Từ khi Tề Nhược cưới được Mộc Trà Trà vào cửa, hắn ngày ngày ở Minh Châu hiên, không bước chân vào Tuyết Hoa viện nửa bước.
Tề Khanh biết chuyện lại lôi hắn ra phạt.
Dù vậy hắn vẫn chứng nào tật nấy, ông cũng chẳng quan tâm đến, chỉ sợ thiệt thòi cho An Ca.
Nhưng mà đối với nàng, đây lại là một chuyện vui vẻ.
Hắn không đến, nàng ở trong viện vô cùng tự do, không cần phải nhìn mặt hắn, không cần cãi nhau.
Có điều trong viện cũng hơi chán, chẳng có gì cho nàng chơi cả.
An Ca nhớ lần trước lúc về phủ tướng quân, ngồi trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài, đường phố tấp nập.
Nhiều hàng bán bày bên đường, còn có mấy cửa tiệm, quán ăn, trông rất vui.
Nàng đến đây lâu như vậy, suốt ngày quanh quẩn trong Tuyết Hoa viện, sắp tự kỷ tới nơi rồi.
Nếu đã có cơ hội đến đây, vậy chi bằng đi thăm thú một chút, tránh để sau này phải tiếc nuối.
Nghĩ là làm, An Ca đi ra ngoài tìm Hạm Đạm hỏi thăm.
Tiểu nha đầu này lanh lợi, chắc chắn sẽ biết được nhiều.
“Chỗ nào chơi vui sao? Để muội nghĩ một lát.”
Hạm Đạm đi một vòng trong phòng, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, hí hửng lại gần nói với nàng:
“Tiểu thư, muội nhớ ra, ở kinh thành này có một nơi cực kỳ nổi tiếng, tên là Thủy Hương Lâu.
Đồ ăn ở đó cực kỳ ngon, nổi tiếng nhất là món canh thịt dê, mùi vị thơm ngon.
Họ còn có đoàn hát nữa, náo nhiệt lắm.”
Đúng chỗ nàng cần tìm.
Vừa có đồ ăn ngon, lại có đoàn hát, vừa ăn vừa nghe, tận hưởng cuộc sống.
Nếu đã có chỗ chơi, vậy thì phải đi ngay lập tức.
“Hạm Đạm, thay y phục, bảo với Phù Cừ, chúng ta ra ngoài.”
“Dạ, tiểu thư!”
An Ca cứ nghĩ muốn ra ngoài thì phải giống như trước đây, xin rất khó khăn.
Nào ngờ nàng đến tìm Triệu Huyên, nói bản thân muốn ra ngoài đi dạo chút cho khuây khỏa, bà liền đồng ý ngay.
Nàng ngơ ngác nhìn bà một lúc lâu, đến khi Phù Cừ kéo tay áo nàng mới hoàn hồn, vội cảm ơn bà rồi rời đi.
Nàng không biết, Triệu Huyên dễ dàng đồng ý như vậy là vì áy náy về chuyện Tề Nhược nạp thiếp, lơ là nàng.
Xe ngựa dừng trước Thủy Hương Lâu.
An Ca được dìu xuống xe ngựa.
Nàng trầm trồ với vẻ đẹp trước mắt mình.
Tòa lầu được xây dựng và trang trí theo phong cách thủy mặc.
Hai bên cột được khắc chữ, là loại chữ cổ, nàng vẫn chưa đọc được hết.
Phía trên tấm bảng viết ba chữ “Thủy Hương Lâu” bằng mực vàng.
Nàng tiến vào bên trong, càng thích thú với cách bày trí.
Xung quanh treo rất nhiều tranh thủy mặc, trang trí cũng mang đậm nét hoài cổ.
Ở thời hiện đại, những nhà hàng mang phong cách cổ phong không còn nhiều nữa, cho nên đối với An Ca, nơi đây như một thế giới mới.
Tiểu nhị thấy khách đi vào liền ra đón, niềm nở hỏi nàng:
“Vị tiểu thư này, xin hỏi đi mấy người?”
“Ba người.” An Ca không do dự mà trả lời
“Mời đi bên này.”
Tiểu nhị đi trước dẫn đường cho ba người đi lên lầu.
An Ca tìm một vị trí tốt, có thể xem được kịch bên dưới.
Nàng bắt đầu gọi món, sau đó đợi tiểu nhị đi thì bảo với Phù Cừ và Hạm Đạm:
“Hai người mau ngồi xuống!”
Hai người nhìn nhau sau đó nhìn An Ca, cuối cùng là Phù Cừ lên tiếng:
“Tiểu thư, như vậy không hay đâu.”
“Có gì không được.
Bây giờ chúng ta đang ở ngoài, không cần phải tuân thủ quy tắc gì cả.”
“Tiểu thư, bọn muội là nô tỳ.
Từ trước tới giờ không có việc nô tỳ cùng ngồi ăn với chủ tử.
Người cứ ăn đi, bọn muội sẽ hầu hạ người.”
Nụ cười trên môi vụt tắt, nàng nghiêm mặt nhìn hai người.
Rõ ràng ban đầu đã nói sẽ không đặt nặng vấn đề chủ tớ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Vậy mà bây giờ hai người này lại từ chối ý tốt của nàng, xem có tức không chứ.
“Những lời ta nói bây giờ hai người không thèm nghe nữa đúng không? Được, vậy sau này ta sẽ không dẫn hai người theo nữa, ta sẽ dẫn Tỏa Nhi theo, người ta còn nghe lời hơn hai người.”
Tỏa Nhi là nô tỳ Triệu Huyên đưa đến để hầu hạ nàng.
Tỏa Nhi vẫn còn nhỏ, chỉ mới 13 tuổi, cho nên rất ham chơi.
Mỗi khi có đồ tốt, ngoài Phù Cừ và Hạm Đạm, Tỏa Nhi cũng có phần.
Có điều vẫn là người của Triệu Huyên, cho nên nàng cũng không muốn quá thân thiết.
Nhìn ngây thơ vậy thôi, biết đâu là tình báo bà cài vào thì sao, cẩn thận vẫn hơn.
Hai tỷ muội nghe nàng dọa liền sợ hãi không dám cãi nữa, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhìn hai người như vậy nàng rất hài lòng nở nụ cười tươi.
Sau khi đồ ăn được dọn lên đầy đủ, An Ca vừa ăn vừa xem kịch.
Vở kịch họ diễn nàng không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy rất hay.
Xem ra sau này nàng phải tìm hiểu về văn hóa nhiều hơn.
Phù Cừ múc cho nàng một chén canh thịt dê.
Mùi thơm của thịt dê lan tỏa, quanh quẩn ở chóp mũi.
An Ca ăn một miếng, thịt dê vừa thơm vừa mềm, nước canh ngọt thanh, đúng là mỹ vị nhân gian.
Sau khi vở kịch hạ màn, bữa ăn của nàng cũng đã ăn được một nửa.
Đang cặm cụi gặm đùi gà thì nghe thấy bên dưới ồn ào.
Nàng ngó xuống nhìn thử, lại thấy một tên vô lại đang lôi kéo một nữ nhân trong đoàn hát.
Nhìn vẻ ngoài cũng là một người đàng hoàng, vậy mà hành động không khác gì một tên sở khanh.
Hắn lôi kéo cô nương kia, nói muốn nàng ta hầu hạ mình, làm tốt hắn sẽ thưởng nhiều tiền.
Cô nương kia cũng không hiền lành gì, lập tức phản bác:
“Công tử xin tự trọng, ta là người trong đoàn hát của Thủy Hương Lâu, không phải nữ tử thanh lâu.
Nếu ngài muốn tìm thú vui, vậy xin mời đi nơi khác.”
Lời nói dứt khoát, giọng nói đanh thép, là một cô nương cứng rắn, không sợ cường quyền.
Thời đại này, có một người như vậy, quả thật là hiếm có.
Tên kia vẫn không có ý định buông tay, cứ lôi lôi kéo kéo.
An Ca không nhìn nỗi nữa, vứt cái đùi gà vừa gặm xong, cặm theo một miếng giấy lau tay, chạy nhanh xuống phía dưới.
Hành động của nàng khiến Phù Cừ và Hạm Đạm giật mình, vội vàng chạy theo.
Nàng chạy đến chỗ hai người kia, gạt tay tên kia ra rồi đứng chắn trước mặt vị cô nương kia mắng hắn:
“Ngươi, một đấng nam nhi đại trượng phu, lại ở đây lôi lôi kéo kéo một cô nương, còn ra thể thống gì chứ.”
“Ế, tiểu cô nương xinh đẹp này ở đâu ra vậy.
Vậy chi bằng cả hai người đều đi cùng ta.
Yên tâm, bổn công tử sẽ đối tốt với hai người.”
An Ca gạt tay định chạm vào mặt nàng của hắn, khinh thường nói:
“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, không nói được lời gì tốt đẹp.”
“Ngươi…”
Bị nàng nói như vậy hắn liền tức giận, giơ tay muốn đánh nàng.
Hắn vừa giơ lên đã bị một cánh tay khác giữ lại.
Người phía sau là một vị công tử.
Người đó quật hắn ngã trên đất nói:
“Nam nhi lại động tay với nữ nhi, đáng mặt nam nhi sao?”
Hắn chật vật trên đất, hung hăng chỉ tay về phía này nói “Các ngươi, các ngươi nhớ lấy.
Bổn công tử là đại thiếu gia của phủ quốc công.
Ta sẽ khiến cho Thủy Hương Lâu này phải đóng cửa.”
Nói rồi một tên nô tài đỡ hắn đứng dậy chạy khỏi đây.
Phủ quốc công, nghe có vẻ lớn nhỉ.
Nhưng mà nàng đây có phủ thái sư và phủ tướng quân chống lưng, sợ gì cái tên vô lại đó.
“Đa tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ.”
Vị cô nương kia cúi người cảm ơn hai người.
An Ca quay người nhìn, nhất thời bị vẻ đẹp này mê hoặc.
Gương mặt nhỏ nhắn, mày lá liễu, đôi mắt to long lanh, da lại trắng nữa.
Ở đây sao mà lắm mỹ nhân thế này, Thượng Quan Thời Ca xinh đẹp, khiến nàng cũng thấy tự hào, Mộc Trà Trà cũng là một mỹ nhân, bây giờ lại thêm một tiểu mỹ nhân nữa.
Nếu như nàng là nam nhân, nhất định sẽ cưới hết về làm thê tử.
Haha, suy nghĩ vậy thôi, chứ thực tế làm gì được tốt vậy.
“Cô nương không cần khách sáo, giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi.”
“Xin hỏi cao danh quý tánh của hai vị?”
“Làm việc nghĩa không cần báo đáp, cô nương không cần hỏi tên.”
Vị công tử kia lên tiếng nói liền thu hút sự chú ý của An Ca.
Giọng nói trầm ấm, cách nói cũng nhẹ nhàng, nghe qua có vẻ là một công tử thế gia, từ nhỏ được nuôi dạy tốt.
“Vậy, vậy Đào Yêu xin được phép tặng hai vị hai vò rượu hoa đào vừa ủ, mong hai vị nhận cho.”
“Vậy ta xin nhận ý tốt của Đào cô nương.” Công tử kia chắp tay đa tạ
“Cảm ơn.” An Ca nghe cô nương tự xưng, liền hỏi “Cô tên Đào Yêu à?”
“Đúng vậy.”
“Người cũng như tên, xinh đẹp như hoa, mảnh mai lả lướt.”
“Đa tạ lời khen của cô nương.”
An Ca cười thật tươi với Đào Yêu.
Nàng cảm thấy Đào Yêu rất tốt, đáng để kết bạn.
Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải ra ngoài nhiều hơn, có thể kết được nhiều bạn, cũng là một chuyện tốt..