Từng Nghe Giọng Nói Của Anh
Chương 17
CHUYỂN NGỮ: NQL
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Nói xong, anh còn sờ sờ cằm con chó, “Đúng không?”
Con chó vẫy đuôi, nhìn qua như thể câu chuyện đúng là như thế mà.
Tô Trản mờ mịt, nâng cánh tay lên ngửi một chút, không đúng —- lúc đi ra, rõ ràng cô còn xịt một ít nước hoa ở cổ tay, ở gáy nữa, lúc đang cố ngửi ngửi, liếc thấy người nào đó khóe môi nhếch lên như cười như không, cô mới ý thức việc mình bị người ta lừa rồi.
Đúng lúc thang máy xuống tới nơi, cô tỉnh bơ đi vào, không có ý định trò chuyện cùng anh, cô xoay người đứng vào một góc của thang máy, chưa đóng cửa cũng không thúc giục anh, Từ Gia Diễn suy nghĩa một hồi, lúc này mới dắt con chó từ từ đi vào.
Cửa thang máy đóng lại
“Này —–” Anh nghiêng đầu kêu tên cô.
“….”
“Đèn hoa cúc.” Con chó ngồi ở giữa hai người, anh hơi ngả người về sau, dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào gót chân nàng.
“…”Tô Trản quyết tâm không để ý tới anh.
“Tô Trản.”
Tô Trản phát hiện, lúc đó anh gọi tên cô, tiếng thứ nhất —- “Này”, không quan tâm, tiếng thứ hai —– “đèn hoa cúc” cũng không quan tâm, tiếng thứ ba —- mới là tên của cô, lúc anh ấy gọi, giọng hơi trùng xuống, cố gắng thật trầm, mang chút dụ dỗ.
Chỉ bằng hai tiếng này, cô chắc chắn thất thủ rồi, người này mà hôm nào đó nghiêm túc dụ dỗ cô,… … cô lúc này như một vùng đất hoang vu không một ngọn cỏ, nhất định trong khoảnh khắc là thất thủ ngay.
“Làm sao nào?” Cuối cùng cô cũng liếc nhìn anh, ánh mắt lần đầu tiên thoải mái nhìn về phía anh.
Từ Gia Diễn đút tay vào trong túi, ung dung nói: “Em làm việc ở Quang Thế à?”
Cô gật đầu một cái.
Trong lúc lơ đãng Từ Gia Diễn hạ mi xuống, rất nhanh sau đó anh ý thức được điều đó không ổn, mới từ từ mở ra, ánh mắt nhìn vào cô gái nhỏ bên cạnh, anh cố gắng để bản thân trông có chút kiên nhẫn, giọng nghe vào phải thật “hòa ái”: “Tại sao lại chọn Quang Thế? Hoặc không thì tại sao lại chọn nghề đó?”
Từ Gia Diễn rất hiểu Trầm Tinh Châu.
Quang Thế là nơi nào?
—–đó chính là một nơi ăn thịt người không nhả xương.
Trầm Tinh Châu này, mặc dù bình thường nhìn qua khá là ba lăng nhăng, nhưng ánh mắt rất độc, mười chín tuổi đã đi theo gia đình làm ăn, cái khác không nói tới, chỉ riêng đầu óc làm ăn cùng với việc giả bộ cậu ta cũng học được từ cha mười phần. Gia sử của nhà họ Trầm muốn kể cũng phải mất ba ngày ba đêm. Tổ tiên Trầm Tinh Châu bắt đầu làm ăn từ trang sức và đồ cổ, từ đời vị Thái sư gia thì nhà họ Trầm đã nổi danh là thế gia về đồ cổ. Mặc dù từ đời cha của Trầm Tinh Châu bắt đầu đổi sang kinh doanh bất động sản, nhưng đổ cổ bảo vật trong nhà tất thảy đều vô cùng giá trị. Lúc Trầm Tinh Châu còn nhỏ, vô tình làm vỡ mấy một chiếc bình hoa sứ thượng đẳng, mà vốn nó ở trong một đôi, những đồ đã là đôi thì chỉ khi có cả hai mới đáng tiền, mất một, cái còn lại cũng không còn giá trị như cũ, ông Trầm đau lòng đến đau tim, đem cậu quý tử ra quất một trận, hơn nửa năm đến hết tết cũng vẫn chưa khỏi.
Cho tới bây giờ, Trầm Tinh Châu vẫn không tìm được bình hoa đó, trả lại cho ông già.
Trầm Tinh Châu này ngoại từ ở phương diện đàn bà thì hơi đểu một chút, còn đối với người thân anh em hay bạn bè đều rất trượng nghĩa, biết ông già nhà mình đau lòng vì bình hoa kia, vì thế cậu ta muốn sau này tự tay mua một cái; đối với Từ Gia Diễn cũng vậy, chỉ cần người đó là anh em của mình, lúc bắt đầu nghiệp eSport anh gặp nhiều khó khắn, cậu ta dùng toàn lực trợ giúp anh, cũng giúp anh chống lại Từ Quốc Chương.
Duy chỉ có một điều, có lẽ là bản tính thương nhân, chỉ cần có một công việc gì có chuyện, cậu ta bị chứng cố chấp, tuyệt đối không chấp nhận cẩu thả, sắp đặt, báo cáo, thủ tục, một chỗ nhỏ không đúng thì phải tăng ca và sửa đổi vô số lần, ngay cả một tiêu điểm kí hiệu cũng không bỏ qua, cho đến khi cậu ta hài lòng thì mới thôi.
Con trai còn dễ nói, những cô gái kia không chịu được làm thêm giờ như vậy, ngày đêm đảo lộn, cơ bản không đến ba tháng, liền từ chức bỏ đi.
Đối với Quang Thế, người ngoài có câu —– quân đoàn sắt, nhân viên theo dây chuyền.
Đơn giản mà nói, ông nội Trầm Tinh Châu này, chính là lấy việc chèn ép nhân viên làm thú vui.
Ngược lại Từ Gia Diễn không có công sức mà giải thích từng chữ từng chữ một với cô gái trước mặt, có nói ra chắc cô nàng nghe cũng không hiểu, vì vậy anh thản nhiên nhìn cô, chờ cô trả lời.
Anh tỏ ra kiên nhẫn chưa từng thấy, thấy cô yên lặng, quyết tâm nói rõ hơn, “Hoặc là, để anh hỏi thẳng, rốt cuộc thì em có hứng thú với cái gì? Game ư?”
Tô Trản suy nghĩ một hồi, lắc đầu, không phải.
Anh gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy là cảm thấy hứng thú với trình tự công việc?”
Công việc cũng rất khô khan, cô lắc đầu.
“Hiểu rồi.” Anh nhếch môi dưới, vẻ mặt hiểu rõ sự tình rồi, hời hợt liếc nhìn về phía cô, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy chẳng lẽ đúng như Mạnh Thần nói, là bởi vì anh à?”
Tô Trản bỗng nhiên nhìn anh một cái, một giây sau, chuyển về trạng thái bình thản, mắt nhìn về phía trước, nhỏ giọng thì thầm,
“Người hầu nhỏ của anh xem ra còn thông suốt hơn anh đấy nhỉ.”
Lúc nói câu đó, thang máy vừa lên đến tầng mười, tiếng đinh đông vang lên, Từ Gia Diễn không nghe rõ, “Em nói gì?”
Tô Trản khoác túi lên quay sang phía anh, cười xán lạn, chắc cũng vì còn tí tuổi, nên nụ cười của cô rất thuần túy, ăn mắt cong cong, trong đó còn lấp lánh ánh sáng.
“Đại thần à, đúng như lời Mạnh Thần nói, em thật sự có hứng thú với anh, cũng vì anh mà chọn cái nghiệp game này và vào Quang Thế, bởi vì em muốn biết rõ về anh, hiểu thế giới của anh, bao gồm cả trò chơi, con đường vinh quang mà anh đã đi, giấc mộng eSport hay là nhiệt huyết của anh, tất thảy đều muốn biết. Anh nói hai chúng ta không cùng một con đường, mà anh xuất hiện thật sự cũng làm rối loạn kế hoạch cuộc đời của em, thế nên em muốn sửa con đường của chính mình, em đang đi trên con đường mà anh theo đuổi, em không cần anh phải dừng lại chờ đợi em, anh cứ tiếp tục con đường của anh, một ngày nào đó, em sẽ đuổi kịp, còn nếu như không thể đuổi kịp được, ít nhất, chúng ta cũng ở trên cùng một con đường rồi.”
Ánh mắt Từ Gia Diễn dịu lại, chớ đầu dưới, hơi nhếch khóe miệng, anh muốn nói gì đó, nhưng bị một tràng của cô chặn lại.
“Anh đừng vội cự tuyệt em, chắc anh còn chưa hiểu em, em bình sinh bướng bỉnh, đã quyết định cái gì thì khó lòng mà thay đổi, cho dù anh có là vách đá thẳng đứng, em bây giờ cũng nắm chặt dây thừng rồi.”
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt yêu kiều trong trẻo cuốn hút, một chút cũng không giống một cô gái trẻ hai mươi, mà giống như một người lão luyện trải qua tình trường, một cái nhăn mày hay một nụ cười, cũng mười phần thu hút, lúc nói câu đó, cô vừa nghiêm túc, vừa có phần chế nhạo.
Có thể không phải
Cuộc đời mà, không kiên trì tới cùng, sao có thể thấy được ánh sáng ở đằng sau.
….
Hôm thứ hai lúc sắp tan làm, Thịnh Thiên Vi chạy tới, gõ gõ bàn của cô, gương mặt vì chạy cũng đỏ bừng, mặt vô cùng hưng phấn nói:” Nhanh thu dọn đi bà, Thái tử gia muốn mời ăn cơm.”
Tô Trản ngồi máy tính cả một buổi chiều, tròng mắt khô, xoa xoa, “Hử?”
“Là Trầm thái tử gia đó!” Thịnh Thiên Vi nói: “Thái tử gia bảo, tan làm ai cũng không được phép rời đi, buổi tối phải cùng nhau ăn một bữa, để chào mừng nhân viên mới của chúng ta!”
Thật ra thì lúc nghỉ ngơi buổi chiều, Tô Trản đã nghe được tin tức này rồi.
Ba cô gái bàn luận cực kì sôi nổi, suy đoán bậy bạ
“Nhân viên mới vào công ty chúng ta nhiều lần như vậy, Thái tử gia có bao giờ mời chúng ta ăn cơm đâu? Tối nay thì một người cũng không cho phép thoát, tất cả phải đi, buổi tối tao còn có hẹn nữa chứ?”
“Ngu người! Còn bữa cơm nào có thể hơn được bữa cơm của Thái tử gia hả?”
“Mày thử nói xem Thái tử gia đây là vì Tô Trản hay Thịnh Thiên Vi?”
“Chắc là Tô Trản rồi —–”
“Tao thấy Thịnh Thiên Vi, dẫu sao gia cảnh nhà cô ta cũng không tệ, Quang Thái tử gia có tiền có lợi, hẳn là muốn mượn cô ả để lôi kéo mối quan hệ chứ gì?”
“Nghe nói Thái tử gia mời Pot, nghe nói cũng là vì tháng sau mời biểu diễn đấu giải.”
“Pot? Đại thần không phải trước nay đều không hay đến buổi tiệc như thế này sao?”
“Hơn nửa là không.”
….
Bữa cơm tối, Pot tới thật, đợi đến khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, anh cùng Mạnh Thần mới lững thững bước vào.
Khó trách Thịnh Thiên Vi lại kích động đến như thế.
Hai người vừa vào cửa, liếc thấy Tô Trản ngồi bên cạnh Trầm Tinh Châu, Mạnh Thần nhìn lão đại, ngược lại người này thần thái vẫn như thường, ánh mắt bình thản nhìn một vòng.
Trầm Tinh Châu vỗ chiếc ghế trống bên cạnh mình: “Tới đây, Gia Diễn, ngồi bên này.”
Từ Gia Diễn đút tay vào túi chậm rãi đi tới, Tô Trản ngồi dựa ở trên ghế, ánh mắt cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, rất nhanh anh quay đi, nhìn về phía Trầm Tinh Châu. Tô Trản cảm thấy lúc anh đi qua chỗ ngồi của cô, sau lưng có gió, mang theo mùi của anh.
Bỗng thấy động lòng.
Thịnh Thiên Vi véo tay cô, kích động, “F*ck, anh ấy mặc cái áo lông này mới là đẹp trai nhất.”
Tô Trản bị đau, lên tiếng nhắc nhở cô: “Thiên Vi, bà tự véo tay của bà được không hả?”
Thịnh Thiên Vi cúi đầu nhìn một cái, phát hiện cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Trản bị mình véo để lại cả dấu móng tay, đỏ hồng một mảng, ngượng ngùng thu tay về, “Thật xin lỗi xin lỗi, tôi kích động quá.”
Vừa dứt lời, Thịnh Thiên Vi lại tiếp tục véo cánh tay của cô, vừa véo vừa thấp giọng bên tai Tô Trản nói: “A, đại thần vừa mới nhìn qua phía chúng ta nè, nhất định là anh ấy nhớ mặt tôi!! Đang nhìn tôi!!”
Lần này tới đột ngột, không có chuẩn bị trước tâm lý, Thịnh Thiên Vi lại kích động xuống tay, Tô Trản bị đau kêu lên một tiếng, rất nhỏ, nhưng người cách nửa bên bàn cũng có thể nghe thấy.
Thịnh Thiên Vi vội vã xoa xoa cho cô, “Ôi xin lỗi xin lỗi, tôi lại quên mất.”
Lần này, Từ Gia Diễn đã ôm cánh tay, lười biếng dựa vào ghế, ánh mặt quan sát cô.
Tô Trản xoa xoa tay, cũng rất tự nhiên quay ra nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, coi như là chào hỏi.
Tô Trản nhìn anh chớp mắt, coi như là đáp lại
Hai người với động tác rất nhỏ, đúng lúc bữa tiếc đang diễn ra linh đình, chẳng ai để ý tới.
Nhưng sao tim Tô Trản cứ dập bình bịch, khẩn trương hơn nhiều so với lúc ở chung với anh, sao lại cso cảm giác —–vụng trộm gì ấy nhỉ
Trầm Tinh Châu phát biểu mấy câu nói ra mục đích chính của bữa tiệc hôm nay, —– chào đón nhân viên mới và công khai mời biểu diễn đấu giải.
Anh ta chỉ vào Thịnh Thiên Vi bên cạnh Tô Trản, “Trước hết giới thiệu với mọi người một chút, đây là Thịnh Thiên Vi, mọi người đừng coi thường cô gái này trình độ học vấn không cao, chỉ tốt nghiệp loại khá, nhưng loại khá này cho ra một nhân tài đó! Dương Thụ của chúng ta không phải cũng chỉ tốt nghiệp loại khá thôi sao? Nói cho mọi người biết, cô gái này năm thứ hai đại học đã thiết kế ra phần mềm Trojan làm cho máy vi tính của một người anh em của tôi bị treo rồi đó, đến nay vẫn chưa hết treo đâu.”
Có người hỏi: “Giám đốc Trầm, sao anh biết?”
“Cha cô ấy với cha một người anh em của tôi là chiến hữu cũ, mặc dù tôi với cô này không quen, nhưng có mấy lần gặp qua, anh tôi là người như thế nào, hoành hành đường phố không ai dám đối nghịch với anh của tôi, thế mà lại bị cô gái này trừng trị, được, tôi liền tuyển cô này vào đây.”
Thật ra thì Trầm Tinh Châu người này trông thì có vẻ ba lăng nhăng nhưng trong lòng sáng như gương, mấy hôm nay trong công ty nhiều lời nói ra nói vào, anh ta đều biết cả, đây cũng tính là cho Thịnh Thiên Vi một cái mác “có quan hệ”
“Vậy còn Tô Trản thì sao?”
Có người hỏi
Từ Gia Diễn không nhúc nhích, cúi đầu chơi game
Trầm Tinh Châu nhấp một ngụm rượu, nói tiếp: “Cô gái này ấy à —–”
“Hai mươi tuổi tốt nghiệp khoa máy tính của Thanh Đại.” Anh ta nhìn một lượt, “Lý do tôi tìm cô ấy, còn cần phải giải thích nữa sao?”
Nghe được cây này,
Tay Từ Gia Diễn chợt ngừng lại, nhân vật nằm xuống, —– gameover.
Anh tỉnh bơ đặt điện thoại di động ở trên bàn, bưng ly trước mặt cao hơn cổ, nhấp ngụm rượu chát,
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!