Tung Hoành Đại Thiếu - Chương 17: Võ thần võ đế, đều là hạ nhân bổn thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Tung Hoành Đại Thiếu


Chương 17: Võ thần võ đế, đều là hạ nhân bổn thiếu



Dương Thiên cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị, ủy thác mười viên hoàn mỹ Dưỡng thể đan, với lợi nhuận hai phần thuộc về Quân phủ.

Hắn khoác lên người trường bào, cẩn trọng rời khỏi phòng đấu giá.

“Hừ, nếu không phải vừa mới trọng sinh, cần gấp tài nguyên tu luyện, các ngươi há có thể chiếm tiện nghi của bổn tọa!”

Đi trong một con hẻm, nghĩ lại kinh lịch những ngày qua, hắn có chút cảm thán, ngửa đầu nhìn trời.

“Lăng Thiên Tuyết, bổn tọa và ngươi là sư đồ, không ngờ ngươi lại nhân lúc ta chìm đắm luyện đan, ra tay ám toán.”

“Bổn tọa kiếp này sẽ không lại bỏ bê võ đạo, trở lại Võ Đế, việc đầu tiên chính là tìm ngươi tính sổ.”

Kiếp trước Dương Thiên, luyện đan thiên phú trăm ngàn năm có một, rất nhanh chóng đã nhanh chóng trở thành một tên đan đế, chấn kinh Trung Ương đại lục.

Cắn thuốc quá nhiều, trên võ đạo không mấy chuyên tu, chiến đấu lực yếu kém, khiến cho trong một lần luyện chế luân hồi đan, hắn bị nữ đồ nhi bản thân yêu quý nhất hãm hại.

Không sai, luân hồi đan.

Thần cấp đan dược, chỉ nghe lời đồn từ thời thượng cổ, không người chứng thực.

Chúng ta đan đế đại nhân, cơ duyên xảo hợp tìm thấy đan phương, thật vất vả thu thập mấy chục năm dược liệu, đã bắt tay tiến hành luyện chế.

Sau đó.

Ân, có bây giờ thiếu niên Dương Thiên.

Kiếp trước kiếp này tên đều giống nhau, cũng như Quân Đại Soái vậy, xem ra liên quan đến xuyên không, đều có một tổ chức nghiêm túc quản lý vấn đề danh tính a.

Nghĩ ngợi xuất thần, không biết lúc nào trước người đã xuất hiện một tên quần là áo lượt công tử, bạch bào tuấn tú.

– Ngươi.. muốn gì?

Dương Thiên có chút giật mình nói, trong lòng âm thầm chê trách chính mình lơ đãng.

– Bổn thiếu muốn nói chuyện.

Đối diện còn ai khác ngoài Quân đại thiếu gia, lúc này hắn đang tràn đầy hứng thú quan sát.

Đan đế trọng sinh a!

Thật trâu bò.

Thu làm tiểu đệ, là cỡ nào uy phong.

Dương Thiên nhận ra Quân Đại Soái, là kẻ lúc nãy xuất hiện ở phòng đấu giá Quân phủ đây mà.

Ánh mắt soi mói khó chịu của thằng này, khiến cao ngạo Đan đế suýt chút đập bàn đứng dậy, hành hung thằng này một trận.

– Chuyện gì? Công tử, ta và ngươi không quen a. Hay Quân phủ các ngươi làm ăn không muốn giữ chữ tín?

Giọng nói lạnh nhạt, cự người ngàn dặm.

– Không cần lại dịch dung, bổn thiếu biết rõ ngươi là ai.

Quân Đại Soái mỉm cười, tựa tiếu phi tiếu nói.

Nghe vậy, Dương Thiên có chút cau mày, nghĩ ngợi một lát, cởi bỏ khăn che mặt cùng mũ rộng vành, lạnh lẽo đối mặt Quân Đại Soái.

– Ngươi muốn nói chuyện gì?

Hừ, một tiếng bổn thiếu hai tiếng bổn thiếu.

Tiểu tử kiêu ngạo, bổn tọa xem ngươi muốn làm trò hề gì đây?

– Đan dược, là chính tay ngươi luyện. Sư phụ gì đó, đều là ngươi bịa ra. Không cần lừa dối, bổn thiếu biết rất rõ.

Quân Đại Soái cao thâm mạt trắc nói, nhìn thấy gương mặt đối diện thiếu niên vẫn hờ hững, âm thầm cảm thán.

Quả không hổ danh đan đế, định lực chính là rất tốt.

– Không sai, ta chính là thiên phú luyện đan cường hãn như vậy, thì có liên quan gì đến ngươi?

– Bổn thiếu có chút thưởng thức, muốn thu lưu ngươi.

Lời Quân Đại Soái nói ra, khiến Dương Thiên chỉ cười haha không nói, dáng vẻ tràn đầy khinh thường.

Thu lưu ta, một tên đan đế.

Thật không biết trời cao đất dày.

Quân đại thiếu gia có chút đau đầu, tên này rất cao ngạo nha.

Lại phải phát huy diễn kỹ rồi.

– Luyện đan trình độ của ngươi, mặc dù rất cao siêu, nhưng trong mắt ta, cũng chỉ thường thường.

Cắt.

Dám nói đan đế trình độ luyện đan thường thường, ngươi không phải não tàn, cũng là kẻ điên.

Dương Thiên đột nhiên có chút cân nhắc, chính mình hay là rời đi tốt nhất, miễn cho bị lây.

– Làm sao, không tin? Trong cơ thể ngươi có ám tật, vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi, đây là đan dược bổn thiếu luyện chế, có thể dễ dàng trị bách bệnh, cầm lấy.

Quân Đại Soái vừa nói, vừa vứt cho hắn một viên Trị thương đan sơ cấp, chỉ cần một điểm yy là có thể mua được.

Đồ chơi này, dưới Võ sư, cái gì ám tật cái gì thương thế, chỉ cần nuốt vào là sẽ nhanh chóng chữa khỏi.

Dương Thiên cầm lấy trị thương đan đen xì, hung hăng chửi mắng một phen.

Tên tiểu tử này, thật biết luyện chế đan dược không vậy.

Mỗi tật bệnh, thương thế trong cơ thể đều cần thiết đan dược đối ứng khác nhau, làm sao đến trong miệng thằng này, một viên phổ phổ thông thông đan dược có thể dễ dàng chữa trị hết như thế.

Nếu thế, đám luyện đan sư không phải đều trở thành thần nhân hết rồi.

Đợi chút.

Ám tật bên trong người hắn, hắn vốn dự định bán xong Dưỡng thể đan, gom góp linh thạch mua tài luyện để luyện đan chữa trị, không ngờ lại bị đối diện tên kia nhìn ra.

Còn nữa, viên đan dược này, ngoại trừ hình dáng, mùi hương dược liệu đều vô cùng hoàn mỹ.

– Ngươi là một tên luyện đan sư, hẳn có thể thấy rõ thứ bổn thiếu đưa ngươi không phải độc dược, vậy còn nghi ngại gì. Hay ngươi không tự tin vào trình độ của mình.

Quân Đại Soái nhìn thấy Dương Thiên trầm ngâm, lên tiếng khích tướng.

Dương Thiên tức sôi máu, không ngờ lại bị một tên tiểu tử khinh thường, hắn há mồm nuốt trọn viên Trị thương đan.

Đan dược vào bụng, dược hiệu nhanh chóng phân tán ra khắp cơ thể kinh mạch, nóng nảy cuồng bạo.

Dương Thiên rên lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy cả người trở nên thông suốt, cái gì ám tật đều biến mất, nội tâm không khỏi cả kinh.

Dược hiệu này..

Đan dược này..

Trình độ hoàn mỹ như vậy..

Đều chưa từng nghe qua!

Nghe qua mới có quỷ.

Trị thương đan sơ cấp, chỉ hệ thống mới bán, cái thế giới này còn chưa xuất hiện nha.

Phát hiện ánh mắt Dương Thiên có chút thay đổi, Quân Đại Soái giả bộ trầm tư, ánh mắt thâm sâu nói.

– Thế nào? Không giấu gì ngươi, bổn thiếu xuất thân là cao thượng cỡ nào, sâu kiến như ngươi chắc hẳn chưa bao giờ nghe qua. Nhớ năm đó, cái gì võ thần võ đế, đặt bên trong gia tộc bổn thiếu đều là hạ nhân..

Dương Thiên chấn kinh.

Cái này, nếu như là thật, phải có cỡ nào trâu bò.

Võ thần võ đế, ở hạ giới đều là chí cao tồn tại, thế mà trong phủ người ta chỉ là hạ nhân.

Chẳng lẽ, kẻ này đến từ thượng giới, thậm chí thần giới..

Cũng là chuyển thế trọng sinh như mình?

Quân Đại Soái tinh tế chú ý biểu cảm của hắn, cười thầm trong lòng, cắn răng, đưa ra át chủ bài.

– Đi theo bổn thiếu, Thần phẩm công pháp, ngươi có thể tùy ý tu luyện. Nơi này có một bộ, cầm xem.

Đưa ra, chính là Bất Diệt Kim Thân.

Quân Đại Soái cũng dốc hết vốn liếng rồi, không nói hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần nghĩ đến việc sau này có một thằng đệ luyện chế đan dược cho mình tiêu pha thoải mái, cảm giác rất xứng đáng a.

Ân, nếu tên này không theo, đành một súng bắn bỏ.

Dù sao, hệ thống cũng không nói thu phục thất bại có trừng phạt gì nha!

“Thật không có nói sao?”

Hệ thống ngơ ngác.

“Ờ?”

“Kỳ quái, cái nào thất bại không có trừng phạt chứ?”

“Chắc ngươi lại quên. Mặc kệ, đấy là lỗi của ngươi! ”

Quân Đại Soái mặc kệ hệ thống, cầm trong tay Desert Eagle đã nạp linh thạch lúc ở phòng đấu giá, cẩn thận lên nòng.

Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn vào đối diện thiếu niên kia, chỉ cần hắn dám nói một chữ không, Quân đại thiếu gia sẽ không do dự nổ súng.

Mạng nhỏ chính mình tốt nhất, để một tên đan đế biết được bí mật của chính mình, hậu họa khôn lường a.

Dương Thiên tiếp lấy Bất Diệt Kim Thân, mở ra xem, vừa nhìn chính là không kìm được.

Thần phẩm công pháp, hơn nữa lại là hiếm thấy thần phẩm luyện thể công pháp.

Bản thân một tên đan sư, luyện thể hắn chính là thiếu sót nhất.

Thần kỹ công pháp như thế này, làm sao có thể tồn tại ở nơi đây, một cái Thiên Long thành nhỏ nhoi..

Dương Thiên cái đầu cúi xuống trầm tư, ánh mắt lung lay dữ dội.

Qua một hồi lâu, hắn nhìn về Quân Đại Soái, rốt cuộc bỏ xuống đan đế cao ngạo, chắp tay nói với hắn:

– Ta Dương Thiên, tạm thời đi theo ngươi.

Nghe được lời này, Quân Đại Soái rốt cuộc âm thầm thở phào.

Tốt tốt, cái này rất tốt, cả nhà cùng vui.

Bổn thiếu không lãng phí linh thạch cùng ban thưởng nhiệm vụ, ngươi cũng không phải lại thêm một lần chuyển thế trọng sinh a.

Trọng sinh đan đế đại nhân hồn nhiên không biết mình vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan, vô cùng quyến luyến trả lại Bất Diệt Kim Thân cho Quân Đại Soái.

– Ta là Quân Đại Soái, đại thiếu gia Quân gia, ngươi cứ gọi ta Quân thiếu là được.

– Tốt, Quân thiếu. Ta cần trở về Dương gia một chuyến, qua một thời gian nữa sẽ tìm đến ngươi.

Dương Thiên lạnh nhạt cáo từ.

Hắn muốn trở về, báo thù giúp tiền kiếp, rồi bắt đầu điên cuồng tu luyện để sớm trở về báo mối thù của chính mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN