Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh - Chương 6: Con đường mùa đông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh


Chương 6: Con đường mùa đông


Khi chân Tôn Gia Ngộ khỏi hẳn, đã là trung tuần tháng ba. Đường phố Bắc Kinh lúc này được bao phủ bởi một màu tươi xanh của cành lá, hoa đào nở rộ. Vậy mà ở Odessa tuyết vẫn rơi đầy trời, chỉ có gió từ Biển Đen thổi tới là dịu đi nhiều.

Tôn Gia Ngộ tổ chức một đoàn đi núi Carpathian, anh nói đây là lần trượt tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay. Hơn hai tháng bị cầm chân ở nhà khiến anh ngứa ngáy không chịu nổi.

Tôi không thể ngăn cản anh nên hơi tức giận, vừa thu dọn hành lý, tôi vừa cằn nhằn: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú: “Em hãy nói xem, phụ nữ một khi có nơi có chốn đều trở nên lắm điều phải không? Em mới bao nhiêu tuổi mà giống mẹ anh thế?

“Đáng ghét!” Tôi quyết định đình công, ném bụp cái va li xuống đất: “Em không đi, anh thích rủ cô nào thì rủ”.

“Novalisika em cũng không muốn đi?” Tôn Gia Ngộ sớm bắt thóp tôi nên cất giọng từ tốn.

Tôi sững người, sau đó không nói một câu nào mà chỉ lặng lẽ thu dọn đồ.

Novalisika là một thành phố nhỏ nổi tiếng ở Ukraine, cách khu trượt tuyết Carpathian mà chúng tôi chuẩn bị đi hơn hai trăm cây số. Nơi này có nhiều nghệ sỹ âm nhạc dân gian tôi đã nghe danh từ lâu. Thành phố nhỏ đó đáng để tôi đi một chuyến.

Hôm xuất phát, mười mấy chiếc xe hơi sang trọng nối thành hàng dài diễu qua khu vực trung tâm thành phố. Đám cảnh sát giao thông ở trên đường bỗng dưng đầu óc mơ hồ, bọn họ tưởng là đoàn xe của nhân vật quan trọng nào nên giơ tay kính chào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tôi ngồi trong xe cười lăn cười lộn.

Chiếc xe BMW bị bạt nóc của Tôn Gia Ngộ đã được sửa lại, nhìn từ bên ngoài y như xe mới, không thấy bất cứ vết xước nào. Chỉ có một tấm bảng điện bị trục trặc nên phải gửi sang Đức đổi lấy cái mới, ba tháng sau mới được nhận hàng.

Bộ phận bị hỏng đó ảnh hưởng đến hệ thống lùi xe. Mỗi khi đi nhà hàng hoặc casino, người khác chỉ cần ném chìa khóa xe cho người gác cổng là xong, duy nhất một mình Tôn Gia Ngộ là tốn tiền boa, bởi vì cần người đẩy xe của anh ra vào vị trí đỗ xe.

Do đó trước chuyến đi trượt tuyết, Tôn Gia Ngộ suốt ngày bám lấy Khâu Vĩ, tốn bao nhiêu nước bọt mới mượn được chiếc xe Jeep hai cầu thân yêu của Khâu Vĩ.

Gần đến nơi, chúng tôi mới biết quyết định của Tôn Gia Ngộ là vô cùng sáng suốt.

Cáp treo ở khu trượt tuyết là sản phẩm của Liên Xô từ thập niên năm mươi, nó vừa cũ nát vừa không an toàn. Đoàn chúng tôi không ai chịu ngồi cáp treo nên đành lái xe lên đỉnh núi.

Đến lưng chừng núi, đường phủ đầy tuyết vừa dốc vừa trơn ướt, những chiếc xe hơi sang trọng khác bánh xoay tròn mà xe vẫn đứng yên tại chỗ, tỏa ra mùi khó ngửi. Chỉ có chiếc xe Jeep nhãn hiệu Opel của chúng tôi là khá hơn một chút, vẫn có thể tiến về phía trước.

Người dân ở hai bên đường nhìn đoàn xe của chúng tôi cười như nắc nẻ.

Nghe đằng sau có tiếng gọi “Tiểu Tôn”, Tôn Gia Ngộ mặc áo khoác, nhảy xuống xe với vẻ mặt không mấy tình nguyện. Anh đứng đầu đoàn xe quan sát một lúc lâu. Sau đó Tôn Gia Ngộ kéo một người đàn ông ở bên đường nói điều gì đó, anh rút mấy tờ đô la Mỹ nhét vào túi người này. Cuối cùng người đàn ông gật đầu rồi bỏ đi.

Đám bạn của Tôn Gia Ngộ hỏi anh định làm gì. Tôn Gia Ngộ giả vờ âm trầm, anh chống tay vào cằm không nói một tiếng nào, khiến đám bạn vừa cười vừa chửi anh.

Hai mươi phút sau, người đàn ông vừa nhận tiền của Tôn Gia Ngộ quay về, dắt theo mười mấy người bản xứ tròn ùng ục, tất cả đều có thân hình cao lớn mập mạp, nặng đến một trăm ki lô gam. Tôn Gia Ngộ chỉ huy bọn họ cứ hai người đứng sau một xe, cảnh tượng rất hoành tráng.

Tôi cố nhịn cười, mở to mắt xem anh giở trò gì.

Kết quả, dưới lực đẩy của hai người bản xứ, chiếc xe đầu tiên từ từ chuyển động. Bốn bề nổi lên tiếng huýt sáo tán thưởng, mọi người vui vẻ lên xe của mình. May mà tất cả đều là xe tốt và đủ mã lực nên đoàn xe đi một mạch lên đỉnh núi.

Lúc trượt tuyết, tôi bị Tôn Gia Ngộ lừa một vố.

Anh nói với tôi: “Em từng đi trượt tuyết rồi? Biết phanh lại và rẽ ngoặt đúng không? Biết hai chiêu này là được, em cứ theo anh, đảm bảo sẽ không sao đâu”.

Tôi tin lời anh nên cùng anh trượt xuống. Lúc mới bắt đầu tôi còn theo kịp tốc độ của anh, mấy trăm mét sau đó anh trượt ngày càng nhanh, tôi sợ quá hét lên: “Anh chậm một chút, đợi em với!”

Tôn Gia Ngộ giống như không nghe thấy tôi gọi, anh bỏ mặc tôi cứ thế lao về trước .

Tôi sợ đến mức đầu óc quay cuồng, cuối cùng tôi ngã phịch xuống, ván trượt văng đi mười mấy mét.

Hồi còn ở Bắc Kinh tôi từng đi Nam Sơn trượt tuyết vài lần, thậm chí mới trượt lần thứ hai tôi đã lên làn đường giữa. Lúc đó tôi cảm thấy thần kinh vận động của mình cũng không đến nỗi nào. Nhưng tôi đâu có biết, khu trượt tuyết đó là khu trượt tuyết nhân tạo nên ít chướng ngại vật. Còn trên dốc núi thiên nhiên vô số cạm bẫy không thể lường trước, tôi gần như lăn vài vòng xuống triền núi.

Khó khăn lắm mới lết tới chân núi, đầu tóc mặt mũi tôi dính đầy tuyết, tôi đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng uất ức vô cùng.

Tôn Gia Ngộ khoanh hai tay đứng trước mặt tôi, anh còn chẳng hề có lương tâm cười nhạo tôi: “Không có anh, em vẫn xuống núi như thường. Bị ngã một lần, em sẽ tiến bộ gấp mấy lần ấy chứ”.

“Biến đi”, ngọn lửa giận dữ bốc tới đỉnh đầu tôi, tôi cầm ván trượt đập vào người anh: “Em chưa từng gặp người đàn ông nào tồi tệ như anh, anh không phải là con người mà”.

Bạn của Tôn Gia Ngộ ở bên cạnh cười hì hì: “Mark, cậu xong rồi, còn không mau cởi áo tạ tội với cô ấy đi!”

Tôi tức chết đi được, nói thẳng với anh sẽ không bao giờ đến đây lần thứ hai.

Tôn Gia Ngộ đành phải mềm mỏng thương lượng với tôi: “Chúng ta ở đây những ba ngày, không trượt tuyết thì em muốn làm gì?”

“Em đi Novalisika”.

“Không được, đã nói ba ngày sau mới đi”.

“Em mặc kệ, ai bảo anh lừa em”. Tôi bám vào cổ anh rồi leo lên lưng anh mè nheo, khiến Tôn Gia Ngộ hết cách.

Anh đành phải cáo lỗi với nhóm bạn. Sau bữa trưa của ngày hôm sau, anh đưa tôi rời khỏi khu trượt tuyết.

Một người bạn nhắc nhở: “Trời có vẻ u ám lắm, chỉ e là sẽ có tuyết rơi”.

Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu quan sát sắc trời rồi cất giọng bình thản: “Chắc không sao đâu. Nếu thuận lợi chúng tôi chỉ mất ba tiếng đồng hồ đi đường, chúng tôi có thể vào đến thành phố trước khi trời tối”.

Nhưng chúng tôi mới đi chưa được bao xa, hoa tuyết bắt đầu bay khắp bầu trời. Nửa tiếng đồng hồ sau đó, tuyết rơi ngày càng dày đặc.

Bốn bề là đất bằng và những quả đồi bát ngát mênh mông, không hề xuất hiện bóng dáng con người và nhà cửa. Vào mùa hè, nơi này là rừng bạch dương sum suê, nhưng bây giờ chỉ còn lại khoảng trống trắng xóa tiêu điều. Trong không gian rộng lớn như vậy, có duy nhất chiếc xe Jeep của chúng tôi độc hành.

Tôi cảm thấy hơi sợ hãi: “Chúng ta đi bao lâu nữa mới tới nơi?”

Tôn Gia Ngộ cố gắng định hướng đường đi ở phía trước: “Anh không biết, trận tuyết này hơi bất thường. Con đường có vẻ không đúng lắm thì phải.”

Tôi được dịp châm chọc anh: “Anh lạc đường rồi phải không? Còn dám nói khoác mình là GPS.”

Tôn Gia Ngộ quay sang nhìn tôi, anh cất giọng sắc lạnh: “Em không nói cũng chẳng ai nghĩ em là người câm.”

Người này trở mặt nhanh như lật bàn tay, thật chẳng thú vị một chút nào. Tôi bĩu môi với anh rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôn Gia Ngộ lôi từ hòm dụng cụ một tấm bản đồ, anh càu nhàu: “Anh phát hiện thấy từ lúc quen em, anh không ngừng gặp chuyện xui xẻo. Khi nào về anh phải tìm thầy tướng số mới được, xem có phải chúng ta khắc mệnh hay không?”

Đây là hành vi “giận cá chém thớt” điển hình, tôi lờ đi như không nghe thấy.

Lúc này, Tôn Gia Ngộ rõ ràng chỉ mạnh mồm chứ không còn tự tin như ban đầu. Anh quan sát tấm bản đồ một lúc rồi nói nhỏ: “Không phải đấy chứ, trên bản đồ chỉ có một con đường thôi mà”.

Tôn Gia Ngộ cố chấp lái xe thêm ba mươi cây số nữa, nhưng tình hình ngày càng bất ổn.

Lúc này mới chỉ ba giờ chiều nhưng sắc trời như lúc hoàng hôn, tầm mắt con người chỉ khoảng ba mét. Tuyết gần như ngập cả bánh xe, ngoài tiếng động cơ, bên tai còn có thể nghe rõ tiếng bánh xe ma sát trên tuyết lạo xạo.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy âm thanh tuyết rơi dày đặc và nặng nề như vậy. Bình thường giông bão hoặc mưa lớn còn có thể hình dung, một cơn bão tuyết hiếm gặp như thế này, tôi không thể tìm ra hình dung từ thích hợp, giống như trên trời có người cầm một xô tuyết dội ào ào xuống đầu bạn.

Trời đất như chỉ còn lại hai chúng tôi và một màu trắng xóa vô cùng vô tận.

“Lẽ nào là ngày tận thế?” Tôi cố đè nén nỗi sợ hãi.

Tôn Gia Ngộ định há miệng trả lời, nhưng anh chưa kịp lên tiếng, thân xe rung mạnh một cái rồi đứng im tại chỗ, động cơ tắt ngóm.

Tim tôi đập thình thịch, tôi hoang mang nhìn anh.

Tôn Gia Ngộ đập mạnh tay vào vô lăng và chửi thề một câu: “Mẹ kiếp, đúng là gặp ma rồi”.

Anh thậm chí còn không kịp mặc áo khoác lập tức nhảy xuống xe xem xét tình hình. Tôi khoác áo lông vũ xuống xe theo anh, bông tuyết luồn qua cổ áo chui vào ngực lạnh toát.

Hóa ra bốn bánh xe chìm hẳn trong tuyết nên bị hãm lại, dù chúng tôi cố gắng cỡ nào cũng không thể khiến xe nhúc nhích.

“Máy di động”. Tôn Gia Ngộ chìa tay về phía tôi.

Tôi rút điện thoại nhưng màn hình hiển thị nơi này không có sóng, chúng tôi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, gió thổi ù ù ở bên tai, bốn bề bị tuyết bao phủ chỉ còn một màu trắng xóa. Chúng tôi nhìn nhau, có thể thấy rõ nỗi sợ hãi trong đôi mắt của đối phương.

Bị vây hãm tại một khu vực không xóm làng không nhà cửa như nơi này, chúng tôi dù gọi trời, trời không ứng, gọi đất, đất không linh.

Tôn Gia Ngộ chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, môi anh lạnh đến mức tím tái từ lâu. Anh quay lại vị trí tài xế và đóng chặt cửa. Sau đó anh châm một điếu thuốc lá.

“Làm thế nào bây giờ?” Tôi vừa sợ vừa lạnh, chỉ biết giơ hai tay ôm chặt vai mình.

Tôn Gia Ngộ đưa mắt nhìn tôi, anh bấm nút mở gió nóng trong xe ô tô rồi lấy lại vẻ bình thản: “Không sao đâu, chúng ta cứ ở đây, lát nữa có xe đi qua cũng không biết chừng. Gặp xe là chúng ta có thể đi nhờ về. Em đừng run nữa, làm anh thương chết đi được, thật sự không sao đâu mà”.

“Đều do lỗi của em, nếu hôm nay em không đòi đi…” Tôi nấc nghẹn.

“Em lại thế rồi”. Tôn Gia Ngộ tắt điếu thuốc rồi giơ tay về phía tôi: “Lại đây để anh ôm nào”. Tôi liến lại gần rúc vào lòng anh: “Em xin lỗi”.

“Con bé ngốc nghếch này”. Anh thở dài và vỗ lưng tôi: “Đã đến nước này rồi em nói những lời đó có tác dụng gì chứ? Đi theo anh thì em yên tâm đi, anh kiểu gì cũng có cách. Chúng ta là một đôi sống sờ sờ có thể nhịn đái đến chết sao?”

Câu nói đùa của anh khiến tôi bật cười thành tiếng.

“Trời u ám thế này chúng ta cũng chẳng thể đi bộ. Thôi thì cứ ở đây đợi bão tuyết ngừng rồi tính sau. Đám bạn anh ở khu trượt tuyết tối nay không liên lạc được với anh chắc sẽ nghĩ cách đi tìm chúng ta. Ngoan nào, đừng sợ!”

Vòng tay ôm của anh khiến tôi cảm thấy vô cùng yên lòng. Trong không gian tràn ngập tuyết trắng như lúc này, thế giới dường như chỉ còn lại hai chúng tôi, không còn tồn tại con người và những thứ không liên quan.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi ngó ra bên ngoài: “Liệu có máy bay trực thăng đến cứu chúng ta không?”

Tôn Gia Ngộ véo má tôi mỉm cười: “Trí tưởng tượng của em phong phú quá đi, em tưởng chúng ta đang đóng phim Hollywood sao?”

Tôi nhớ đến câu chuyện xã hội đen đuổi bắt bắn nhau trên đường phố mà Andre từng kể cho tôi nghe, thế là tôi không nhịn được lại phì cười.

“Em nghĩ gì mà vui thế?” Tôn Gia Ngộ hỏi tôi.

Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện giật gân đó với anh. Tôn Gia Ngộ cười chảy cả nước mắt: “Tên cảnh sát có vẻ thân thiết với em quá nhỉ?”

Tôi trề môi: “Anh cũng có lúc ghen ư?”

Tôn Gia Ngộ ngẩng mặt, im lặng hồi lâu. Nụ cười trên môi anh có vẻ kỳ lạ. Một lúc sau anh vuốt tóc tôi: “Triệu Mai, anh muốn hỏi em một chuyện?”

“Hỏi thì cứ hỏi, sao tự nhiên anh nghiêm chỉnh thế, làm em thấy hồi hộp quá”. Tôi rời khỏi lòng anh ngồi thẳng người.

“Con người anh vừa háo sắc vừa không có trách nhiệm, lại không biết nói lời ngon tiếng ngọt, tại sao em vẫn đi theo anh?”

Anh thẳng thắn quá, nhưng những lời anh nói đều là sự thật. Tôi ngẫm nghĩ một lúc: “Em không biết, có lẽ kiếp trước em nợ anh”.

Tôn Gia Ngộ chỉ nhìn tôi mà không lên tiếng, anh dường như bất ngờ trước câu trả lời của tôi. Ở bên ngoài, bão tuyết vẫn đập mạnh vào cửa kính. Ở trong xe, gió ấm thổi ù ù, tôi cảm thấy mặt nóng ran, hình như bản thân tôi cũng cảm động với câu nói vừa rồi của tôi.

Tôn Gia Ngộ không tiếp tục truy vấn, anh gạt cần ngả ghế xe ra đằng sau: “Anh hơi mệt, để anh nằm một lát”.

Mãi không thấy anh lên tiếng, khi tôi tưởng anh đã ngủ say, anh đột nhiên mở mắt và cất giọng không cam tâm: “Chẳng phải vì anh đẹp trai phóng khoáng, tính tình rộng rãi và nhiều tiền sao?”

“Xì!”. Tôi thật sự hết nói nổi.

Tôi gần như thức cả đêm, bụng đói đến mức da bụng dính vào lưng. Trên xe có nước uống và hoa quả, nhưng không có bất cứ đồ ăn nào. Thứ duy nhất chứa nhiệt lượng là thanh chocolate trong túi xách của tôi.

Bên ngoài gió vẫn thổi u u, ngoài tiếng gió tuyết còn các loại tiếng động kỳ lạ vọng đến khiến tôi nổi da gà. Dù gặm hết hai quả táo, tôi vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi ở trong lòng.

Tôn Gia Ngộ giật mình tỉnh giấc, anh mở miệng càu nhàu: “Tiếng gì như tiếng chuột kêu, thật không chịu nổi”.

Tôi thề với anh là tôi nghe thấy tiếng sói hú.

Anh bị phá giấc ngủ nên khá bực dọc, thế là anh cố ý hù dọa tôi: “Ngoài sói ra, nghe nói nơi này còn có cả loài báo”.

“Vớ vẩn” Tôi chỉ có thể tự tăng thêm lòng can đảm.

Tôn Gia Ngộ véo thắt lưng tôi, anh ngáp dài một tiếng: “Em yên tâm đi, chắc chúng không có hứng thú với em đâu”.

“Sao anh biết?”

“Chúng đâu phải ngốc nghếch. Em thử nhìn người em xem, toàn xương là xương, chẳng có tý thịt nào cả, chúng mà gặm thì chỉ có mỏi răng”. Nói xong anh che mặt cười nhạo tôi.

Tôi nói không lại anh nên đành nằm xuống, mơ mơ màng màng cho đến lúc trời sáng.

Sáng hôm sau tuyết vẫn chưa ngừng rơi nhưng có vẻ nhỏ hơn hôm qua.

Tôi muốn xuống xe xem xét tình hình nhưng cửa xe bị đông cứng. Tôi lấy hết sức đẩy, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

Cho đến khi Tôn Gia Ngộ kéo người tôi sang một bên và giơ chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa chỉ hé ra một khe nhỏ.

Tôi lập tức định thần: “Trời, tuyết đã lấp cửa rồi!”.

Người xưa có câu “Tuyết lớn lấp cửa”, hóa ra là lấp kiểu này.

Cuối cùng, chúng tôi đành phải kéo cửa kính rồi từ cửa kính chui ra ngoài. Khi vừa tiếp đất, cảnh tượng ở bên ngoài khiến tôi hóa đá.

Sau một đêm bão tuyết, một nửa thân xe của chúng tôi chìm ngập trong tuyết, trên nóc xe xuất hiện một lớp tuyết dày tới năm mươi xen ti mét, kính bên ngoài cửa sổ kết thành lớp băng mỏng.

Tôi phóng tầm mắt ra xa, ngoài một màu trắng xóa chỉ có hoa tuyết bay bay, không tồn tại bất cứ dấu hiệu của một sự sống nào. Còn mặt đất dưới chân tôi, lớp tuyết dày gần một mét, ngập tới đùi tôi. Tôi thử nhấc chân bước đi nhưng khó nhọc vô cùng.

Chỉ đứng ở bên ngoài một lúc, do không đội mũ nên hoa tuyết rơi xuống đầu tôi, đông cứng trên tóc tôi giống như một lớp vỏ dày.

Tôn Gia Ngộ đứng im lặng trong tuyết, hai tay anh bỏ vào túi áo khoác. Năm phút sau, anh mới lên tiếng hỏi tôi: “Chúng ta còn bao nhiêu đồ ăn?”

Lòng tôi trĩu nặng, tình hình tồi tệ đến mức này? Tôi bày từng thứ cho anh xem: có sáu quả chuối, ba quả táo, một thanh chocolate. Chỉ có từng đó đồ ăn, chúng tôi cùng lắm có thể gắng gượng trong hai ngày.

Bữa sáng và bữa trưa, chúng tôi mỗi người chia nhau một quả chuối. Nhưng chút xíu đồ ăn chuyển hóa thành calorie, bị giá lạnh hút sạch sành sanh.

Đến tầm chạng vạng tối, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi. Lúc này, lớp tuyết trên mặt đất càng dày hơn, đại khái khoảng một mét hai, cao đến thắt lưng tôi.

Tôn Gia Ngộ nói, trong đời anh chưa từng gặp trận bão tuyết khủng khiếp như vậy.

Tôi đói đến mức toàn thân không còn sức lực, người gần như không đỡ nổi trọng lượng của cái cổ. Bình thường tôi luôn mồm hô khẩu hiệu ăn ít để giảm cân, cuối cùng cũng bị báo ứng. Viện cớ ăn không nổi nữa, tôi nhường nửa quả chuối cuối cùng cho Tôn Gia Ngộ. Anh là đàn ông, có lẽ cảm giác đói bụng còn tệ hại hơn tôi.

Tôn Gia Ngộ tay cầm chuối nhưng quên mất bỏ vào mồm. Anh chăm nhìn chú đồng hồ trên bàn lái, gương mặt anh không dấu vẻ sợ hãi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, đột nhiên có cảm giác như bị đánh mạnh một phát vào đầu, hai bên tai ù ù.

Sau một ngày một đêm nổ máy, đồng hồ xăng của ô tô đã báo hiệu đèn đỏ.

Đến tầm bốn giờ sáng sớm, động cơ tắt hoàn toàn, gió ấm ngừng hẳn.

Tôi tuyệt vọng ngồi thẳng người. Tôn Gia Ngộ cũng tỉnh dậy, anh nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay anh toàn mồ hôi lạnh. Trong hoàn cảnh thời tiết âm mười mấy độ, không có thiết bị sưởi ấm, không có đồ ăn, nghe nói khả năng chịu đựng cực hạn của con người là ba ngày.

“Triệu Mai, lại đây, ôm chặt anh vào”. Tôn Gia Ngộ ôm tôi.

Nhiệt độ trong xe từ từ hạ xuống. Trời tối om nên tôi không nhìn thấy rõ gương mặt anh, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh đang truyền sang cho tôi.

Bốn bề vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức dường như chúng tôi nghe thấy nhịp tim đập của nhau. Thời gian và không gian dường như ngưng kết, chỉ còn lại tôi và anh, một đôi nam nữ lâm vào bước đường cùng.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy cái chết gần đến như vậy. Tôi vùi đầu vào ngực anh, hai hàm răng bắt đầu lập cập.

Tôn Gia Ngộ vuốt má tôi, ngón tay anh lạnh loát. Anh cất giọng trầm tĩnh: “Đây không phải là khu vực không người qua lại, trong bán kính mười mấy cây số thế nào cũng có người sinh sống. Sáng mai chúng ta nghĩ cách báo hiệu, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này. Ngoan nào, đừng sợ”.

“Vâng”. Tôi cố gắng tỏ ra dũng cảm, không muốn cho anh thấy sự yếu đuối và vô dụng của mình.

Trước khi trời hửng sáng cũng là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất trong một ngày.

Chúng tôi tìm hết quần áo mặc lên người, bây giờ quan trọng nhất là giữ ấm cơ thể.

Trong hoàn cảnh giá rét, con người sẽ càng buồn ngủ. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, không được ngủ, không được ngủ, nhưng ý chí cũng không khống chế nổi cơ bắp, hai mí mắt trĩu nặng. Lúc nhắm mắt trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh bát mỳ nóng hổi ở trước mặt và chiếc giường lớn ấm áp ở nhà.

Lúc nhỏ đọc truyện cổ tích, ai cũng cho rằng câu chuyện cô bé bán diêm là do tác giả hư cấu. Nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm, chắc chắn nhà văn Andersen cũng từng trải qua cảnh đói rét.

“Triệu Mai! Mau tỉnh lại đi, em đừng ngủ”. Tôn Gia Ngộ vừa lay mặt tôi vừa cất giọng đầy lo âu.

Tôi biết nếu bây giờ tôi thiếp đi thì có lẽ tôi sẽ viễn viễn không thể tỉnh lại mà bay thẳng lên thiên đường. Đầu óc tôi rất tỉnh cáo nhưng cơ thể không chịu phối hợp, chân tay và cơ bắp dường như thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi.

“Hãy nói chuyện với anh, em nghe rõ chưa?”

“Nói…nói gì cơ?” Tôi hàm hồ trả lời, cố gắng hết sức nhướng mi mắt.

Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi được một vòng tay ôm chặt, anh dán mặt vào trán tôi và cất giọng nói trầm trầm bên tai tôi: “Bảo bối, nghe lời anh, đừng ngủ!”.

“Vâng…em không ngủ…” Tôi vẫn nói năng lộn xộn.

Không biết bao lâu sau, miệng tôi đột nhiên bị nhét một thứ gì đó, vị ngọt vào mùi thơm của chocolate khiến thần kinh tôi hưng phấn hẳn.

Tôi liền mở mắt, ngoài trời đã có tia sáng, có thể nhìn thấy khuôn mặt và ngũ quan của Tôn Gia Ngộ. Người tôi cuộn chặt trong áo khoác lông vũ của anh, mặt tôi vùi vào áo len lông cừu của anh. Trong không khí giá lạnh tột độ, đây là nơi duy nhất có chút hơi ấm.

“Anh điên rồi à?” Sau khi định thần, tôi vội giật áo khoác lông vũ: “Anh muốn bị đông cứng hay sao?”

“Đừng động đậy”. Tôn Gia Ngộ giữ chặt tay tôi: “Em đừng động đậy”.

“Gia Ngộ”. Tôi nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. Hai mắt nhức nhối khó chịu nhưng nước mắt không thể chảy ra, trời lạnh đến nỗi dung dịch lỏng trong cơ thể hình như cũng bị đóng băng.

Đầu óc tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết, trừ khi có người phát hiện ra hành tung của chúng tôi, nếu không chúng tôi khó có thể thoát khỏi nguy khốn.

Thế nhưng, giữa bốn bề mênh mông tuyết trắng như thế này, niềm hy vọng tìm thấy con người hoặc xe cô là rất mong manh.

Ukraine không phải là nước Mỹ. Ở bên đó nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, người ta sẽ huy động nhân lực vật lực, thậm chí cả vệ tinh tìm kiếm, bởi vì bọn họ tin sinh mạng là vô giá.

Ở đất nước này, nơi duy nhất có thể cầu cứu là Đại sứ quán Trung Quốc. Nhưng đại sứ quán năng lực có hạn, thậm chí còn cho rằng công dân xuất cảnh vì việc cá nhân.

Tôi ngẩng đầu, tia sáng bình minh chiếu vào con ngươi của Tôn Gia Ngộ, mắt anh trong suốt hơn bao giờ hết.

Tôi tin vào lúc này, hai chúng tôi tâm linh tương thông.

Anh cúi xuống nhìn vào mắt tôi mỉm cười: “Anh kể một chuyện cười cho em nghe, bình thường anh hay nói, cái chết khiến người đàn ông thích nhất là phóng túng cho đến chết ở dưới hoa mẫu đơn. Hôm nay tuy không có hoa mẫu đơn nhưng có một bông hồng ở đây, miễn cưỡng cũng coi như thỏa nguyện ước”.

Tôi hiểu anh cố ý chọc tôi cười để qua cơn buồn ngủ lúc sáng sớm. Nhưng vì quá lạnh, hai hàm răng của anh lập cập, người anh run rẩy.

“Em xin anh, anh mặc áo khoác vào có được không? Em không sao đâu, thật đấy”. Tôi cầu xin anh.

Lần này anh không lên tiếng cũng không nhúc nhích.

Cuối cùng tôi khoác áo lông vũ lên người Tôn Gia Ngộ và kéo khóa giúp anh. Sau đó tôi kéo tay anh đặt vào ngực mình để sưởi ấm. “Chuyện cười vừa rồi của anh khá thô tục. Dính đến “sắc” cũng có truyện cười không thô đấy, để em kể cho anh nghe một truyện”.

Trước đây tôi có đọc một truyện trong tuyển tập truyện cười “Tiếu Lâm Quảng Ký”, ấn tượng tương đối sâu sắc. Tôi kể cho anh nghe: “Có một ông già cưới một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Từ đó ngày ngày ông ta bị tổn hại khí huyết, anh có biết nghĩa là gì không?”

“Tất nhiên anh biết, chính là ngày ngày vận động ở trên giường. Trò vận động đó tuyệt vời biết bao”.

“Im miệng nghe em nói đã”. Tôi lườm anh: “Sau đó ông già bệnh nặng đến nỗi không thể rời khỏi giường. Thầy thuốc đến bắt mạch nói cho ông ta biết, các hạ tủy xương đã tận, chỉ còn lại chút tủy não mà thôi. Ông già ngồi bật dậy hỏi: tủy não có thể “chiến” thêm mấy lần nữa?”

Tôn Gia Ngộ cười lớn: “Con bé này, không ngờ đầu óc của em cũng đen tối như vậy”.

Mặt trời lên cao, ánh nắng phản xạ trên truyết trắng, khiến hai mắt nhức đến nỗi không thể mở ra. Thế mà nhiệt độ ở dưới mặt đất còn thấp hơn hôm qua.

“Anh đi ra ngoài xem có kiếm được ít củi không?” Tôn Gia Ngộ trườn người qua cửa sổ xe ô tô. Lúc quay lại, trong tay anh ôm ít cành cây khô.

Cuối cùng cửa xe cũng có thể mở ra, chúng tôi không phải trèo đi trèo lại qua cửa sổ.

Lúc ánh lửa bùng cháy, tôi chỉ cảm thấy trên thế giới này không có thứ gì đẹp đẽ hơn ngọn lửa.

Tôi cuộn người ngồi xổm sát bên ngọn lửa, đốm lửa ấm áp khiến làn da bị đông cứng của tôi đau rát. Nhưng so với việc vật lộn trong đêm đen, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc và thanh thản không thể miêu tả thành lời.

Tôi cười ngây ngốc, hóa ra ngưỡng cửa hạnh phúc lại thấp như vậy.

Tôn Gia Ngộ lấy dụng cụ trong thùng đồ nghề rồi bắt đầu tháo bốn lốp bánh xe Jeep.

“Anh làm gì vậy?” Tôi giật nảy người.

Không có xe ô tô đồng nghĩa với việc chặt đứt hai chân ở nơi hoang vắng này.

“Chúng ta lo tình hình trước mắt đi đã”. Tôn Gia Ngộ ném một chiếc lốp vào đống lửa rồi kéo tôi đứng ở đầu ngọn gió.

Lốp cao su nhanh chóng bén lửa, tỏa ra mùi hôi nồng nặc. Một luồng khói đen theo gió bốc lên cao.

Tôi hiểu ý Tôn Gia Ngộ, đốt lốp xe có tác dụng giữ ấm. Quan trọng hơn, ngọn lửa có thể trở thành tín hiệu cấp cứu, thu hút sự chú ý của người khác.

Thế nhưng từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, chúng tôi không nhận được bất cứ sự cứu viện nào. Cả khu vực bị tuyết trắng bao phủ vẫn vắng vẻ không một bóng người qua lại.Khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ càng hạ thấp, toàn thân tôi tê liệt đến mức không còn cảm thấy giá lạnh. Tôi không biết mình có thể qua nổi đêm nay. Dạ dày tôi trống rỗng, trước đó còn nhói đau nhưng tôi nghiến răng chịu đựng nên cơn đau dường như tan biến, tôi không còn một cảm giác nào khác.

Khi những tia nắng cuối cùng trong ngày dần tắt, trái tim tôi như bị rút ra khỏi lồng ngực. Có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời tôi được chứng kiến cảnh mặt trời lặn. Nhớ đến bố mẹ ở quê nhà, sống mũi tôi cay cay, trước mắt nổi lên màn sương mù dày đặc.

Vì sự kích thích của giá lạnh, Tôn Gia Ngộ lại một lần nữa bị co rút dạ dày. Sợ tôi lo lắng nên anh cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này, chứng bệnh phát tác còn nghiêm trọng hơn lần trước. Khi đau đến mức không thể chịu nổi, anh đã lịm đi trên tay tôi, gương mặt anh trắng bệch.

Tôi vội lục túi tìm thuốc nhưng ngón tay không nghe theo sự điều khiển, dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể xé nổi túi bọc ở bên ngoài vỉ thuốc.

Tôi đưa tay lên miệng, cố dùng hơi thở sưởi ấm mười đầu ngón tay đã đông cứng nhưng không ăn thua.

Tôi hoàn toàn suy sụp, vừa khóc vừa ôm chặt Tôn Gia Ngộ: “Anh đừng như vậy, anh mau tỉnh lại đi! Để em thay anh, em sẽ chết thay anh!”

Cuối cùng Tôn Gia Ngộ cũng tỉnh lại, anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt anh chứa đựng sự dịu dàng và nỗi buồn tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh cất giọng thều thào: “Cô bé ngốc nghếch này…chỉ biết khóc thôi…dạy em bao nhiêu lần rồi, nước mắt có thể giải quyết vấn đề gì chứ?”

Anh nói đúng, khóc cũng vô tác dụng. Tôi đưa tay lau sạch nước mắt, bởi vì nước mắt không thể cứu sống chúng tôi.

Chai nước khoáng biến thành cục đá từ lâu, tôi bỏ nó vào lòng sưởi ấm. Cuối cùng đá ở trong chai cũng tan chảy một chút, đủ để Tôn Gia Ngộ nuốt trôi viên thuốc. Hai mươi phút sau thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, sắc mặt Tôn Gia Ngộ dần dần hồi phục.

Tôi hỏi anh: “Anh bị bệnh này bao lâu rồi? Sao anh không đi khám bác sỹ?”

“Từ năm bố anh qua đời”. Tôn Gia Ngộ gượng cười: “Anh đã kiểm tra vô số lần rồi nhưng không có bất cứ dấu hiệu biến đổi bệnh lý nào, là do tâm bệnh gây nên”.

Tôn Gia Ngộ nhắc đến một cái tên quen thuộc. Tôi sững người, không ngờ đó lại là bố anh.

Tôi từng nghe nói đến người này, ông phụ trách công tác văn hóa giáo dục, sau đó ông dính đến vụ tham nhũng hối hộ XXX nổi tiếng nên cuối đời lâm vào cảnh bi đát. Bố anh lúc sinh thời tuy chức vụ không có thực quyền nhưng cũng có chút ảnh hưởng trong ngành.

Tôi rất bất ngờ, mở to mắt nhìn anh: “Trông anh chẳng giống một chút nào”.

Bình thường Tôn Gia Ngộ có vẻ nghênh ngang nhưng nhìn anh chẳng hề giống con cháu cán bộ cao cấp.

Tôn Gia Ngộ cười cười, thần sắc anh vô cùng bình thản, cứ như anh đang kể chuyện của người khác: “Lúc vụ án xảy ra, anh đang ở Hungary. Thật ra trong vụ án đó, bố anh chỉ là quân cờ nhỏ, người ở cấp thấp nhất. Vì chuyện bồi hoàn tiền, bố mẹ anh phải bán nhà do ông bà để lại. Sau đó bố anh vào viện cấp cứu, gia đình liên tục gọi điện thoại giục anh về nước. Anh vì muốn gom tiền mang về nên nán lại Hungary ba ngày. Nhưng khi anh về tới Bắc Kinh, bố anh đã qua đời. Trước khi giã từ cõi đời, ông còn hỏi mẹ anh: “Sao Gia Ngộ vẫn chưa về, tôi có lời muốn dặn nó”.

Tôi bất giác nắm chặt tay anh.

“Cho đến tận ngày hôm nay anh cũng không biết, rốt cuộc bố anh muốn nói với anh điều gì?” Tôn Gia Ngộ cúi thấp đầu, anh giơ tay che mắt và im lặng một lúc lâu.

Tôi vùi mặt vào đầu gối anh, không biết làm thế nào để an ủi anh. Mỗi người đều có quá khứ đau lòng, tôi biết anh kể ra chuyện này không phải vì muốn nghe mấy lời đồng tình của tôi.

Tôn Gia Ngộ từ từ thiếp đi trong sự mệt mỏi tột cùng. Tia sáng yếu ớt cuối cùng từ bên ngoài phản chiếu lên mặt anh, gương mặt không một chút sắc hồng.

Tôi mò mẫm sờ soạng khắp nơi để tìm thứ có thể chống giá rét. Đầu tôi lóe lên một ý nghĩ khi tôi vô tình sờ xuống ghế ngồi ở dưới thân.

Tôi rút con dao Thụy Sỹ luôn mang theo bên người cố gắng chọc thủng vỏ da bên ngoài rồi rút từng miếng mút nhét vào áo anh.

Tôn Gia Ngộ giật mình kinh ngạc. Anh ngổi thẳng dậy nắm tay tôi: “Em hãy để lại một nửa mà dùng”.

“Không!”. Tôi kiên quyết từ chối.

Anh cất giọng bật lực: “Cô bé ngốc nghếch này, anh dạy em thêm một điều nữa nhé. Khi gặp nguy khốn, em nên tự cứu mình trước mới nghĩ đến người khác. Nếu không em sẽ liên lụy tới người xung quanh, em hiểu chưa?”

Tôi nói thà rằng tôi không hiểu.

Tôn Gia Ngộ ôm chặt tôi và vùi mặt vào tóc tôi. Anh thở dài: “Em đúng là ngốc…”.

Tôi nắm lấy áo anh. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là nương tựa vào nhau.

Khả năng sinh tồn của nhân loại nhiều lúc bền bỉ vượt qua sức tưởng tượng của con người. Đến lúc ánh bình minh ló dạng, tôi gần như quỳ xuống cảm tạ trời đất rằng chúng tôi vẫn còn sống.

Chúng tôi đối mặt với hai sự lựa chọn, một là ở lại đây chờ đợi cứu viện, hai là rời khỏi nơi này đi tìm người giúp đỡ.

Nếu chúng tôi không lạc đường, nếu ký hiệu trên bản đồ là chính xác thì cách đây mười mấy cây số về hướng Tây Bắc có một thôn làng nhỏ. Rời khỏi nơi này còn năm mươi phần trăm cơ hội sống sót, nếu ở lại chỉ có nước chờ chết, trừ khi có người tìm ra chúng tôi.

“Chúng ta tung đồng tiền xu đi”. Tôn Gia Ngộ nói: “Phú quý do con người, sống chết do ông trời. Lúc này chúng ta nên nghe theo quyết định của Thượng đế, không chừng có thể tìm ra đường sống”.

“Một hai ba”. Đồng xu được tung lên, rơi xuống xoay vài vòng trên ghế và lăn xuống sàn xe. Chúng tôi cúi người nhìn đồng xu, mặt có chữ ở bên trên. Thế là chúng tôi quyết định rời khỏi nơi đó.

Chúng tôi đốt chiếc lốp xe cuối cùng, khói đen bốc lên kèm theo mùi cao su khó chịu.

Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu nhìn mặt trời hồi lâu. Anh đeo một cái kính dùng để trượt tuyết khá lớn, che gần nửa khuôn mặt anh. Vì vậy tôi không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.

Tôi im lặng chờ đợi, tôi hiểu rõ sự bất an của Tôn Gia Ngộ. Đồng thời tôi lo lắng ánh nắng chiếu xuống tuyết sẽ khiến anh bị mắc chứng mù tuyết.

“Anh sợ đây là sự lựa chọn sai lầm”. Tôn Gia Ngộ cuối cùng cũng quay đầu về phía tôi, anh tháo cặp kính mắt và mím chặt môi, bộ dạng của anh đầy do dự và lưỡng lự.

Đây không phải là Tôn Gia Ngộ mà tôi biết. Từ trước đến nay anh đều che giấu rất tốt. Trong con mắt người khác, anh mãi mãi là người tự do phóng khoáng, vô tâm vô tư không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Tôi im lặng chờ anh nói tiếp.

“Chúng ta chỉ có thể giả thiết tấm bản đồ này là đúng, chúng ta sẽ tiến về phía trước theo sự chỉ dẫn của nó”. Trong tay anh cầm một kim chỉ nam nhỏ. “Nếu gặp may, ba bốn tiếng đồng hồ sau chúng ta sẽ gặp con người hoặc đến nơi có tín hiệu điện thoại. Những chuyện khác chỉ còn cách nghe theo ý trời”.

“Ba bốn tiếng đồng hồ có nghĩa là gì?” Tôi hỏi.

“Con người đi trong tuyết, cùng lắm kiên trì ba tiếng đồng hồ. Khi nhiệt độ cơ thể thấp đến mức cực hạn, con người sẽ đi đời, em hiểu chưa?”

Tôi không muốn hiểu, tôi giơ hai tay xoa bóp cơ mặt đông cứng của mình và cố gắng mỉm cười: “Không sao cả, thà em chết ở trên đường còn hơn ở đây, vì ít ra trong lòng em còn có tia hy vọng.”

Tôn Gia Ngộ tiến lại gần ôm mặt tôi trong đôi bàn tay lớn đeo găng tay dày của anh: “Anh là tai họa của cuộc đời, chết không đáng tiếc. Anh chỉ sợ liên lụy đến em.”

Tim tôi đột ngột nhói đau khi nghe anh nhắc đến từ “chết” vào lúc này. Tôi không muốn trải qua chuyện xảy ra tối hôm qua một lần nữa. Mấy phút anh lịm đi, tôi cảm thấy bản thân như rơi xuống chín tầng địa ngục.

Tôi ôm chặt Tôn Gia Ngộ: “Em bắt anh phải sống”. Tôi lặp đi lặp lại câu nói, trái tim co rút đến tức thở: “Chỉ cần anh còn sống, em sao cũng được.”

Tôi sẽ không bận tâm đến việc anh có yêu tôi hay không, tôi chỉ cần anh sống sót.

Anh im lặng ôm tôi hồi lâu. Một lúc sau anh hít một hơi sâu và đẩy nhẹ người tôi: “Để anh tắt lửa rồi chúng ta đi thôi”.

Trong tầm mắt chúng tôi chỉ có một màu trắng vô cùng vô tận, tất cả các hố và khe rãnh đều bị tuyết chôn lấp, không nhìn thấy vết lồi lõm nào cả.

Tôn Gia Ngộ đi trước dò đường, anh không ngừng quay đầu nhắc nhở tôi: “Em nhớ đi theo dấu chân anh, một bước cũng không được chệch đấy”.

Một lát anh lại dặn dò: “Nhớ đừng để mất tập trung, cẩn thận không bị rơi xuống hố”.

Những người chưa từng đi trong tuyết chắc khó có thể tưởng tượng việc đi bộ cũng là một cực hình. Đôi chân tôi như sắp gãy rời, khó khăn lắm mới nhấc chân khỏi tuyết, mỗi bước đi phải vô cùng thận trọng, phải xác định xem nền tuyết có chắc hay không mới dám dồn cả trọng lượng cơ thể xuống.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cơ thể mình lại nặng nề đến vậy, đến mức đôi chân không thể gánh nổi sức nặng toàn thân. Mồ hôi túa ra làm áo con ướt đẫm dính chặt vào người tôi như một lớp áo giáp lạnh lẽo.

Thế nhưng tôi không dám dừng lại, chỉ không ngừng hoạt động mới sản sinh nhiệt lượng, để giúp chống lại giá lạnh vào đến tận xương tủy.

Dần dần, đôi chân tôi như rời khỏi cơ thể, không chịu sự điều khiển của đại não. Tất cả động tác chỉ lặp đi lặp lại như một cỗ máy.

Miễn cưỡng đi thêm mười mấy bước, tôi khuỵu đầu gối quỳ xuống tuyết. Tuy tôi mặc quần trượt tuyết nhưng do tuyết ngập quá sâu, từng cục tuyết nhỏ li ti lọt qua khe quần, cảm giác giá buốt từ từ lan tỏa khắp thân dưới. Bắp đùi của tôi đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ có đầu gối là đau nhức như bị dao cứa vào.

Tôn Gia Ngộ dừng bước và quay lại đỡ tôi đứng dậy. Nhưng anh rõ ràng cũng sức cùng lực kiệt, anh lảo đảo rồi ngã nhào xuống người tôi, cả hai chúng tôi nằm thẳng cẳng trên tuyết.

“Anh đi đi!” Tôi tháo kính, vừa thở hổn hển vừa nói: “Em ở đây đợi anh”.

“Đừng nói mớ, em mau đứng dậy đi, chúng ta cùng đi tiếp”.

Tôi không muốn vùng vẫy thêm nữa, tôi thật sự có ý định bỏ cuộc. Khí lạnh đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể tôi, khiến da trên người tôi căng cứng và trở nên mẫn cảm vô cùng. Tôi cảm thấy tôi như đang nằm trên một tấm thảm đầy kim châm, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đau buốt.

Tôi duỗi thẳng chân tay: “Em mệt quá rồi, chẳng muốn động đậy một chút nào”.

Lời nói vừa dứt má tôi bị tát mạnh một cái, nhưng tôi không cảm thấy đau mà chỉ có tê liệt.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Tôn Gia Ngộ nổi điên, đôi mắt anh như phóng ra tia lửa, anh cất cao giọng mắng tôi: “Mẹ nó, em gắng gượng thêm một chút nữa có được không?”

Tôi giả bộ không nghe thấy, người vẫn không hề nhúc nhích.

Tôn Gia Ngộ túm cổ áo tôi và lôi tôi dậy: “Mau đứng lên đi”

“Anh đi đi!” Tôi khổ sở van nài: “Anh cứ đi một mình, khi nào tìm thấy người thì quay lại đây đón em, nếu không hai chúng ta sẽ chết đấy”.

Tôn Gia Ngộ nhìn tôi một lát, anh thở dài, ánh mắt mềm dịu hẳn. Sau đó anh rút găng tay lục túi lấy thứ gì đó bóc vỏ rồi nhét vào miệng tôi: “Em ăn đi, nghe lời anh, hãy cắn răng cố gắng đi tiếp”.

Đây là miếng chocolate cuối cùng của chúng tôi, nó có thể dùng để cứu mạng trong lúc nguy cấp.

Tôi ngậm chặt môi lắc đầu.

Tôn Gia Ngộ quỳ xuống, gạt mái tóc lòa xòa trước mặt tôi: “Triệu Mai, em hãy nghĩ cho bố mẹ em, họ chỉ có một mình em”.

Gương mặt anh phờ phạc và trắng bệch đến mức tôi không dám nhìn. Từ anh tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng thảm thương của mình.

Nhớ đến cảnh bố mẹ tiễn tôi ở sân bay Bắc Kinh, tim tôi đột nhiên nhói đau. Cuối cùng tôi cũng mở miệng nhai miếng chocolate, nó như một ngọn lửa bắt đầu đốt cháy cả người tôi.

Tôi đã tìm thấy chút sức lực, thế là tôi đưa tay về phía Tôn Gia Ngộ và cố gắng đứng lên.

Nhất định tôi phải sống, dù đối mặt với tình cảnh thế nào tôi cũng phải nghĩ cách bảo toàn mạng sống. Tôi không muốn trở thành một xác chết bị tuyết chôn vùi, đến khi mùa xuân ấm áp mới được phát hiện. Tôi không thể khiến bố mẹ tôi đau lòng, bố mẹ già tóc bạc khóc con đầu xanh là chuyện tàn khốc nhất trên thế gian này.

Tôn Gia Ngộ nói anh sẽ đưa tôi đi nước Áo, tôi phải sống đến ngày đó. Còn bao nhiêu thứ đẹp đẽ trên đời tôi chưa được hưởng thụ. Tôi thật sự không cam tâm rời bỏ thế giới.

Đầu gối tôi vẫn đau buốt, hai chân mềm nhũn không đứng vững. Tôn Gia Ngộ quỳ xuống xoa bóp đầu gối tôi, anh nói nhỏ: “Ngoan, em hãy cố gắng thêm một lúc nữa, chúng ta đã đi nửa đường rồi, sẽ đến đích ngay thôi”.

Tôi muốn cười nhưng không cười nổi. Lời nói của anh giống hệt lời dỗ dành của ba tôi lúc tôi còn nhỏ bị ngã bươu đầu.

Chúng tôi tiếp tục lên đường, một lúc sau chúng tôi bắt gặp một sườn dốc bốn mươi nhăm độ. Do ánh mặt trời chiếu xuống nên tuyết trên bề mặt tan chảy khiến đường rất trơn, rất khó tìm điểm cố định chân.

Tôn Gia Ngộ nhích từng tý một, anh đứng ở bên dưới, giơ tay về phía tôi: “Mau xuống đây, đừng sợ, anh ở dưới đỡ em”.

Tôi quan sát kỹ lưỡng địa thế rồi định tụt xuống dốc.

Nào ngờ dưới tuyết có một tảng đá khiến tôi bị vấp ở giữa chừng. Tôi liền bị mất thăng bằng, loạng choạng lao về phía trước vài bước. Trong lúc mơ hồ tôi phảng phất nghe thấy Tôn Gia Ngộ hét lớn “Triệu Mai”. Nhưng không kịp nữa, tôi mất đà lao xuống một cái hố tuyết cách chân dốc không xa.

Theo bản năng, tôi giơ hai tay lên cao và hét lớn: “Cứu mạng…”.

Tuyết xốp ở dưới hố lập tức chôn vùi người tôi, hoa tuyết lạnh buốt từ bốn bề ập tới, chặn cả tiếng nói của tôi.

Tôi ra sức giãy giụa nhưng thân thể vẫn cứ tụt xuống dưới. Tuyết đè nặng đến mức phổi của tôi thiếu oxy khiến tôi gần như ngừng thở, trước mắt tối đen. Trong lòng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, nhưng theo bản năng sinh tồn, hai tay tôi vẫn không ngừng khua khua trên đỉnh đầu. Đột nhiên tay tôi túm phải vật gì đó, tôi cắn răng nắm chặt.

Tôi không nhớ tôi đã làm gì để thoát khỏi hố tuyết. Trong cơn mê man tôi chỉ nhớ, đột nhiên tôi thấy dễ thở hẳn rồi tôi ra sức leo lên theo một lực kéo tay tôi. Đến khi tuyết chỉ tới đầu gối tôi mới dừng lại.

Khi tỉnh lại từ trong trạng thái mê man, tôi phát hiện mình đang nằm trên tuyết, chân tay tê liệt.

Tôn Gia Ngộ nằm gục trên ngực tôi không động đậy, hai mắt anh nhắm nghiền, gương mặt không còn một chút sinh khí.

Tôi sợ chết khiếp, lập tức ngồi dậy và ra sức lay vai anh: “Gia Ngộ, Gia Ngộ…”

Cặp lông mi của anh hơi động đậy, sau đó anh mở mắt nhưng thần sắc giống như không biết anh trôi dạt đang ở phương nào.

Tôi nở nụ cười mừng rỡ: “Anh vẫn còn sống…”

Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu, anh lim dim mắt hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Sau đó anh cất giọng đầy tức giận: “Sao em ngố thế? Anh chưa từng gặp người nào ngốc như em. Anh đã nói với em là xuống từ từ, em lại cứ thích bay. Mẹ nó, em muốn hại anh cùng em xuống âm phủ cho có đôi có cặp sao?

“Bắn súng liên thanh” không để người khác có cơ hội lên tiếng là trình độ sỉ nhục người trước sau như một của anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười khóc không xong. Anh đúng là đến chết mồm mép cũng không chịu thiệt.

Hai chúng tôi đã sức tàn lực kiệt nên đành phải ngồi nghỉ.

Bốn bề vẫn là một màu trắng toát, mang lại cảm giác vô cùng tĩnh mịch và trống trải.

Nhớ lại giây phút vừa đối mặt với cái chết, một nỗi tuyệt vọng lại bao trùm lên người tôi, cảm giác sợ hãi khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi túm chặt tay anh và cất giọng nghẹn ngào: “Em tưởng…em sẽ không bao giờ gặp anh nữa”.

Tôn Gia Ngộ giơ tay như muốn vuốt tóc tôi nhưng không hiểu anh nghĩ gì lại thu tay về, anh cười cười: “Em cũng là một tai họa, không hại chết anh, em sẽ không chịu thôi. Hai chúng ta là một đôi gây tai họa lưu lại ngàn năm”.

Tôi tựa đầu vào vai anh không lên tiếng.

Thật ra tôi muốn nói cho anh biết, tôi rất yêu anh, ngay từ đầu tôi đã yêu anh. Nhưng có những lời tôi do dự mãi mà vẫn không thể nói ra miệng. Tôi sợ một khi nói ra, tôi sẽ bị lép vế. Từ trước đến nay không ai dạy tôi, hóa ra yêu một người lại vất vả mệt nhọc như vậy.

“Gia Ngộ…”

“Suỵt!”. Anh đặt ngón tay lên môi tôi: “Em đừng nói, anh nghe thấy tiếng gì đó”

Từ xa xa phảng phất có tiếng động cơ máy nổ. Sau đó chúng tôi nhìn thấy một chấm đen mỗi lúc một gần.

Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi liền đứng dậy, cởi áo khoác trượt tuyết ra sức giơ lên cao vẫy vẫy.

Áo trượt tuyết màu cam vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng.

Chấm đen mỗi lúc một lớn, cuối cùng đập vào tầm mắt của chúng tôi là một vật cực lớn, bên cạnh có ba chữ bằng tiếng Trung: “Đông Phương Hồng”.

Có mấy người từ trên máy kéo cỡ lớn nhảy xuống chạy về phía chúng tôi.

Tôi quỳ xuống tuyết, tháo kính ngẩng mặt lên cao, bất chấp ánh nắng chiếu xuống tuyết nhức mắt. Thượng Đế ơi, cuối cùng người cũng đã mở mắt rồi.

Người đứng bên cạnh im lặng nhìn tôi, bởi vì phản ứng của tôi hoàn toàn bất bình thường, bởi vì tôi biến thành ngây ngốc, tôi không dám tin vào vận may của mình.

Chúng tôi được mặc một cái áo khoác sạch sẽ và được dìu lên máy kéo. Tôn Gia Ngộ thậm chí còn ê a hát vài câu. Thanh âm của anh đã khản đặc, nghe không rõ anh hát bài nào.

Sau đó tôi mới biết, câu anh hát có nội dung là: “Đổi đời làm chủ nhân từ núi sâu nhìn thấy mặt trời. Từ nay về sau sẽ đi theo cứu tinh cải tạo sơn hà thay bộ áo mới”. Đây là một câu Tiểu Thường Bảo hát trong kinh kịch thời cách mạng văn hóa “Trí thủ uy hổ sơn”.

Tôi và Tôn Gia Ngộ được đưa vào bệnh viện địa phương. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sỹ nói chúng tôi chỉ bị mệt mỏi quá mức và da bị đông cứng. Các bác sỹ luôn miệng bảo việc chúng tôi sống sót đúng là một kỳ tích.

Chỉ có điều, bác sỹ phát hiện vai Tôn Gia Ngộ bị bầm tím, sau khi hỏi rõ mới biết, trong lúc kéo tôi ra khỏi hố tuyết, anh đã bị trật khớp. Nghe bác sỹ nói vậy, tôi vô cùng đau lòng, không khó có thể tưởng tượng ra anh phải chịu nỗi đau đớn đến mức nào.

Lúc đó anh cố nhịn đau không kêu rên một tiếng. Thế mà bây giờ khi đã được băng bó, anh bắt đầu giở trò, bắt cô y tá trẻ cởi áo giúp anh.

Tôi nằm ở giường bệnh bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhân lúc anh quay về phía tôi, tôi dứ dứ nắm đấm cảnh cáo anh.

Nghe tin tôi và Tôn Gia Ngộ thoát chết, Khâu Vĩ và Lão Tiền lập tức từ Odessa lái xe đến thăm chúng tôi. Nhìn thấy Tôn Gia Ngộ, Khâu Vĩ liền thay đổi thái độ hòa nhã thường ngày, anh mắng Tôn Gia Ngộ tới tấp: “Cậu đúng là đồ ngốc, cậu chưa học cách sinh tồn ở vùng tuyết sao? Chỉ có thằng ngu mới ở nguyên một chỗ chờ đợi? Cậu có biết chúng tôi tốn bao nhiêu nước bọt mới mượn được mấy chiếc máy kéo đi tìm cậu không?”

Tôn Gia Ngộ cười cười: “Anh em không cần nhau lúc này thì lúc nào?”

Khâu Vĩ càng tức giận: “Cậu nói mà không biết ngượng. Nếu không phải bọn họ tình cờ gặp được cậu, không biết cậu chết từ đời nào rồi. Cậu chết thì không sao, đừng liên lụy đến con gái nhà người ta…”

Tôn Gia Ngộ cúi đầu im lặng, bình thường anh rất nhanh mồm nhanh miệng, lần đầu tiên tôi thấy anh lúng ta lúng túng.

Lão Tiền giúp anh thanh minh: “Cậu đừng trách cậu ấy nữa, cũng do tình thế bắt buộc thôi mà. Ai lâm vào hoàn cảnh đó đều bó tay cả”.

“Anh còn nói hộ cậu ta”. Khâu Vĩ trừng mắt với Lão Tiền: “Tôi quen cậu ta mười năm rồi, cậu ta là người thế nào tôi không rõ sao? Cậu ta tinh tướng lắm cơ, người xung quanh khuyên bảo có bao giờ lọt tai đâu”.

Tôi không rời mắt khỏi ba người đàn ông, trong lòng tôi thầm nghĩ: Anh hai, bây giờ anh cứ thương xót anh ấy đi. Đợi đến lúc nhìn thấy chiếc xe yêu quý của anh, em đảm bảo anh chỉ muốn nói bốn từ “Cậu đi chết đi”.

Nghĩ đến đây, tôi không kìm chế nổi liền bật cười thành tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN