Tung Hoành Dị Thế - Chương 26-1: Tâm tư Tôn Hàn Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tung Hoành Dị Thế


Chương 26-1: Tâm tư Tôn Hàn Phong


Mặc Tề Viên nhìn Tôn Hàn Phong một lát, trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi mà vẫn không hỏi được, hắn đã ở chung với những người này năm tháng nhưng vẫn không thể nắm được dù chỉ là một phần tính cách hay là suy nghĩ, hắn chỉ biết những người này đều là những kẻ không tim không phổi, tàn nhẫn đến mức đáng sợ, nhưng lại không khéo vô cùng.

Nhìn Tôn Hàn Phong đang ngồi xem sổ sách, Mặc Tề Viên phải nói là kinh ngạc cực độ khi thấy được bọn hắn chỉ trong vòng mấy tháng ngẳn cũn đã xây đựng được một cái tửu lâu trong Hỏa Diễm quốc, thậm chí là làm ăn cực kì thuận lợi. Nhưng dạo gần đây họ có vẻ đi làm gì đó, chỉ có Tôn Hàn Phong ở lại ngồi giải quyết chính sự, nhưng bộ dáng đó thật sự không giống giải quyết chính sự cho lắm, giống như là đang xem sách hơn.

Mặc Tề Viên dù lúc đầu cực kì kinh hãi khi thấy được một số dị năng của bọn họ, những dị năng đó đều là những dị năng kinh thế hãi tục, nhưng cũng chỉ là một số mà thôi. Hắn nghĩ rằng những người này còn giấu rất nhiều, vì những dị năng họ làm chưa có dị năng nào mà trí mạng cả. Và cũng chỉ mới thấy được ở vài người, còn những số còn lại hắn vẫn không biết được.

Ví như Tôn Hàn Phong này, một người có bề ngoài văn tĩnh với nụ cười ôn hòa nhưng đôi huyết mâu và khí chất đó luôn làm hắn cảm thấy vô cùng căng thẳng và sợ hãi, tựa như Tôn Hàn Phong có thể nhìn thấu được hắn vậy, thậm chí dị năng của Tôn Hàn Phong là gì hắn cũng không biết. Mặc Tề Viên phục hồi tinh thần quay lại vấn đề mà hắn thắc mắc.

“Phong ca, đệ có một thắc mắc. Tại sao huynh lại cho người hỗ trợ việc phá hoại Bắc Thần gia?” Mặc Tề Viên dựa người vào tường, giương mắt nhìn Tôn Hàn Phong, hắn cùng ca ca là Mặc Tề Vũ đã bị những người này chỉ dạy và huấn luyện, nên thực lực bọn hắn tăng không ít, nhưng chung quy vẫn không đáng để những người này để vào mắt, cũng may là bọn hắn là đồng minh chứ không phải kẻ thù, nếu là kẻ thù e rằng chết rất thảm

“Đệ nghĩ sao?” Tôn Hàn Phong không ngẩng đầu mà hỏi ngược lại, khuôn mặt bị che khuất nhưng vẫn có thể thấy được đâu huyết mâu như máu tà mị quyến rũ mà cũng vô tình lạnh lẽo, làm người khác vừa si vừa sợ.

“Đúng là không có ai vô duyên vô cớ đi hại Bắc Thần gia, nhưng mà vấn đề là họ dùng Linh Thú” Mặc Tề Viên kìm nén sự tò mò của mình xuống, kiên nhẫn nói ra suy nghĩ của mình

“Phải, vì vậy nên huynh mới thử giúp một phen, nếu suy đoán của huynh đúng. Thì chắc chắn người làm ra chuyện này là một người huynh quen” Tôn Hàn Phong ngẩng đầu nhìn Mặc Tề Viên, nhìn thật sâu rồi cười nhẹ. Khuôn mặt mềm mại tựa thiếu nữ nhưng vẫn có nét anh tuấn tiêu sái không màng danh lợi, từng ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ vô cùng hoàn hảo hợp tụ lại ở khuôn mặt càng thêm nét trầm tĩnh mà có chút tà mị, mày kiếm tiêu sái phóng khoáng làm khuôn mặt càng thêm hài hòa, sóng mũi cao thẳng với làn môi mỏng hồng nhuận khẽ cong. Đôi huyết mâu thâm trầm nổi bật trên làn da trắng. Mặc Tề Viên vẫn không khỏi cảm thán người này quả thật rất yêu nghiệt

Nhưng mà cái câu người huynh quen là cái ý gì? Có cái thiên lý gì ở đây hay không? Mấy huynh chưa đủ khủng bố hay sao mà còn có vị bằng hữu đáng sợ như vậy? E hèm, đáng sợ hơi quá, biến thái đi! “Huynh nghĩ thật?” Mặc Tề Viên cố gắng áp chế cảm xúc muốn chửi ông trời

“Hừm, đệ rồi sẽ biết thôi” Tôn Hàn Phong mỉm cười, lựa chọn không trả lời câu hỏi, dù sao thì có nói Mặc Tề Viên cũng không hiểu, làm sao mà có ai tin rằng có một người có khả năng chi phối Linh Thú cơ chứ. Chỉ sợ là ngoài bọn hắn chỉ còn nàng mà thôi.

Mặc Tề Viên xin phép cáo lui với hàng tấn các câu hỏi khác trong đầu, hắn vẫn không đoán được người này suy nghĩ gì và muốn làm gì, nhưng mà xây dựng lực lượng ngầm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ là bọn họ đang có một dự định không nhỏ, nhưng mà hắn và ca ca đã thề trung thành, dù có là san bằng thiên hạ bọn hắn cũng sẽ trốn chạy, và bọn hắn cần phải tìm biểu muội của bọn hắn nữa, Lạc Tử Băng!

Tôn Hàn Phong nhìn chậu hoa bỉ ngạn một lát rồi vuốt hình xăm bỉ ngạn đỏ thẫm trên vai, khẽ cong môi rồi tiếp tục xem sổ sách, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì mà cũng không ai đoán được. Tần Thiên Minh xuất hiện, phóng cho Tôn Hàn Phong một tờ giấy rồi lại vuột đi.

Tôn Hàn Phong mở tờ giấy gấp bốn ra, chỉ có mấy chữ ‘Hồng Thiên Quốc, Mộ Dung gia’ Hắn cầm tờ giấy cười nhạt, buông tờ giấy ra thì tờ giấy đã hóa thành tro bụi mà tan trước khi chạm xuất mặt đất. Hắn nhắm lại đôi con ngươi màu đỏ thẳm, miệng mấp máy vài câu nói “Có vẻ như nàng vẫn rất bận. Không sao! Ta giúp nàng giữ lại thứ làm nàng tức giận là được”

Mộ Dung gia? Các ngươi nên biết rằng chọc giận nàng ấy sẽ không có kết cục tốt, ta cũng không vui vẻ gì mấy. Nhưng Bắc Thần gia, các ngươi đã hoàn toàn chạm vào tối kị của ta, ta sẽ giúp các ngươi an phận ở đây, nhưng khi nàng ấy quay lại, ta sẽ cho các ngươi biết. Tối kị của ta chính là thứ vĩnh viễn không được chạm vào, và nàng ấy…là nghịch lân của ta.

Lạc Tử Băng vẫn không hay không biết hành tung của mình đã hoàn toàn bị giám thị, nàng chỉ biết rằng hiện giờ nàng rất cao hứng vì sắp gặp lại một vị cố nhân của mẫu thân a! Nhưng mà nếu nàng nhớ không lầm, Hồng Thiên quốc là một quốc gia khá nhiều đại gia tộc, Linh Lương học viện? E rằng bước vào nơi này sẽ chạm mặt nhiều người lắm đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN