Tulip Đen Huyền Bí - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tulip Đen Huyền Bí


Chương 8


Một dòng nóng bỏng ẩm ướt bỗng thấm vào hai má, ánh mắt chấn động của Simon chăm chú gần như bị mất phương hướng, nhìn kỹ, mới phát hiện thiên hạ dưới thân đã khóc giàn giụa.

Ngực nặng nề quặn thắt, anh lùi người ra, thong thả hạ xuống cảm xúc đầy mãnh liệt, hai tay hơi cứng, lại có chút luống cuống bưng lấy bộ mặt nhỏ rơm rớm nước mắt này.

“Em…… Khóc gì chứ?” Giọng nói của Simon cũng cứng lại, con ngươi màu lam đầy bực dọc. Làm người khác sợ hãi, là sở trường hàng đầu của anh, cái loại dỗ dành phụ nữ, anh hoàn toàn không nằm trong phạm vi đó.

Khiết nhi giơ hai tay ra đặt ở lồng ngực anh, nước mắt rối rít rơi xuống. Từng kinh nghiệm qua hai lần bị nhục nhã đã đủ rồi, cô không muốn lại có lần thứ ba!

“Tôi không phải gái điếm! Cũng không phải món đồ chơi giải trí của anh! Đi tìm Caroline hay những cô gái khác xứng với anh! Không cần tiếp tục gặp tôi cái đầy tớ có thân phận thấp hèn này!”

Cô bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc mà gào lên, lảo đảo lui bước chân ra sau, ngã ngồi trên mặt đất, làn váy bồng rộng bằng đăng-ten khoanh thành một cái vòng tròn, cô mềm yếu kiệt sức ngồi vào giữa vòng tròn này, giống như một đóa hoa đang rơi lệ.

Nhìn cô khổ sở dùng hai tay che mặt lại, ngực Simon thắt chặt một cái, giống như bị vật nặng ngàn cân đè vỡ, ngay cả tim đập cũng rất khó khăn.

Tiếng khóc nho nhỏ vụn vặt của cô, không phải là khóc to đến xé tim xé phổi, lại đủ để khiến toàn bộ cơ quan của anh đều vặn xoắn thành một nắm.

Khoảnh khắc này anh mới biết được, vì che giấu chuyện chính mình thật sự yêu cô, anh đã cố ý lấy thân phận ra để làm nhục cô, cố ý bày ra thái độ xem thường, để cô tưởng anh đang thỏa mãn dục vọng ở trên người cô.

“Anh coi thường tôi …… Tại sao lại muốn chạm vào tôi chứ? Tôi đã cố hết sức cách xa anh một chút rồi, anh còn muốn tới gần tôi …… Rốt cuộc là ai cám dỗ ai hả?”

Tiếng khóc buồn bực của cô ở trong lòng bàn tay, cổ áo lễ phục để lộ ra bờ vai thơm run rẩy, giống hệt như búp bê sứ mỏng manh sờ vào sẽ lập tức vỡ vụn.

Simon bị tiếng khóc không thành tiếng liên tiếp bóp chặt tim, ngay cả thở ra bình thường cũng khó khăn.

Cậu sẽ hối hận vì chính mình đã từng làm cô ấy tổn thương như vậy. Owen đã nói nói thế với anh

Khi ấy anh chỉ hừ lạnh từ chối cho ý kiến, tận đáy lòng tự nói với bản thân, gia tộc Charlemagne kiêu ngạo của anh, người mẹ kiêu ngạo của anh, anh sẽ không tiếp tục để bất cứ người nào có cơ hội khinh rẻ mình.

Anh không thể để bất kỳ vết nhơ gì lưu lại trong cuộc đời, cho người khác cơ hội nhạo báng anh.

Bởi vậy, cho dù anh nhận ra bản thân đã yêu cô gái này, sự cảnh giác lập tức hoạt động để bảo vệ bản thân mình trở thành trò cười của kẻ khác.

Anh không nể tình mà làm nhục cô, giống như làm vậy là có thể ít yêu cô đi một chút ……..

Thật ngu ngốc! Anh gây ra chuyện, tất cả đều là lừa mình gạt người thôi!

Simon ngồi xổm thân hình cao lớn xuống, tóc vàng bị gió thổi tung, con ngươi màu lam lóe ra tia sáng tỉnh ngộ, vẻ mặt bởi vì không biết nên làm sao phá vỡ tình thế bế tắc, vẫn lạnh lùng như cũ.

“Khiết nhi, anh ……”

“Nói lại với anh lần nữa, tôi không phải món đồ chơi của anh !”. Bộ mặt đáng yêu khóc nức nở không ngớt đột nhiên ngước lên, cô nước mắt tầm tã nhìn anh chằm chằm, dù sao muốn giết hay muốn róc thịt cũng không sao! Cô thà rằng bị anh bóp chết, cũng không muốn lại bị làm nhục!

Bị một người đàn ông không yêu làm nhục, nhiều lắm là phẫn nộ khó nguôi, nhưng bị người đàn ông rất yêu làm nhục, mùi vị này thật sự đau đớn.

Simon bị cặp mắt ngấn nước của cô nhìn, lồng ngực có cảm giác nhức nhối đau nhói, loại tinh thần bị đau đớn này, còn hơn là nỗi đau bị tróc da tróc thịt.

“Tôi cũng không có bán mình cho anh, nên anh không thể đem tôi cột ở bên người giống như chó được!”

Chó ? Simon bị miêu tả khoa trương của cô khiến cho cổ họng khô rát, anh khi nào thì coi cô là chó?

“Anh không có xem em như vậy”. Cuối cùng anh lên tiếng cãi, giọng nói khàn khàn khác thường, giống như bị cái gì chặn lại, khí thế dọa người cũng không bằng trước kia.

“Anh không có?” Tính tình tốt hoàn toàn bị cháy rụi, Khiết nhi trợn mắt nhìn giống như hắn là kẻ thù giết cha. “Hôm sau chúng ta lên giường, anh không cho phép anh và tôi cùng ăn điểm tâm, muốn tôi rời khỏi phòng của anh, muốn tôi nhớ rõ thân phận của mình, tôi còn không bằng nam bộc bên cạnh nữa!”

Simon im lặng một chút, rồi từ từ mở môi. “Anh xin lỗi”.

“Anh đương nhiên có lỗi, anh đem tôi – anh nói cái gì?” Người phụ nữ đang tức giận khóc nức nở đột ngột ngừng lại, lau sạch đôi mắt óng ánh những giọt nước mắt vừa to vừa tròn.

“Anh xin lỗi, trước kia đã dùng thái độ xấu xa như vậy tổn thương em”. Chết tiệt Owen nói rất đúng mà! Anh hối hận rồi, chết tiệt hối hận!

Khiết nhi nghẹn ngào, tiếng khóc nức nở run rẩy dần dần lắng xuống, khó có thể tin dường như tận mắt thấy chứng cớ nói nhảm mà thôi.

“Anh ….. Anh đang nói xin lỗi tôi ?” Cái người khả ố lại kiêu ngạo, ánh mắt lom lom nhìn đến mức có thể khiến mặt người ta trổ hoa, vô tình bại hoại, đang hướng cô nói xin lỗi?

Nếu cô không đau khổ quá độ, lại khóc đến mờ mắt, nên mới sinh ra ảo giác quái lạ này.

“Khiết nhi, anh không biết nên làm sao với em bây giờ”. Simon lạnh lùng thốt ra một câu này, giọng nói cùng lời nói muốn biểu lộ hoàn toàn trái ngược có cảm giác miễn cưỡng, vẻ mặt lại càng lạnh lùng như cũ.

Khiết nhi chợt hiểu. Anh quá quen thái độ cay nghiệt khiến người khác sợ hãi, hơn nữa tính cách cao ngạo gây chuyện, cho dù tự biết là có lỗi, vẫn là khó có thể sửa đổi thói quen kiêu ngạo lạnh lùng vốn có.

Cô bắt đầu tỉnh táo lại, phân tích câu nói xin lỗi của anh, cùng đằng sau câu nói này của hắn có nghĩa là gì.

“Anh chán ghét tôi như thế, thì để tôi đi, cách xa anh một chút”. Cô thử hỏi dò.

“Không!” Anh phản ứng quá mãnh liệt, dọa cô bị giật mình. “Em không được di đâu hết!”

“Tôi không muốn lại làm món đồ chơi cho anh thỏa mãn….. Tốt hơn là, tôi nên đi”. Cô đổi sách lược, đôi mắt đau thương rũ xuống, cúi đầu chực khóc nói.

“Em không phải món đồ chơi, chưa bao giờ là vậy”. Bộ ngực Simon căng ra, một đầu gối đột nhiên quỳ xuống đất, vòng tay ôm chặt cô.

Mặt cô dán ở ngực anh, ánh mắt kinh ngạc, một nỗi vui mừng yếu ớt vọt vào trong lòng.

Cô đã hiểu! Anh thích cô! Nhưng có một vái lý do gì mà cô không hiểu, vì sao anh cố ý làm cô nhục nhã, muốn mượn việc đó để giết chết phần tình cảm này.

Gã bại hoại này! Chính là cay nghiệt vô tình! Hai bàn tay Khiết nhi ôm lấy tấm lung anh ta, đầu ngón tay thon khắc sâu vào bên trong áo.

Vì kiểm chứng phỏng đoán của mình là không lầm, sắc mặt cô hồng lên, sau khi hít sâu một cái, dùng tiếng nói mềm mại nhút nhát nói: “Em thích anh ….. Simon”.

Hai tay đang vòng chặt của cô bỗng căng thẳng, cô có thể cảm giác được hơi nóng tỏa ra trên người anh, đó là do vui vẻ gây nên, lồng ngực đàn ông ở dưới lớp vải cũng phập phồng mãnh liệt.

Không sai…… Anh thật sự thích cô …

Nhưng, vì cái gì mà anh có thể thích cô, đồng thời lại dùng đến những câu nói kia để làm cô nhục nhã? Đây là cách yêu của giới đàn ông thế kỷ 19 sao?

“Khiết nhi, anh xin lỗi.” Sau khi một câu xin lỗi vừa thốt ra, câu kế gần như cũng không khó khăn như vậy, hai tay Simon lại căng ra, cằm khẽ chạm giữa tóc cô.

“Em chỉ là một đầy tớ không quan trọng, anh không nên nói xin lỗi với em”. Cô hạ thấp giọng xuống nói.

“Không, em không phải vậy”. Anh hôn nhẹ trán của cô.

“Vậy em là cái gì?” Cô khuyến khích anh bày tỏ lời thật lòng.

“Em là …… Người con gái mà anh muốn yêu”. Giọng nói rất cứng, cũng rất lạnh lẽo, cảm xúc lại hoàn toàn không ăn nhập với ý của câu nói.

Anh thật sự bày tỏ ra miệng! Khiết nhi kích động ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, nhìn bộ mặt đẹp trai cứng nhắc của anh, bàn tay nhỏ bé khoát lên bả vai cường tráng, cô tiến lên trước, chủ động hôn anh.

Simon sửng sốt, môi lưỡi luôn luôn ngang ngược, chậm vài nhịp mới đáp lại nhiệt tình của cô.

“Simon… A… Simon…” Cô khó tự kiềm chế mà nỉ non, hoàn toàn khác với trước kia bị động, mạnh dạn ôm lấy cổ anh, làm cho anh càng sâu sắc bú mút chính mình.

Chủ động mạnh dạn của cô, chỉ nhanh chóng giết chết anh! Simon nóng nảy ngậm mút cô, đây là lần đầu tiên anh điên cuồng mà vội vàng muốn một người đàn bà như thế.

Cô thích anh! Cô thích anh đấy! Trong đầu anh chỉ còn lại lời kêu gào này đang vận chuyển, thân thể ấm áp thuận theo môi lưỡi dây dưa của hai người, bắt đầu càng thêm dữ dội.

“Đợi một chút!” Khiết nhi đột nhiên đẩy anh ra, má hồng giống như đóa hồng nở rộ, dáng điệu thở hổn hển đáng yêu làm anh hận không thể lập tức đem mình hòa vào bên trong cơ thể cô.

“Ôi trời ơi! Em phải đến ga xe lửa ngay! Belloc còn đang đợi em, còn có lễ phục của Martha ……. Trời ạ! Nó đã bị em làm hỏng rồi!”

Khiết nhi kích động nhảy người lên, muốn khóc không ra nước mắt nhìn lễ phục dính sát trên người mình, làn váy đăng ten còn bị bụi hoa gần như lôi rách.

“Ga xe lửa? Em đi đến đó làm gì?” Sắc mặt Simon lại trầm xuống, con mắt lại lần nữa lấp lánh tia sáng chết chóc. “Belloc là ai?”

Vì sao bên cạnh cô có một vài đàn ông quấn quanh nhỉ, thoạt nhìn loại điều kiện thì, những gã đàn ông kia giống như là kỵ sĩ giết rồng, ngược lại anh thành con rồng ác muốn cắn công chúa không tha.

“Không có nhiều thời gian giải thích với anh đâu”. Khiết nhi xoay người muốn đi.

Sắc mặt Simon càng thêm trầm, muốn đưa tay đem cô kéo về, bỗng nhiên, mỹ nhân Đông Phương vẻ mặt hấp tấp lại dừng bước.

Khuôn mặt xinh đẹp quay lại nhìn anh, con ngươi nước vẫn còn dư lệ, trong suốt như viên đá thủy tinh, cô chìa tay ra với anh.

“Anh có thể cùng đi với em không?” Cô hỏi, cắn cắn môi lại nói: “Nếu anh không muốn đi thì cứ nói em”.

Simon trái lại cầm chặt tay cô, đem cô kéo trở về trong lòng mình, cúi đầu cho cô một nụ hôn sâu –

“Anh đã nói, không có anh cho phép, em không thể rời khỏi người anh nửa bước.”

Đang lúc Khiết nhi vẻ mặt áy náy đi tha thướt đến chậm chạp, lo lắng không đuổi kịp xe lửa thì Belloc lập tức từ trên ghế dài nhảy lên.

“Tạ ơn chúa, cuối cùng cô đến rồi …” Belloc bất chợt biểu lộ sự vui mừng.

Một người đàn ông đẹp trai ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh Khiết nhi, con ngươi màu lam lạnh lùng nhìn sang, giống như là nhắc nhở anh đừng tưởng tới gần Khiết nhi nửa bước.

“Belloc, có vài việc tôi phải cho anh biết”. Khiết nhi lên trước, kéo tay Belloc.

Cùng thời khắc đó, Belloc có cảm giác tay mình bị tia sáng màu lam lạnh giá đâm thủng, lưng bò lên một cái rét lạnh.

Khiết nhi liền giải thích sơ sơ với Belloc duyên cớ bên trong, cũng cho anh ta biết, mình quyết định ở lại Luân Đôn.

“Xe lửa sắp đến trạm rồi, đây là lễ phục Martha cần, nhờ anh”. Khiết nhi đem bao vải gói lễ phục giao cho Belloc. May mà phía sau cô có công tước không có gì không thể, nếu không cô hoàn toàn không cách nào trong thời ngắn biến ra một lễ phục mới khác.

“Khiết nhi, cô chắc chắn chứ?” Belloc cố không nhìn Khiết nhi, mặc dù cái người đàn ông mắt xanh đó vẻ mặt tối sầm khá là đáng sợ.

“Tôi sẽ dành dịp trở về một chuyến, đến lúc đó nói rõ ràng với mọi người”. Khiết nhi giục Belloc vào trạm.

Belloc không cam lòng hơi tí là lại quay đầu, trong mắt quyến luyến cùng mất mát rõ rệt, tất cả khiến cho Simon đang nén tức giận càng sôi sục lên.

“Quãng thời gian này em đều cùng anh ta chung một chỗ sao?” Simon nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Là người nhà Belloc có lòng giúp em…..” Khiết nhi nhìn bộ mặt cáu giận của anh, bỗng nhiên sợ hãi bước đi tới gần trạm.

“Em làm gì?” Simon đưa tay lôi cô trở lại.

“Anh không vui … Vậy em bỏ đi là được rồi, xe lửa còn chưa rời trạm……. A!” Nói còn chưa xong, cô đã bị lôi mạnh ra khỏi đám đông ở trạm xe lửa, bị nhét vào trong xe ngựa.

“Đáng chết! Cho dù anh sẽ không vui, cũng không cho phép em bỏ đi!” Simon nâng mặt cô lên, sốt sắng mút lấy hai cánh môi mềm kia.

May là rèm khoang xe đã kéo xuống, người ngoài không không cách nào thấy rõ màn tình cảm trong đó..

“Simon… Ưm …. Không được …..” Một cảm giác lạnh lẽo ập vào cô áo lễ phục, cô ngờ ngợ kêu lên, đôi môi thơm lại lập tức bị lỗ mãng lấp kín.

“Em biết anh nhịn bao lâu rồi không?” Anh tham lam chiếm đoạt môi cô, ngón tay vén lên lễ phục đi đến nụ hoa hồng, lúc nhẹ lúc nặng mân mê chà xát, lăn tròn.

Dục vọng nhanh chóng bùng nổ, Khiết nhi mới hiểu được mình nhớ tên bại hoại đáng giận này biết bao, lại có nhiều khát khao anh.

“Khiết nhi, Khiết nhi của anh.” Bàn tay to kéo mở cổ áo lễ phục, anh cúi đầu hôn xương quai xanh của cô, hôn dọc theo bộ ngực trắng như tuyết.

Khi anh thô lỗ ngậm một hạt ngọc châu, cô khó mà nén xuống tiếng rên mềm mại, đáy mắt đầy sương mù, một tay để ở khoang xe, một tay khoác lên bả vai anh, đầu ngón tay trắng trẻo rơi vào bắp thịt anh.

Tiếng rên rỉ vui sướng làm anh điên cuồng, đánh thức thú tính của đàn ông, anh chỉ muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô, dốc sức đem bản thân hòa làm một với cô.

“Nói em muốn anh”. Môi anh dời lên trên, lại lần nữa khiêu khích đôi môi mềm mại đang hổn hển của cô, đầu lưỡi vẽ vòng cánh môi mềm mọng kia, nhấm nháp hút phát ra tiếng chậc chậc, dụ dỗ cô thò ra lưỡi mềm, ở giữa môi đi vào lẫn nhau.

“Ừ…… Ưm… Em muốn anh …..” Cô e thẹn cụp mi mắt xuống, khóe mắt quyến rũ người hơi hé ra nhìn trộm anh, bộ dáng chống cự khao khát lại nghênh đón đáng yêu này, khiến cả người anh cứng lên.

“Bé cưng, anh cũng muốn em, muốn đến điên lên được”. Khi cô mềm mại e sợ chăm chú liếc nhìn anh, Simon cảm thấy lý trí còn lại đều bị ham muốn thiêu đốt.

“Anh không phải đã có Caroline rồi sao?” Đột nhiên, Khiết nhi cắn môi dưới bị mút sưng, bàn tay nhỏ bé khoác lên vai rộng nắm lại, hơi thở đầy chua xót đập anh một cái.

Cô đang ghen. Khi Simon ý thức được điểm này, ngực nháy mắt nổi lên vui mừng, không đoái đến tiếng kêu nhỏ của cô, nghiêng người hôn nồng nhiệt hết mình.

Khiết nhi sắp mềm nhũn người như nước tan vào trong nụ hôn nóng bỏng, hai tay chỉ có thể bám víu lấy anh, đôi môi từng được anh dạy dỗ cùng anh quấn lấy không rời, trong đó hai cái miệng lại lần lượt múa xoay vòng.

“Từ khi em đến với anh, anh không đụng chạm những cô gái khác, kể cả Caroline”. Cá tính lạnh nhạt kiêu ngạo của anh, vẫn là lần đầu tiên anh cùng phụ nữ giải thích việc gì đó.

“Sau này anh sẽ còn chạm tới cô ấy không?” Cô buồn bực ngó anh.

“Anh lấy danh dự cả dòng họ Charlemagne cam đoan với em, tuyệt đối không bao giờ”. Anh nhiệt tình che lại đôi môi muốn nói lại thôi của cô, hai tay bắt đầu đi dạo.

Quên đi… Đang ở thế kỷ 19, cô còn có thể yêu cầu xa vời gì chứ? Anh chính là công tước cao quý, lại không có tình nhân chính thức, có mấy tình nhân bên cạnh ở thời đại này là chuyện vô cùng bình thường.

Nếu anh chưa từng có đàn bà nào, mới đáng lo……. A, bây giờ cô nên lo chính là mình đây nè!

Bàn tay to của người đàn ông nắm giữ một hạt tròn mềm mại, cúi xuống gần mút, đem đỉnh nụ hoa tròn trịa nhô cao ngậm ở giữa môi răng, tỉ mỉ gặm, giày vò chút xíu.

Khoái cảm vừa bải hoải vừa tê dại, từ điểm nhạy cảm nhỏ này, lan truyền đến xương cốt tứ chi. Cô ngửa cái cổ nho nhỏ non nớt xinh đẹp lên, đôi môi khẽ mở, nhả ra một tiếng ưm mê hồn.

“Thích anh như thế sao?” Simon lần lượt hút hai đầu vú đỏ mọng làm cho người yêu thương, đôi mắt màu lam nhìn chăm chú vào mỗi phản ứng động tình của cô.

“Khiết nhi, trả lời anh, thích không?” Môi lưỡi ướt nóng quay lại liếm láp, đem đầu ngực trắng nõn khiêu khích càng thêm cứng nhọn.

“Thích …. Thích ….. A……” Cô bị anh khiêu khích đến phát khóc, cắn môi dưới cũng không nén được tiếng rên rỉ bật ra. Cơ thể quá nóng, đầu vú giống như muốn tan ra trong miệng anh, bị đầu lưỡi linh hoạt của anh gẩy kích thích từng chút một, vui sướng khiến cô khó chịu.

Được đáp án như ý, Simon càng không kiềm chế, há miệng lớn nuốt vào nhả ra một bên bầu vú tròn trịa mềm mại ưỡn ra, thô lỗ xoa bóp bên tròn đầy đứng thẳng trên không kia, ngón tay kéo núm vú đứng thẳng lên, đau đớn nhỏ trái lại làm cho khoái cảm thêm sâu sắc, hơi thở hổn hển đáng yêu của cô càng lúc càng dữ dội, hai tay vô thức vuốt ve sau lưng anh.

Đột nhiên, môi lưỡi mang cho cô vui sướng mãnh liệt của người đàn ông lùi ra, Khiết nhi mơ màng không hiểu nhìn anh.

Anh xấu xa nhếch môi lên, bàn tay to bốc hơi nóng kéo tay cô qua, che ở sưng to giữa hai chân, sắc mặt cô lập tức đỏ bừng như lửa.

“Làm cái gì …. Không cần…” Cô thở hổn hển kháng cự, mắt hơi rũ xuống, nhìn thấy cổ áo mình lộn xộn, hai bầu vú mềm ướt át bóng loáng, núm vú hồng nhạt dựng đứng lên, mà cả người anh vẫn quần áo rất chỉnh tề đẹp trai, tình cảnh này rõ là cô quá dâm đãng rồi.

“Cảm giác được không? Anh muốn em đến điên cuồng”. Anh bật ra tiếng cười trầm, ngực ầm ầm chấn động, thình lình dùng sức đè lại tay cô, sưng to ở dưới lòng bàn tay dường như lại cứng hơn nữa.

Cô chớp chớp cặp mắt đen mờ ảo như nước, cả người e lệ nhanh chóng bốc cháy, nhưng thấy anh dùng ánh mắt gợi cảm đầy khao khát nhìn cô, trong thân thể nữ tính bùng lên ham muốn mãnh liệt, đẩy cô sa vào điên cuồng.

Thế là, đôi tay nhỏ bé hơi run rẩy cởi quần lót của đàn ông, thả ra vật nam tính đang ngẩng lên bức bối này, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chụp lên,

“Ừ…” Gương mặt đẹp trai của Simon nóng lên, cổ họng thở gấp một tiếng, ở bên trong ánh sáng lờ mờ, cặp mắt màu lam sâu thẳm ham muốn nhìn thẳng vào cô, gợi cảm đến không thể tưởng.

Dục vọng đánh chiếm đột nhiên vọt vào trong óc, toàn thân cô nóng bừng khẽ hổn hển, tay nhỏ bé giữ chặt vật to lớn càng lúc càng sưng phồng, bắt đầu cọ xát khuấy động.

Đầu ngón tay nhỏ nhắn vẽ lên hình dạng vật nam tính, một tay nhẹ nhàng nắm giữ, dùng sức một chút, trôi giạt bên trong khoang xe người đàn ông khàn khàn thở dốc.

“Đáng chết…” Vốn chỉ là muốn trêu chọc cô, không ngờ đến cô gái nhỏ yếu đuối rụt rè này lại có thể phản công ngược lại, Simon nghiến răng rủa thầm, trán chảy chút mồ hôi.

“Anh không thích sao?” Ở trên người anh đốt lửa cô gái nhỏ thậm chí còn giơ lên một chút cười tinh ranh, thổi hơi như hoa lan nhìn sát mặt anh, khẽ hạ xuống môi anh.

Nụ hôn kia, sắp làm anh điên cuồng. Anh đè lại cái ót muốn chạy trốn, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào miệng, móc lấy cái lưỡi mềm mại, hút ngọt ngào.

“Ấy…….. Em còn chưa kết thúc…..” Cô đẩy ra lồng ngực căng của anh, đầu lưỡi hai người đang quấn quýt từ từ tách ra, kéo ra một sợi chỉ bạc sáng loáng.

“Em muốn ép anh phát điên sao?” Môi anh lại đuổi theo, đem sợi chỉ bạc rơi xuống kia liếm đi, đầu lưỡi nóng bỏng trượt trên môi sưng mọng, ấn xuống một dấu vết ẩm ướt.

“Có thể nói vậy”. Cô khẽ cắn một ngụm môi dưới của anh, giơ lên nụ cười ngọt ngào, rồi thừa dịp trong lúc anh choáng váng phân tâm, cúi đầu xuống, khẽ ngậm chặt vật đang bừng bừng ngẩng cao đầu.

Một giây sau, tiếng thở dốc trầm gợi cảm nam tính, quanh quẩn ở bên trong khoang xe.

A, ma nữ này! Anh thật sự xem nhẹ cô rồi!

Cái miệng nhỏ nhắn ướt ướt nóng ngậm vật đàn ông sưng đỏ to lớn, lưỡi mềm trượt thong thả, cảm giác được trong miệng càng thêm nóng cứng rắn, hơi nóng từ trên người anh lan đến.

Phần thân thể ở trong cái miệng nhỏ nhắn ướt nóng di chuyển, Simon cắn chặt hàm răng, mồ hôi từng giọt rơi xuống, dục vọng sắp rầm rĩ phun trào, cô lại liên tục bú mút ngậm liếm, hoàn toàn ép anh đầu hàng trước.

“Đáng chết…” Khuôn mặt đẹp trai khêu gợi ngửa lên, hai tay anh đè nhẹ cái ót của cô, cái mông hấp tấp đi tới trước nhẹ nhàng di chuyển.

Miệng của cô quá nóng quá ẩm ướt, cái lưỡi mềm mại lại đi ra đi vào, cuối cùng vòng qua đỉnh đầu, nhấm nháp ngậm lên cái lỗ chuông đóng mở, thậm chí dùng sức hút.

“Đáng chết!” Simon giữ lấy gáy cô, vội vàng rút bản thân ra, nhịn xuống dục vọng muốn phun ra, hai tay vén làn váy của cô ra, kéo quần thụng xuống, đỡ lấy thân thể để tư thế sẵn sàng, một cái động tác đi vào mạnh bạo, lập tức cùng cô hợp làm một thể.

“A…” Khiết nhi ôm chặt anh bằng hai tay, cái miệng nhỏ ướt át hé mở, đôi mắt trong sáng khép hờ, bị đánh chiếm bất ngờ này không kịp trở tay.

Thân hình nam tính kéo căng bắp thịt toàn thân, bắt đầu thô lỗ tiến lên xâm chiếm, một tay thăm dò vào nơi kết hợp, ấn xuống vân vê hoa châu sưng phồng, dễ dàng gây kích thích khoái cảm của cô.

“Ư ưm… Chậm một chút ……A …Simon… Quá, quá nhanh …” Thân thể mềm mại của cô bị anh va chạm run lên một cái, toàn thân đều rung động.

“Bé cưng, em đã ép anh đến điên rồi, không châm được”. Anh hưởng thức cặp vú lắc lư dao động theo nhịp điệu giao hoan, mông lùi lại về trước, đâm thẳng bên trong, bên trong mềm mại ướt nóng làm anh say mê, thầm muốn hung hãn giữ lấy cô, làm cho cô cũng điên cuồng giống anh.

Ái dịch tuôn ra càng làm cho nam tính to thêm, thuân theo mãnh liệt nhập vào rồi rút ra, mà phát ra âm thanh hưng phấn ướt át dâm mỹ.

Khiết nhi nhắm chặt đôi mắt, xấu hổ muốn che lỗ tai lại, hai tay lại chỉ có thể yếu ớt đặt lên trên vai anh.

Thật không công bằng… Lễ phục của cô đã bị anh gần như xé rách, mà bộ dáng của anh vẫn trong tư thế oai hùng tỏa sáng.

Cô cắn cắn môi, tay nhỏ bé kéo cổ áo của anh lên, anh phát ra tiếng cười trầm, ánh mắt yêu thương để mặc cô, lúc cô vẫn đang vì chịu không nổi anh đột ngột mẽnh liệt tiến thẳng một cái làm lòng bàn tay nhũn ra, giúp cô kéo nút áo của mình ra, chủ động đem tay nhỏ bé của cô lên trước ngực.

“Vuốt ve anh”. Giọng anh ồm ồm yêu cầu.

“Ừ……” Cô hé nửa đôi mắt ngập nước, tay nhỏ bé mơn trớn lồng ngực cứng rắng kia, đầu ngón tay trượt qua lại núm vú nam tính màu nâu, nghe thấy anh khêu gợi thở dốc.

Không gian bên trong khoang xe hạn chế, anh kéo cao hai chân của cô, treo ở khuỷu tay cường tráng trên cánh tay, theo lắc lư rung động của xe ngựa, hung hãn, dùng sức tiến lên nhịp nhàng.

“A a….” Mật huyệt ấm nóng hoàn toàn bị lấp đầy, cô mê man rên rỉ, trào ra thật nhiều ẩm ướt ngọt ngào, to lớn nóng bỏng càng được đi sâu vào.

Dùng sức cắm vào, rút ra một ít. Xuyên suốt, đào sâu, vật sưng to lấp đầy toàn bộ đóa hoa, mỗi một lần cọ xát cũng như dấy lên một ngọn lửa, vừa nóng, vừa tê dại.

Tần suất giao hoan buông thả chưa từng dừng lại, khoái cảm dâng cao, Khiết nhi bị rung lắc khóc không thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mất hồn để qua một bên thở gấp.

Nóng quá …… Thật thoải mái……Cô đột nhiên run rẩy một cái, bụng co rút lại, dòng nước ấm áp chảy nghiêng xuống, to lớn còn đang chạy nước rút thì bị thắt chặt, giống như bị một cái miệng nhỏ nhắn dùng sức hút.

“A!” Simon hai mắt ửng đỏ, giống một con thú khát máu, dường như đã dùng hết sức mạnh cả cơ thể tiến hành một vòng thẳng tiến cuối cùng.

U huyệt trói chặt hấp thụ anh, Simon phát ra tiếng than nhẹ thoải mái, dưới vài chục cái đâm vào mãnh liệt sau đó, thân thể cứng rắn mới chợt rung động một cái, phun ra ngoài lửa nóng nồng đậm.

“A a – -” Cô đồng thời bị đẩy lên đỉnh dục vọng, chìm nổi ở trong cao trào, đóa hoa ướt nhẹp không ngừng co rút lại, cô đem anh trói chặt, ái dịch ngọt ngào cùng hòa vào đục trắng của anh.

Simon áp lên dựa vào người cô, cổ áo mở rộng bị kéo lỏng lẻo, lồng ngực đầy mồ hôi đè lên bầu vú trắng, đem hai nụ hoa hồng nhạy cảm cọ xát đến ửng đỏ.

Một mùi ân ái dính nháp phảng phất ở bên trong khoang xe, tựa như mê hồn hương, Khiết nhi nhắm chặt hai mắt, mồ hôi nhễ nhại ôm chặt lấy anh.

Thật lâu sau, xe ngựa rung lắc từ từ dừng lại, cô mới mở hé mắt, thấy người đàn ông thể lực đáng sợ này đang nhìn cô chăm chú, đáy mắt vẫn là dục vọng trần trụi.

Cô mơ màng cười, động tình mềm mại đáng yêu khiến cho anh thấy đã say đắm. Anh sao có thể buông cô ra, có thể không?

“Simon… Cám ơn anh, làm cho em biết, anh để ý em”. Đầu ngón tay khẽ vuốt trán cùng vết thương khóe miệng anh, cô vươn tới trước, nhẹ nhàng hôn.

Lồng ngực Simon phập phồng kịch liệt một cái, trái tim bị một tình cảm dịu dàng quấn chặt, anh ôm lấy cô, che lại trước môi cô, tận đáy lòng anh tự nói với chính mình – –

Cho dù có vì cô, mà trở thành trò cười cho thiên hạ, anh cũng không quan tâm. Không quan tâm gì cả, anh chỉ quan tâm đến cô ……..

Anh chỉ muốn cô, như thế là đủ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN