Tung Hoành Dị Thế - Chương 12: Tấn cấp?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Tung Hoành Dị Thế


Chương 12: Tấn cấp?


Lạc Tử Băng vẻ mặt có chút tái nhợt, bông hoa bỉ ngạn bên trong cơ thể nàng như rung lắc dữ dội, cơn đau cứ thế mà truyền đến khắp cơ thể. Lạc Tử Băng cắn răng chịu đựng, một tầng mồ hôi trên trán làm cho hình hoa bỉ ngạn màu đỏ sẫm như phủ một tầng sương, thêm phần gợi cảm mà mị hoặc. Bông hoa có tổng cộng ba mươi cánh tượng trưng cho ba mươi khế ước, mà Lạc Tử Băng không hay rằng chỉ cần là có thêm một người nguyện cả đời bên cạnh nàng, lòng tin đủ vững thì có thể tạo thêm một cái khế ước như thế. Bất quá hiện giờ đã có hai mươi ba cánh đỏ rực, bốn cánh tiếp theo đã hơi ngả sang đỏ, ba cánh còn lại thì vẫn không có gì chuyển biến

Mười Ma Thú đều đã về dạng người, những khuôn mặt không ngừng nổi lên lo lắng, Lạc Tử Băng nặng nề mở mí mắt, đôi tử mâu được ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào làm cho màu tím càng thêm trong suốt. Mà nàng đang nằm trong một suối nước nóng, màu nước trong veo lại hơi nước bao phủ cả cơ thể Lạc Tử Băng. Suối nước nóng này ở trong Hỏa Ngọc Giới, có tác dụng trị thương rất tốt, còn có thể tăng khả năng hấp thụ nguyên khí bên trong Hỏa Ngọc Giới

Mái tóc đỏ sẫm dài mờ ảo trong làn sương, nàng vận bộ y phục mỏng màu trắng ở trong nước lại ôm sát cơ thể làm lộ ra làn da trắng nõn hơi ửng hồng. Khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được thần sắc yêu mị, lại có chút mệt mỏi nhưng chỉ làm người khác thêm yêu thương. Đôi tử mâu hơi khẽ mở làm cho màu tím trong suốt thêm phần dịu dàng.

Tiểu Tinh đau lòng cầm khăn lụa lau mặt cho lạc Tử Băng, khuôn mặt tinh xảo của Tiểu Tinh xuất hiện trong tầm mắt Lạc Tử Băng, nàng hơi mỉm cười, dựa vào cơ thể mềm mại của Tiểu Tinh, Lạc Tử Băng không biết là nữ nhân ôm cũng rất thoải mái nha! Lạc Tử Băng nhẹ giọng nói

“Ta không sao, đừng làm vẻ mặt như thế nữa. Một lát sẽ đỡ thôi, lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi đi thật nhiều nơi” Lạc Tử Băng khuôn mặt phớt hồng, giọng nói dễ nghe mà vô cùng êm tai, nhẹ nhàng như một làn gió thổi chiếc chuông bạc. Tiểu Tinh càng thêm đau lòng, chủ nhân thật sự là quá tốt rồi! giờ phút này còn muốn an ủi bọn nàng, mà Tiểu Tinh biết Lạc Tử Băng muốn phá hủy hết thảy những kẻ đã làm tổn thương gia tộc của nàng, nhưng vẫn hứa sẽ dẫn bọn nàng đi chơi, chủ nhân thật là…

“Tiểu Tinh không cần đi chơi, Tiểu Tinh chỉ cần chủ nhân đừng bỏ Tiểu Tinh là được” Tiểu Tinh miệng nở nụ cười, khuôn mặt tinh xảo với đôi mắt màu đỏ như máu thế nhưng nhìn Lạc Tử Băng lại vô cùng nhu hòa, Lạc Tử Băng mỉm cười, quả nhiên là mỹ nhân!

Mà lúc này, ở một nơi khá xa chỗ Lạc Tử Băng, một nam nhân thân vận bạch y, bên tay có một bông bỉ ngạn màu đỏ tươi, lại trông vô cùng kiều diễm. Khuôn mặt nam tử trầm lắng mà nhu hòa, như một hồ nước không gợn sóng. Khí chất thanh lãnh lại mang theo vài phần lười biếng Đôi con ngươi đen sâu lại thăm thẳm, không rõ cảm xúc trong đôi mắt hắn là gì, chỉ thấy khóe miệng hắn mấp máy vài câu “Chủ nhân!”

Nam tử vận bạch y bỗng nhớ tới câu nói của phụ thân hắn, câu nói mà hắn buộc phải nhớ kĩ cả đời, câu nói mà từ khi hắn còn nhỏ đã nghe, cho đến bây giờ hắn vẫn luôn đợi người trong câu nói của phụ thân hắn

“Ngươi hãy nhớ kĩ, gia tộc ta tồn tại là vì người đó. Khi người đó thức tỉnh, cũng là lúc khế ước trong ngươi sẽ tồn tại. Chỉ cần người đó cần hay gặp nguy hiểm, ngươi đều phải liều chết mà giúp người đó” Nam tử cong môi, chủ nhân! Ta đã đợi ngài mười năm rồi, từ năm bốn tuổi ta đã biết có một ngươi mà ta phải bảo vệ. Và giờ chủ nhân đã đánh thức ta. Đợi ta chủ nhân, ta hiện giờ còn yếu, nhưng vài năm nữa ta sẽ có thực lực để đi bên cạnh người

Mà Lạc Tử Băng đang trong cơn mê man, cảm thấy có một vật gì đó ở trong khoang miệng, từ từ tan ra, toàn thân nàng được bao bọc bởi một làn nước ấm, từ từ nhấn chìm cơn đau của việc đả thông kinh mạch, hai ngày nay nàng vừa đả thông xong thì lại đả thông tiếp. Nàng cũng không ngờ rằng cơ thể này lại điên cuồng hấp thụ và tu luyện như vậy, đến nỗi nàng mấy tiếng là lọc tạp chất một lần, cơ thể nàng đã thành cực kì thuần khiết

Lạc Tử Băng giật mình mở mắt, cái nãy là đan dược phải không, còn là Nhất Phẩm đấy, mà Lạc Tử Băng mở mắt thì thấy được một nam tử, khuôn mặt tuấn tú lại mang theo nét cười, mái tóc bạch kim với đôi mắt màu bạc nhìn nàng mỉm cười. Tiểu Hổ? Mà Tiểu Hổ như đoán được nàng nghĩ gì thì vuốt tóc nàng mỉm cười, chủ nhân bọn hắn càng ngày càng đáng yêu rồi!

“Chủ nhân không cần lo, đan dược Nhất Phẩm còn rất nhiều” giọng nói như dữ dành con nít của Tiểu Hổ làm Lạc Tử Băng giật giật khóe miệng, nhưng cũng không nói gì nữa, nàng biết được lần này đau đớn hơn lần trước rất nhiều nên chúng nó mới lo lắng cho nàng. Nhưng cơ thể nàng mách bảo, lần này sẽ lần kết thúc trong việc đả thông kinh mạch, mà nàng cũng sẽ vừa vặn lên Cửu Hoàng Lục Cấp, chín tuổi vừa là Triệu Hồi Sư, vừa là Kiếm Sĩ và cũng là Pháp Sư khi nói ra không biết sẽ làm người khác kinh động như thế nào, mà nàng nói nàng đều đã đạt Cửu Hoàng Thất Cấp chắc người ta sẽ nói nàng xạo mất. Mà xin lỗi nha! Triệu Hồi Sư nàng cũng là Lục Tinh Tam Cấp đấy, Ma Thú đấy nha!

Mà Ma Thú của nàng do nàng lên cấp điên cuồng mà cũng đột phá Lục Kim Tinh, lên Lục Kim Tinh Tam Cấp. Nói ra chỉ sợ rằng ai cũng điên cuồng săn lùng nàng mất. Bất quá tương lai nàng sẽ cho kẻ khác biết thế nào là mở rộng tầm mắt. Những kẻ diệt tộc của ta, ta chắc chắn sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết.

Mà Tiểu Hổ thấy đôi mắt màu tím đang trong trẻo lại sẫm màu, lóe lên tia sát ý thì hơi giương khóe miệng. Chủ nhân hắn thật sự là cần ấm sẽ có ấm, cần lạnh sẽ có lạnh, dám yêu dám hận, lại không sợ trời không sợ đất. Như vậy mới chính xác là chủ nhân chứ!

“Chủ nhân muốn phá hủy cả thiên hạ, Tiểu Hổ cũng sẽ giúp người. Vì vậy nên chủ nhân nên nhớ, vẫn luôn còn Tiểu Hổ và những người khác bên chủ nhân” Tiểu Hổ mỉm cười, khuôn mặt nhu hòa thật khác xa với hình tượng môt con hổ uy dũng mạnh mẽ, bất quá Lạc Tử Băng chọn không thèm quan tâm, miễn là của nàng là được, đẹp xấu quan trọng sao?

“Vậy thì các ngươi phải dính đến huyết tinh rồi” Lạc Tử Băng cầm mái tóc bạch kim dài của Tiểu Hổ, bất giác nhớ tới Tôn Hàn Phong, người cũng có mái tóc bạch kim rất đẹp, lại vô cùng quan tâm nàng, đã dính không biết bao nhiêu máu tươi chỉ vì nàng

“Tiểu Hổ còn sợ rằng huyết tinh sẽ làm dơ chủ nhân cơ, chứ Tiểu Hổ thì sợ gì mấy thứ đó” Tiểu Hổ cười, chủ nhân hắn thật sự là quá đa cảm rồi a!

Lạc Tử Băng gật đầu rồi ngủ thiếp đi, ngày mai nàng cần phải ra khỏi đây a! dù rằng nàng thấy mình vẫn chưa đủ mạnh nhưng với thực lực hiện giờ, nàng dư sức đánh ngã người bình thường hay mấy tên mới bắt đầu tu luyện. Mà Lạc Tử Băng quên mất nàng mới chín tuổi! Chín tuổi là Cửu Hoàng Thất Cấp, mà còn là Kiếm Sĩ và Pháp Sư, còn là Thập Nguyên Tố. nói ra sẽ dọa người như thế nào? Trừ bỏ Triệu Hồi Sư thì khỏi đi, người ta sẽ tức đến thổ huyết luôn a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN