Đã vào giữa đông, trời đã bắt đầu có tuyết, thời tiết cũng lạnh hơn nhiều.
Sáng sớm An Ca vẫn còn nằm trên giường.
Lúc trước ngày nào cũng phải thức sớm đi thỉnh an Triệu Huyên.
Nhưng gần đây bà đã miễn việc thỉnh an này, mỗi tháng đến vào mùng 1 và 15 là được.
An Ca cũng không thích lễ nghi rườm rà, cho nên cũng miễn cho Mộc Trà Trà đến bái kiến, cũng tránh gặp mặt nàng ta, đỡ thấy phiền phức.
Thời tiết lạnh như vậy, nằm ngủ nướng là sướng nhất, cho nên mặt trời đã lên rồi mà nàng vẫn đang ở trên giường.
Đang chìm trong mộng đẹp thì cửa bên ngoài bị mở ra, gió lạnh tràn vào, khiến nàng rùng mình, kéo chăn trùm kín đầu, giọng nhừa nhựa lười biếng than:
“Lạnh quá!”
“Tiểu thư, mau dậy đi! Chúng ta phải đến thỉnh an.”
Phù Cừ chạy vào kéo rèm giường lên gọi nàng.
An Ca cuộn thành một cục tròn vo trên giường, lười biếng trả lời:
“Mẫu thân đã miễn cho ta thỉnh an rồi mà.”
“Lão phu nhân đến rồi, chúng ta phải đến thỉnh an.
Tiểu thư, người mau dậy đi, nếu để Mộc tiểu nương tử đến trước, sẽ không hay đâu.”
Mặc kệ lời nói của Phù Cừ, nàng vẫn nằm lì trên giường, tay kéo chặt chăn quấn vào người.
Phù Cừ thấy một mình không gọi được, đành kêu cứu viện vào.
Thế là mấy nô tỳ lao vào kéo nàng ra khỏi giường cho bằng được.
An Ca mặc mấy lớp áo, còn khoác một cái áo lông dày, thế mà vẫn thấy lạnh.
Ở hiện đại, nàng sống ở phương Nam, mùa đông dù lạnh cũng không đến mức như vậy, huống hồ ở đây còn có tuyết, lạnh càng thêm lạnh.
Nàng kéo áo lông che kín cổ, hàm răng run cầm cập đánh vào nhau.
Nàng bước vào trong sảnh, bên trong đã đầy đủ người, có Tề Khanh, Triệu Huyên, cả Tề Nhược cũng đến rồi.
Người ngồi phía trên dáng vẻ hiền từ, chắc chắn là Tề lão phu nhân, tổ mẫu của Tề Nhược.
Vị lão phu nhân này không ở kinh thành mà về quê nhà sống cùng họ hàng, khi nào nhớ con cháu thì lại đến kinh thành ở vài ngày rồi về.
Nàng đi đến giữa sảnh, quỳ xuống hành lễ:
“Cháu dâu Thượng Quan Thời Ca thỉnh an tổ mẫu, chúc tổ mẫu sức khỏe dồi dào.”
“Ngoan, ngoan, mau đứng dậy, lại đây cho tổ mẫu xem.”
Phù Cừ đỡ nàng dậy, nàng chầm chậm đi đến chỗ lão phu nhân.
Tổ mẫu nắm lấy tay nàng, cười hiền từ quan sát nàng.
“Đứa trẻ ngoan, sao lại ốm đi rồi, có phải là ăn uống không đầy đủ không?”
Ốm sao? Mấy hôm nay nàng ăn rất nhiều đó.
Tối hôm qua trước khi ngủ nàng còn ăn một chén canh tuyết lê nữa.
Đó giờ nàng chưa bao giờ có thói quen ăn tối, vậy mà sau khi đến đây, ăn tối, ăn xong lại ngủ, không tập thể dục, sắp thành heo rồi.
“Con rất tốt, tổ mẫu không cần lo cho con.”
“Ừ, tốt là được.”
Lão phu nhân để nàng ngồi bên cạnh mình, còn đích thân đưa bánh, bắt nàng phải ăn.
An Ca cắn một miếng, sau đó cười tươi với bà.
Bà nhẹ nhàng vuốt tay nàng, hỏi một câu khiến nụ cười trên môi nàng cứng đơ:
“Sao đã hai năm rồi, một chút động tĩnh cũng chẳng có! Hai đứa định khi nào thì để bà già này bế cháu chắt đây?”
Lúc này An Ca và Tề Nhược không hẹn mà gặp, vô cùng ăn ý nhìn nhau.
Sao người lớn lại thích thúc giục việc sinh con như vậy chứ? Họ có thật sự thích trẻ con không, hay chỉ là muốn có một người để nối dõi tông đường? Như vậy không chỉ tạo áp lực cho người mẹ, mà còn cho cả đứa trẻ nữa.
“Tổ mẫu, cái này, vẫn còn sớm mà.
Không phải nương tử con vừa khỏi bệnh sao, để nàng ấy tịnh dưỡng cho tốt rồi mới tính đến chuyện này.”
Không ngờ Tề Nhược lại giải vây giúp nàng, hay nói đúng hơn là cho cả hai.
Lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn.
“Được, được, sức khỏe quan trọng, mẫu thân tốt thì hài tử mới tốt.”
Lúc mọi người đang cười nói vui vẻ thì Mộc Trà Trà chầm chậm tiến vào, khiến bầu không khí trầm xuống.
An Ca âm thầm quan sát.
Đã lâu không gặp, bây giờ nàng ta khí sắc hồng hào, không còn tiều tụy như lúc mới gặp nữa.
Quả nhiên, trở thành thiếp thất nhà quyền quý, được ăn sung mặc sướng, liền thay đổi khiến người khác không nhận ra.
Nàng ta nhẹ nhàng khoan thai bước vào sảnh, quỳ xuống hành lễ:
“Nô tỳ Mộc Trà Trà thỉnh an lão phu nhân, chúc lão phu nhân phúc thọ an khang.”
Quả nhiên người đẹp nói lời hay, lời chúc này của nàng ta, hay hơn nhiều so với nàng.
Thế nhưng khi nàng nhìn sang gương mặt của tổ mẫu, lại không thấy được niềm vui trên đó, ngược lại rất uy nghiêm.
Một ánh mắt liền biết lão nhân gia người không thích vị tiểu thiếp này.
“Miễn lễ, ngồi đi!”
Trong giọng nói cũng không có chút tình cảm nào.
Mộc Trà Trà khép nép đứng dậy, ngồi lên ghế.
Trong mắt Tề Nhược hiện lên vẻ chua xót, chắc là đau lòng cho tiểu nương tử của hắn.
Tội thì có tội, nhưng không hiểu sao An Ca không có thiện cảm với Mộc Trà Trà.
Dù nhiều lần đã tự nhủ bản thân phải cởi mở với nàng ta, nhưng lần nào gặp cũng bị bài xích, dần dần cũng không ép bản thân nữa.
Lão phu nhân đưa thêm một cái bánh cho nàng, dáng vẻ vô cùng cưng chiều.
Đây là cố ý làm cho Mộc Trà Trà xem, để nàng ta biết, vị trí của nàng trong nhà này không thể bị lung lay.
“Thời nhi à, con phải mau sinh cháu cho tổ mẫu, tổ mẫu rất mong chờ đó.
Đích tử của Tề gia, vẫn trông chờ vào con.”
An Ca chỉ khẽ cười chứ không nói.
Nàng không tình nguyện, nhưng cũng không thể từ chối.
Việc này cũng khiến nàng rất khó xử.
Sau khi dùng xong bữa sáng cùng mọi người, An Ca lấy lý do bản thân không khỏe, muốn về viện nghỉ ngơi một chút, buổi trưa sẽ đến dùng cơm sau.
Nàng vừa rời đi, Mộc Trà Trà cũng theo phía sau.
Nàng ta đi phía sau nàng, đột nhiên gọi:
“Thiếu phu nhân, xin dừng bước!”
Nàng dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng ta.
Mộc Trà Trà cầm một chiếc trâm vàng đưa cho nàng nói:
“Thiếu phu nhân đánh rơi.”
“Cảm ơn!”
Nàng cầm lấy trâm đưa cho Phù Cừ giữ, sau đó muốn quay đầu rời đi, nhưng Mộc Trà Trà đã nhanh chân giữ người lại:
“Thiếu phu nhân, Trà Trà từ lúc vào phủ đến giờ, vẫn chưa có cơ hội đến bái kiến người.
Không biết hôm nay, nô tỳ có thể mời thiếu phu nhân đến Minh Châu hiên dùng điểm tâm không, để nô tỳ có thể làm tròn trách nhiệm của mình?”
Muốn làm gì đây? Kết thân với nàng hả? Cho xin đi, từ lúc đến đây đã bị hai kẻ phiền phức này làm phiền quá nhiều rồi, bây giờ nàng muốn được yên tĩnh.
“Không cần đâu, hiện tại ta mệt rồi.
Vả lại, ta miễn cho cô đến bái kiến, cũng là tránh làm phiền đến cuộc sống của ta, cô không cần phải cảm kích.
Nhớ kỹ lời ta từng nói, an phận thủ thường là được rồi, đừng gây phiền phức cho ta.”
Nói xong An Ca liền rời đi, không để Mộc Trà Trà có cơ hội nói thêm câu nào.
Lý trí mách bảo nàng nàng ta không đơn giản như vẻ bề ngoài, vì vậy nên tránh càng xa càng tốt, tránh rước họa vào thân.
Nô tỳ Tuyết Nhi bên cạnh Mộc Trà Trà thấy thái độ của nàng như vậy, sợ chủ tử của mình uất ức liền nói:
“Tiểu nương, cô ta không ưa gì người, người cần gì phải cung kính với cô ta như vậy?”
“Im miệng! Ngươi thì biết gì chứ.”
“Nô tỳ lỡ lời.”.