Tung Hoành Dị Thế - Chương 14: Tiểu sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Tung Hoành Dị Thế


Chương 14: Tiểu sư


Lạc Tử Băng phóng ra tinh thần lực dò xét xung quanh, càng vào sâu trong Mê Vụ Sơn Lâm thì sương mù càng dày đặc, mặc dù nàng có thể nhìn được nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu, Tiểu Tinh đang nhu thuận nằm trên vai nàng thì hơi ngẩng đầu nhìn về một phía phát ra uy áp khá mạnh mẽ. Lạc Tử Băng cũng nhìn theo, nàng nheo mắt rồi mỉm cười tiến lại. Một luồng ánh sáng xuất hiện trong tay Lạc Tử Băng, luồng ánh sáng dần biến mất thì một cây tiêu ngọc màu trắng ngà, toàn thân nó như mang tinh quang lấp lánh, còn có hai hạt châu nho nhỏ màu đỏ tươi treo trên cây tiêu nhìn rất vui mắt

Lạc Tử Băng áp cây tiêu đến ngang miệng, nhè nhẹ thổi. Đây là một trong những bảo vật của mẫu thân nàng để lại, nàng biết được đây là Bạch Ngọc tiêu, chỉ duy nhất có một cây, lại thuộc sở hữu của tổ tiên nàng, nhưng lại chỉ nhận chủ là thân thuần âm. Bạch Ngọc tiêu là một loại ám khí cực kì nguy hiểm, nhưng cũng là một cây tiêu trân quý có thể áp chế được bất cứ con vật hung hãn nào, nhưng đây là lần đầu nàng dùng. Dù sao thì có một con Linh Thú Thập Nhị Kim Tinh Bát Cấp ngay trước mắt mà không dùng thì thật uổng a!

Tiếng tiêu trầm buồn lại thoang thoảng với tiếng gió rít gào giữa những tán cây, làm cho không khí thập phần quỷ dị, nhưng càng nghe thì tâm tình lại càng thoải mái, như một liều thuốc trấn an tâm trí nhưng lại không có tác dụng phụ. Bạch Sư đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng tiêu thì phát hiện có người xông vào địa bàn củ hắn, dự định đánh chết nhân loại ngu ngốc kia thì phát hiện được, một luồng uy áp quen thuộc mà xa lạ, lại mang theo một cỗ mùi hương nhàn nhạt khuếch tán trong không khí hoà lẫn vào tiếng tiêu trầm lắng

Cả thân Bạch Sư run lên, vì hưng phấn, cũng vì lo sợ, nhưng mà đã không còn ý định uy hiếp nữa mà là từ trong làn sương mù đi ra. Một con sư tử toàn thân trắng muốt, đôi con ngươi màu lam nhạt lại mang theo tia tàn nhẫn, thân thể to lớn mà hùng dũng. Lạc Tử Băng thầm tan, quả nhiên là Linh Thú Nhập Nhị Kim Tinh nha! Thậm chí còn là Băng Nguyên Tố nữa!

“Bạch Sư? Phục tùng hoặc chết!” Lạc Tử Băng thanh âm không có lấy một tia cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói, nhưng là một câu ra lệnh hoàn toàn uy hiếp. Bạch Sư thoáng chấn động, Vương muốn hắn theo ngài?

Tiểu Hoàng nghiêng đầu nhỏ nhìn Bạch Sư to lớn, hừ lạnh “Chủ nhân, chỉ là một con Linh Thú, có đáng để chủ nhân kí khế ước không?” Mà Lạc Tử Băng nghe xong lại hơi trầm tư, lát sau lại mỉm cười hỏi ngược lại “Ta có thể kí được bao nhiêu khế ước?”

Tiểu Hoàng hơi ảm đạm nói, tựa như rất không cam lòng “Chủ nhân chính là Vương, chủ nhân muốn bao nhiêu khế ước cũng được. Chỉ cần chủ nhân muốn” Tiểu Hoàng rất không thích ai khác tranh giành chủ nhân với nó nha! Lạc Tử Băng xoa bộ lông vàng lai chút cam của Tiểu Hoàng, khóe miệng cong thành đường cong, lặng lẽ gỡ mặt nạ màu bạc ra, lộ ra dung nhan tuyệt diễm khuynh thành, đến Bạch Sư cũng chính là thất thần

“Bạch Sư! Nguyện theo ta không? Nhưng ta cần ngươi phải trung thành với ta, tuyệt không phản bội” Lạc Tử Băng cất Bạch Ngọc tiêu, lại kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, nàng rất thích Bạch Sư này nha, cũng gần tấn cấp Thần Thú luôn đó a!

Bạch Sư nghe xong thì tứ chi quỳ xuống, Lạc Tử Băng mở ngôn ngữ cho Bạch Sư thì hắn đã nhanh chóng mở miệng như sợ nàng đổi ý “Ta nguyện theo chủ nhân!” Mà Bạch Sư nói xong còn dùng móng cào một vết thương trên mu bàn tay, những giọt máu nhỏ xuống dưới chân, một huyết thệ được thành lập

“Ta Bạch Sư nguyện theo Vương một lòng trung thành, nếu như có một điểm nói dối liền chết không toàn thây” Bạch Sư nói xong thì trên trán nó xuất hiện một bông hoa bỉ ngạn tượng trưng cho huyết thệ, mà một khi đã lập huyết thệ thì chính là một cái hứa hẹn có thể tin cậy, vì chỉ cần làm trái với huyết thệ thì liền chết không toàn mạng. Vì vậy mà Lạc Tử Băng cũng không cần phải kí khế ước làm gì. Bạch Sư tự biết thức thời nên chỉ cần Vương không vứt bỏ hắn là được a! Vả lại đi theo Vương chính là một cái vinh hạnh!

Lạc Tử Băng coi như rất hài lòng với Bạch Sư, nở nụ cười nhạt nhưng lại làm cho Bạch Sư càng lúc càng hưng phấn “Ngươi từ giờ gọi là Tiểu Sư đi” Lạc Tử Băng coi mong, nàng rất lười nghĩ tên a! Mà tên như vậy cũng rất đáng yêu mà, con nào không thích nàng liền không thèm để ý nữa

“Cảm tạ chủ nhân ban tên” Tiểu Sư đến cả lông cũng muốn dựng lên, thật may không phải là Tiểu Bạch, chứ không chắc hắn sẽ thương tâm chết mất. Mà Lạc Tử Băng lại nhìn chằm chằm Tiểu Sư như muốn lôi ruột gan phèo phổi của nó ra luôn vậy. Tiểu Sư trong lòng lộp bộp vài cái, chủ nhân có phải hay không định cạo lông hắn rồi đen hắn chiên xào hấp nướng đây? Sao lại soi hắn kĩ như vậy cơ chứ

“Ngươi là Linh Thú Thập Nhị Kim Tinh Bát Cấp? Vậy tới khi nào mới có thể tấn cấp thành Thần Thú?” Lạc Tử Băng trầm giọng, Tiểu Sư nghe xong thì hơi chấn động nhưng vẫn trả lời

“Có thể là vài năm nữa thưa chủ nhân!” Lạc Tử Băng nhíu mày, quá lâu! Mà Tiểu Hoàng dùng đầu nhỏ cọ vào mặt nàng như có chủ ý, nàng cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng, khóe miệng nhếch thành đường cong tán thưởng

“Chủ nhân có thể giải phóng phong ấn sức mạnh của Tiểu Sư, nhưng mà chủ nhân là lần đầu làm, có thể sẽ có chút mệt mỏi” Tiểu Hoàng giọng nói có chút cao, giương ánh mắt long lanh nhìn nàng, ẩn sâu trong đó là sự lo lắng không nguôi

“Hảo, vậy thì mở phong ấn thôi. Bất cứ ai bên cạnh ta đều không thể là phế vật” Lạc Tử Băng híp mắt, nụ cười càng ngày càng đậm, mái tóc đen tuyền dần trở nên đỏ sẫm như máu, lại mang theo cao ngạo và khí chất vương giả. Tiểu Sư nhìn đến thất thần, hóa ra truyền thuyết nói Vương có mái tóc màu đỏ sẫm là thật, lại đẹp như vậy!

Khuôn mặt nữ tử có chút trẻ con nhưng vẫn không giấu được khí chất kiều mị mà quyến rũ, nhìn cũng đủ biết là một nữ nhân thiên sinh lệ chất, sóng mũi cao thon với gò má ửng hồng lại mang theo chút dịu dàng, đôi môi kiều diễm ướt át lại mang theo sự mê hoặc, hàng lông mi dày cong vút che dấu đi đôi tử mâu trong veo mà lạnh lùng, máy lá liễu ẩn chứa phong tình.

Lạc Tử Băng vươn tay chạm vào bông hoa bỉ ngạn đỏ tươi trên mi tâm của Tiểu Sư, mà bông hoa bỉ ngạn như đáp lại nàng, tỏa sáng rực rỡ. Một luồng ánh sáng đỏ từ tay nàng truyền vào, mà luồng ánh sáng đó không hề khó chịu một chút nào, lại ấm áp mà từ từ dung nhập vào mi tâm Tiểu Sư khiến hắn cả người run lên vì thoải mái. Lạc Tử Băng nhắm mắt, dựa vào thông tin mà mình được truyền thừa mà từ từ tìm tới Khoáng Thạch của Tiểu Sư

Vì chỉ có Thần Thú mới có thể ngưng tụ nội đan nên Linh Thú thì chỉ có Khoáng Thạch, nhưng Lạc Tử Băng cũng mờ hồ nhìn thấy được Khoáng Thạch của Tiểu Sư đang dần hình thành thành nội đan, hiển nhiên là Tiểu Sư sắp tấn cấp Thần Thú, bất quá Thần Thú đối với Lạc Tử Băng là chưa đủ

Một viên Khoáng Thạch toàn thân màu lam sẫm lại mang theo hàn khí, gặp luồng ánh sáng của Lạc Tử Băng thì công kích lại, nhưng một hồi thì yếu thế ngoan ngoãn để luồng khí đỏ bao quanh nội đan. Nàng tập trung tinh thần lực, kết hợp với nội lực làm cho luồng khí đỏ dần hình thành thành một bông bỉ ngạn đỏ thẫm. Trên trán Lạc Tử Băng phủ một tầng mồ hôi, Tiểu Tinh cùng Tiểu Hoàng đau lòng nhìn nàng, tại sao chủ nhân phải hao tâm tổn sức như vậy cơ chứ? Còn bọn nó ở lại cạnh nàng mà.

Mà Khoáng Thạch bên trong Tiểu Sư dần dần bành trướng to lớn, cho tới khi dường như đã bành trướng hết cỡ thì bông bỉ ngạn lại bao trùm lấy nội đan mà cắn nuốt, tựa như có hỏa thiêu lấy cả cơ thể. Tiểu Sư thống khổ muốn rống to nhưng lại có thứ gì đó nghẹn ở cổ làm nó chỉ có thể cố gắng áp chế đau đớn. Lạc Tử Băng cũng cố gắng tập trung điều hòa tinh thần lực, nàng không muốn lần đầu giải phong ấn mà đem Tiểu Sư làm hỏng. Vì chỉ cần nàng không chú ý thì bông bỉ ngạn kia liền cắn nuốt luôn Khoáng Thạch, đem Khoáng Thạch nhập làm một để bổ sung thêm sức mạnh. Lạc Tử Băng thấy Tiểu Sư đau đớn muôn trùng thì nhẹ giọng tiếp thêm động lực

“Cố gắng! Nếu không thì không xứng đi bên cạnh ta” Tiểu Sư nghe xong thì đau đớn giảm hẳn xuống, hắn tại sao lại xém quên người này là ai cơ chứ? Là người mà Linh Thú bình thường như hắn không đáng để đi theo, nếu như hắn không mạnh mẽ lên thì làm sao mà xứng đi với Vương? Lạc Tử Băng cong môi hài lòng, tiếp tục chuyên tâm gột rửa Tiểu Sư

Khoảng hai khắc sau, bông hoa bỉ ngạn dần tan biến, không còn thấy Khoáng Thạch đâu mà chỉ có một viên nội đan với hàn khí cực kì nồng nặc, so với Thần Thú thì to hơn mà sức mạnh cũng nhiều hơn Thần Thú, dĩ nhiên là nội đan của một Ma Thú. Mà mi tâm của Tiểu Sư xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ quỷ dị, Lạc Tử Băng vuốt mi tâm Tiểu Sư rồi nhẹ giọng nói như trấn an

“Ta ra lệnh cho ngươi phá vỡ phong ấn, với tư cách là Vương cũng đồng thời là chủ nhân của ngươi” giọng nói như tiếng chuông dễ nghe làm cho tâm tình người khác dễ chịu, mà vừa dứt lời, luồng ánh sáng đỏ bao bọc lấy thân thể to lớn của Tiểu Sư, Tiểu Sư như cảm thấy có hàng vạn mũi tên đâm vào cơ thể hắn, mà nội đan của hắn thì lại tỏa ra hàn khí cực kì nồng đậm khắp cơ thể như muốn đóng băng chết hắn.

Tiểu Sư gầm thét như vang trời, làm những Linh Thú xung quanh không chịu được uy áp mà trốn đi, vài con Linh Thú cấp thấp còn thổ huyết mà chết. Tiểu Tinh lo lắng nhìn Tiểu Sư, vội nói

“Chịu đựng! Nếu không thì ngươi sẽ chỉ là một con Linh Thú bị phế mà thôi, chủ nhân chắc chắn sẽ không cần ngươi” Tiểu Tinh thật sự rất không muốn tên Tiểu Sư này không thể chịu đựng được đau đớn, nếu như thất bại, toàn bộ năng lực cũng sẽ biến mất. Như vậy thì toàn bộ công sức của chủ nhân coi như đổ sông đổ biển, nàng thật sự rất không muốn thấy chủ nhân đau lòng!

Mà Tiểu Sư nghe xong thì tâm tình giãn ra, dù đau đớn vẫn còn nhưng có thể thấy được trong mắt Tiểu Sư là kiên trì. Muốn ở cạnh Vương chính là phải chịu đau đớn, nếu hắn thành công, hắn sẽ có tư cách để có thể xưng Vương làm chủ nhân. Lạc Tử Băng cũng hơi lo lắng nhìn Tiểu Sư, dù sao cũng là Linh Thú của nàng nha! Nếu như nó thành phế vật thì nàng cũng sẽ rất buồn!

Mà Tiểu Sư phải chịu đựng cơn thống khổ chạy khắp cơ thể tận một canh giờ, càng lúc càng thống khổ, cứ như là thiêu đốt cả linh hổn vậy. Nhưng Tiểu Sư vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi làm Tiểu Tinh sinh ra mấy phần hảo cảm, dù sao thì một Linh Thú có thể chịu đựng được như vậy cũng là rất ít. Nàng tự dưng sẽ cảm thấy Tiểu Sư rất đáng khen! Mà Lạc Tử Băng lúc đó cũng ngủ thiếp đi, nàng thật sự là vẫn chưa quen với dùng nội lực của thần thuần âm, mà thân nội lực đó gọi là Mạn Âm khí, Mạn Âm khí trong cơ thể nàng rất dày, tựa như chưa có điểm dừng, nhưng lúc dùng vẫn có chút mệt mỏi

Mạn Âm khí bao bọc cơ thể Tiểu Sư dần tiêu tán, một con Bạch Sư to lớn mà uy dũng, hình dạng nó rõ ràng là thay đỗi không ít, bộ lông như có hào quang bao phủ, đôi con ngươi màu lam nhạt càng thêm tinh túy, mà thân hình nó cũng to lớn gấp bội, quả nhiên là thay da đổi thịt. Một luồng hào quang màu lam bao bọc lấy Tiểu Sư, rồi rất nhanh để lộ ra được một nam nhân tóc bạch kim dài không gió mà bay, thân thể cường tráng dưới bộ bạch y, khuôn mặt tuấn mỹ lại có chút uy nghiêm, đôi con ngươi màu lam nhìn Lạc Tử Băng tràn ngập tư vị không rõ cảm xúc, nó tấn cấp Ma Thú? Còn có thể hóa thành người? Thật sự nhanh như vậy? Dù Tiểu Sư là một Linh Thú trông có vẻ uy dũng nhưng thật chất hắn rất ôn hòa và có phần ngây ngô. Tiểu Hoàng nhìn Tiểu Sư một lát rồi khẽ cười

“Ngươi chịu đựng cũng thật sự rất giỏi, một canh giờ đã có thể tấn cấp Ma Thú, còn hóa hình người nhanh như vậy?” Tiểu Hoàng cũng hóa thành hình người, một nữ nhân hồng y quyến rũ lại mang theo hỏa khí, đôi mắt màu vàng cam lóe sáng, mái tóc vàng cam dài phủ tới lưng toát lên sự cao quý mà kiêu ngạo.

“Nếu như ngươi không chịu đựng được ta chắc chắn đã một phát giết chết ngươi” Tiểu Tinh cũng hóa thành một nữ nhân mái tóc hồng lai chút đỏ lại toát lên phong tình quyến rũ mê người, con ngươi màu đỏ tươi luôn toát ra mê hoặc, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành với khí chất của một Ma Thú lại làm nàng trông thêm lãnh liệt.

“Ta không thể phụ kì vọng của chủ nhân” Tiểu Sư nhàn nhạt cong môi, khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra vài phần nhu hòa nhìn Lạc Tử Băng đang nằm trên đùi Tiểu Tinh. Bây giờ thực lực hắn là Ma Thú Nhất Kim Tinh Bát Cấp, tất cả đều là nhờ chủ nhân. Mà chủ nhân chịu cũng không ít mệt mỏi! Hắn bỗng nhớ tới thống khổ mình vừa chịu đựng, thật sự là rất kinh hãi! Nhưng mà hắn cũng đã được đền đáp.

Lạc Tử Băng dụi mắt, nhìn nam nhân xa lạ lại đang mỉm cười nhìn mình, nàng cũng có chút kích động gấp gáp hỏi. Mà hành động đó lọt vào mắt người khác lại vô cùng đáng yêu!

“Ngươi tấn cấp Ma Thú? Nhanh như vậy? Ngươi chịu hẳn là không ít thống khổ đi!” Lạc Tử Băng tươi cười nhìn Tiểu Sư, nàng quả nhiên đã đúng khi chọn Tiểu Sư đi theo bên mình, rất có nỗ lực a! Nàng xoa mái tóc mềm của Tiểu Sư, còn luôn miệng khen hắn làm mặt Tiểu Sư như nở hoa, còn hai đại mỹ nhân nào đó thì cực kì không cam lòng, luôn phóng cho Tiểu Sư mấy cái ánh mắt như muốn giết người

“Cả hai ngươi cũng rất đáng khen, trông chừng ta và Tiểu Sư a!” Lạc Tử Băng cũng không quên xoa đầu Tiểu Tinh và Tiểu Hoàng mấy cái, hình ảnh một tiểu cô nương dung mạo tuyệt thế xoa đầu hai cái đại mỹ nhân và một đại mỹ nam cao lớn thật sự có chút khó nói nên lời, bất quá ai dám dị nghị? Hai cái đại mỹ nhân và đại mỹ nam rõ ràng rất hưởng thụ luôn nga!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN