Tùng Hoa
Chương 8-2
Như đã hẹn, công chúa Xơng Nhiêu hôm nay vận y phục đơn giản màu vàng nhạt chuẩn bị đi chơi trong thành cùng hoàng tử. Nàng rất vui vẻ vì sẽ được gặp Kha Lang. Từ lần gặp đầu tiên trong hoa viên biệt phủ, công chúa đã ấn tượng và có cảm tình đặc biệt cho hắn.
Hoàng tử Xơng Ngỵ đang ở Đông biệt điện chờ công chúa đến sẽ cùng khởi hành đến biệt phủ gặp Mộc Ang và Kha Lang, sau đó sẽ cùng ra phố. Trong cung cũng đã được trang trí thêm đèn hoa, tiệc của hoàng tộc cho ngày Thượng Trăng sẽ được tổ chức đêm hôm sau, đó là thông lệ hàng năm vì vào ngày lễ chính dân chúng sẽ đổ ra các nẻo đường vui chơi, đốt đèn, bắn pháo nên lực lượng triều đình phải đảm bảo an ninh khu vực trong ngoài các thành. Hoàng tử đã lệnh Liu Thạc bố trí người phòng vệ cẩn thận xung quanh họ khi ra phố. Trận tập kích trong biệt phủ mấy ngày trước cho thấy trưởng hoàng tử ngày càng liều lĩnh khi lễ Nối Ngôi đến gần. Lúc này ra ngoài dạo chơi cũng có vẻ mạo hiểm nhưng binh lính đã được vua bố trí tuần tra nhiều nơi để đảm bảo an ninh nên cũng là cản trở nếu trưởng hoàng tử lại muốn ra tay lần nữa, chỉ cần Hắc Liên Đội của hoàng tử được bố trí xung quanh họ thì sẽ là hai lớp bảo vệ nên hoàng tử đã không huỷ cuộc dạo chơi này, một phần khác cũng là vì người muốn có dịp ra ngoài cùng Mộc Ang.
Kha Lang và Mộc Ang đang ngồi chờ ở sảnh chính biệt phủ. Từ cổng biệt phủ hoàng tử là một đoạn đường ngắn dẫn ra đường chính, hai bên là hai hàng cây thẳng tắp, nên từ trong này chưa thể nghe thấy sự náo nhiệt bên ngoài phố xá. Hy Niêng và Tự Ngổ lúc sáng cũng đã trang trí thêm hoa ở các góc hành lang, kết đèn hoa bằng các bông hoa theo hình tròn và thắp nến để bên trên rồi thả vào hồ nước ở sân trong, xem như biệt phủ cũng có không khí của ngày Thượng Trăng. Họ cũng làm bánh phát cho hộ vệ trong phủ, Mộc Ang và Kha Lang mỗi người cũng nhận được vài cái bánh xinh xinh nhiều màu sắc làm từ bột ngũ cốc có nhân bên trong là các loại hạt hoặc trái cây.
Mộc Ang chưa bao giờ biết những loại lễ lạc ở Nhân Tộc nên nàng cảm thấy lạ mắt và cũng thấy vui. Chỉ có nàng lúc này có thể nghe thấy tiếng người nhộn nhịp ngoài phố dù đang ngồi trong phủ nên lòng có chút nôn nao được ra ngoài nhìn ngắm và cảm nhận không khí của ngày lễ. Ở Đại Vân Đình, mười hai ngày trăng tròn trong năm sẽ là dịp các Thần Nhân chơi đùa, tụ tập ở những vườn cây trái, thi bay lượn, múa hát cùng nhau, những việc mà hầu như ngày nào họ cũng làm nhưng dưới ánh trăng sáng có vẻ khiến họ cảm thấy hào hứng hơn.
*
Con đường đông đúc người qua lại, tiếng cười nói xen lẫn tiếng pháo nổ. Trên bầu trời chốc chốc lại lóe lên một vài tia sáng nhiều màu sắc, mỗi lần như thế nhiều người lại ngước lên nhìn ngắm. Trẻ con chạy tung tăng, người lớn nói cười vui vẻ, nhiều cô gái ăn vận xinh đẹp ra đường, nhóm hội nên bờ sông thả đèn. Nhiều chàng trai cũng kéo nhau đi đến các quán rượu hay hẹn hò với các nhóm nữ khác cùng thả đèn trên sông, ngắm trăng tình tự.
Nhóm năm người của hoàng tử đang đi giữa dòng người. Họ ngắm phố xá, ngắm người qua lại, ai cũng vui vẻ rạng rỡ. Đến khu chợ có nhiều trò chơi, họ ghé hết gian này đến gian nọ tham gia. Ở đây họ bày nhiều trò như phóng phi tiêu nhỏ có trang trí lông vũ nhiều màu vào một bình sứ ở phía xa, ném banh đan bằng tre vào những cái rổ nhỏ treo cao, bịt mắt đập bể chậu gốm treo lủng lẳng xung quanh… phần thưởng luôn là bánh lễ hoặc đèn hoa. Bên đường bán nhiều loại kẹo bánh nhiều màu sắc, nhiều hình thù, một người đứng bên một bàn gỗ bên trên bày nhiều khối bột nhiều màu, cạnh đó có nhiều hình thù đã được nặn lên như hình nhiều loại hoa và động vật nhìn rất bắt mắt.
– Anh trai! Em thích cái này!
Xơng Nhiêu kéo tay hoàng tử đến xem một ông lão nặn hình bằng các thứ bột màu kia.
– Em thích hình gì? Hay chọn những cái đã làm sẵn kia.
Xơng Ngỵ hỏi Xơng Nhiêu xong lại quay sang Mộc Ang hỏi:
– Nàng có thích thứ này không? Ông ấy có thể nặn ra các loại hình dạng mà nàng thích.
– Hay quá! Nhiều hình đẹp quá không biết chọn thế nào.
Mộc Ang hào hứng.
– Lão nặn cho ta một cành mai đỏ nhé!
Xơng Ngỵ nói với chủ gian hàng, người kia nhìn người cười rồi gật gật, tay vẫn đang bận làm việc. Xơng Nhiêu chọn hình một con chó mập mạp có màu đen và trắng. Xơng Ngỵ nhận cành hoa bột rồi đưa cho Mộc Ang. Cành hoa nhỏ để vừa trong lòng bàn tay nhưng rất tinh xảo, những cánh hoa màu đỏ có nhuỵ vàng và xen lẫn những chiếc lá màu xanh nho nhỏ. Mộc Ang rất thích, cứ cầm lên nhìn ngắm, cười rất tươi.
– Ngươi xem, nhìn cứ ngỡ là thật đấy!
Mộc Ang chìa cành hoa nhỏ cho Kha Lang xem. Kha Lang gật gật, hắn đang bận suy nghĩ lúc nào sẽ nói cho Mộc Ang biết hắn sẽ lên đường, ra đi mà không chung đường với nàng nữa.
– Mọi người ơi! Lại chơi trò chơi đi!
Xơng Nhiêu đi trước vài bước đang vẫy tay kêu những người còn lại đến một gian trò chơi phóng phi tiêu.
– Trò này cũng vui đó!
Liu Thạc cũng bắt đầu thích không khí lễ hội xung quanh, đã bớt căng thẳng hơn về việc phải quan sát mọi người xung quanh, đảm bảo an toàn cho hoàng tử.
– Kha Lang! Cho ngươi này!
Xơng Nhiêu kéo Kha Lang lại gần rồi chia cho mấy cây phi tiêu. Hai người thi nhau ném, Xơng Nhiêu không ném trúng lần nào, Kha Lang thì lần nào cũng trúng nên nàng ấy chuyển sang cổ vũ cho Kha Lang. Xơng Ngỵ và Mộc Ang đứng xem bên cạnh, bỗng có một loạt tiếng pháo nổ, họ cùng ngẩng đầu nhìn lên, pháo sáng lấp lánh nhiều màu bay vút lên từ sân một ngôi nhà gần đó.
Liu Thạc lúc này cũng tham gia trò phóng phi tiêu cùng Kha Lang. Xơng Nhiêu vỗ tay liên tục khi họ ném trúng, người xung quanh cũng đứng xem rồi trầm trồ. Chủ gian hàng nài họ mua thêm phi tiêu. Kha Lang xua tay không mua thêm vì Liu Thạc đang ôm một mớ đèn hoa khá nhiều. Họ quyết định ra bờ sông thả đèn.
Bờ sông đang rất đông người thả đèn, trên mặt nước đã có rất nhiều đèn hoa được thả, ánh sáng từ những ngọn nến lấp lánh phản chiếu cùng màu sắc các loại hoa xuống dòng nước khiến dòng sông trở nên lung linh. Mộc Ang ngồi xuống gần mép nước thả đèn hoa xuống nước rồi nhìn theo nó trôi đi. Xơng Ngỵ ngồi bên cạnh Mộc Ang cũng thả đèn hoa của mình, hai người cùng nhìn theo hướng dòng chảy lấp lánh kia.
– Mọi người thích thả đèn như thế có ý nghĩa gì không?
Mộc Ang quay sang hỏi Xơng Ngỵ.
– Để cho họ cảm thấy vui và làm đẹp lễ hội. Vụ mùa đang thu hoạch, sắp bắt đầu một năm mới, mùa vụ mới nên dân chúng muốn ăn mừng cho một năm đã qua đi. Không phải khi thả đèn hoa và nhìn chúng trôi thành dòng rất vui mắt sao?
– Đúng là cảm thấy rất vui!
Mộc Ang gật đầu. Kha Lang và Liu Thạc đứng gần đó đang thắp nến đặt vào đèn hoa rồi đưa cho Xơng Nhiêu thả xuống nước. Họ còn khá nhiều đèn phải thả cho xong.
Xơng Ngỵ nắm tay Mộc Ang đỡ nàng đứng dậy và đi ra khỏi nhóm người đang chờ phía sau để thả đèn. Họ đứng bên đường chờ ba người còn lại đi ra, có vẻ họ vẫn chưa hoàn thành việc thả đèn. Phía trước bỗng có một nhóm người đã say, chân đi loạng choạng va hết người này đến người khác. Xơng Ngỵ nắm tay Mộc Ang kéo lại gần rồi đưa tay choàng vai nàng để bảo vệ khi nhóm người đó đi ngang qua. Vừa lúc ba người kia quay lại, nhìn thấy Xơng Ngỵ choàng vai Mộc Ang thì có ý trêu chọc, chỉ có Kha Lang là nét mặt sa sầm. Liu Thạc như nhớ ra điều quan trọng nên liền nói:
– Thưa hoàng tử, thuyền đã đến, đang chờ chúng ta ngoài bến.
– Tốt! Chúng ta đi thôi! Đó là điều đặc biệt ta muốn dành cho mọi người.
Xơng Ngỵ nắm tay Mộc Ang kéo đi trước. Người hy vọng Mộc Ang không để tâm đến điều đó thì sẽ rất tốt. Vừa đi Xơng Ngỵ vừa chỉ trỏ những thứ xung quanh nói cho Mộc Ang nghe.
Xơng Nhiêu kéo áo Kha Lang đi theo. Kha Lang đi theo Xơng Nhiêu theo quán tính. Hắn đang nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người đi phía trước, cảm thấy trong lòng ngực nhói đau một chút.
*
Họ đi đến một bến thuyền nơi có một con thuyền lớn trang trí rất đẹp, bên trên có một số hộ vệ đứng canh sẵn. Tuỳ tùng hầu hạ đứng bên lối lên thuyền hành lễ chào hoàng tử và công chúa. Trên thuyền khá rộng, bố trí vài chiếc bàn tiệc thấp, có thảm ngồi thêu hoa. Hai bên mạn thuyền là khoảng trống xen kẽ các cột đỡ trần bằng gỗ khá lớn có treo rèm mỏng màu vàng kim. Phía trước mũi thuyền cũng có hộ vệ đứng canh, vài nhạc công ngồi trên một cái sập ở góc bên trái đầu thuyền cạnh một bức vách có hình vẽ của một vườn hoa, tiếng nhạc đã bắt đầu du dương. Thuyền chầm chậm rời bến, rất nhiều đèn hoa vẫn đang trôi trên sông, phố xá hai bên bờ vẫn còn nhộn nhịp, những người trên thuyền cùng nhau uống rượu, ngắm cảnh.
Khi ánh trăng đã lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Xơng Ngỵ kêu mọi người đi theo lối cầu thang gỗ nhỏ để lên tầng trên của con thuyền, phía trên trống trải, gió lùa mát rượi, có thể ngắm nhìn đường phố hai bên bờ, cảm giác rất thú vị. Lúc này nhiều nơi đều đồng loạt bắn pháo lên trời, cả vùng trời nơi Cấm Thành loé sáng, tiếng nổ “lốp bốp!”. Mọi người trên thuyền đều im lặng ngước nhìn, tiếng người vỗ tay vui mừng xen lẫn tiếng đàn, tiếng hát xa xa. Khi các nơi đã ngừng tiếng pháo, Xơng Ngỵ nắm tay Mộc Ang, xoay người nàng nhìn về phía trước nơi có một chiếc cầu lớn bắc ngang qua sông. Mộc Ang nhìn theo hướng tay chỉ của Xơng Ngỵ chưa biết nên nhìn vào thứ gì thì bỗng nhiên một loạt pháo khác được bắn lên từ phía trên cầu, thuyền cũng dừng lại giữa dòng nước. Mộc Ang đưa tay bịt tai lại vì tiếng pháo, mắt nhìn lên theo từng đợt sắc màu toả sáng. Xơng Ngỵ không nhìn làn pháo tươi đẹp kia mà chỉ nhìn cô gái đứng gần mình, chỉ cần nhìn thấy nàng ấy cười là người đã cảm thấy rất vui. Phía sau hai người cũng có một ánh mắt đang nhìn về Mộc Ang, chất chứa nhiều tâm sự, Kha Lang không có tâm trạng cho những náo nhiệt xung quanh vào lúc này.
Khi màn pháo kết thúc, con thuyền cũng quay lại hành trình về bến đỗ. Họ bước xuống lầu và ngồi vào bàn tiệc. Lễ Thượng Trăng gần kết thúc và tất cả đã có một đêm vui vẻ, tạm quên đi những sứ mệnh, chuyện triều chính, những ân oán, thù hận. Họ chỉ là một nhóm người trẻ tuổi, cũng ham vui, cũng yêu thương như bao người khác.
*
Kha Lang tần ngần đứng trước cửa phòng Mộc Ang, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cả biệt phủ đều im ắng. Lúc kết thúc đêm Thượng Trăng, Kha Lang báo mọi người rằng hắn sẽ lên đường đi nơi khác. Tất cả đều có chút ngỡ ngàng, nhưng đó là chuyện sớm muộn, có lẽ họ đã ở cùng nhau nhiều ngày nên sắp phải chia tay cũng có chút không đành lòng. Kha Lang đã nhìn thấy ánh mắt thoáng buồn của Mộc Ang nhưng sau đó nàng lại chúc hắn lên đường thuận lợi.
“Nếu nàng ấy giữ ta lại, ta có còn muốn ra đi không? Nhưng cuộc hành trình trước mắt là ta muốn đi. Ta không thể mang đến cho nàng ấy điều gì ngoài những tháng ngày rong ruổi giữa chốn giang hồ, tương lai bất định. Hơn nữa, nàng ấy chỉ xem ta là bạn, là người đồng hành thì một lúc nào đó cũng phải chia tay. Chi bằng ta ra đi trước, kết thúc những tháng ngày này nhanh chóng thì có thể sẽ giảm bớt muộn phiền trong lòng ta. Nếu hoàng tử có thể giữ nàng ấy ở lại, cuộc sống sau này của nàng ấy sẽ tốt đẹp hơn”
Giơ tay lên định gõ cửa và nói lời từ biệt với Mộc Ang, nhưng Kha Lang lại không dám vì sợ bản thân sẽ không đủ mạnh mẽ để lên đường, hoặc sợ nàng ấy sẽ chẳng nói gì ngoài những lời tốt đẹp nhắn với người sắp ra đi phiêu bạc.
“Có lẽ nàng ấy đang ngủ. Ta không cần phải kinh động nàng ấy, lời từ biệt gì đêm qua đã nói hết rồi, giờ có gặp cũng chỉ để lặp lại mà thôi”
Kha Lang thu tay lại, đứng nhìn cánh cửa trước mặt chia cắt hắn và người phía bên trong một lúc. Hắn chớp mắt rồi quay lưng đi ra, chân bước thật nhanh như muốn trốn tránh điều gì. Đi ra khỏi biệt phủ một đoạn ngắn thì dừng lại, vẫn không dám quay đầu, chỉ sợ không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái trẻ hôm nào đã cứu hắn bên bờ suối, gương mặt thanh thản ngủ say phía bên kia ngọn lửa giữa rừng già hoang vắng, những lúc nàng cáu gắt vì bị trêu chọc, đôi mắt lấp lánh của nàng, những lúc nàng cười khi vui, kể cả khi nàng khóc vì lo lắng… Tất cả Kha Lang sẽ giữ lại trong tim mình, dù thời gian có là bao lâu nữa, dù thế giới có biến đổi thế nào thì tình cảm này hắn sẽ không bao giờ quên dù đã phải buông bỏ. Kha Lang không quay đầu nhìn lại mà bước đi, lần này đi chầm chậm, không vội vàng, không trốn tránh.
Mộc Ang đã dậy và ngồi bên giường từ lúc nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tiến đến trước cửa phòng rồi đứng lại một lúc lâu vẫn không thấy gõ cửa, sau đó rời đi. Nàng đã bước xuống giường một bước muốn tự mình mở cửa để tạm biệt Kha Lang nhưng trong lòng có một thứ cảm xúc khó tả đã giữ nàng lại. Cảm xúc ấy như có chút hờn dỗi, có chút không đành lòng và lưu luyến. Mộc Ang hiểu rằng những cảm nhận đó xuất phát từ những ngày dài đồng hành cùng nhau, hai người đã trở thành thân quen nên việc chia tay nhau sẽ khiến đôi bên đều xúc động.
“Ta và ngươi đi cùng nhau đến đây cũng đã trải qua nhiều khó khăn, giờ cũng là lúc nên chia tay. Thần Tộc và Nhân Tộc không thể kết giao bạn hữu mãi mãi, ta không thuộc về nơi này. Chỉ chúc ngươi tương lai thuận lợi, sẽ không phải trải qua cuộc Đại Phân Tranh. Điều này ta hứa sẽ hoàn thành, Nhân Tộc có thể tham lam khi biết đến sự tồn tại của Đại Vân Đình nhưng ngươi và nhiều người khác đã rất tốt với ta, ta sẽ cố gắng bảo vệ tất cả. Ngươi không muốn gặp ta có lẽ cũng có những cảm xúc như ta lúc này, thôi thì chúng ta không cần gặp lại nữa. Ngươi hãy đi con đường của ngươi đã chọn, mọi chuyện giữa chúng ta xem như đã kết thúc.”
*
Xơng Ngỵ đã xuất cung từ sớm ra ngoài thành. Xe ngựa và đoàn tuỳ tùng đứng bên ven đường chờ người đang đi đến từ phía xa. Người ngồi trong xe ngựa, cảm xúc bồi hồi không biết nên vui hay buồn.
– Thưa hoàng tử! Người đến rồi!
Liu Thạc đến gần cửa xe báo khi thấy Kha Lang đã đến gần. Kha Lang nhận ra là người của hoàng tử thì khựng lại một chút rồi bước đến.
Hộ vệ đánh xe vén màn cửa cho hoàng tử bước ra, một cơn gió buổi sớm lùa vào như đánh thức người đang ngồi bên trong, vẻ mặt tư lự chưa tìm ra thái độ nên có để tiễn biệt người ngoài kia.
– Chào hoàng tử! Ngài lại nhọc lòng đến tiễn ta?
Kha Lang mỉm cười nhìn hoàng tử bước xuống xe với vẻ mặt điềm nhiên, tôn quý của bậc vương giả.
– Ngươi từng là ân nhân của ta, nay ngươi ra đi ta đến tiễn cũng là nên làm.
Xơng Ngỵ đến gần Kha Lang nói chuyện như hai người bạn thân quen.
– Tiễn biệt cũng đã nói hết từ hôm qua rồi, nay hoàng tử lại đến, ta thật sự cảm kích và quý trọng ngài. Chúc ngài khi trở thành vua sẽ mang thái bình cho dân chúng!
– Cảm ơn ngươi! Hôm nay ta đến là để tặng quà, mong rằng chút ý tốt này ngươi sẽ không từ chối, nó chỉ là tấm lòng của một người bạn.
Xơng Ngỵ nhìn về phía Liu Thạc đang dẫn một chú ngựa màu đen đi tới.
– Cảm ơn ngài đã quan tâm! Ta không dám chối từ.
Kha Lang biết có chối từ cũng vô ích nên hắn cảm ơn hoàng tử.
– Ta chúc ngươi sẽ có một hành trình thuận lợi, cuộc sống như ngươi mong muốn.
– Cảm ơn ngài! Ngày sau có gặp lại, chúng ta vẫn là bạn.
Kha Lang lên ngựa, ghìm cương hướng về phía con đường xa tít tắp phía trước, chuẩn bị rời đi.
– Ngươi lên đường bình an! Những ngày tháng qua ta cũng sẽ nhớ.
Liu Thạc bước đến từ biệt Kha Lang. Kha Lang quay lại nhìn hoàng tử và Liu Thạc, khẽ gật đầu rồi quay lưng, thúc ngựa đi thẳng. Xơng Ngỵ gật đầu, mỉm cười với Kha Lang. Người nhìn theo Kha Lang trên lưng ngựa đi dần về phía xa.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc và bảo vệ cho nàng ấy, sẽ tìm cách giữ nàng ấy ở lại!”
Kha Lang cưỡi ngựa đi được một đoạn đường khá xa, quay lưng lại đã không thấy tòa thành phía sau nữa biết là đã ra ngoại thành. Nhà cửa vẫn còn đông đúc nhưng những ngọn đồi, những cánh rừng thưa đang hiện dần ra trước mắt. Phía bên trái xa xa là nhánh sông Tu Miêng kéo dài như bất tận, thuyền bè trên sông rải rác, đôi lúc lại thấy vài nhóm người ngựa dừng lại bên đường tìm bóng mát nghỉ ngơi. Trời chưa quá trưa, nắng cũng không gay gắt, tâm trạng Kha Lang vẫn đang phức tạp với nhiều cảm xúc. Bỗng phía trước lại có một cỗ xe ngựa có tùy tùng và hộ vệ triều đình như đã đợi sẵn từ lâu.
“Người của triều đình? Họ có việc gì mà đến tận đây? Người trên xe là ai?”
Kha Lang nghĩ ngợi khi nhìn thấy nhóm người đó từ xa. Một tuỳ tùng rời nhóm người bước ra giữa đường đi, giang tay tỏ ý kêu Kha Lang dừng lại. Kha Lang ghìm cương cho ngựa dừng lại, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy công chúa Xơng Nhiêu bước ra từ trên xe ngựa.
– Công chúa!
Kha Lang ngạc nhiên bật lên thành tiếng.
– Ta đến tiễn ngươi. Ngươi xuống ngựa trò chuyện cùng ta một lát được không?
Xơng Nhiêu có vẻ buồn bã, sự sôi nổi thường ngày bay biến đi đâu mất. Kha Lang chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng đã xuống ngựa, bước theo công chúa khi nàng ấy quay lưng đi về hướng bờ sông. Hai người đứng cạnh nhau, mặt hướng ra bờ sông lộng gió, nhóm tuỳ tùng đứng phía sau gần đường chính một khoảng khá xa.
– Ngươi đi rồi có trở lại Hoa Nam nữa không?
Xơng Nhiêu nhìn Kha Lang, đôi mắt long lanh như chực khóc.
– Ta không biết được. Trời đất bao la như vậy, không biết chừng chưa đi hết đã hết cuộc đời rồi.
Kha Lang vẫn đứng nhìn dòng nước trước mặt, giọng thờ ơ.
– Nếu ta nói, ta không muốn ngươi đi thì ngươi có ở lại không?
Xơng Nhiêu vẫn giữ vẻ mặt vừa rồi, nước mắt đã lưng tròng.
– Công chúa quá lời! Ta không thể không đi, còn nhiều nơi ta muốn đến.
Kha Lang vờ như không để ý đến dáng vẻ của Xơng Nhiêu lúc này. Hắn không muốn công chúa bị tổn thương nhưng cũng không có cách nào hơn nên đã chọn thái độ lạnh lùng và thờ ơ với nàng. Kha Lang chỉ vừa mới hiểu ra tâm ý của Xơng Nhiêu nhưng với Kha Lang điều đó chỉ khiến hắn khó xử.
– Vậy ngươi đưa ta đi cùng, có được không?
Xơng Nhiêu xúc động, như không thể kìm nén nữa. Nàng như quên đi thân phận của mình, quên đi triều đình Hoa Nam, chỉ nhìn thấy người đứng trước mặt sắp rời đi và nàng sẽ không có cơ hội gặp lại hắn, có thể là mãi mãi.
– Công chúa thứ lỗi, chúng ta không thể làm như vậy được. Ta không có gì cả, lang bạt khắp nơi, đâu thể để công chúa chịu khổ cùng ta.
Kha Lang có chút kinh ngạc khi Xơng Nhiêu đề nghị với hắn. Người hắn muốn ở cạnh đã tiễn hắn lên đường, giờ đây một vị công chúa cao quý lại chạy đến muốn từ bỏ tất cả để theo hắn, trong lòng quả thật có chút cảm động.
– Ta không sợ! Miễn là được ở cạnh ngươi là được! Nếu ngươi sợ ta cực khổ vậy ngươi có thể ở lại Hoa Nam cùng ta, sau này ngươi muốn đi đâu cũng được, không cần phải khổ sở như vậy.
Xơng Nhiêu bắt đầu khóc thút thít. Nàng ôm lấy Kha Lang từ phía sau, tựa đầu lên lưng hắn, nghe thấy tiếng nhịp tim đều đặn. Kha Lang chưa biết nên làm thế nào trong hoàn cảnh này, chỉ biết không thể để mọi chuyện đi xa hơn, kéo tay công chúa ra khỏi người mình, nhưng công chúa lại ôm chặt hơn.
– Nhưng trong lòng ta không có ý như vậy với công chúa. Chúng ta là không thể nào!
Kha Lang đành nói rõ lòng mình.
– Trong lòng ngươi đã có người khác sao? Ta có chỗ nào không tốt?
Xơng Nhiêu vẫn bướng bỉnh.
– Công chúa rất tốt, chỉ là ta không tốt, không có tình cảm nam nữ với công chúa.
– Nếu ngươi không có ai khác trong lòng thì ta có thể chờ ngươi có tình cảm với ta, ta không ngại.
– Công chúa! Ta quả thật không thể yêu công chúa. Trong lòng ta không để thêm hình bóng người nào được nữa.
– Để thêm? Người trong lòng ngươi là ai? Nàng ấy không có bên cạnh ngươi lúc này, nàng ấy ở đâu? Nếu nàng ấy không cần ngươi thì tại sao ta cần ngươi thì ngươi lại không cho ta cơ hội?
Xơng Nhiêu vẫn không chịu từ bỏ. Nàng xuất cung từ sớm để tìm gặp Kha Lang, đã hạ quyết tâm phải giữ được hắn bên cạnh. Sự lãnh đạm của Kha Lang cũng không khiến nàng buông bỏ nhưng khi biết Kha Lang đã dành tình cảm cho người khác, nàng cảm thấy hụt hẫng vì nàng biết rõ người đó là ai.
– Nàng ấy không biết! Ta không muốn nàng ấy biết! Ta và nàng ấy cũng không thể bên nhau được. Công chúa xin đừng làm ta thêm khó xử, dù như thế nào, giữa chúng ta cũng mãi là bạn bè. Ta không thể yêu công chúa và cũng không thể quên đi người con gái kia. Hãy để ta lên đường, ta không muốn ở lại đây nữa!
Kha Lang dứt khoát, gỡ hai tay Xơng Nhiêu đang ôm chặt lấy mình ra. Hắn bước ra xa vài bước, không muốn chuyện vừa rồi lại tái diễn. Xơng Nhiêu đứng đó nhìn Kha Lang. Nàng lau nước mắt của chính mình, hướng mắt nhìn ra sông như để trấn tỉnh lại. Nàng thở dài rồi mỉm cười, cố gắng vui vẻ nhưng lại càng nhìn thấy sự gượng gạo.
– Ta sai rồi! Ta không nên ép ngươi như thế! Ngươi đi đi. Ta không cản trở ngươi nữa. Một công chúa như ta thì lo gì không có chàng trai tốt. Ta sẽ không vì ngươi mà đau khổ cả đời đâu. Tiễn ngươi xong rồi, ta muốn ngắm cảnh một chút. Ngươi cứ tự nhiên mà lên đường.
Xơng Nhiêu nói với giọng bình tĩnh, xoay người nhìn về phía bờ bên kia không để tâm đến người bên cạnh nữa. Nàng im lặng đứng đó, lắng nghe bước chân rời đi của Kha Lang sau câu nói:
– Cảm ơn công chúa đã thấu hiểu! Xin tạm biệt!
Nước mắt công chúa lại rơi nhưng không khóc thành tiếng. Nàng không muốn Kha Lang nghe thấy mà cảm thấy khó xử. Nàng biết rằng trong lòng nàng đã mất đi một thứ, con tim nàng sẽ đi theo người đó dù người đó có chối từ nàng như thế nào nhưng tình cảm của nàng là thật, không thể chối bỏ được.
Kha Lang trở lại phía đoàn tuỳ tùng, leo lên lưng ngựa và phóng đi thật nhanh. Một giọt nước mắt bay ra khỏi khoé mắt hoà vào làn gió và tan biến trong không trung. Hắn nhìn thẳng về phía trước, hạ quyết tâm ra đi. Tiếng vó ngựa xa dần và rồi không còn nghe thấy thanh âm nào nữa.
Dòng sông Tu Miêng ngoài kia vẫn chảy về hạ nguồn, thờ ơ với những cuộc chia ly bên bờ, không màng đến những giọt nước mắt đang rơi, cứ chầm chậm cuốn đi hết những tháng ngày ngắn ngủi đã qua.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!