Tùng Hoa
Chương 7-2
Tiếng công chúa Xơng Nhiêu gấp gáp gọi theo hoàng tử Xơng Ngỵ khi người đang cùng đoàn hộ vệ rời cung về biệt phủ riêng.
– Công chúa lại chạy đi đâu thế?
Xơng Ngỵ quay lại thì thấy công chúa đang vội chạy về phía người, như mọi khi một nữ tuỳ tùng vừa đuổi theo công chúa vừa thở hổn hển như sắp đứt hơi.
– Từ ngày anh đi Ngạn Tây về, nếu không thiết triều là anh sẽ đi đâu mất, không ở lại chơi với Xơng Nhiêu gì cả.
Xơng Nhiêu nhăn nhó trách hờn.
– Ta bận việc mà, Xơng Nhiêu đừng giận. Hôm khác ta sẽ chơi với công chúa, được không? Ngoan nào!
Xơng Ngỵ dỗ dành.
– Không chịu, anh giấu gì ở biệt phủ mà không muốn em biết đúng không?
– Coi kìa, đã lớn rồi lại cứ nhõng nhẽo với anh. Ta có giấu gì ở đó đâu. Ta chỉ về đó nghỉ ngơi sau việc triều chính căng thẳng thôi mà.
Xơng Ngỵ có chút chột dạ khi nghe công chúa hỏi.
– Thôi được rồi, anh đi đi, sau này không cần anh chơi với em nữa.
– Vẫn giận ta sao? Đừng giận nữa. Hôm khác ta bù cho em. Ngày Thượng Trăng sắp đến rồi, lúc đó ta đưa công chúa ra ngoài thành chơi có chịu không?
– Anh nói thật chứ? Anh sẽ đưa em ra ngoài chơi?
– Thật! Nhưng giờ Xơng Nhiêu phải ngoan, ta đang có việc phải đi thật mà.
– Tha cho anh hôm nay, nhưng phải nhớ anh đã hứa với em rồi đó. Không được nuốt lời!
– Ta nhớ rồi! Xơng Nhiêu về cung đi.
Xơng Nhiêu miễn cưỡng quay về. Xơng Ngỵ quay đi, đoàn hộ vệ theo sau. Nữ tuỳ tùng của công chúa vẫn còn thở vì mệt.
“Ta nhất định sẽ điều tra xem anh ấy đang giấu gì ở biệt phủ.”
Công chúa lẩm nhẩm một mình. Nàng không chạy lung tung nữa khiến nữ tuỳ tùng cảm thấy đỡ lo.
*
Kha Lang dưỡng thương đã nhiều ngày, sức khoẻ đã hồi phục đôi chút, đã có thể ngồi dậy đi lại nhẹ nhàng không cần người đỡ. Mộc Ang hay đến thăm hắn vào lúc dùng thuốc hoặc mang thức ăn đến cùng ăn. Biệt phủ của hoàng tử rộng lớn, chỉ có hai người và hai tuỳ tùng khác ở nên có phần trống vắng. Hoàng tử thường đến vào buổi trưa cùng Liu Thạc, tất cả hộ vệ đều được xếp canh giữ vòng ngoài không ai được vào bên trong. hoàng tử thường nán lại khá lâu, đến tận trời tối mới chịu hồi cung. Kha Lang biết rõ người muốn tiếp cận Mộc Ang. Vậy cũng tốt, hoàng tử cái gì cũng có lại thật lòng với nàng ấy, cô gái nào rồi cũng sẽ rung động vì ngài ấy thôi. Kha Lang nghĩ như thế nhưng thật lòng không thể vui được.
Cánh cửa mở ra, Mộc Ang bước vào với chén thuốc trên tay, thấy Kha Lang có thể đi lại được và đang ngồi bên bàn trà thì nàng vui vẻ mỉm cười. Đặt chén thuốc lên bàn, Mộc Ang bước lại mở toang cửa sổ ra, ánh sáng tràn vào căn phòng mang theo chút gió nhẹ và hương thơm của các loại hoa trong vườn.
– Một hai ngày nữa ngươi nên ra vườn đi dạo, ở đây vườn rộng và đẹp lắm, có cả hồ cá nữa.
Mộc Ang vừa nói vừa đưa thìa thuốc lên gần miệng Kha Lang.
– Nàng ở đây đã quen chưa? Ta cũng muốn ra ngoài hít thở, ở trong phòng lâu ngày cũng thấy ngột ngạt.
– Cũng quen dần rồi, hoàng tử cũng rất tốt. Mặc dù đã hại chúng ta khá thê thảm nhưng ngài ấy cũng biết lỗi rồi, hơn nữa, tất cả là do tên Lãnh chúa đa nghi kia.
– Nàng hiểu là tốt, không nhờ pháo hiệu ngài ấy đưa ta trước đó thì ngài ấy cũng không biết chúng ta đang gặp nạn. Nàng có thể bị giết trong cung, còn ta phơi xác bên cánh rừng không ai hay biết. Nên nàng đừng trách ngài ấy nữa, ngài ấy cũng có cái khó của ngài ấy.
– Ta hiểu rồi!
Tâm trạng Mộc Ang có vẻ chùng xuống khi nghĩ đến chuyện ở Ngạn Tây. Nàng cảm thấy da thịt như co lại khi nhớ đến vẻ mặt của Y Tung lúc tiến sát gần nàng. Giọng nói của hắn như vẫn còn đọng lại đâu đó trong tai nàng, nghe thật đáng sợ, lúc đó nàng đã thực sự sợ hãi khi nghĩ đến những việc hắn có thể làm với nàng.
– Nàng sao vậy? Không được vui à? Sau này ta sẽ không nhắc đến chuyện ở Ngạn Tây nữa.
Kha Lang thấy Mộc Ang có vẻ không vui mỗi khi nói đến chuyện trước đó. Hắn không muốn đoán mò vì có thể những gì hắn nghĩ là sai sẽ ảnh hưởng đến Mộc Ang. Hắn biết Lãnh chúa phải tế trời đất trước khi có thể làm chuyện nam nữ với tùy thiếp của mình, nhưng những gì có thể xảy ra trước đó thì không ai chắc được. Hắn không muốn hỏi Mộc Ang vì sợ nếu có gì đó xảy ra nàng sẽ bị kích động, nếu không có thì vô tình làm tổn thương nàng ấy, hơn nữa, nếu nàng ấy không muốn nói thì không nên ép.
– Dù chuyện gì đã xảy ra thì nàng hãy quên những thứ làm nàng không vui đi, ta muốn thấy nàng vui vẻ.
Kha Lang an ủi Mộc Ang.
– Ta không sao! Ngươi dùng thuốc đi!
Mộc Ang lại đưa một thìa thuốc lên miệng Kha Lang.
– May mà ta không nói gì khiến nàng giận, nếu không nàng lại vứt chén thuốc lại cho ta như lúc mới gặp nàng vứt đám lá cây lại rồi bỏ đi vào rừng. Lúc đó ta còn đau lắm, quả thật không thể vò lá thuốc mà đắp vết thương được.
Kha Lang nhắc chuyện cũ, cố ý chuyển chủ đề khác làm Mộc Ang phân tâm mà không nghĩ tới chuyện buồn nữa.
– Ngươi vẫn còn nhớ sao?
– Nhớ chứ! Không thể nào quên được.
– Cho nên, nếu ngươi muốn ta tốt với ngươi thì phải ngoan ngoãn không được trêu ta.
– Ta biết rồi!
Xơng Ngỵ đang đi đến phòng Kha Lang thì nghe bên trong có tiếng nói cười. Người biết là Mộc Ang đang ở đó, lúc này là lúc Kha Lang dùng thuốc.
– Hai người đã khoẻ hẳn chưa? Ta đang đợi hai người khoẻ lại làm tiệc mừng hai người đến Nam
Hoa đó.
Xơng Ngỵ bước vào. Kha Lang cũng đã uống xong thuốc, đang trò chuyện với Mộc Ang có vẻ rất vui.
– Hoàng tử đến rồi! Ta đã khoẻ nhiều. Cảm ơn hoàng tử đã chăm sóc!
Kha Lang nói.
– Không cần phải ngại! Chúng ta là bạn nên giúp đỡ lẫn nhau. Hôm nay ta có mang quà đến tặng hai người.
– Quà? Ngài cho chúng tôi ở một chỗ đẹp thế này là quá tốt rồi, chúng tôi không cần gì nữa đâu.
Mộc Ang nói.
– Quà này hai người nhất định sẽ cần, tin ta đi.
Nam tuỳ tùng đi vào trên tay mang một khay gỗ có đặt hai thanh kiếm trên đó rồi đặt xuống bàn. Kha Lang và Mộc Ang nhìn thấy thì nhớ là họ đã mất hết tư trang.
– Ta vẫn còn quà cho Mộc Ang nữa nhưng to quá ta không đem vào đây được, lát nữa nàng theo ta xem.
Xơng Ngỵ tỏ vẻ bí hiểm.
– Là gì vậy? Không nói ta biết được sao?
Mộc Ang tò mò.
– Không nói được! Nàng nôn nóng quá thì đi theo ta.
– Nàng đi theo ngài ấy xem đi, ta cũng tò mò muốn theo nàng nhưng chắc đi không nổi.
Kha Lang nói.
– Nàng ấy xem xong sẽ kể cho ngươi nghe. Chắc ngươi cũng sẽ thích.
Xơng Ngỵ nói tiếp.
– Để ta xem ngài đang bày trò gì!
Mộc Ang đứng lên, rồi cùng Xơng Ngỵ đi ra ngoài. Hai người hướng về hậu điện nơi có khoảng sân nhỏ. Kim Mã đang đứng bên gốc cây gần đó, miệng bứt cỏ từ một bó cỏ khô để ăn, bộ lông vẫn vàng óng ánh.
– Kim Mã!
Mộc Ang chạy lại bên Kim Mã, ôm lấy cổ nó rồi xoa xoa đầu nó, nàng xúc động sắp khóc.
– Ta tưởng sẽ không được gặp lại ngươi nữa rồi!
Kim Mã lại dụi đầu vào ngực Mộc Ang như cách nó hay làm khi được nàng nựng nịu.
– Lúc ở Ngạn Tây, người của ta đã báo tin nàng và Kha Lang đi đến lễ hội đấu võ không thấy về, và khi Kha Lang được cứu ta mới biết rõ tình hình. Khi ấy vì không muốn gây sự chú ý nên không thể đem Kim Mã theo. Sau đó người của ta đã đưa Kim Mã theo tàu thuỷ đến Hoa Nam, hôm nay vừa mới đến. Hành trang của nàng ta cho tuỳ tùng mang đến phòng của nàng rồi. Chỉ có hai thanh kiếm thì đã mất ở cung Lãnh chúa, ta đành đem hai thanh khác đến cho nàng và Kha Lang. Ta đã chọn kỹ rồi, chúng rất tốt, nàng dùng sẽ quen thôi.
– Cảm ơn ngài rất nhiều! Ngài đã làm nhiều việc cho chúng tôi quá.
Mộc Ang cảm động với tình nghĩa của Xơng Ngỵ.
– Nên làm mà! Nàng vui là tốt rồi! À! Có lẽ tuỳ tùng đã chuẩn bị bữa tối xong. Hôm nay ta muốn dùng bữa cùng nàng và Kha Lang.
– Ngài dùng bữa cùng chúng tôi sao được? Ngài là hoàng tử mà, như vậy không nên.
– Ở đây không có hoàng tử, chỉ có Xơng Ngỵ thôi!
Xơng Ngỵ cười, người không cần lo nghĩ người khác sẽ nhìn thấy cảm xúc của người như ở những nơi khác, khi đối diện với những người khác.
– Nàng chưa đói sao?
– Ngài nhắc thì ta lại thấy đói một chút.
Mộc Ang sờ vào bụng mình, rồi quay sang Kim Mã.
– Kim Mã ngoan! Hôm khác sẽ đưa ngươi đi ra ngoài nhé!
*
Một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa biệt phủ của hoàng tử Xơng Ngỵ, trước sau có một nhóm tuỳ tùng và hộ vệ. Một nữ tuỳ tùng mang lên phía trước một bậc thang gỗ nhỏ đặt ngay vị trí bên cạnh xe ngựa để người trong xe có thể dễ dàng bước xuống. Cô gái ngồi trong xe vén rèm bước ra, nàng vận y phục lụa màu vàng, giữa ngực áo thêu một khóm hoa lá tinh xảo theo hình tròn, tóc tết một phần phía trên để cài trâm hoa và xoã một nửa phía dưới, dung mạo trang nhã, trẻ trung, đôi mắt như biết cười. Chân vừa chạm đất, vẻ trang nhã lúc nãy cũng giảm đi vài phần khi nàng nắm lấy gấu váy rồi đi như chạy vào cửa biệt phủ nơi có hai hộ vệ đứng canh. Hai hộ vệ nhìn thấy cô gái đang tiến vào, theo sau là một nhóm tuỳ tùng thì tỏ vẻ lúng túng không biết nên cản lại hay cứ cho vào. Cuối cùng họ quyết định cản nhóm người mới đến, đồng thời cúi người hành lễ với cô gái trẻ tuổi kia.
– Kính chào công chúa! Xin công chúa dừng bước! Hoàng tử đã lệnh ngoài ngài ấy ra không ai được ra vào biệt phủ khi chưa có sự cho phép của người. Xin công chúa tha lỗi!
– Ta chính là đến đây theo sự cho phép của anh trai ta. Lúc này là lúc anh trai chuẩn bị bãi triều, anh ấy bảo ta đến đây trước một chút đợi huynh ấy về. Ngươi không cho ta vào, lát nữa khi anh trai ta về sẽ trách phạt ngươi vì dám bắt ta chờ ở ngoài này, phải chịu nóng, chịu bụi. Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, nếu ta không được phép sao lại đến vào lúc này? Nếu như anh ta về đúng lúc thì chẳng phải là hỏng sao? Ta đợi ngoài này cũng được, nhưng chút nữa các ngươi đừng hòng ta tha tội cho.
Công chúa Xơng Nhiêu dõng dạc nói với hai hộ vệ.
– Vậy… vậy xin công chúa cứ vào phủ. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của hoàng tử, không có ý mạo phạm công chúa.
Hai hộ vệ thấy công chúa có vẻ đang nói thật nên không dám ngăn cản nàng.
– Ta tha cho các ngươi đó! Những người trong phủ khoẻ không?
Công chúa vờ như nàng biết rõ tình hình trong phủ mặc dù tất cả đều do nàng phỏng đoán mà thôi.
– Dạ… dạ đã khoẻ nhiều rồi! Mời công chúa vào trong.
Một hộ vệ trả lời, người này cũng nghĩ công chúa biết hết chuyện trong phủ vì hoàng tử đã cho nàng biết nên nàng mới có thể đến đây.
– Được!
Công chúa khẽ mỉm cười rồi bước vào. Nàng xoay người lại ngăn nhóm tuỳ tùng của mình:
– Các ngươi không được vào, cứ chờ ta ở ngoài đó!
Công chúa nghĩ nếu hoàng tử đã muốn giấu chuyện trong phủ thì có lẽ đó là chuyện quan trọng. Nàng đến vì tò mò nhưng cũng không muốn làm lỡ việc của hoàng tử. Nhóm tuỳ tùng đành nghe theo và đứng chờ ở ngoài cổng biệt phủ.
Công chúa Xơng Nhiêu nắm hết đường đi lối vào ở biệt phủ như lòng bàn tay nên nàng đi thẳng đến những gian nhà có phòng nghỉ trước để xem ai đang lưu lại đây. Nhưng tìm kiếm một lúc vẫn chẳng thấy ai, nàng vòng ra sau hậu điện đi đến nhà bếp ở phía tay phải, đến gần hơn thì nàng nghe có tiếng của hai tuỳ tùng trong phủ đang trò chuyện với nhau.
– Cô ấy chỉ ăn rau và trái cây thôi nên dáng người cứ gầy gầy, may mà cô ấy có luyện võ nên khoẻ hơn người thường. Cha mẹ nào lại rèn con gái nhà mình ăn toàn rau quả từ nhỏ như vậy chứ? Kể cũng lạ.
Giọng nói đều đều của nam tuỳ tùng như đang than thở.
– Chúng ta đâu có luyện võ và cũng chẳng đi khắp chốn giang hồ như cô ấy, chuyện này chắc chỉ những người luyện võ, am hiểu nhiều chuyện chốn dân gian mới rõ được.
Nữ tuỳ tùng nói có vẻ rất hợp lý nên nam tuỳ tùng gật gù khi tay đang bắc một cái chảo lên bếp lửa.
– Mà chàng trai kia hôm nay cũng đã khỏe lên nhiều rồi đấy! Vừa nãy hình như đang luyện kiếm ngoài sân gần bờ hồ. Họ thật khổ! Làm việc cho hoàng tử đến vất vả như thế. Chúng ta phải chăm sóc họ thật tốt để hoàng tử an lòng.
Nam tuỳ tùng lại nói tiếp về một người khác. cô gái đứng bên ngoài dường như đã nghe đủ những gì cần nghe nên nhẹ nhàng dời gót và tiến về phía hoa viên nơi có khoảng sân nhỏ bên bờ hồ. Hai kẻ trong gian bếp lớn vẫn đang nói về hai vị khách đặc biệt đã lưu lại biệt phủ này hơn mười ngày qua.
Công chúa Xơng Nhiêu men theo lối đi lát đá trong khuôn viên đầy hoa thơm nở rộ ra phía bờ hồ. Khi đã gần đến, nàng thấy từ xa một dáng chàng trai đang luyện kiếm. Người đó vận trang phục màu đen có vẻ khá mới, đôi lúc động tác không được trôi chảy lắm có lẽ sức khoẻ chưa bình phục hẳn, điều này công chúa vừa được nghe nam tuỳ tùng trong bếp nói. Công chúa tiến lại gần hơn vì khoảng cách khá xa nàng chưa nhìn rõ mặt chàng trai đó. Nàng nép sau một hòn giả sơn rất gần chỗ chàng trai kia đang đứng.
“Tướng mạo có lẽ thua anh trai ta một chút, nhưng cũng khá vừa mắt, nhưng sao trông hắn có vẻ lạnh lùng thế? Không hợp với chàng trai trẻ tuổi chút nào, cứ ngỡ người có vẻ điềm đạm, không bộc lộ nhiều cảm xúc ở Cấm Thành này có mỗi anh trai thôi, ở đây lại có thêm một người còn lạnh lùng hơn, ít ra anh trai mỗi khi chơi với ta cũng biết cười vui, còn ánh mắt người này cứ như chất chứa rất nhiều tâm sự.”
Công chúa mãi suy nghĩ nên vô tình đặt tay lên một phiến đá rời khiến nó rớt xuống đất làm kinh động người đang luôn tay vung kiếm, đổi các thế di chuyển gần đó. Kha Lang đang cố gắng luyện kiếm mỗi ngày ở bờ hồ này khi đã thấy khỏe hơn và có thể đi lại. Hắn sẽ luyện cho đến khi Mộc Ang trở về từ bên ngoài rồi cùng dùng bữa trưa với hắn hoặc đôi khi có cả hoàng tử nếu người đến đúng lúc dọn bữa sau khi rời triều. Kha Lang biết Mộc Ang ham vui nên cứ đưa Kim Mã ra ngoài đi dạo khắp nơi trong thành mỗi sáng từ mấy hôm nay.
“Nàng ấy chẳng thể chờ đến lúc ta có thể cùng nàng ấy ra ngoài được. Nàng cứ như một chú chim nhỏ muốn bay lượn khắp nơi mỗi khi đến một nơi mới mẻ, nhiều cảnh sắc hơn.”
Đang tập trung luyện kiếm thì Kha Lang nghe thấy tiếng động phía sau hòn giả sơn, cứ nghĩ là Mộc Ang đang trêu mình nên Kha Lang không tiến lại gần mà vẫn vung kiếm lên, tiếp tục di chuyển và nói cho người đang nấp nghe được:
– Đã về rồi sao? Hôm nay đã nhìn thấy được những gì rồi? Những chàng trai ở Cấm Thành Hoa Nam có gì đặc sắc không?
Người nấp gần đó không lên tiếng trả lời. Kha Lang mỉm cười một mình, nghĩ là Mộc Ang đang cố gắng trốn ở đó để trêu mình.
– Ta biết nàng đang ở đó, không cần trốn nữa, ra đây đi nào!
Kha Lang nói tiếp, vẫn đang di chuyển theo từng đường kiếm, chờ người kia xuất hiện.
“Cô gái hắn nói chắc là người chỉ ăn rau quả mà hai tuỳ tùng nói đến lúc nãy. Lạ thật, vẻ mặt hắn lại khác đi khi trò chuyện với cô ấy, có vẻ dễ chịu hơn. Họ là ai mà ta chưa bao giờ nhìn thấy ở cạnh anh trai? Họ làm việc cho anh trai sao? Anh trai nhận thuộc hạ là một cô gái từ bao giờ? Ngoài các nữ tuỳ tùng ra ta chưa bao giờ thấu hộ vệ thân cận của anh trai lại có một cô gái. Hai người này khá đặc biệt đấy!”
Công chúa vẫn mãi suy nghĩ, dù nghe hết lời chàng trai đó nói nhưng nàng không có vẻ muốn xuất hiện để lộ thân phận ngay mà muốn nghe người kia nói tiếp.
Kha Lang không nghe Mộc Ang nói gì thì bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn dừng di chuyển, đưa tay lên trán quệt mồ hôi, tay cầm kiếm xếp ngược ra phía sau hướng mũi kiếm thẳng lên trên ngay vị trí bả vai rồi bước nhanh đến phía sau hòn giả sơn, định bụng sẽ kéo Mộc Ang ra khỏi chỗ nàng ấy đang nấp. Nhưng vừa bước nhanh đến thì người phía sau hòn giả sơn lập tức lùi lại, phần vì bất ngờ với tốc độ nhanh của hắn, phần vì không biết có nên quay lưng chạy đi hay không, nhưng cuối cùng là bị khựng lại, giương đôi mắt trong veo có chút ngỡ ngàng nhìn hắn. Kha Lang nhìn thấy cô gái trước mặt không phải là Mộc Ang thì lùi lại, nheo mắt nhìn như đang phán đoán xem cô gái này có thể là ai. Cả hai nhìn đối phương mất một lúc. Kha Lang chuyển lại vẻ mặt lạnh lùng trước đó, hỏi người đang lúng túng trước mặt:
– Nàng là ai?
– Ta… ta là…ta là em gái của chủ nhân biệt phủ này.
Công chúa cố ý trả lời vòng vo để có thể bình tĩnh lại.
– Là… công chúa Hoa Nam? Sao công chúa lại nấp ở đây? Hoàng tử cũng đã đến rồi à?
Kha Lang hỏi dồn, vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó.
– Anh trai ta chưa đến đây. Ta không có nấp ở đây, chỉ là không muốn làm phiền ngươi luyện kiếm thôi.
Công chúa lấp liếm, không muốn bị phát hiện là nàng đã cố ý nấp ở đó để nhìn trộm.
“Sao hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy? Ánh mắt hắn đang nhìn ta lúc này chẳng có chút cảm xúc gì cả.”
Công chúa lại nghĩ ngợi trong đầu.
– Công chúa đã lẻn vào phủ à? Không giống tác phong của hoàng tử khi hành sự cho lắm.
Kha Lang chưa quen biết Xơng Ngỵ quá lâu nhưng qua những gì hắn nhìn thấy thì cũng phần nào hiểu được người.
– Không phải! Là anh trai cho phép ta!
Công chúa trả lời nhưng cố né ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình như thể đã thấu hết tim gan của nàng.
– Vậy à? Một chút khi hoàng tử đến thì sẽ rõ.
Kha Lang biết mình không phán đoán sai, vị công chúa này có vẻ thông minh nhưng vẫn còn non nớt nên khó có thể qua được mắt của hắn.
– Ê, nè! Ừ, là ta tự ý đến đây đó. Đây là phủ của anh trai ta chẳng lẽ anh ấy sẽ trách ta sao? Sao ngươi khó chịu vậy? Ta đã làm gì ngươi chứ?
Công chúa ra vẻ dỗi, bộ dạng thường thấy khi nàng làm nũng với hoàng tử Xơng Ngỵ, có điều lần này người đối diện lại là Kha Lang.
– Hoàng tử có lẽ đã rất phiền để đối phó với công chúa.
Kha Lang lắc đầu, phì cười một tiếng khi nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của cô công chúa.
– Ý ngươi là sao? Anh trai ta thương ta nhất, sao lại thấy phiền chứ? Ta sẽ vào trong đợi anh trai ta đến, lúc đó ngươi sẽ thấy anh ấy không trách ta.
Công chúa phụng phịu, dẫu chưa biết lát nữa sẽ bị hoàng tử trách phạt hay không nhưng nàng muốn chứng tỏ là nàng không có ý xấu.
Kha Lang không nói gì thêm mà quay lưng đi. Hắn vừa bước được hai bước thì nghe thấy tiếng ‘á’, cảm thấy người phía sau như bị chới với sắp ngã. Theo phản xạ nhanh của mình, Kha Lang liền giơ tay níu lấy tay cô gái, kéo mạnh về phía mình. Thân người cô gái nương theo lực kéo ngã về phía trước đến khi nàng tựa vào ngực chàng trai kia và tránh được cú ngã do trượt qua một phiến đá nhẵn dưới chân.
Công chúa tựa đầu vào ngực Kha Lang một chút trước khi định thần lại. Nàng nghe thấy nhịp tim đều đặn của người đối diện nhưng tim của nàng đang nhảy nhót trong lồng ngực vì vừa sợ, vừa bất ngờ và có chút ngại ngùng.
Kha Lang đưa một tay lên giữ vai công chúa, tay kia vẫn đang giữ kiếm, lùi lại một bước, lúc này hai người đứng đối diện nhau.
– Công chúa có sao không?
Kha Lang nói với vẻ khẳng khái, đầu hơi cúi tỏ ý xin lỗi.
– Ta không sao! Ta phải cảm ơn ngươi mới phải, nếu ngươi không giúp lúc này có lẽ ta còn ngã khó coi hơn. Ta đi vào trong chờ anh trai ta đến đây. Ngươi… ngươi cứ luyện kiếm tiếp đi!
Công chúa có chút bối rối, nói nhanh và quay bước đi về phía trước hướng về khu nhà trong phủ, cảm thấy hai má nóng lên.
Kha Lang nhìn theo công chúa để chắc chắn nàng ấy không bị vấp phải phiến đá nào nữa. Hắn đã không còn tâm trạng luyện kiếm nên tra kiếm vào vỏ, đi vào thuỷ các, tiện tay ngắt lấy một chiếc lá xanh mang theo. Kha Lang đặt kiếm lên bàn đá rồi ngồi trên lan can thuỷ các, hướng mặt ra hồ, đưa chiếc lá lên miệng và bắt đầu thổi những giai điệu quen thuộc. Ánh mắt của hắn bắt đầu nhìn xa xăm vào một điểm vô chừng ở phía xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!