Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 116: Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo 4
Lúc Tống Du Liệt gọi tiếng “chú Qua”, gương mặt Qua Việt Tú đỏ bừng ôm mấy quyển sách đứng sau lưng cậu, áo khoác đặt ở một bên, cô đang mặc áo T-shirt bó sát người, chỉ cần liếc qua thôi là có thể nhìn ra bên trong cô không mặc gì, trong cái khó ló cái khôn cầm mấy quyển sách ôm ở trước ngực, như vậy miễn cưỡng có thể che lại.
Bây giờ Qua Hồng Huyên không uống rượu, Qua Hồng Huyên lúc không uống rượu diễn vai người cha hiền cũng rất gì và này nọ.
Ông ngừng lại trước mặt cô, nhìn kĩ cô.
“Gần đây sắc mặt không tệ lắm.” Giọng điệu giống như được an ủi.
Không, không phải đâu bố ơi, sắc mặt tốt không phải giống như bố nghĩ đâu, mang trong lòng chút tư tưởng trả thù nên lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng.
Nhìn cô xong lại nhìn Tống Du Liệt.
Biểu cảm của Qua Hồng Huyên khi nhìn Tống Du Liệt không hề giả tạo chút nào, còn rất cởi mở, đây là một đứa trẻ ưu tú, mỗi phương diện của cậu bé luôn khiến ông vô cùng hài lòng, hơn nữa còn là ngày càng hài lòng.
Qua lời đồn đãi của truyền thông, Qua Hồng Huyên có ý định để đứa trẻ con của em vợ đến 25 tuổi sẽ trở thành người thừa kế trêи danh nghĩa của mình.
Nếu như tin đồn là thật, như vậy sau này Tống Du Liệt sẽ trở thành Qua Du Liệt, đến lúc đó đây sẽ trở thành scandal điển hình của giới thượng lưu, nhân vật chính hẹn hò với em vợ mình, đứa con gái duy nhất của nhân vật chính còn có quan hệ mờ ám với đứa con trai duy nhất của tình nhân của người bố, hơn nữa người ta còn xôn xao bàn tán rằng cặp tình nhân nhỏ kia còn là chị em họ, đúng vậy, người tình bí mật của người cha chính là em gái của mẹ mình.
Mối quan hệ này nghĩ mà nhức đầu.
Qua Hồng Huyên một tay ôm Qua Việt Tú, một tay ôm Tống Du Liệt: “Cuối tuần tới chúng ta đến Miami câu tôm hùm nhé, chỉ có ba chúng ta thôi.”
Lần trước quý ngài bận rộn cũng từng nói như vậy, nhưng đến cuối tuần ,ông lại bị chụp ảnh cùng một cô gái trẻ cùng nhau xuất hiện ở Las Vegas.
Lúc này dường như Qua Hồng Huyên không vội rời khỏi phòng sách, còn hứng khởi đi tới trước kệ sách, nói rằng sau khi mình 20 tuổi không có thời gian để đọc trọn vẹn một quyển sách.
Nhưng Qua Việt Tú thì lại không hào hứng như vậy, chiếc rèm cửa tạm thời che đi chiếc áo ngực kia khiến Qua Việt Tú như ngồi trêи đống lửa, liên tục nói bố ơi chúng ta về thôi.
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Qua Việt Tú, Qua Hồng Huyên cũng rời khỏi phòng Tống Du Liệt.
Cô ôm quyển sách trước ngực, sóng vai đi cùng Qua Hồng Huyên, sau lưng là tiếng bước chân dồn dập, là Tống Du Liệt đuổi theo.
Trong tay Tống Du Liệt đang cầm là áo khoác của cô.
“Chị làm rơi áo khoác này.” Đưa áo khoác đến trước mặt cô.
Tuy đưa áo khoác trước mặt cô, nhưng cậu lại nhìn Qua Hồng Huyên, bất đắc dĩ chỉ có thể một tay ôm sách, một tay nhận áo khoác.
Lúc Tống Du Liệt để áo khoác lên tay cô, tay cô chạm vào một thứ đồ trong áo khoác, đó là áo ngực của cô, là chiếc áo ngực ở bên trong chiếc áo khoác, tên khốn Tống Du Liệt này có ý gì?
Cô không thiếu áo ngực, mà cậu cũng không cần phải mang áo ngực tới cho cô, ngộ nhỡ bị phát hiện thì cô phải giải thích thế nào đây, cũng đâu thể nói rằng bố ơi thứ đồ kia ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất học tiếng Na Uy của con? 🙂
Cô trừng mắt với cậu.
Đáp lại cô là…
Mượn áo len che, ngón trỏ của cậu nhẹ nhàng cào cào trong lòng bàn tay cô, điều ấy đã khiến Qua Việt Tú sợ đến mức tim đập “thình thịch”.
Hôm nay Tống Du Liệt bị làm sao vậy, Qua Hồng Huyên vẫn còn đang đứng đây kìa.
Cô hung dữ trừng cậu, tay nhận lấy chiếc áo khoác.
Giống như chưa xảy ra chuyện gì, Tống Du Liệt chào tạm biệt Qua Hồng Huyên.
Trêи đường trở về phòng, trong lòng Qua Việt Tú mơ hồ nghĩ, tại sao đứa trẻ đến từ đảo Greenland còn giỏi giả vờ hơn cô?
Không, không, rõ ràng là! Tống Du Liệt còn giả vờ giỏi hơn cả cô.
Vừa trở về phòng, Qua Việt Tú liền gọi điện thoại cho Tống Du Liệt, cô muốn hung hăng mắng cho cậu một trận.
Phải mắng cậu thế nào nhỉ? Thật ra thì Qua Việt Tú cũng không rõ lắm.
Tóm lại Tống Du Liệt không thể đối xử với cô như vậy được.
Hành động chiều nay của Tống Du Liệt khiến cô không thoải mái, không chỉ chiều nay mà còn cả ngày hôm qua, đặc biệt là…. tối ngày hôm qua, chính câu”Không phải rất nhớ tôi sao? Không phải luôn nhớ đến tôi sao?” mà cậu nói khiến cho cô không thoải mái trong lòng nhất.
Cô không gọi điện được cho Tống Du Liệt, nhìn thời gian một chút, có lẽ thời điểm này cậu đang học lễ nghi.
Mãi đến tối, Tống Du Liệt mới trả lời điện thoại của cô.
Hoa tươi trong phòng vừa thay, mùi hoa thơm ngào ngạt.
Giọng nói của đối phương qua sóng điện thoại trong hương hoa thoang thoảng….. giống như xúc cảm mềm mại dán lên môi cô vậy.
Cảm xúc mềm mại ấy khiến cô sinh ra ảo giác, dường như cậu đang ở trước mặt cô, nâng cằm cô lên bằng bàn tay thon dài trắng nõn, hơi thở đặc trưng thuộc về cậu giống như hòn đảo nhỏ màu xanh da trời kia, như mộng như ảo hiện ra trước mặt.
Cô từ từ nhắm mắt lại.
“Qua Việt Tú.”
“Ừm.” Dịu dàng trả lời.
“Gọi điện cho tôi làm gì?”
Lúc này Qua Việt Tú mới nhớ đến chuyện gọi điện thoại, năm tiếng đồng hồ trước cô còn canh cánh nghi ngờ hành động mấy ngày nay của Tống Du Liệt.
Bao nhiêu nghi ngờ, uất ức sau khi nghe giọng nói của cậu đã tan thành mây khói trong nháy mắt.
Không được, như vậy không ổn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cô siết chặt điện thoại, muốn dùng cách như vậy để một lần nữa bùng lửa giận, muốn mượn cơn giận này để hung hăng dạy dỗ Tống Du Liệt một phen.
Thở ra một hơi, tốt lắm, có thể rồi.
Cô nói: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”
Lời này rất đúng, nhưng giọng điệu sai sai, chẳng thấy một tia giận dữ nào cả, thậm chí nếu nghe kĩ còn mang theo một chút hờn dỗi, giống như đang đối mặt với bạn trai đang lấy lòng thì lại giở giọng hờn dỗi bảo “Đáng ghét.”
“Đối xử với chị như vậy là ý gì?”
“Tại sao trước mặt bố tôi cậu lại sờ…” nhanh chóng đổi thành “chạm vào tay tôi”, ngữ điệu này vẫn không ổn, thở mạnh ra một hơi, tăng âm lượng: “Tống Du Liệt, đừng nói với tôi đấy chỉ là hành động vô tình thôi nhé.”
“Dĩ nhiên không phải là hành động vô tình rồi.” tiếng cười nhàn nhạt qua điện thoại, “Nhưng cũng không xác định rõ nguyên nhân là gì.”
“Đừng có chơi chữ với tôi.” Giọng điệu cao hơn chút.
“Thật ra thì tôi cũng không biết nữa, lúc ấy có một người mặt đỏ đỏ, khuôn mặt đỏ đỏ ấy lại lúng ta lúng túng, cảm thấy rất thú vị, đến lúc định thần lại thì đã làm xong chuyện kỳ quặc rồi.”
“Người có khuôn mặt đỏ đỏ lúng ta lúng túng ấy là tôi ư?” Cô bực bội hỏi.
“Còn có thể là ai cơ chứ?” Vừa ảo não vừa cảm thấy không biết xử trí thế nào: “Khuôn mặt đỏ đỏ lúng túng như vậy thật giống như lúc ở trại hè, giống như trái cà chua đỏ mọng trong vườn rau, vừa thú vị lại…. vừa đáng yêu, muốn…..trêu cô ấy một chút.”
Chiếc gương phản chiếu bộ dạng của cô lúc này: Há miệng muốn nói gì nhưng một câu cũng không nói được, sắc mặt bình thường luôn tái nhợt bỗng đỏ bừng lên.
Nhìn gương mặt trong gương đó mà ngẩn ngơ, điện thoại truyền tới giọng của đối phương: “Còn có chuyện gì nữa không?”
“Hử?”
“Tôi hỏi chị còn có chuyện gì nữa không? Tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
Còn rất nhiều việc phải làm đóooo…
“Được, được rồi, vậy cậu nhanh làm mấy việc bận rộn của cậu đi.” Vừa lẩm bẩm vừa cúp điện thoại.
Nửa phút sau, Qua Việt Tú lại bấm số của Tống Du Liệt, cô đâu có dễ lừa như vậy.
Điện thoại vừa mới kết nối
Không để cho Tống Du Liệt có bất cứ cơ hội nào, ra đòn phủ đầu chiếm lợi thế trước: “Tống Du Liệt, tôi không có đỏ mặt, cũng không hề lúng túng, tôi cũng không giống quả cà chua trong vườn chút nào cả, còn nữa, sau này không cho phép cậu làm những chuyện kỳ quặc kia nữa, cũng không được nói mấy lời kỳ quái kia nữa.”
Đợi một lúc lâu không thấy đầu bên kia trả lời điện thoại, Tống Du Liệt giận rồi ư? Không lẽ là bởi vì những lời lúc nãy hơi quá đáng?
Cũng đúng, đây là lần đầu tiên cậu khen cô đáng yêu.
Đáng yêu? Cậu khen cô đáng yêu? Cậu…thật sự khen cô đáng yêu sao?
Triệu chứng này không phải rõ ràng rằng cậu đã bị cô mê hoặc rồi sao, lời này khiến cô bị đánh cho trở về nguyên hình rồi.
Nếu nói như vậy thì không xong rồi.
Trong lòng Qua Việt Tú rất ủ rũ.
Cầm điện thoại, vội vội vàng vàng: “Tống Du Liệt?”
Giọng nói miễn cưỡng: “Đang nghe đây.”
Thở phào một hơi, may mà vẫn đang nghe, cô khô khốc nói với Tống Du Liệt rằng cậu không biết sao, những lời tôi vừa nói chỉ là đùa dai với cậu thôi.
“Đùa dai?”
“Đúng vậy, là đùa dai đó!.”
Lại lúng túng, sau đó lại nghe được tiếng cười truyền đến qua điện thoại, trái tim Qua Việt Tú mới được thả lỏng.
“Vậy ý chị là sau này tôi có thể làm mấy chuyện kỳ quái, nói mấy lời kỳ quái hả? Tống Du Liệt hỏi cô.
Suy nghĩ một lát, cứ như vậy có phải cô đã phí công gọi điện cho Tống Du Liệt rồi không.
Vì vậy cô nói với cậu: “Có thể được, nhưng không thể quá kỳ quái.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đặt điện thoại xuống.
Lúc này Qua Việt tú không biết rằng sức nóng của điện thoại khiến bàn tay cô nóng lên hay là do bàn tay cô khiến chiếc điện thoại nóng lên nữa.
Mà thứ nóng lên đâu chỉ có chiếc điện thoại và lòng bàn tay cô, còn cả gò má cô nữa.
Từng bước đến gần chiếc gương, khuôn mặt trong gương và bên ngoài dính sát vào nhau.
Chạm vào người trong gương, lẩm bẩm hỏi: Mày là Qua Việt Tú ư?
Hoàn toàn im lặng, lúc tỉnh ra mới nhớ cô vẫn chưa nhận được đáp án chính xác của Tống Du Liệt.
Cụp mắt xuống, nói thật nhỏ: “Mày cũng sắp không giống Qua Việt Tú nữa rồi.”
Qua Việt Tú không giống Qua Việt Tú, mà Tống Du Liệt cũng không giống Tống Du Liệt nữa rồi.
Tất cả là vì muốn mê hoặc Tống Du Liệt, cho nên Qua Việt Tú không sao cả, trước khi đi ngủ cô tự nhủ với mình.
Một buổi chiều nữa lại đến, giống như buổi trước, sau khi hết thời gian học bổ túc, không trì hoãn một phút nào thu dọn sách vở.
Chiều nay Qua Việt Tú học được không ít từ vựng dùng hàng ngày, trong phương diện làm sao có thể học được nhanh thứ ngôn ngữ tinh hoa thế này, Tống Du Liệt không kém gì giáo viên ngoại ngữ mà Qua Hồng Huyên trả lương cao mời về dạy.
Lúc đưa cô về đến cửa phòng, Tống Du Liệt đột nhiên hỏi hoạt động cộng đồng của Qua Việt Tú.
Sau khi trở về Los Angeles được một tuần, Qua Việt Tú nghe theo lời đề nghị của Karona ghi danh vào một tổ chức hoạt động công ích cộng đồng mà bạn cô ấy tổ chức.
Karona nói hoạt động của tổ chức này có thể giúp cô hòa nhập với cuộc sống tập thể, nửa tháng sau chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả không tồi.
Qua Việt Tú là thành viên của nhóm tổ chức có độ tuổi từ 18 đến 20 tuổi, mục tiêu là gây quỹ ở công cộng để giúp những người có hoàn cảnh khó khăn trong xã hội.
Sáng thứ hai, thứ tư và chủ nhật, Qua Việt Tú sẽ mang chiếc hòm đến chỗ đông người, ban đầu từ việc đứng chờ người qua đường thả tiền vào trong hòm rồi đến việc chủ động đi tới những chỗ những người có gương mặt thân thiện để tỏ thành ý, dần dần bắt đầu “giăng lưới”: Chúng tôi bây giờ đang rất cần sự giúp đỡ của ngài.
Hai ngày trước Qua Việt Tú được người phụ trách giao cho việc gom góp vốn viện trợ cho một người tàn tật phải lắp chân giả.
Chuyện này đã khiến cô nói chuyện điện thoại với Karona cả đêm, những lời cô nói đêm đó có thể nhiều bằng lời nói cả năm của cô.
Lúc Tống Du Liệt hỏi đến chuyện này, trong lòng Qua Việt Tú vui chết mất.
Cô kể với Tống Du Liệt lúc gom tiền quyên góp thì gặp một chuyện thú vị, ngày đầu tiên có một người đàn ông thả 5 đô la vào hòm của cô, cô lý sự với người đàn ông đó tại sao trong ví có 500 đô mà chỉ ủng hộ có 5 đô, người đàn ông đó hỏi cô vậy thì nên quyên góp bao nhiêu, cô nói ít nhất là 10 đô la, cô còn nói rằng mỗi lần đến nhà hàng cô đều boa cho phục vụ 10 đô, dĩ nhiên đó là ít nhất rồi đó.
Cuối cùng người kia bỏ đi cùng với 5 đô.
Bạn cô nói rằng đây là quyên góp xã hội, cho năm đô la đã hào phóng lắm rồi.
Khi Qua Việt Tú kể hoạt động cộng đồng xong thì phát hiện cô và Tống Du Liệt đã đi một vòng quanh vườn hoa.
Tống Du Liệt đạp xe đi rồi, nói là phải đến thư viện gần đây.
Lúc sắp đi, cậu còn hỏi địa điểm nhận khuyên góp ngày mai của cô, hỏi: cậu hỏi làm gì, cậu trả lời chờ mai khác biết.
Ngày hôm sau, mang theo chờ mong, Qua Việt Tú cùng bạn mình mang hòm quyên góp đến một rạp hát Trung Quốc gần khu phố ấy.
Số tiền quyên góp trong hòm ít ỏi đến mức có thể đếm được, một tiếng đồng hồ trôi qua Qua Việt Tú chỉ nhận được 7 đô la quyên góp, vẫn còn tính là vận may của cô không tệ, có lúc chín hay mười tiếng trôi qua trong hòm vẫn chưa nhận được khoản tiền nào, thứ hai bận rộn nên tâm trạng mọi người thường không tốt.
Ôm hòm quyên góp, Qua Việt Tú vừa đi vừa nhìn xung quanh, thời gian hoạt động quy định của tổ chức sắp hết.
Ngày hôm qua, lời Tống Du Liệt rõ ràng ám chỉ, hôm nay tổ chức xã hội bên cô sẽ xảy ra chuyện gì đó, cô còn tò mò cả một buổi tối.
Ánh mắt hướng về một nơi, cũng không thấy bóng dáng Tống Du Liệt đâu.
Nếu mọi chuyện giống như mấy ngày trước, liệu có giống cậu để cho cô chờ trong phòng cả buổi tối không?
Cô cụp mi mắt, nếu như giống lúc ấy, vậy những mong ngóng cả tối ấy của cô thì sao? Ngoại trừ mong đợi còn có kiêu ngạo của Qua Việt Tú, nếu Tống Du Liệt một lần nữa nói mà không giữ lời, cô không thể nào không nổi giận được.
Không nổi giận thì không phải là Qua Việt Tú.
Trong lòng có một âm thanh nhỏ vang lên: “Tống Du Liệt quá bận rộn.”
Đúng vậy, cô biết đứa trẻ đến từ đảo Greenland rất bận rộn, Tống Du Liệt cũng không phải cố ý nói lời mà không giữ lấy lời, chẳng qua là cậu quá bận rộn nên quên mất.
Quên mất cũng đáng đánh đòn, còn nữa, cô đâu có ép buộc cậu, là do chính cậu bảo cô ở trong phòng đợi cậu, còn nói sẽ tới địa điểm tổ chức phục vụ công ích chỗ cô.
Sao lại biến thành Tống Du Liệt sẽ tới tổ chức công ích tìm cô rồi?
Lúc này trong lòng Qua Việt Tú rất ủ rũ.
Gần đây Tống Du Liệt sao vậy, thích làm mấy chuyện kỳ quái, nói mấy lời kỳ quái, còn khiến cho cô lúc nào cũng phải đoán tâm trạng của cậu nên không còn dư sức để giận cậu nữa.
Trong lúc đang ủ rũ thì có một tờ tiền giấy 100 đô la nhẹ nhàng thả vào hòm quyên góp trong tay Qua Việt Tú.
Đây là số tiền quyên góp lớn nhất từ trước đến giờ mà cô nhận được.
Người bỏ tờ 100 đô la vào hòm quyên góp có bàn tay rất đẹp, giống như bàn tay của một nghệ sĩ, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Cô ngẩng đầu.
Kết quả là chạm vào một đôi mắt xinh đẹp.
Lùi về phía sau một bước.
Tống Du Liệt giống như vừa bước ra khỏi tấm poster kia vậy, sống động, tinh khôi.
Qua Việt Tú không nhìn nhầm, Tống Du Liệt thật sự đến đây tìm cô.
Bước chân của cô giống như bị dính lại, ánh mắt cũng vậy.
Trước mắt chỉ có bầu trời xanh ngọc và bóng hình thon dài kia, xung quanh mọi thứ vẫn vận động, chỉ có cậu ấy là bất động.
Bóng dáng đứng bất động kia in sâu trong đôi mắt cô.
Cơ thể không nhúc nhích nổi, chỉ có thể nhìn chăm chú.
Ngây ngốc nhìn cậu.
“Không còn thừa nữa rồi.” Giọng nói rất dễ nghe, tựa như tiếng suối chảy róc rách.
Đó là giọng của Tống Du Liệt, là giọng của Tống Du Liệt nói rằng “Không còn thừa nữa rồi.”
Cái gì mà không thừa, không thừa là cái gì?
Tên này, lại bắt cô đoán ý của cậu nữa.
Phải biết Qua Việt Tú là một người rất lười biếng, cô rất ghét phải tốn tâm tư, lát nữa cô phải cảnh cáo cậu mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!