Từng Nghe Giọng Nói Của Anh - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Từng Nghe Giọng Nói Của Anh


Chương 60


CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

~~~*~~~

“Tôi có.”

Nói xong, Tô Trản xoay người tìm miếng cao dán cổ từ trong túi xách đưa cho cô nàng ngực to, “Cô đưa cho anh ấy đi.”

Cô nàng ngực to kinh ngạc rồi vui mừng nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn rồi lắc eo quay đi. Tô Trản nhìn bóng lưng vừa mới rời đi rồi quay lại sân cỏ.

Nam Sơ nghiêng đầu nhìn cô rồi hỏi, “Cô thật sự không qua đó nhìn một tí sao?”

Tô Trản phất tay, “Không cần đâu.”

Đi nhìn anh ta chẳng phải sẽ bị ăn sạch sao chứ!!

Nam Sơ tò mò hỏi, “Sao cô thường mang theo thứ đó bên người vậy?”

“Thói quen thôi. Trước đây, lúc anh ấy còn chơi game thì xương khớp cổ thường bị đau nên tôi thường bỏ vào túi xách mấy tấm.”

Nam Sơ gõ lên đầu cô, “Chia tay rồi mà vẫn giữ thói quen này à?”

Tô Trản nghiêng đầu tựa lên vai Nam Sơ, “Đã bảo là thói quen mà.”

Hai người tựa vào nhau nói chuyện, giọng nói dịu dàng vô cùng khiến rất nhiều diễn viên trong nhóm nghi ngờ hai người cô có quen biết nhau, nếu không sao mới gặp mặt lại gắn chặt như keo thế chứ.

Hai người trò chuyện một hồi thì trợ lí đến gọi Năm Sơ chuẩn bị đi quay phim.

Nam Sơ đứng dậy, chỉnh lại áo quần rồi cúi đầu nói với Tô Trản, “Theo hiểu biết của tôi…”

Tô Trản quay đầu nhìn hỏi, “Hả?”

Nam Sơ nghiêng mắt nhìn về phía cô nàng Ngực to lúc nãy, nói, “Cô ta nhất định không nói miếng cao dán kia lấy từ chỗ cô.”

Tô Trản cười cười đáp lại, “Chả sao cả. Cô mau đi đi, muộn đấy.”

Sự thật chứng minh rằng, Nam Sơ là người nhìn xa trông rộng. Lúc ấy, bên ngoài nơi quay phim, Từ Gia Diễn xoa cổ lười biếng tựa lên tường, một chân theo thói quen gấp lại rồi đạp lên tường, Ngực to cầm cao dán chạy đến trước mặt anh nũng nịu nói, “Em vừa thấy nó trong túi xách đấy ạ. Em dán lên giúp anh nha!”

Từ Gia Diễn ngửa đầu tựa lên tường, một tay giữ cổ. Vừa nghe thấy giọng nói này, ngay cả mí mắt anh cũng lười mở ra rồi nhàn nhạt nói, “Không cần đâu. Cảm ơn cô.”

Dưới ánh trăng trắng nhạt, đôi gò má của anh vừa cứng rắn vừa lạnh lùng. Ấy vậy mà ngực to lại chẳng thấy giận, ngược lại lại vô cùng yêu dáng vẻ lười biếng này của anh, giọng mềm mại, “Để em dán lên cho anh đi mà. Dán lên sẽ đỡ đau đấy! Xương cổ anh không tốt phải chú ý nhiều chứ. Em có quen một bác sĩ rất thông thạo các loại bệnh liên quan đến cổ, hay là anh đến đó làm mát-xa một lần đi, sẽ tốt lên nhiều lắm nha anh.”

Nói xong lại cầm miếng dán đi về phía anh.

Từ Gia Diễn nhíu mày, vừa muốn đuổi người thì lúc mở mắt ra, đập vào mắt anh là miếng cao dán quen thuộc.

Hình dáng quen thuộc vô cùng.

Đã từng bị người kia “mạnh mẽ” ép anh phải bỏ đến một nửa cái vali toàn là cao dán, đã thế còn vùi mặt vào ngực anh tranh công, “”Em nhờ người ta mua đó. Nước mình không có đâu, mà hiệu quả tốt lắm anh nhé.”

Dáng vẻ nũng nịu vô cùng, khỏi nói là khiến người ta xúc động đến nhường nào.

Ánh mắt anh thẳng tắp nhìn chằm chằm miếng cao dán, “Của cô?”

Ngực to gật đầu liên tục, “Vâng, em cũng thường xuyên dùng nó mà.”

Anh cúi đầu cười một cái.

Ngực to hiếm khi thấy anh cười, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bèn được voi đòi tiên nói, “Từ tổng, em giúp anh dán lên nha!”

Lúc đó Đại Minh xuất hiện, “Lão đại.”

Từ Gia Diễn thu lại nụ cười rồi lạnh nhạt nói, “Cảm ơn, tôi không cần.”

Sau đó anh bước chân đi về phía Đại Minh. Trong đêm tối, bóng lưng anh cao ngất, ánh trăng vẩy lên tóc anh đẹp mắt vô cùng. Ngực to nhìn bóng lưng của anh, trái tim bỗng nhiên đập mạnh hơn nhưng lại xen lẫn vài phần mất mát.

Từ Gia Diễn đến cạnh Đại Mnh, tay duỗi khoác lên cổ cậu. Chớp mắt một cái đã thấy bóng dáng Tô Trản ở trước mắt. Cô cầm kịch bản, cùng mấy diễn viên khác check lại tình hình của cảnh diễn lúc nãy.

Đại Minh dứt khoát tựa đầu lên người Gia Diễn, nói, “Tô tiểu muội thay đổi thật nhiều. Tóc cũng cắt rồi, cũng bắt đầu ăn mặc ra nghề rồi, nhìn qua quả thật là một nữ cường.”

Thật ra cô mặc đồ rất đẹp mắt. Chiếc quần ngắn ôm sát mông lộ ra đôi chân thon dài, thân hình lồi lõm hết sức tinh tế, cả người tràn đầy khí chất cấm dục. Từ Gia Diễn nhìn chằm chằm cô một hồi, anh nghe Đại Minh nói vậy thì nghiêng đầu liếc mắt một cái, tỏ vẻ khá bất mãn khi nghe đến hai từ ‘nữ cường’, “Nữ cường?”

Đại Minh chẳng cảm giác ra chút khác thường nào nên nói tiếp, “Vâng. Lão đại này, nếu để cô ấy đứng chung với anh thì hơn phân nửa người sẽ bảo anh ăn cơm mềm (bám váy).”

Từ Gia Diễn đứng thẳng người, nắm tay gập lại, cảm thấy cái từ này rất là mới mẻ, “Ăn cơm mềm?”

Đại Minh giải thích, “Cũng không hẳn vậy. Hai người đều là cường nhân, nhưng anh lại cho người khác một cảm giác lười biếng còn Tô tiểu muội lại khiến người thấy đã từng trải nhiều.”

“…”

Từ Gia Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng quật cường kia rồi chợt nhớ đến cô gái nhỏ vùi trong ngực ánh khóc, đáp lại, “Lúc trước vẫn đáng yêu hơn.”

Đại Minh giật mình nhìn anh, lần đầu tiên câu nghe được lão đại nói một cô gái đáng yêu.

Quả là sống lâu mới rõ sự đời.

Một ngày quay phim cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi xong việc mọi người đi về khách sạn, Đạo diễn Lưu bỗng nhiên gọi lại, “Mọi người chờ một chút.”

“Tôi mới nhận được điện thoại, ngày mai nơi này để người khác thuê một ngày, thế nên chúng ta không cần đến. Tôi để nhiếp ảnh gia đi tìm mấy cảnh quay ngoài trời. Ngày mai không cần đi làm, ai không về nhà thì đến khách sạn nghỉ một ngày nhé, tự an bài cho tốt đấy.”

Có người đề nghị, “Hay ngày mai chúng ta đến sơn trang phía sau khách sạn chơi đi!”

Tất cả đoàn người đểu trẻ tuổi, hãy còn nhiệt huyết lắm. Vừa nghe xong câu này lập tức ủng hô, “Được đó!”

Đạo diễn Lưu phất tay, “Mấy người còn trẻ thích đi đâu thì đi, tôi không để ý. Tôi tính cùng mấy nhiếp ảnh gia đi tìm cảnh quay. Nam Tuyền (Tô Trản), cô dẫn theo mấy người biên kịch đi cùng đi, cùng bồi dưỡng tình cảm với diễn viên khác, nhân tiện tìm ra linh cảm cho nhân vật nữa.” Sau đó lại chỉ tay qua mấy người Đại Minh, “Đại Minh, các cậu cũng đi cùng đi. Thuận tiện trao đổi một ít kinh nghiệm. Mọi người đều đi đi, đi đi.”

Có người nhắc to, “Ngày mai nhớ mang theo đồ bơi đấy nha! Chúng ta có thể đi bơi.!!!”

Thế là, ngày hôm sau.

Tất cả thành viên của đoàn phim và eSport cùng lên đường đến sơn trang phía sau khách sạn để nghỉ phép.

Xe chạy trên con đường mòn trong rừng rồi đi vào sơn trang. Hai bên đường là từng hàng cây sừng sững, phong cảnh hết sức đẹp. Bây giờ mới tháng năm là mùa chả có mấy người đi du lịch. Hồ bơi phía sau vô cùng ít người, nhiệt độ cũng khá ổn.

Đoàn người đến đây vừa vặn gần tới giờ cơm trưa nên lên lầu hai gọi vài món, ăn xong thì đến phòng thay đồ.

Thật ra cũng không có nhiều người lắm, đoàn phim có khoảng mười người, bên eSport có bốn năm người, thêm bên Tô Trản cũng tầm bốn năm người nữa.

Tô Trản đứng trong phòng thay đồ do dự hơn nửa ngày.

Nam Sơ nhìn ra đầu mối, cô ấy thay đồ rất nhanh, dáng người đẹp đẽ chẳng hề cố kị gì, chỉ hai ba cái đã cởi sạch rồi mặc đồ bơi vào. Mặc xong, cô liếc nhìn Tô Trản, “Sao thế? Cô không biết bơi hả?”

Tô Trản gật đầu buồn bực trả lời, “Ừ…”

Thịnh Thiên Vi bên cạnh đang hì hục thay đồ, vừa nghe thấy thế thì tiếp lời, “Thế thì tốt, lát nữa tôi bảo đại thần dạy cho bà.”

Nam Sơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tô Trản trừng mắt nhìn Thịnh Thiên Vi, “Mấy người đừng có làm bừa! Với lại bà xuống nước được à?”

Nam Sơ hỏi, “Cô ấy bị sao hả?”

Thịnh Thiên Vi không hề e dè đáp lại, “Có sao đâu. Chỉ là mang thai thôi mà.”

“Mang thai có thể đi bơi à?” Tô Trản hỏi.

Thịnh Thiên Vi, “Tôi search qua rồi, họ bảo có thể, chỉ là đừng xuống quá lâu là được. Trời mới biết bà đây muốn đi bơi thế nào chứ!! Tôi xuống chơi một tí rồi lên.”

Tô Trản nghi ngờ nhìn.

Nam Sơ đưa cho Tô Trản một viên thuốc an thần, “Các minh tinh nước ngoài khi mang thai cũng sẽ đi bơi đó. Không sao đâu, chỉ cần đừng ở dưới nước quá lâu là ổn thôi.”

Ba người thay xong đồ bơi.

Nam Sơ tất nhiên là người đẹp nhất. Dáng người cô rất đẹp, kèm với áo tắm làm cho mấy nơi lồi lõm đẹp đẽ trên người cô hiện ra hết. Một đôi chân dài thẳng tắp, thân thể không có một phần thịt dư thừa nào, bên ngoài khoác thêm một cái áo rồi nhẹ nhàng đi ra.

Thịnh Thiên Vi đứng phía sau gập bàn tay lại nói, “Đời này, tâm nguyện của tôi là trở thành một người như như Nam Sơ.”

Tô Trản còn đang thay đồ. Áo tắm của cô do Nam Sơ mang đến, cũng có thêm một chiếc áo choàng khoác ngoài. Với chiếc áo khoác ngoài này, Tô Trản không thích cho lắm nên đổi thành chiếc áo T-shirt form rộng cô mang theo. May mắn là chiếc áo này vừa vặn dài qua bắp đùi, phía dưới chiếc quần short là đôi chân dài đầy đặn, khe rãnh trước ngực như có như không, như ẩn như hiện vô cùng mê người.

Nghe Thịnh Thiên Vi nói vậy, Tô Trản gõ đầu “Trước hết bà phải có dáng người như cô ấy đã.”

Thịnh Thiên Vi không để ý lắm trả lời, “Cô ấy gầy như thế. Đã vậy, ngực còn lớn đến thế, thật sự là mang khuôn mặt của thiên sứ mà vóc dáng lại của ma quỷ mà. Ai mà cưới cô ấy, mẹ nó được lời hai món rồi!” Nói xong quay qua nhìn bộ ngực của Tô Trản, “Quả nhiên thế giới này cũng thật công bằng. Đại thần lấy về nhiều giải nhất như thế nhưng đời này chắc chắn chẳng bảo giờ được cảm giắc cái gì gọi là 34D.”

“….”

Thịnh Thiên Vi nhanh chân chạy khỏi trước khi Tô Trản nổi giận.

Đúng như dự đoán. Năm Sơ vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm trong ánh nhìn của mọi người. Vóc người mê hoặc, phong thái thướt tha xuất hiện trước cửa phòng bơi. Cô từ từ đi đến cạnh hồ bơi. Nhiệt độ nơi này dễ chịu vô cùng, dưới nước vẫn chưa nhiều người, mấy cậu trai cũng đang tựa vào bờ nói chuyện phiếm, đứng qua một bên để cô đi qua. Nam Sơ thả chân xuống nước thử độ ấm, sau đó cô cởi áo khoác ra đưa cho trợ lí rồi chậm rãi đi xuống thang.

Xuống dưới nước, Nam Sơ y hệt một mỹ nhân ngư. Bơi tự do, bơi bướm, bới ếch… kiểu nào cô cũng thuần thục.

Sát theo đó là mấy cậu trai nhảy xuống nước như sủi cảo vậy. Từng người thi nhau xuống khiến nước văng tung tóe lên đến mấy người đang ngồi trên bờ. Ấy vậy mà những động tác này lại chẳng mảy may ảnh hướng đến mỹ nhân trong hồ. Nam Sơ ngửa mặt nằm, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, dòng nước đung đưa quanh người cô, từng tấc da thịt giống như muốn phát sáng.

Tô Trản là người cuối cùng đến phòng bơi.

Lúc cô đi vào thì mọi người đã bơi được mấy vòng, đang rất phấn khỏi. Thấy cô đến, có người huýt sáo nhìn cô, “Chị Nam Tuyền, cùng xuống đi!”

Tô Trản dừng chân, tính toán qua ghế nằm ngủ một giấc.

Mới qua đầu, trước mắt cô là một tấm lưng trần, bắp thịt mạnh mẽ, trên lưng còn vương mấy giọt nước, thân hình cao lớn vô cùng quen thuộc.

Thời tiết tháng sau không tính là lạnh nhưng cũng không nóng. Thế mà lúc vào đây Tô Trản vẫn thấy hơi lạnh, thế nên cô vừa đến một lát đã quay lại lấy thêm một cái áo khoác mỏng khoác lên người. Áo khoác kéo qua đầu gối, bây giờ chỉ còn một đôi chân như ngọc đều đặn lộ ra ngoài.

Cô đi qua băng ghế dài.

Tiếng dép xoạt xoạt giống như vang vọng cả bầu trời khiến chủ nhân của tấm lưng trần chú ý. Anh chậm rãi quay đầu, ánh mắt híp lại, khóe miệng cong cong không nói gì.

Tô Trản chọn cái ghế bên cạnh anh rồi nằm xuống, “Sao anh không xuống đó?”

Từ Gia Diễn nhìn cô, “Cùng xuống đi. Anh dạy em.”

Trong lòng Tô Trản âm thầm mắng Thịnh Thiên Vi.

“Em không có hứng.”

Từ Gia Diễn đứng dậy, anh ném chiếc khăn quấn bên hông ra rồi khom người kéo cô, “Loại hứng thú này còn xem với ai nữa chứ!”

Cô kiên quyết nói, “Em không xuống. Không xuống là không xuống!!”

Từ Gia Diễn khoanh tay nhìn cô.

Năm phút sau.

Hai người đứng bên bờ, nơi cạn nhất trong hồ bơi.

Tô Trản xuống nước phịch một tiếng, thân hình cao lớn của Từ Gia Diễn đứng trong khu nước cạn, nước chỉ qua ngực anh một tí. Nhìn dòng nước lay động, anh nhẹ nhàng kéo cô lên, giọng nói trầm ổn vang lên, “Ngẩng đầu, hô hấp.”

Tô Trản nghe lời làm theo, ngẩng đầu hô hấp.

Trong vùng lãnh địa nhỏ của hai người họ cơ hồ không có ai tới quấy rầy, chỉ trừ một cô Ngực to không có mắt, “Từ tổng, anh xem tư thế bơi của em có đúng không?”

Má! Tư thế không đúng thì cô chìm xuống à?

Từ Gia Diễn đặt tay trên bụng Tô Trản, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu, “Chuyên tâm đi.”

Tô Trản đạp nước hai lần, “Có người nói chuyện với anh đó!”

Lúc này anh mới quay đầu nhìn Ngực to, “Ừ, đúng.”

Nam Sơ bơi đến kéo Ngực to đi, “Lúc nãy cô hỏi tôi mua áo tắm ở đâu dúng không? Tôi vừa mới nhớ ra này.”

Ngực to bị Nam Sơ thu hút chú ý, Nam Sơ dẫn cô qua khu nước sâu.

Tô Trản liếc mắt trừng Từ Gia Diễn rồi tiếp tục đạp thêm mấy cái. Cô không cởi chiếc áo khoác mỏng kia ra, nên bây giờ đã ướt đẫm dán sát người. Bên trong là bộ đồ bơi màu đỏ, dưới dòng nước như có như không ẩn hiện.

“Em mặc loại đồ gì vậy?!?”  Anh đứng bất động, bàn tay vẫn đặt trên bụng cô.

Tô Trản lại trừng anh, “Kiểu mới năm 2016 đó.”

Tự nhiên nước chảy lớn, áo khoác lay động trên mặt nước, tay anh trước tiếp đặt lên bụng cô, còn có chút khuynh hướng dần dần đi lên trên. Tô Trản đứng trong nước giậm chân hai cái, định bụng lấy áo lại. Trong dòng nước đang chảy, đã qua nửa ngày mà cô vẫn không chạm tới áo khoác. Áo khoác cứ trôi nổi trong hồ, theo dòng nước chay đi. Bộ áo tắm hai dây phía trong dĩ nhiên lộ ra hết. Cô lấy tay sờ mái tóc ngắn, buồn bực nói, “Anh đừng sờ bậy.”

Hai người đứng sát nhau, cô bị kẹp giữa thân hình cao lớn của anh và hồ nước lạnh. Ừ, đi qua đó, nước hơi lạnh rồi, qua đó là thân thể nóng bỏng của anh.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Từ Gia Diễn đột nhiên cong môi cười, vẻ mặt hơi nhạo báng nhìn cô.

“Sờ bậy?”

Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, nửa thật nửa đùa, “Nếu anh muốn sờ, nhất định sẽ không chọn nơi này.”

“…”

Tô Trản ngẩng đầu nhìn anh, thanh anh gần như ngay trước mắt, thấy ánh mắt trấn tĩnh của anh vô cùng trong suốt, sau lưng anh là làn nước chuyển động.

Lòng cô phảng phất hoảng hốt.

Trái tim đập đến mãnh liệt. Đã nhiều năm như thế, ấy vậy mà một câu nói của anh vẫn khiến cho bức tường cao ngất trong cô bị xáo trộn.

Cô cố kìm nén lại, “Tiếp tục đi anh.”

Anh khoanh tay gật đầu, Tô Trản bị anh ôm ngang đặt trên mặt nước, tay anh nâng bụng cô, “Nhớ lấy hơi đấy.”

Tô Trản cúi đầu, ực ực nuốt vào mấy ngụm nước rồi tiếp tục.

Qua nửa tiếng, cô gần như đã học được động tác tay.

Từ Gia Diễn lùi ra sau 20m, “Em thử bơi cho anh xem một chút nào.”

Tô Trản để thân mình xuống nước, hai chân đạp đạp bơi qua chỗ anh. Mới bơi được khoảng 10m, cô chợt thấy không bơi tiếp được, vừa muốn giẫm chân xuống đáy hồ thì phát hiện chân giẫm không tới. Nước đã qua cổ cô rồi, bỗng dưng thấy sợ, cả người đạp loạn trong nước, “Cứu mạng!!!”

Từ Gia Diễn bơi đến kéo cô lên, “Ngốc thế!”

Tô Trản theo bản năng con người đem thân thể dán lên người ánh, hai tay ôm cổ anh, hai chân kẹp ngang hông.

Hai người có vẻ “ôm” nhau thật chặt.

Cả người cô ướt đẫm, đôi mắt ướt nhẹp, tóc cũng ướt sạch, cả người toàn là nước. Da thịt cô dán lên người anh, từng giọt nước theo dáng người cô nhỏ xuống vô cùng dụ hoặc.

Lúc nãy là bị cô oan uổng.

Nhưng bây giờ thật sự khuấy động tà niệm đàn ông.

Tô Trản ôm cổ anh, đầu dán sát mặt anh, mỗi tấc da thịt mềm mại trên người cô đều dán sát anh. Thế mà cô vẫn hồn nhiên không hay biết, lời nói nói ra đều tràn đầy kinh hoảng, “Em giẫm chân không tới… Nước sắp vào miệng em rồi…”

Từ Gia Diễn không nói gì, trên người mang thêm một Tô Trản đi lên bờ.

“Tô Trản.”

“Dạ?” Cô vẫn còn hoảng sợ.

Anh nhắm mắt, khàn giọng nói, “Em mau buông anh ra!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN