứng nghiêm như bị phạt đứng bên cạnh, sau đó không nói lời nào đóng cửa lại.

Hà Thanh xoay người, lại bất ngờ bị ôm chặt, trước khi cái gáy đụng vào mặt tường đã được ôm chặt vào lòng.

Hà Thanh choáng váng đến không cách nào suy nghĩ, chỉ cảm thấy được mình bị đè lên tường, sau đó là nụ hôn mang theo sự bá đạo mạnh mẽ của Ngô Sâm đổ xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN