Từng Nghe Giọng Nói Của Anh
Chương 73: Phiên ngoại Trầm Thịnh (1)
CHUYỂN NGỮ: TQSH
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~*~~~
Hai nhà Trầm Thịnh có giao tình từ đời ông nội, nhưng Thịnh Thiên Vi từ nhỏ lớn lên ở nơi khác nên không mấy lần gặp mặt Trầm Tinh Châu.
Mãi đến lúc ba của Thịnh Thiên Vi về Nhã Giang hai nhà mới qua lại thường xuyên hơn. Lúc đó, Thịnh Thiên Vi đã vào làm việc trong công ty của Trầm Tinh Châu. Trước đó, tên của hai người có xuất hiện cùng nhau đều từ Hồ Đồng.
Mặc dù Hồ Đồng thật sự không muốn thừa nhận nhưng nếu không để ý đến mấy việc khác thì Trầm Tinh Châu cũng được xem là anh họ của Hồ Đồng. Không phải là anh họ thân thuộc gì đâu! Năm Hồ Đồng tám tuổi, ba mẹ li dị. Sau đó mẹ tái giá, kết hôn với dượng, mà dượng của Hồ Đồng lại là em họ của ba Trầm Tinh Châu.
Hồ Đồng chẳng có cảm tình gì với cha dượng nên đối với mấy người Trầm gia cũng chả có tình cảm gì, ngoại trừ Trầm Tinh Châu.
Hồ Đồng và Thịnh Thiên Vi lớn lên cùng một nơi. Lúc Thịnh Thiên Vi học trung học ba của Hồ Đồng bị điều động về làm việc ở Nhã Giang nên cả nhà Hồ Đồng cũng chuyển theo về đó. Dần dần, hai người đành liên lạc với nhau qua điện thoại. Thỉnh thoảng Hồ Đồng đến Bắc Tầm[1] đều sẽ tìm Thịnh Thiên Vi luyện quyền cước một trận.
Cũng từ lúc đó cái tên Trầm Tinh Châu thường xuyên xuất hiện bên tai Thịnh Thiên Vi.
Lúc đó Trầm Tinh Châu đang học đại học. Hồ Đồng nói rằng Trầm Tinh Châu vì một nữ sinh ở trường nghệ thuật mà tranh cãi với mấy người trong nhà, khiến ông nội cầm chổi đuổi đánh quanh sân. Hồ Đồng nói tới đây thì không biết tại sao hốc mắt lại đỏ. Thịnh Thiên Vi đang luyện quyền với bao cát đến đổ mồ hôi cả người, cô ngồi uống nước trên cầu thang. Thấy Hồ Đồng đỏ mắt thì trêu chọc, “Sao thế? Ông ấy đánh cậu khóc luôn hả?”
Hồ Đồng lau khóe mắt, tháo bao tay đánh quyền xuống rồi ngồi bên cạnh Thịnh Thiên Vi, mở một chai nước nói, “Thật ra con người ông nội rất tốt. Lúc còn trẻ thì biết đường chịu khổ dưới nông thôn rồi đi nhập ngũ nên toàn thân đều có vết thương. Cô biết đó, giờ thành lão cán bộ cả rồi nên tư tương khá là bảo thủ. Gặp ông, tôi cứ tưởng mình nhìn thấy ông nội…”
Thịnh Thiên Vi biết ông nội của Hồ Đồng qua đời lúc cậu còn rất nhỏ. Hôm đó, Hồ Đồng có tiết Thể dục nhưng cậu lại trốn học ra sau núi ngủ khiến giáo viên tìm một vòng cũng không thấy đâu. Đến lúc Hồ Đồng về lớp thì chủ nhiệm nói cho cậu, ông nội cậu đang nguy kịch nên nhanh chóng chạy về nhưng vẫn không kịp. Kết quả là cơ hội gặp mặt nội lần cuối cũng không có. Vì thế mà mấy năm nay Hồ Đồng cơ hồ không đi khỏi quê nhà.
Thịnh Thiên Vi im lặng vỗ vai Hồ Đồng.
Hồ Đồng lau mũi, nói tiếp, “Không cần an ủi tôi đâu. Làm như tôi là con gái ấy! Thôi, không nói chuyện này nữa, tôi phải đến mấy tiệm đồ cổ một chuyến đây.”
Thịnh Thiên Vi đóng chai nước nghi ngờ nhìn Hồ Đồng, “Cậu đến đó làm chi?”
Hồ Đồng cởi bỏ bộ đồ huấn luyện đã ướt đẫm mồ hôi, thay vào đó là bộ thường phục làm nổi bật dáng người vừa nhỏ nhắn vừa thanh tú, “Mua một cái vòng tay cho Trầm Tinh Châu.”
“Vòng tay gì?”
Hồ Đồng, “Vòng tay gì nữa! Tất nhiên là tặng cho người khác rồi. Nhỏ người yêu của anh ấy sắp đến sinh nhật. Lần này tôi lên đây cũng vì việc này, còn ghé qua thăm cậu chỉ là tiện đường mà thôi…”
Thịnh Thiên Vi lạnh lùng liếc nhìn Hồ Đồng, “Mới đó thôi mà đã làm sai vặt cho người ta à? Hồ Đồng, chú được lắm!”
Hồ Đồng gãi đầu, “Ngoại trừ việc đào hoa ra thì về mấy phần khác anh Trầm cũng tốt lắm mà.”
Thịnh Thiên Vi đứng dậy phủi mông một cái rồi nói, “Tôi đi với cậu.”
Hồ Đồng nghi ngờ nhìn cô, “Không phải lát nữa cậu phải đi học thêm à?”
“Chuyện nhỏ. Muốn mua đồ tặng quà cho phụ nữ mà cậu không cần một vị nữ tính khác giúp đỡ à?”
“…”
“Sao không nói gì?”
Một lúc lâu sau Hồ Đồng mới cúi đầu lẩu bẩm, “Cũng phải chắc chắn cậu cũng là nữ giới chứ… ”
“…”
“Ông đây còn chưa thấy qua vị nữ tính nào có thể Thái quyền đến như cậu…”
“…”
“Đừng giận… Tôi chỉ đang trần thuật sự thật thôi mà…”
Thịnh Thiên Vi đã sớm quen nghe mấy câu kiểu này. Mấy năm trước Hồ Đồng còn gọi cô là ‘anh Vi’. Mà sau đó vì cô sử dụng vũ lực mới sửa lại.
…
Hôm đó, hai người ghé thăm mấy tiệm đồ cổ mới chọn được một chiếc vòng ngọc cổ xưa. Thịnh Thiên Vi nhìm chằm chằm chiếc vòng kia hồi lâu thì lẩm bẩm, “Sao lại tặng người ta món đồ trông u ám thế này chứ…”
Hồ Đồng nhận lấy chiếc vòng đem cất đi, nói, “Trầm Tinh Châu thích sưu tầm đồ cổ. Lần nào đến Nhã Giang tôi dẫn cậu đến nhà anh ấy. Đống đồ đó nhất định sẽ khiến cậu nhìn đến hoa mắt luôn ấy. Nghe nói tổ tiên nhà anh ấy là thương nhân buôn bán cổ vật. Cậu biết Nguyễn Gia chứ? Anh ấy cũng giống Nguyễn Gia, đều thật sự thích chơi mấy món đồ cổ kia. Thế nên người yêu anh ấy chọn đa phần đều mang vẻ đẹp cổ điển, còn học ngành nghệ thuật nữa. Chẳng giống cậu gì hết, không có việc gì làm lại luyện quyền cước! Thật là oan uổng cho một khuôn mặt đẹp đẽ! Thật ra ngũ quan trên mặt cậu đều rất tinh xảo. Chỉ cần để tóc dài rồi thay đổi cách ăn mặc nhất định không thua kém mấy ả kia!”
Giống như bị nói trúng tim đen, Thịnh Thiên Vi bỗng nhiên nóng nảy, “Muốn bị đòn à? Việc gì tôi phải so sánh với bạn gái của anh ta??”
Hồ Đồng sờ ót rồi nhận thấy mấy lời mình vừa nói quả thực hơi buồn cười, “Đúng! Tại sao tôi lại đem cậu so sánh với mấy người kia nhỉ! Cậu giận cái gì chứ! Xem như tôi chưa nói gì đi. Người trên đời này đều có thể yêu nhau nhưng hai người sẽ không thể. Vĩnh viễn cũng không thể!!”
Sớm định là không thể rồi…
Hình như trong một quyển sách đã tính toán rằng, xác suất hai người yêu nhau là 0. 000049*0. 0000005/6000000000. Đáp án gần như bằng không rồi còn đâu!
Thật ra, trước đây cô và Trầm Tinh Châu đã gặp nhau hai lần.
Lần đầu tiên là năm cô tám tuổi hai nhà ăn chung một bữa. Cô gái bị mẹ ép mặc chiếc vày kiểu Tây, còn phải quy củ khoát tay rồi ngồi trên ghế ăn cơm nữa. Khỏi nói ngày hôm đó Thịnh Thiên Vi khó chịu đến mức nào. Lần đầu mặc váy khiến cô có xúc động muốn xé nát nó.. Nhưng ba lại nghiêm mặt nhìn cô khiến cô phải đàng hoàng ngồi yên trên ghế.
Mọi người ăn được một nửa thì Trầm Tinh Châu đi học về. Con trai mười hai tuổi đã lộ vẻ tuấn tú, giữa trán hiện lên vẻ cao quý… Lúc ánh mắt của anh quét về phía cô, cô lúng túng cúi đầu. Cô thật sự không thích bộ váy đang mặc trên người này.
Lần gặp mặt này hai người chẳng hề nói câu nào. Đề tài nói chuyện chủ yếu hướng về người kia. Trầm Tinh Châu ngồi một bên chơi game còn Thịnh Thiên Vi thì ngồi bên cạnh nhìn. Thời đó trò chơi Tiểu Bá Vương rất được yêu thích. Thịnh Thiên Vi cầm Tiểu Bá Vương của Hồ Đồng đánh mấy lần, cô qua được rất nhiều ải. Nhưng Trầm Tinh Châu lại chơi tới chơi lui một ải chưa xong. Cuối cùng Thịnh Thiên Vi không nhịn được đoạt lấy, “Nơi này phải tránh né kịp lúc biết không! Không ăn được đạn sẽ chết, sao anh chơi lâu thế mà không thấy cái này??”
Cô thuận lợi qua ải rồi trả máy chơi game lại.
Trầm Tinh Châu không chịu nhận rồi cố nén tức giận trong lòng nói, “Cô bị bệnh à? Tôi bảo cô đánh giúp tôi à??”
Thịnh Thiên Vi dẩu môi. Lúc đó cô còn rất nhỏ nên đâu biết con trai mười hai tuổi đã biết tự ái rồi chứ.. Sau này lớn lên nghĩ lại chuyện này mới phát hiện, một thằng con trai mười hai bị một cô nhóc tám tuổi chỉ cách chơi game quả thực là mất hết cả mặt…
Lần đầu gặp mặt chẳng hề vui vẻ.
Sau đó Thịnh Thiên Vi lên trung học, nữ sinh trong lớp cũng dần dần dậy thì hết nhưng Thịnh Thiên Vi lại không. Bộ ngực phát triển chậm chạp. Dần dần cô ngày càng không thích mấy vẻ nữ tính trên cơ thể nên quần áo mặc vào ngày càng rộng ra, tóc tai cũng cắt ngắn hẳn. Nữ sinh xinh đẹp bỗng nhiên biến thành thanh niên anh tuấn. Mấy bạn nữ khác không rõ sự tình còn tưởng nhầm Thịnh Thiên Vi là đàn anh khóa trên nên len lén theo dõi cô.. Cho đến lúc phát hiện vị này đi vào WC nữ…
Nhiều lúc Hồ Đồng thích giỡn nên gọi anh Vi khiến cô quần cho một trận.
Lúc đó Hồ Đồng nhìn Thịnh Thiên Vi thì thấy rối rắm vô cùng. Một cô gái xinh đẹp không muốn làm lại đem mình ăn mặc thành một thanh niên. Thế mà lúc bị mấy tên con trai khác đùa cô, cô lại giận dữ đánh người ta rụng răng.
Lần thứ hai gặp mặt là lúc Thịnh Thiên Vi 13 tuổi, còn Trầm Tinh Châu đã 17 tuổi, dáng vẻ phát triển vô cùng tốt.
Thịnh Thiên Vi ăn mặc y hệt một thằng con trai ngồi trên bàn ăn, ông nội Trầm còn tưởng đây là em trai của Thịnh Thiên Vi mới sờ đầu cô rồi hỏi, “Chị con đâu? Sao không đến cùng thế?”
Thịnh Thiên Vi bình tĩnh trả lời, “Ông nội, con là Thịnh Thiên Vi đây ạ.”
Ông nội Trầm sửng sốt rồi cười, “Ôi chao.. Thì ra là thế.. Ông nội còn không biết tại sao con lại có thêm một đứa em trai chứ! Ha ha, ông nội già cả rồi, thị lực không còn tốt lắm…”
Mẹ Thịnh ngồi bên cạnh tức giận véo Thịnh Thiên Vi, “Đứa nhỏ này ngày càng không biết điều. Chẳng hiểu tại sao lại thích ăn mặc theo lối con trai thế này nữa. Con và ba nó cũng nói nhiều lần rồi nhưng vẫn không có cách nào hết. Không nỡ đánh, cũng không bỏ được nên đành thế thôi…”
Ông nội Trầm phất tay, “Ta thấy được lắm mà. Nhìn thật rất có tinh thần làm việc. Mấy đứa là quá bảo thủ rồi, thế này không phải tốt à? Ít ra ngoài xã hội sẽ không ai dám bắt nạt nó. À, ta còn nghe nói Vi Vi nhà chúng ta giành quán quân Thái quyền nữa..”
Mẹ Thịnh cười khổ không biết phải làm sao.
Ông nội Trầm vỗ vai, “Thôi nào, đừng lo lắng gì hết. Thế tốt lắm mà, hơn hẳn A Châu bên này đó! Không lâu trước đây bảo nó phải chuyên tâm học một chút, năm sau là thi đại học rồi ấy vậy mà bây giờ còn đang mê mản chơi game đây. Cái gì mà một team chứ! Đều là mấy việc vãnh không chính đáng gì hết, lại mất thời gian nữa. Lát nữa nó về hai đứa nhớ khuyên bảo nó đấy!”
Trầm Tinh Châu cuối cùng cũng về. Thiếu niên mười bảy mặc chiếc T-shirt màu trắng, một tay cầm điện thoại, một tay cầm túi sách đi vào; trên trán lộ ra vẻ tinh anh nhưng lại mang theo mấy phần tà khí, đặc biệt hiện rõ lúc cười.
Thịnh Thiên Vi quan sát bàn tay đang cầm điện thoại của anh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Giọng nói của anh khá là dịu dàng, ‘Ừ, biết rồi. Mọi người đi trước đi. Bọn anh đến sau.”
Đầu dây bên kia không biết muốn nói cái gì mà không chịu cúp máy.
Trầm Tinh Châu nhìn mọi người trong nhà có chút không được tự nhiên nói, “Được rồi, bên anh có người…”
Mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn anh, ông nội nhịn khong quát cầm cây gậy đánh lên chân anh một cái, “Tên kia, gọi cho ai đó??”
Trầm Tinh Châu bị đau, biểu tình trên mặt hoàn toàn thay đổi, tức giận nói với người đầu dây kia, “Cúp đây.”
Ông nội Trầm đã có chút giận, “Còn không mau ngồi xuống.”
Trầm Tinh Châu miễn cưỡng cười một cái rồi đi đến chỗ trống bên cạnh Thịnh Thiên Vi. Anh cúi đầu lại thấy đôi chân gác lên băng ghế thấp, không kịp suy nghĩ gì đã thốt lên, Người anh em, bỏ chân xuống cái.”
Thịnh Thiên Vi không thèm so đo, bình tĩnh rút chân.
Ngược lại là ông nội Trầm lại nhịn không được, cầm cây gậy chọt anh, “Mù rồi à? Đây là em gái con!!”
Lúc này Trầm Tinh Châu mới ngẩng đầu nhìn cô. Nhìn một lúc, đầu óc suy nghĩ một vẫn không nhớ ra, “Là cô em gái nào?”
Thịnh Thiên Vi bình thản, “Thịnh Thiên Vi.”
Hai người chỉ gặp mặt một lần. Lúc đó anh mới 12 còn cô chỉ 8 tuổi. Với lại, lúc nhỏ khuôn mặt cô cũng chẳng có gì hơn người nên Trầm Tinh Châu tự nhiên không có nhiều ấn tượng.
Trong đầu suy nghĩ cái tên này nửa ngày cũng chỉ nhớ đại khái đây là con gái của một nhà có giao tình với nhà mình, mới chả quan tâm “Dạ.” một tiếng.
Trầm Tinh Châu dĩ nhiên không nhớ rõ cô. Trong đầu anh chỉ nhớ đến người đẹp.
Nhưng Thịnh Thiên Vi lại nhớ anh,
Lúc còn nhỏ, chúng ta ai cũng sẽ có một cái ảo tưởng.
Mà Thịnh Thiên Vi cũng thế. Lúc nhỏ, cô cũng từng có một ảo tưởng với Trầm Tinh Châu, nhưng dù sao cũng chỉ là lúc nhỏ…
(*): Tên gọi khác của vùng Cửu Giang, Giang Tây, Trung Quốc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!