Tung Hoành Dị Thế - Chương 17: Phương nhã lâu? hội bán đấu giá?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Tung Hoành Dị Thế


Chương 17: Phương nhã lâu? hội bán đấu giá?


Bên trong khách điếm, một tiểu cô nương nằm ngủ quên trời chăng đất dày, bộ mặt thanh tú đáng yêu phập phồng theo giấc ngủ, đôi môi hồng nhuận hơn vểnh làm cho khuôn mặt càng tăng thêm vài phần khả ái dễ thương. Xung quanh tiểu cô nương là mấy con sủng vật cũng nằm mê man ngủ, mà bên ngoài trời đã chập tối, những chiếc đèn lồng được treo lên làm rực sáng cả khu phố.

Một nam nhân dáng người thon dài xuất hiện trong phòng, nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên mấy thần xảo quyệt nhưng không kém phần tà mị, mái tóc đen được buộc hờ làm cho vẻ lẳng lơ nhưng cũng có phần ngạo khí của nam tử. Đôi mắt cong cong thành hình lưỡi liềm lại ánh lên vẻ quyến rũ đa tình, người hắn thoan thoảng mùi thơm hoa phong lữ vô cùng kích tình. Bộ bạch y trên người sạch sẽ nhưng vẫn không giấu được khí chất của nam tử này. Nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn tiểu cô nương lại dáy lên sự quan tâm mà chân thành.

Nam tử định mở miệng nói gì đó nhưng vội nuốt lời nói vào bụng, hắn vẫn chưa quên tràng thuyết giáo của chủ nhân khi nãy đâu! Chủ nhân không muốn ai phát hiện được thân phận của nàng nên không cho bọn hắn gọi nàng là chủ nhân, phải gọi là Băng nhi hoặc muội muội, nếu không nàng sẽ không thèm bọn hắn nữa. Nam tử cong môi, dù sao thì hắn cũng không quan tâm mấy cái cách gọi này lắm, chỉ là gọi riết nên quen miệng, từ từ sửa a!

“Băng nhi Trời đã tối rồi, muội không thể ngủ mãi như vậy được” Tiểu Hồ tiến lên, ngón tay thon dài lại trắng nõn như bạch ngọc khẽ vuốt mái tóc dài của tiểu cô nương, giọng nói lộ ra chân tình ấm áp, mà đến chính hắn cũng không nhận ra, có lẽ đã chờ đợi quá lâu, khi gặp lại vẫn không thể kìm nén cảm giác vui mừng khôn xiết.

“Ân? Sơn Ngọc Thành có gì thú vị không?” Lạc Tử Băng hơi cựa mình, dùng tay dụi con mắt vẫn còn ngái ngủ của mình. Bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.

“Khoảng một canh giờ nữa sẽ có một hội bán đấu giá rất lớn diễn ra là Phương Nhã lâu, huynh nghe được rằng sáu tháng nó mới tổ chức một lần nên nghĩ sẽ rất hoành tráng” Tiểu Hồ mỉm cười, dùng tay vén vài lọn tóc lòa xòa trước mặt nàng ra, còn tay còn lại thì lay thân hình như cục bông của Tiểu Sư. Trong lòng hắn có muôn vàn bất mãn, cớ sao tên Tiểu Sư này được chủ nhân ôm ngủ mà hắn thì không? Oa! Hắn thật thương tâm a!

“Vậy thì chúng ta không nên bỏ lỡ, đã tới đây rồi mà không mua được gì cũng khá tiếc” Lạc Tử Băng ôm thân hình Tiểu Hoàng, đôi mắt vẫn còn mơ màng, miệng nhỏ không ngừng cong lên làm thành bộ dáng có chút mắc cười nhưng vẫn rất đáng yêu

“Ha ha, chúng ta có thể không có thứ gì duy chỉ có tiền là không thiếu” Tiểu Hồ cũng rất hưởng ứng cười to, nhìn cái đống ngân phiếu ngân lượng trong Hỏa Ngọc giới cũng đủ mua cả chục tòa thành mà còn dư đấy. Đừng nói chi là vàng bạc châu báu trang sức nha! Còn cả đống Khoáng Thạch mà có thể là dùng tiền cũng mua không được nữa a! Thật không nghĩ tới Mặc gia và Lạc gia của cải thật sự rất nhiều. Còn một số thứ khác có giá trị ngàn vàng nữa. Đan dược thì cũng khổng lồ vô cùng, mà đan dược tại sao lại có nhiều như vậy thì chắc hẳn là của nàng, dù có quỷ cũng không tin là của Mặc gia hoặc Lạc gia, số đan dược đó nhiều đếm không xuể luôn đấy

“Chủ nhân định mua gì sao?” Tiểu Tinh quấn tay nàng, không ngừng dùng đầu nhỏ làm nũng

“Không biết, thứ gì đáng giá thì mua. Nếu như mua không được thì cướp!” Lạc Tử Băng cong môi, xoa đầu của Tiểu Tinh, nhàn nhạt phun ra mấy câu nói. Mà mấy bọn Ma Thú nghe xong thì cực kì cao hứng, chủ nhân thật là có nhiều chủ kiến hay a! Nếu như không mua được thì cướp, dù sao thì cũng không thể tiêu xài quá hoang phí a!

Lạc Tử Băng ngồi dậy, bộ y phục hồng phấn không biết từ khi nào đã xuất hiện trên người nàng, nàng để mặc cho Tiểu Hồ vấn tóc cho nàng, hắn làm rất đơn giản, búi tất cả thành một búi to rồi dùng trâm ngọc cố định. Khuôn mặt Lạc Tử Băng trông càng thêm thanh thuần ngây thơ, gò má ửng hồng bầu bĩnh, đôi mắt trong veo như ánh sao lại lấp lánh tinh quang. Tiểu Hoàng, Tiểu Tinh và Tiểu Sư cũng đã hóa thành hình người, Tiểu Hồ sau khi thấy tất cả đã chuẩn bị xong thì dành nắm tay của Lạc Tử Băng trước, bỏ lại hai bộ mặt đen thui của Tiểu Tinh và Tiểu Hoàng

Cả năm người xuống phố, nhìn đường phố tấp nập người, những hàng quán không ngừng hô to gọi nhỏ vô cùng sầm uất làm Lạc Tử Băng vui vẻ không thôi, Tiểu Tinh còn mua cho nàng một cây kẹo hồ lô, nhìn rất giống một vị tỷ tỷ yêu thương muội muội của mình. Mà năm người cũng vô cùng nổi bật giữa phố xá đông người, một người quyến rũ đa tình, một người cao quý lãnh liệt, một người kiều mị dịu dàng, một người nho nhã lạnh nhạt, và một người thanh tú đáng yêu tạo ra một cái tổ hợp toàn mỹ nam mỹ nữ bỏng mắt người nhìn

Tiểu Hồ một thân bạch y sạch sẽ thanh thoát nhưng vẫn còn nét phong tình quyến rũ làm biết bao cô nương đỏ mặt tim đập. Tiểu Hoàng lại mặc một bộ y phục màu cam nhạt, khuôn mặt tinh xảo không ngừng bắn ra sự cao quý và tôn nghiêm. Tiểu Sư lại vận một bộ lam y, trông sạch sẽ mà nhu hòa, nhưng khuôn mặt ẩn chứa sự lạnh nhạt làm người khác tò mò. Tiểu Tinh lại vận hắc y, tóc đen dài vấn kiểu nhẹ nhàng, sự thanh lãnh lại mang theo vài phần yêu mị làm người khác càng nhìn càng thấy vừa mắt. Còn Lạc Tử Băng lại vận y phục hồng nhạt, tóc búi cao để lộ cái trán nhẵn nhụi rất có tư vị của người thông minh, khuôn mặt dưới ánh trăng lộ ra mấy phần trong trẻo. Tay nàng cầm kẹo hồ lô mà không ngừng ngó đông ngó tây làm một bộ dáng tiểu hài tử đạt đến mức không thể đạt hơn

Tiểu Hồ dẫn bốn người đến trước một nơi trông có vẻ rất là lớn, trên biển đề chữ ‘Phương Nhã Lâu’ rất hoành tráng, chữ như rồng bay phượng múa. Bên trong lại càng hoành tráng hơn, nhưng mà Tiểu Hồ không dẫn bốn người đi thẳng vào mà đi vòng ra phía sau, Lạc Tử Băng biết Tiểu Hồ có ý gì thì không ngừng quăng cho hắn mấy cái ánh mắt tán thưởng

Ở đằng sau Phương Nhã Lâu rất âm u và tịch mịch, mà nó chỉ có duy nhất một cánh cửa. Tiểu Hồ gõ vài cái rồi tươi cười đợi thứ gì đó. Một lão giả vừa bước ra lộ rõ vẻ nghi hoặc thì thấy Tiểu Hồ phất tay, một con Hồng Chu Hỏa Nguyên Tố xuất hiện làm lão giả vẻ mặt có chút hoảng hốt,

“Lão nhân, ta muốn bán con Hồng Chu này, nó là Linh Thú Thập Kim Tinh, đã được thuần hóa rồi” Tiểu Hồ híp ánh mắt tươi cười đầy mặt nói, rất hợp với bộ dáng thương nhân gian trá lừa tình người khác. Lão giả kia nghiêng mắt đánh giá con Hồng Chu một lát rồi cũng tươi cười nói

“Các vị khách nhân mời vào, thật là quý hóa cho Phương Nhã Lâu quá. Con Hồng Chu này giá khởi điểm là Một trăm vạn thế nào?” Lão giả xoay người chừa một chỗ trống, Tiểu Hồ cầm tay Lạc Tử Băng đi vào, còn những người kia đi đằng sau.

Lão nhân nhìn con Hồng Chu mà vô cùng tò mò, họ làm như thế nào mà con Hồng Chu này lại ngoan ngoãn như vậy? So với sủng vật còn muốn ngoan hơn, nhưng khi nhìn lão thì lại vô cùng hung dữ

“Được, vậy bọn ta có thể ngồi ở đâu để quan sát đây?” Tiểu Hồ vuốt cằm, Lạc Tử Băng trong lòng cười đến nội thương, tên Tiểu Hồ này thật sự là dụ dỗ người khác quá trắng trợn a!

“Người đâu? Mau mang khách quý đi” Lão nhân hô to, một nha hoàn trông có vẻ kín miệng thanh tú dễ nhìn xuất hiện dẫn đường. Tiểu Hồ thì quay sang trao đổi gì đó với Tiểu Sư và Tiểu Tinh, còn Tiểu Hoàng thì lười nhác nhìn xung quanh, riêng Lạc Tử Băng thì vẻ mặt ánh lên ba tia hứng thú. Lão nhân kia nếu nàng không lầm thì cũng là một cao thủ đi! Thật là quá giỏi che giấu mà! Tiểu Hồ bỗng xoa đầu nàng, cười nhạt nói

“Băng nhi nếu muốn biết chủ tử ở đây là ai sao?” giọng nói yêu mị mang theo hấp dẫn rơi vào tai nàng làm nàng tươi cười

“Ân, lão nhân vừa nãy cũng là một Pháp Sư Tam Kim Nhị Cấp đấy” Lạc Tử Băng coi môi, dùng thanh âm nhỏ để tiểu nha hoàn đang dẫn đường không nghe thấy

“Ha ha, muội muội muốn gặp mà không ra mặt thì chuẩn bị sập luôn cái Phương Nhã Lâu này đi là vừa” Tiểu Hồ cười trào phúng

Lạc Tử Băng nhún vui, nhìn đánh giá xung quanh, chỗ nàng đi khá vắng vẻ, mà nàng nhận ra đây là lầu hai, nơi mà chỉ có duy nhất hai mươi gian, cả năm người được phân vào gian ở trung tâm phòng đấu giá, có thể xem xét được toàn bộ chung quanh, Tiểu Hồ vừa vào gian phòng thì nằm trên trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, còn ba cái Ma Thú kia thì không ngừng nhìn xung quanh xem có bảo vật gì.

Lạc Tử Băng chỉ liếc mắt một cái rồi chọn lựa bỏ qua không để ý nữa. Mà đúng lúc đó một nữ tử vận chanh y mỏng, thân thể quyến rũ ẩn sau bộ y phục bước lên đài, khuôn mặt quyến rũ phong tình liên tục quăng cho những nam nhân ở dưới mấy cái mị nhãn. Đầu tóc đen tuyền được cố định bằng một cây trâm cài san hô, nữ tử cất giọng nói

“Chào tất cả mọi người, ta là Cù Yêu Yêu, là người chủ trì của cuộc bán đấu giá này. Theo như mọi người biết, Phương Nhã Lâu chúng ta chỉ mở sáu tháng một lần, mỗi lần đều là trân kì dị thảo. Nhưng vì hôm nay có một vị khách khá đặc biệt đến, mang theo một con Linh Thú Thập Kim Tinh thuộc Hỏa Nguyên Tố nên Yêu Yêu sẽ dùng con Linh Thú đó đầu tiên, cũng như để tỏ lòng thành của Phương Nhã Lâu với vị khách đó” Cù Yêu Yêu mị nhãn quyến rũ lả lướt nói, nàng nâng tay ngọc phất thì một cái lồng to được khiêng vào

Cù Yêu Yêu tươi cười giật miếng lụa đỏ trên cái lồng ra, một con Hồng Chu to lớn không ngừng phát ra uy hiếp với những người xung quanh, nhưng khi nó nhìn lên một gian phòng nào đó thì bỗng ngoan ngoãn im lặng. Những khách nhân không ngừng hò hét muốn bán đấu giá liền, ai mà không muốn làm Triệu Hoán Sư? Nhất là những người thuộc Hỏa Nguyên Tố

“Mọi người có vẻ rất nóng lòng đúng không? Vậy Yêu Yêu xin bắt đầu cuộc đấu giá luôn vậy, giá khởi điểm là Một trăm vạn, mỗi lần tăng không dưới năm vạn”

“Một trăm năm mươi vạn”

“Hai trăm vạn”

“Hai trăm ba mươi vạn”

Lạc Tử Băng nhếch môi khinh thường nhìn đám người đang la thét ở dưới, bộ bọn họ lần đầu thấy Linh Thú tự dâng tới cửa chỉ để trả tiền lộ phí hay sao? Còn điên cuồng như vậy? Con Hồng Chu chỉ là hơi ngoan hơn so với mấy con Linh Thú khác thôi mà. Mà Tiểu Sư thì rất hảo tâm giải thích cho Lạc Tử Băng hiểu tại sao bọn họ điên cuồng như vậy

“Băng muội, bọn họ là lần đầu thấy Linh Thú ngoan ngoãn như vậy, nên điên cuồng cũng không có gì lạ. Ngoại trừ muội ra, tất cả Linh Thú đều rất hung hãn với nhân loại, trừ một số ít là muốn lợi dụng nhân loại để dễ bề thăng cấp hoặc tự thuần phục” Tiểu Tinh bên cạnh cũng phụ họa “Con Chu Hồng đó dù không muốn bị mang đi bán như thế nhưng nó cũng sẽ ngoan ngoãn thôi, muội không cần để ý”

“A! muội hiểu rồi” Lạc Tử Băng gật đầu đã hiểu nhưng trong lòng đang cười đến cáo già. A!!! Bạc của tỷ, tỷ tỷ sắp đến với các ngươi đây

Lạc Tử Băng cùng Tiểu Hồ hàn thuyên, những người kia mỗi người làm một việc, hoàn toàn không quan tâm đến buổi đấu giá. Mà bỗng một nguồn sức mạnh quen thuộc làm Lạc Tử Băng giật mình, bốn Ma Thú cũng nhìn nhau, vì Tiểu Sư do đã có huyết thệ nên tự động thành lập khế ước chủ tớ với Lạc Tử Băng, tự nhiên cũng sẽ phản ứng được với những biến đổi của nàng

“Thứ này…Là của ta! Lấy lại đi Hồ ca” Lạc Tử Băng nghiến răng, thứ đó là gia bảo của mẫu thân nàng, hóa ra nó ở đây? Nàng phải lấy lại tứ thuộc về mình, bất kì kẻ nào có ý định cướp nó đồ của nàng. Nàng liền cho kẻ đó chết một cách khống thổ

“Hảo” Tiểu Hồ hiểu được nàng đang rất tức giận nên bước ra, nhìn thứ mà nàng muốn lấy cho bằng được kia. Đó là một hạt châu màu trắng ngà vô cùng đẹp, toàn thân nó bao phủ tầng hào quang, nữ tiểu thư con nhà quyền quý cực kì thích hạt châu đó. Mà Tiểu Tinh lúc này cũng bước ra nhàn nhạt nhìn “Đừng để Băng muội tức giận, nếu không san bằng cả cái thành này cũng không đủ” Mà Tiểu Hồ thì cười nhạt, muốn giành với hắn? Cũng phải xem ngươi có xứng đáng không đã

“Thứ này là gì Yêu Yêu cũng không rõ, nhưng các vị tò mò có thể mua về để xem thử, giá khởi điểm mười vạn, mỗi lần tăng không dưới một vạn”

Tiểu Hồ lạnh nhạt nhìn tất cả, Lạc Tử Băng bỗng kéo vạt áo hắn “Hồ ca, nếu có kẻ nào định tranh tới cùng, giết không tha! Nếu như tra ra kẻ nào đã đấu giá nó, sống không bằng chết” Khuôn mặt nàng âm lãnh tới cực điểm, câu nói không có chút độ ấm, Tiểu Hồ gật đầu, nếu nàng đã muốn, hắn sẽ đáp ứng nàng. Mà Lạc Tử Băng nàng không phải người thiện lương, vì thế nên kẻ đã đụng tới những thứ thuộc quyền sở hữu của nàng chính là phạm tới nàng, ai đối tốt với nàng, nàng liền ghi nhớ. Ai phạm nàng, nàng sẽ không từ thủ đoạn mà khiến kẻ đó sống không được chết không xong. Ai bảo nàng là người ích kỉ cơ chứ!

Tiểu Hoàng thì ngồi đằng sau cũng không vui vì Lạc Tử Băng tâm tình không tốt, bực bội nói với Tiểu Sư “Là kẻ ngu ngốc nào chọc Băng nhi?”

“Sao ta biết được, bất quá nếu ta biết ta liền vác tên đó đến cho Băng nhi hảo hảo trút giận” Tiểu Sư nhún vai, nhấp ngụm trà nói

Mà trong lúc đó, tiếng hô giá càng lúc càng giảm, sau khi xác định chỉ còn vài người thì Tiểu Hồ đã hô to

“Một trăm vạn” giọng nói của hắn làm mọi người chấn động, phải nói rằng viên châu này đẹp nhưng không ai biết nó là gì, nếu như mua nó về mà chỉ để trang trí không phải uổng tiền sao? Một trăm vạn đủ cho cả một gia đình bình thường sống an nhàn cả đời đấy!

Và hiệu quả tất nhiên mạnh, không một ai dám ra giá nữa, Tiểu Hồ mới hài lòng bước vào, ôm Lạc Tử Băng đang rất không vui, nhẹ giọng nói “Băng nhi yên tâm, ta sẽ bắt người đã làm muội tức giận lại cho” Mà Tiểu Sư cũng phản ứng nói “Phải!”

Sau khi đã nhận viên châu đó, Lạc Tử Băng chọn xử người trước rồi mới nghiên cứu sau nên đã quay về khách điếm nhanh, tiền đấu giá Hồng Chu tổng cộng là tám trăm vạn nhưng mua viên châu nên còn bảy trăm vạn. Không tồi chút nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN