Tung Hoành Đại Thiếu
Chương 28: Đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công phu
Quân Đại Soái nhìn thấy một cái mỹ nữ chỉ về phía hắn, trong miệng hô quỷ, không khỏi tò mò ngoái nhìn về phía sau.
Hoàn toàn không có gì nha.
– Tiểu mỹ nữ, nói gì đó?
– Ngươi… ngươi không phải đã chết rồi sao…
Cái kia mỹ nữ vẫn đang run rẩy, trong lòng có chút sợ hãi.
Chính mình nửa tháng trước ra tay đánh chết hắn, lúc này nhân gia tìm về, là muốn báo thù sao.
Cái kia một thân dính đầy máu tươi, vừa nhìn đã biết chui ra từ trong luyện ngục, không phải quỷ chính là gì.
Tử thần đòi mạng sao?
Càng nghĩ càng sợ, cô nàng lắp bắp nói, giọng nói có chút van xin..
– Tha mạng.. cho ta.. lần đó là ta có chút nóng tính.. nhưng đều là do ngươi trêu chọc đại sư tỷ trước nha..
Hử?
Quân Đại Soái nghĩ ngợi một chút, đột nhiên hiểu ra.
Chả lẽ đây chính là cái kia nhãi ranh đã đánh chết tiền kiếp bên trong Lệ Xuân viện.
Quả đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công phu.
“Ký chủ, ngươi đi tìm lúc nào, sao ta không biết?”
Hệ thống mang theo nghi hoặc hỏi.
“Khụ, ta tìm mãi đấy thôi, là do ngươi quên.”
“Thật có tìm sao?”
“Đúng vậy, hệ thống, ngươi trí nhớ càng ngày càng kém.”
“Có tìm sao??”
“Đúng.”
“???”
Hiểu rõ lời nói của đối phương, Quân Đại Soái nội tâm trẻ con muốn quấy phá, dữ tợn giả bộ.
– Hừ. Nha đầu.. ngươi đánh chết bổn thiếu, bổn thiếu trở về là tìm ngươi để đòi mạng đây..
Nói rồi, hắn còn tươi cười hung ác, giơ móng tay lên tựa như muốn vồ đến, khiến cho đối diện tiểu mỹ nữ hoảng hốt lùi về phía sau.
Đáng tiếc, móng có chút ngắn a, còn có phía sau Pikachu khả ái ló đầu ra, nếu không càng thêm hoàn mỹ.
– Được rồi. Tiểu Nhu, hắn là người sống, không cần sợ.
Đeo khăn che mặt Vân Yên mỹ nữ có chút không nhìn được, lên tiếng an ủi, đoạn nói với Quân Đại Soái.
– Bớt giả thần giả quỷ, ngươi không phải vẫn sống đấy ư. Mau rời đi, không cần lại tiếp tục tìm chết.
Giọng nói lạnh nhạt, tựa như mọi việc là lẽ đương nhiên.
Một cái mạng người trong mắt nàng, đánh chết lại có thể thế nào?
Quân đại thiếu gia triệt để bị chọc giận.
Nhưng có một tên càng thêm giận hơn, chính là nam tử đầu lĩnh Minh kiếm sơn trang.
Chính mình mong ước đã lâu mỹ nữ, chưa bao giờ hé mở nói chuyện nửa câu với mình, thế mà bây giờ nói nhiều thế kia với hắn.
Còn có, tên kia trước đây đã trêu chọc nữ thần của bản thân sao, thật mẹ nó muốn chết.
– Tiểu tử, mau cút.
Hắn âm trầm nói ra.
Thái độ mười phần khinh thường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Yên mỹ nữ.
Tốt.
Đều bị đám đông bắt nạt.
Như vậy mới đúng kịch bản.
Quân Đại Soái quét mắt, sử dụng “phân tích nhãn” thăm dò, ước lượng một chút, nội tâm đã có suy tính, cười nhạt ôm lấy Pikachu quay đi.
– Hừ, chỉ là một tên nhát gan.
Nam tử đầu lĩnh khinh thường nói, bên kia hung ác tiểu mỹ nữ thở dài một hơi..
Sự xuất hiện của hắn trong mắt hai đám người kia chỉ là chút nhạc đệm nho nhỏ ngoài ý muốn, không gây ra một tia gợn sóng.
Hai bên tiếp tục khiêu khích nhau, đại khái cảm thấy song phương lực lượng không hơn kém bao nhiêu, thực xảy ra đánh nhau đều không nắm chắc thắng lợi.
Trước mắt mục đích đến đây chưa đạt được, hao binh tổn tướng là rất ngu xuẩn, hai cái tổ chức lại cà khịa nhau thêm một hồi liền tách ra rời đi.
Một nơi nào đó bên trong hung thú sơn mạch.
– Vân Yên tỷ tỷ.. Tên kia thế mà không chết, ta nhớ lúc đấy hắn đã hoàn toàn tuyệt khí rồi mà.
Tiểu Nhu vẫn còn nghi hoặc, không kìm được liền hỏi han chính mình đại sư tỷ.
– Không cần lại quan tâm, trước mắt vẫn là tìm đến đầu Hỏa Long thú kia, tránh cho bọn người Minh Kiếm sơn trang đến trước.
Vân Yên nhàn nhạt trả lời, nhìn một chút trong tay địa đồ.
Bỗng nhiên trong đôi mắt đẹp nàng ta hiện ra một tia cảnh giác, liếc về phía sau, nhàn nhạt nói.
– Ra đây.
Phía sau rừng cây âm u, không một tiếng động.
“Chẳng lẽ ta lầm.”
Nội tâm thầm nghĩ, nàng ta ra lệnh.
– Tiểu Châu, Tiểu Yến, các ngươi đi vào thăm dò.
Hai cái mỹ nữ ứng tiếng mà ra, thủ thế trong tay chính mình vũ khí, là một đôi song đao, chầm chậm tiến lên.
Qua một lúc lâu.
Rừng cây vẫn âm u, tĩnh mịch như vậy.
Vân Yên không lại tiếp tục bảo người tiến đến, chính nàng ta động thân mà đi, phía sau các sư muội cũng huy động vũ khí đi theo.
Đột nhiên.
Phía dưới phát ra một tiếng “kịch” nhỏ, tựa hồ có đồ vật gì đó bị kích phát.
Từng đám hoa châm như không cần tiền bay ra tán loạn, đẹp đẽ như một đóa liên hoa đang bắt đầu nở rộ.
Giống như có phản ứng dây chuyền, lại vài tiếng “kịch” “kịch” vang lên, trong không khí bốn phương tám hướng đều phủ kín hoa châm.
Bạo vũ lê hoa châm.
Đường Môn thành danh ám khí.
Từng tên mỹ nữ vội vàng vận linh lực chống cự, nhưng nơi nào có thể né tránh, lần lượt bị đánh trúng.
Trên châm đều là phủ kín mê dược Quân Đại Soái bôi sẵn, dễ dàng đánh ngất dưới Võ Tông.
Đám kia mỹ nữ lần lượt không chịu nổi ngất đi, chỉ còn sót lại cái kia Vân Yên vẫn đang cắn răng, tích tụ linh lực đề kháng, bảo trì thanh tỉnh.
Quân Đại Soái lúc này đang ẩn thân trên một nhánh cây, nhìn thấy uy lực ám khí do mình bố trí ra phát huy hiệu quả rất tốt, mỉm cười hài lòng nhảy xuống.
– Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt.
Vân Yên đưa mắt đẹp nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.
– Ngươi thật muốn chết như thế sao?
Haha.
Thật con mẹ nó lớn lối.
Quân Đại Soái cười nhạt, vốn hắn chỉ định giết cái kia Tiểu Nhu để báo thù cho tiền kiếp, không ngờ trước mắt cái này mỹ nữ vô cùng không biết điều.
– Giao ra không gian giới chỉ, tha các ngươi tội chết.
Hắn lạnh lẽo nói, đổi lại là một ánh mắt khinh thường của Vân Yên mỹ nữ.
Quả nhiên, vô cùng muốn chết!
Cả người Vân Yên đột nhiên khí thế tăng lên, tu vi nhị phẩm Võ Tông hoàn toàn kích phát, khiến cho linh lực bạo khởi, những cái kia hoa châm đều bị bắn lui ra khỏi cơ thể.
Có găm vào nhánh cây, có vương vãi trên mặt đất.
Dưới chân khẽ động, thân hình nàng ta bay lên, không biết từ lúc nào trong tay đã có một cây roi sắt, uyển chuyển mềm mại như rắn.
– Nạp mạng đi.
Roi sắt huy động, uốn lượn tinh xảo, các chiêu thức được thi triển ra, nhìn qua vô cùng ảo diệu.
Tuy nhiên.
Quân Đại Soái rất muốn hét lớn hỏi một câu.
Các ngươi làm sao đánh đấm đều không chịu hô lên chiêu thức đây.
Lúc trước Chu Bá cũng thế, cái này mỹ nữ cũng vậy.
Ta thật muốn biết ngươi sử chiêu gì, bá khí ra sao.
Còn có, độc giả cũng muốn biết nha.
Trong sách người khác viết, không phải đều luôn như thế à, vì sao chính mình gặp phải lại khác biệt như vậy.
Roi sắt đã đến sát người, Quân Đại Soái vội vã thi triển ra Mê Tung ảnh, nhanh chóng tránh né.
Trong lúc thối lui, hắn còn không ngừng phóng ra Đoạt hồn tiêu, tuy nhiên không gợi nên bao nhiêu tác dụng.
– Mỹ nữ, đừng khiến ta hung ác.
Hắn hét lớn, trong tay ám khí vẫn không ngừng nghỉ ngơi, cái gì Tiểu lý phi đao, Cửu cung phi tinh đều được thi triển ra.
Vân Yên roi sắt sử dụng vô cùng hoàn mỹ, che chắn các phương vị, đón đỡ công kích của hắn.
Đột nhiên, trong không trung xuất hiện từng tia hàn khí, vô cùng lạnh lẽo.
Quân Đại Soái vừa nhìn, đã thấy trước mắt roi sắt bị bao trùm bởi một tầng hàn băng, tựa như một cái băng phong cự long không ngừng uốn lượn.
Những cái kia ám khí hắn bắn ra, đều bị ngưng kết giữa không trung, cứng đơ rơi xuống đất.
“Sớm biết ngươi có đồ chơi này.”
Băng hệ linh căn.
Hừ, trong mắt bổn soái, đều có thể thấy rõ.
Quân Đại Soái gia tốc thối lui, đột nhiên ép mình vào một cái đại thụ, tựa như bị dồn vào đường cùng.
Vân Yên càng thêm phát ra hàn băng linh khí, huy động roi sắt, bằng một góc độ xảo trá tấn công từ phía trên, muốn chọc vào đỉnh đầu của đối thủ.
Mắt thấy roi sắt đã đánh trúng mục tiêu, trong mắt cô nàng lóe lên một tia đắc ý.
“Không đúng.”
Không có âm thanh vang lên.
Cũng không có máu thịt tung tóe.
Phía trước thân ảnh đột nhiên mờ dần, rồi bị xé nát, Vân Yên thầm hô không ổn, phát hiện phía sau lưng có tiếng truyền đến, vội vã kích phát linh lực hộ thể.
“Bộp”
Cực lớn lực lượng truyền đến.
Cả thân hình Vân Yên uốn cong, hung hăng đập vào đại thụ.
Sau lưng quần áo xé nát, để lộ ra một mảnh da thịt hồng hào, mềm mại, nhưng lúc này đã bê bết máu tươi.
Quân Đại Soái thân ảnh xuất hiện, từ từ hạ xuống đất.
“Di hình hoán ảnh dùng thật tốt.”
Khẽ cười hài lòng, hắn đưa mắt nhìn về phía trước đang nằm rã rượi che mặt mỹ nữ.
Thật tình hắn đã giảm nhẹ lực lượng, nếu không một quyền này có thể đấm gãy ngang thân người đối thủ, nơi nào chỉ có chút tổn thương nhẹ như vậy.
– Để bổn soái xem, ngươi có cái gì mà cứ phải che mặt giả vờ thần bí như vậy.
Hắn vừa nói, vừa chậm rãi bước tới.
Trong mắt Vân Yên, lần đầu hiện ra một tia kinh hoảng.
Đường Môn võ kỹ ta viết có gì đó sai sót không đúng, mong chư vị huynh đệ am hiểu thấy sai thì cho ý kiến để sửa chữa. Còn nữa, mong các vị đại gia ủng hộ các loại tlt, kp gì đó, không thì like cmt cho vui T_T
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!