Tung Hoành Dị Thế - Chương 31: Hàn Nguyệt Vân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tung Hoành Dị Thế


Chương 31: Hàn Nguyệt Vân


La Dực cùng Mộc Vô Ngân sau khi đã khảo sát xong thì gấp rút chạy theo tìm Lạc Tử Băng, bọn hắn đi lên bậc thang lên núi mà không ngừng giương mắt tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé của nàng. Bỗng giọng nói thanh thúy trong trẻo êm tai vang bên tai bọn hắn

“Hai huynh có thể dùng khinh công để đuổi theo ta cơ mà?” Lạc Tử Băng khẽ cười, nàng từ trong một vách đá to bước ra, nhìn La Dực cùng Mộc Vô Ngân mà đôi mắt tràn ngập ý cười

“A! Bọn ta quên” Mộc Vô Ngân nghe xong thì la lên một cái, cũng may là có cánh tay của La Dực kịp che miệng hắn lại

“Hai huynh càng ngày càng ngốc rồi” Lạc Tử Băng buồn cười lên tiếng, rất là bất đắc dĩ nhún vai cảm thán

“Không phải là do muội sao? Làm bọn ta thật nhớ” La Dực vô sỉ cười, khuôn mặt ngũ quan bình thường lại toát lên một nét gì đó rất lưu manh…Tựa như hái hoa tặc vậy. Lạc Tử Băng hoàn toàn im lặng không biết nói gì, tại sao lại là lỗi của nàng? Cũng quá mức vô lý rồi! (Tác giả: nam nhân khi yêu cũng rất ngốc… Lạc Tử Băng: …)

“Thôi được rồi, muội chịu thua hai huynh” Lạc Tử Băng giơ tay làm bộ dáng đầu hàng, muốn bao nhiêu đáng yêu thì liền có bấy nhiêu đáng yêu. Cũng may là do bọn hắn cùng nàng khảo sát sớm và xong nhanh nên trên đường đi vô cùng vắng vẻ, cũng không có ai thấy được bộ dáng của nàng bây giờ

La Dực cùng Mộc Vô Ngân cười tươi, mỗi người đều rất tự nhiên chiếm hữu cánh tay như bạch ngọc của nàng, kéo nàng đi, trên đường hết người này lại đến người kia thao thao bất tuyệt. Lạc Tử Băng cũng nhu thuận ngoan ngoãn nghe, nhiều lúc còn gật đầu hưởng ứng như đang chứng minh rằng nàng vẫn đang rất chăm chú lắng nghe a!

Bỗng Lạc Tử Băng xoay đầu, nhìn về phía một nơi sau ngọn núi. La Dực cùng Mộc Vô Ngân cũng đồng dạng nhìn theo, cả hai nhìn nhau rồi không hẹn mà kéo Lạc Tử Băng đi về hướng đó.

Cả ba thân ảnh lao như gió xuyên vào khu rừng mờ mịt chướng khí, La Dực ôm lấy thân hình nhỏ nhắn nhưng yêu mị động lòng người của Lạc Tử Băng vào lòng, hắn không biết lấy từ đâu ra một chiếc áo choàng đen, cẩn thận bọc Lạc Tử Băng lại.

Lạc Tử Băng nằm trong lòng nam nhân vững chắc, lộ ra đầu nhỏ mà nhìn tứ tung, rồi nàng lấy tay chỉ vào một khe hỡ giữa hai thạch động to lớn. Mộc Vô Ngân gật đầu ra hiệu với La Dực rồi cả hai phóng vào, nhưng bên trong kẽ hở giữa hai thạch động cư nhiên lại là một thâm cốc u tối làm người khác lạnh run

“Dực ca, thả muội xuống!” Lạc Tử Băng giựt tay áo của La Dực, đợi khi hắn lưu luyến thả nàng ra thì Lạc Tử Băng lấy ra viên đan dược, nuốt vào. Một tầng hào quang đã bao phủ lấy người nàng. Hào quang tản đi để lộ ra dung nhan tuyệt thế khuynh thành, câu hồn đoạt phách.

Cả hai nam tử sau lưng nàng cũng đồng bộ, hai tầng quang ảnh biến đi để lộ ra dung mạo nam tử mỹ đến ngạt thở. Một người thanh tú quyến rũ đến khó diễn tả, một người lại tà mị bất kham đến yêu nghiệt. Nhất là hai đôi hàn mâu, lạnh thấu xương nhưng lại tựa như đá quý, sáng lấp lánh.

Lạc Tử Băng lấy ra dạ minh châu, cầm dạ minh châu trong tay mà chậm rãi tiến vào thâm cốc. Càng tiến sâu thì thâm cốc càng thần bí khó lường, toát lên chút quỷ mị lạnh lẽo. Thâm cốc rất sâu, đi khoảng hai khắc mới có thể thấy được đầu ánh sáng ở cuối cốc

Mái tóc đang đen như mực của Lạc Tử Băng dần trở nên đỏ sẫm như huyết, hai nam tử đằng sau đôi hàn mâu hơi lóe sáng rồi vụt tắt, trên môi bọn hắn là nụ cười nhàn nhạt như có như không.

Một nữ tử dung mạo kiều diễm vô song, băng cơ ngọc cốt, thuần khiết tựa bạch liên lại chứa đựng mộ cỗ yêu mị quyến rũ, đôi tử mâu như hàn đàm chứa đựng phong tình vạn chủng, lại lạnh nhạt như sương. Mái tóc đỏ sẫm như máu càng thêm cuồng ngạo kiều mị.

Hai nam tử đi bên cạnh nữ tử lại càng thêm suất, có thể nói là trăm năm khó tìm. Nam tử bên trái vận lục y nhạt màu, mái tóc màu vàng nhạt hòa lẫn một chút nâu làm mái tóc càng thêm diệu ảo. Khuôn mặt như được chạm trổ tỉ mỉ đến từng chi tiết, mỗi một cái cử động nho nhỏ cũng làm khuôn mặt trở nên tuấn mỹ đến khó tin, làn da trắng như tuyết làm nổi bật đôi lam mâu như nước, vừa mang theo trong suốt lại vừa mang theo lãnh đạm. Nam tử bên phải lại mang theo một tia tà mị gian xảo, tựa như vưu vật di người làm người khác rung động. Mái tóc màu vàng kim vô cùng nổi bật lại vương giả trời sinh được phủ trên một trường sam nhạt màu, lộ ra thân hình thon dài. Khuôn mặt phong hoa trác tuyệt có chút tà khí, đôi hàn mâu màu vàng kim lạnh đến cực điểm, lại vô tình không một chút gợn sóng, nhưng khi nhìn sang nữ tử bên cạnh lại bao phủ một tầng thâm tình ôn nhu.

Lạc Tử Băng bước ra khỏi thâm cốc, nàng cứ tưởng đây sẽ là một nơi âm u tối tăm nhưng nơi này lại tựa như tiên cảnh, kì hoa dị thảo ở khắp mọi nơi, liếc xơ cũng làm người khác phải ngưng trệ hô hấp.

Bỗng một giọng nói như tiếng chuông làm Lạc Tử Băng giật mình “Mọi người là ai?” Lạc Tử Băng nhìn sang nơi phát ra giọng nói, đó là một tiểu cô nương tuổi trạc nàng, khuôn mặt đáng yêu vô cùng khả ái, làn da trắng trẻo nõn nà được bộ lam y làm vô cùng nổi bật, mái tóc dài được buộc gọn, vài lọn tóc xỏa ra làm dung nhan thanh tú đến không thể kìm được càng trở nên thuần khiết ngây thơ. Đôi con ngươi không nhiễm một tia bụi trần, trong suốt sạch sẽ như nước làm người khác yêu thích không thôi, bỗng tiểu cô nương ấy nhìn Lạc Tử Băng không chớp mắt

“A! tỷ tỷ…tỷ tỷ thật đẹp nha! Vân nhi chưa thấy ai mỹ như tỷ cả!” Tiểu cô nương bỗng nhào tới, đứng trước mặt Lạc Tử Băng ngó nghiêng nhìn Lạc Tử Băng, bộ dáng si mê như muốn chảy cả nước miếng làm Lạc Tử Băng dở khóc dở cười

“Oa! Hai ca ca cũng thật soái!” tiểu cô nương nhìn thấy La Dực cùng Mộc Vô Ngân thì bộ dáng sắc nữ càng thêm lộ liễu, làm hai nam tử hán kia cũng dở khóc dở cười, hó ra cổ đại cũng có sắc nữ như vậy cơ đấy…

Trán Lạc Tử Băng bỗng nở rộ lên một bông bỉ ngạn đỏ thẫm yêu kiều, cánh hoa tiếp theo chợt sáng lên, tiểu cô nương ngay tại trán cũng nở ra một bông bỉ ngạn không khác gì cái trên trán Lạc Tử Băng. Lúc này tiêu cô nương mới ngớ ra, nhìn Lạc Tử Băng như thấy thần thánh

“Tỷ tỷ xinh đẹp, hóa ra tỷ là người mà mẫu thân Vân nhi muốn Vân nhi bảo hộ thật tốt!” Tiểu cô nương tươi cười khả ái, Lạc Tử Băng vốn lạnh nhạt cũng không nhịn được mà xoa đầu tiểu cô nương này

“Ta là Lạc Tử Băng” Thanh âm trong trẻo của Lạc Tử Băng vang lên

“Muội là Hàn Nguyệt Vân!” Tiểu cô nương xưng Hàn Nguyệt Vân rát hưởng thụ đãi ngộ được mỹ nhân xoa đầu. A! Mẫu thân đại nhân, ta nghĩ lại rồi. Mỹ nhân tỷ tỷ thật mỹ! Dù mẫu thân có ngăn cản thì Vân nhi cũng sẽ bám theo mỹ nhân tỷ tỷ a!

-Thông Báo-

Tình hình là vấn đề hậu cung của nữ chính, mọi người đều là 50/50 nên ta cũng thật khó xử. Vì vậy nên ta quyết định thuận theo tự nhiên, nếu thấy hợp lí thì thêm, không thì thôi ~

À mà tiểu sư muội của ta bảo là thêm mấy cặp đoạn tụ vào, ta không biết là có nên đáp ứng hay không, vì vậy nên quý vị độc giả (nếu là hủ) thì cho ta ý kiến a~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN