Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 125: Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo 13
Đây là ngày thứ 45 Qua Việt Tú rời khỏi Los Angeles, nếu tính cả hôm nay thì đã là một tháng rưỡi rồi.
Trong một tháng rưỡi này, Qua Việt Tú cùng ông ngoại đến Washington, đi một chuyến đến Berlin, lại trở về New York; trong một tháng rưỡi này, Khiết Khiết về quê nhà tổ chức hôn lễ, cô cho chị ấy nghỉ kết hôn 3 tuần, tuần trước đã kết thúc kỳ trăng mật, từ Los Angeles bay đến New York.
Khiết Khiết mang đến tin tức từ Los Angeles: Cháy rừng ở California đã diễn ra liên tục 18 ngày rồi
Lúc nghe thấy tin này, ngoài cửa đã lất phất mấy bông tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên của New York, Khiết Khiết còn muốn nói gì đó, Qua Việt Tú dùng tay ý bảo chị ấy ngừng lại, mọi chuyện của Los Angeles, Qua Việt Tú không muốn biết.
Lúc mới đến, ông lão không vừa lòng với trạng thái của cô lắm “Đống Đống, con đến chỗ ông ngoại thì không thể lười nhác như ở Los Angeles đâu”. Ông ngoại nói như thế với cô.
Ăn nhờ ở đậu nên cô hình như không có quyền lên tiếng.
Người được gọi là nghiêm khắc với cô chỉ sắp xếp hai bài tập cho cô: cùng ông chạy bộ 40 phút buổi sáng, mỗi ngày dùng bút lông viết 100 chữ hán
Một tháng rưỡi trôi qua, Qua Việt Tú đã có thể nhẹ nhàng hoàn thành bài tập ông giao, hôm qua còn cùng ông đến nhà bạn ông chơi, cô còn được khen là khí sắc tốt.
Sáng hôm nay, ông ngoại không thể như ngày thường đợi cô ngoài cửa phòng.
Ông ngoại bị bệnh rồi, cảm mạo nhẹ cộng với mệt nhọc quá độ, bác sĩ lại nhắc nhở: phải nghỉ ngơi nhiều.
Bác sĩ rời đi chưa được nửa tiếng, ông ngoại lại nhận được điện thoại của Hạ Yên
Trong thời gian Qua Việt Tú ở New York một tháng rưỡi, Qua Hồng Huyên cứ cách ngày đều gọi điện thoại cho cô, một nửa là quan tâm, một nửa là làm màu trước mặt ông ngoại, Hạ Yên cũng sẽ gọi cho cô, nếu tâm trạng cô tốt thì sẽ giả vờ trả lời, tâm trạng không tốt thì người yêu mến hay ghét bỏ đều sẽ xem như không khí.
Một tháng rưỡi trôi qua, Qua Việt Tú không nhận được cuộc nào của Tống Du Liệt, như vậy cũng tốt, nếu Tống Du Liệt gọi điện cho cô, Qua Việt Tú không biết nên đáp như thế nào
Xem ra, bọn họ đã đạt được sự ăn ý “Qua Việt Tú và Tống Du Liệt cãi nhau to”
Tống Du Liệt không gọi điện cho cô, nhưng lại gọi điện cho ông ngoại, từ mỗi tháng một cuộc, có thể là đầu, giữa, hoặc cuối tháng biến thành mỗi tuần một cuộc, điều này khiến trong lòng ông ngoại được an ủi: A Liệt càng ngày càng hiểu chuyện.
Mỗi lần ông ngoại nói chuyện với Tống Du Liệt, Qua Việt Tú đều tránh xa một bên.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Gần đây, Qua Việt Tú đang xem xét lời đề nghị của Karona
Đầu tháng, Karona đến New York thăm cô một lần, Karona hỏi cô có muốn đến Campuchia với chị ấy không, không lâu trước đây Karona vừa mới điền đơn xin làʍ ȶìиɦ nguyện viên ở Campuchia
“Đó sẽ là bước đầu tiên trong chặng đường trưởng thành của Fiona, chị tin rằng có một ngày, Fiona sẽ trở thành cô gái kiên trì, dũng cảm”. Đây là những lời trước khi rời đi, Karona đã nói với cô.
Năm sau Karona sẽ đến Campuchia, trở thành một cô giáo dạy tiếng nước ngoài.
Ông ngoại vẫn đang nói chuyện điện thoại, cuộc gọi này đúng là có hơi dài
Đến giờ uống thuốc rồi
Qua Việt Tú đến trước mặt ông ngoại, ý muốn nói với ông đã đến giờ uống thuốc rồi, ông ngoại dùng tay ý bảo bỏ thuốc sang một bên
Sắc mặt ông ngoại rất nghiêm trọng, cũng không biết Hạ Yên nói gì với ông.
Mối quan hệ của ông ngoại và Hạ Yên cũng chẳng thân thiết lắm, không thân thiết cũng không xa cách, theo như Qua Việt Tú cảm thấy, hai người chẳng giống cha con, ông ngoại rất khách khí với Hạ Yên, Hạ Yên cũng vậy.
Bình thường, hai người nói điện thoại ít khi vượt quá 5p
Lần này nói phải hơn nửa tiếng.
Cuối cùng cuộc gọi kết thúc.
Qua Việt Tú đưa thuốc và nước cho ông ngoại
Uống thuốc xong, ông ngoại nói phải đến Los Angeles một chuyến
“Sao vậy ạ?”. Cô hỏi
“Chuyện của A Liệt”
Trái tim khẽ nảy một cái, trong vô thức, tay cô đặt lên vai của ông ngoại.
Câu “A Liệt đã bỏ nhà đi được một tuần rồi” của ông ngoại khiến Qua Việt Tú cho rằng bản thân nghe nhầm rồi.
Tống Du Liệt bỏ nhà đi bụi? Tống Du Liệt đã bỏ nhà đi được một tuần???!
Cô cười lắc đầu: “Sao có thể chứ?”
“Ông ngoại cũng cho rằng đã nghe nhầm”. Ông lão vuốt bàn tay, lỗ kim truyền nước trêи mu bàn tay cực kỳ chói mắt.
Hạ Yên nói với ông ngoại, A Liệt đã một tuần không về nhà rồi.
“Tống Du Liệt bỏ nhà đi” đã khiến cho thành tích học tập của cậu từ đứng thứ nhất rớt khỏi top 100, trong top 100 không có tên của Tống Du Liệt.
Vỗ trán, điều này còn khó tin hơn chuyện Tống Du Liệt bỏ nhà đi, đứa trẻ đến từ đảo Greenland thuộc top học sinh thiên tài tùy tiện cũng có thể hơn người khác.
Thiên tài cộng thêm nỗ lực, khiến Tống Du Liệt làm gì cũng thuận lợi
Rớt khỏi top 100 truyền đến tai Qua Hồng Huyên, dùng cách nói của Hạ Yên, Tống Du Liệt và Qua Hồng Huyên xưa nay chưa từng cãi nhau. Là “giáo phụ”(*) của Tống Du Liệt, Qua Hồng Huyên lần này bị tính trẻ con của đứa trẻ mình chính tay bồi dưỡng chọc tức đến mức đập hết đồ trong phòng sách.
(*): Kiểu giống như godfather, được người đáng tuổi là cha dạy dỗ
Ngày thứ hai sau khi cãi nhau tưng bừng, Tống Du Liệt cũng như thường lệ đi học, nhưng lần này, cậu để lại tờ giấy “Đừng tìm con”, tờ giấy đè dưới điện thoại.
Một tuần tiếp theo, cho dù Hạ Yên mềm nắn rắn buông, hạ giọng thương thảo thế nào, Tống Du Liệt đều không quay về
Hạ Yên cho rằng câu “Cút cho ta” của Qua Hồng Huyên đã thương tổn đến lòng tự trọng của A Liệt.
“Con biết, A Liệt trước giờ luôn rất cẩn thận”. Hạ Yên vừa khóc vừa nói trong điện thoại, “Lần này, con bó tay với nó rồi, con không ngờ đứa trẻ này lại kiên quyết như thế”
Khiến Hạ Yên sốt ruột là Tống Du Liệt không về nhà một tuần vì đi cùng đám “bạn học” quậy phá.
“Bọn nó sẽ làm hư A Liệt mất”. Hạ Yên lại nhấn mạnh lần nữa trong điện thoại với ông ngoại.
Nếu lúc này trong lòng Qua Việt Tú còn chưa tin, thì tin tức chính xác của bạn ông ngoại ở Los Angeles thật sự khiến người khác đau đầu.
Tống Du Liệt làm ở một quán hippie bar, còn kết giao với một đám bạn tốt
Ở Los Angeles, đối với con trai từ 15 đến 18 tuổi, người lớn thà để bọn họ giao lưu với đám lưu manh còn hơn là làm bạn với đám hippie, đó là một đám có thể xem việc cắn thuốc nhẹ nhàng như uống nước.
Trong thời gian 1 tuần Tống Du Liệt rời khỏi nhà, ban ngày lên lớp, buổi tối làm ở quán hippie bar, đi cùng Tống Du Liệt còn có 2 người bạn học.
Điều này khiến ông ngoại đứng ngồi không yên, bảo trợ lý đặt vé máy bay đến Los Angeles cho ông, hỏi Đống Đống, con có muốn đi cùng ông ngoại không?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của ông ngoại, cô gật đầu
Nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của ông lão, cô nói: “Nhưng ông ngoại phải nghe lời bác sĩ, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt”
“Con sẽ đem A Liệt về nhà”. Ngừng một chút, cô nhấn mạnh “Con sẽ phụ trách mang A Liệt về nhà”.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Bờ Tây nước Mỹ, 10h30 sáng. Qua Việt Tú lên chuyến bay từ New York đến Los Angeles.
Trước khi đi, cô lại bảo đảm với ông ngoại một lần nữa, nếu cô không thể khuyên Tống Du Liệt về nhà, lúc đó ông ngoại hãy xuất chiêu.
“Đống Đống, con làm thế nào để đưa A Liệt về nhà?”. Ông ngoại hỏi cô.
“Con có quen với một đám lưu manh ở Los Angeles, nếu cậu ta không nghe lời con khuyên, con sẽ bảo đám người đó dùng bao bố đem A Liệt về nhà”. Giọng điệu ra vẻ nghiêm túc lắm.
“Hả?”
“Nếu vẫn không được, con sẽ khóc, sẽ quậy, cho đến khi A Liệt đồng ý theo con về nhà mới thôi”.
Ông ngoại tất nhiên không tin lời cô nói, nhưng Đống Đống khó khăn lắm mới nghĩ được vậy cho ông ngoại, thế là ông quyết định cho cô một cơ hội: ngày mai nếu A Liệt vẫn chưa về nhà, ông sẽ bảo trợ lý đặt vé đến Los Angeles.
Bờ Tây nước Mỹ 1h45p chiều, máy bay hạ cánh xuống Los Angeles.
Thời tiết của Los Angeles cùng với lúc cô rời đi cũng không khác biệt lắm, thời tiết rất thích hợp để ra biển.
Trêи màn hình ở khu nhập cảnh trong sân bay LA đang nói về ngọn lửa cháy hơn nửa tháng ở California, trêи chuyến bay, tin tức điện tử không ngừng nhắc nhở hành khách tạm thời không được đến khu vực đang cháy lửa.
Từ sân bay đến Beverly Hills, trêи quảng trường, các trung tâm thương mại, đa số truyền thông đều đang cập nhập tin tức mới nhất về vụ cháy đó, vì để ngăn chặn ngọn lửa lan đến nội thành Los Angeles, nên đã điều động rất nhiều nhân lực. Phóng viên tin tức còn đề cập đến chuyện trận hỏa hoạn năm nay khiến cho đám thương nhân lo lắng sốt ruột, đa số dân địa phương chỉ cho theo dõi hướng đi của ngọn lửa không rảnh đến trung tâm thương mại mua sắm cho dịp Giáng Sinh.
Vừa về đến nhà, không hề trì hoãn, Qua Việt Tú lái xe đến căn hộ chung cư mà Tống Du Liệt thuê, vừa mở cửa ra, một mùi mốc ẩm thấp bốc lên.
Chủ nhà nói với Qua Việt Tú, chàng trai châu Á đẹp trai đã một tháng hơn không đến đây rồi.
Khiết Khiết giúp cô liên hệ với quản lý trường học của Tống Du Liệt, vừa mới gặp cô, người đó đã hỏi: “Nghe nói em là chị họ của Tống”.
Cô nghĩ một lát rồi gật đầu
Quản lý trường nói cho cô, đối với chuyện thành tích của Tống Du Liệt đột nhiên rớt xuống đáy, bọn họ cực kỳ quan tâm.
“Độ tuổi này của Tống mà nói, cảm xúc dao động là rất bình thường”. Người đó nói như thế, nhưng trường học vẫn tràn đầy tin tưởng với Tống Du Liệt.
Cuối cùng, người quản lý kia chỉ ra: thành tích học tập của Tống Du Liệt đi xuống khớp với thời gian em ấy bỗng nhiên giao du thân cận với vài người bạn học, gần đây, Tống Du Liệt đều đi học và tan học cùng mấy người bạn, trong đó có một người tên Tiên Vu Đồng.
“Chúng tôi cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống bên ngoài trường của học sinh”. Vị đó ám chỉ thế.
Bên kia, Khiết Khiết đã lấy được thông tin liên quan đến Tống Du Liệt từ sở báo cáo lý lịch(*), Tống Du Liệt hiện tại đang ở nhà của một người bạn học.
(*): credit bureau: tạm dịch là báo cáo lý lịch tín dụng: là một agency chuyên thu thập thông tin từ rất nhiều nguồn dựa trêи lịch sử lí lịch và cung cấp thông tin đó cho một khách hàng khác là một reporting agency
“Người bạn học đó tên là gì?” Qua Việt Tú cắt lời Khiết Khiết.
“Johan Brian”
Trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, không phải Tiên Vu Đồng
Thứ hai đến thứ sáu, mỗi tối từ 8h-10, Tống Du Liệt đều đến quán bar làm việc, chiều cuối tuần đến cửa hàng thức ăn nhanh làm việc, buổi tối sẽ đến quán bar làm tiếp, nhưng thời gian làm việc kéo dài từ 8h-12h. Quán bar này cũng bao tổ chức hoạt động sinh nhật, Tống Du Liệt hiện tại là người được yêu thích nhất ở quán bar đó, đây là những gì mà Khiết Khiết lấy được từ sở đó.
Hôm nay là cuối tuần.
Theo địa chỉ Khiết Khiết lấy được, Qua Việt Tú đến cửa hàng fastfood mà Tống Du Liệt đang làm.
Vừa mới mở cửa quán, Qua Việt Tú đã nhìn thấy Tống Du Liệt mặc đồng phục nhân viên, không chỉ có Tống Du Liệt còn có Tiên Vu Đồng.
Cách một quầy cơm khoảng 1 thước Anh, Tiên Vu Đồng đứng trong quầy, Tống Du Liệt đứng bên ngoài, hai người nói thầm với nhau, cô ta đẩy hộp cơm đến trước mặt cậu, Tống Du Liệt nhanh chóng nhận lấy
Cầm hộp cơm, tay chân nhanh nhẹn lấy ống hút, giấy ăn, coca bỏ vào khay, trong lúc đó vẫn không quên giao lưu ánh mắt với người bên trong quầy, trong lúc Tiên Vu Đồng cười ngọt ngào, Tống Du Liệt bê khay rời khỏi quầy.
Buổi chiều khoảng 5h, vì là cuối tuần nên cửa hàng có rất nhiều khách, ghế trống không có mấy cái, Qua Việt Tú chọn chỗ ngồi sát trong góc.
Có lẽ, lúc vừa nhìn thấy Tống Du Liệt, cô nên bước lên, dùng giọng điệu không cho phép cậu từ chối khi ép cậu đọc để bắt cậu đi về.
Nếu Tống Du Liệt không chịu, cô sẽ nói cho cậu biết trong túi chị có súng đấy nhé, cho cậu biết cô rất muốn hướng nòng súng về phía Tiên Vu Đồng.
Nhưng lần này cô thay mặt ông ngoại đưa Tống Du Liệt về nhà, ông ngoại đã giao cho cô “Phải nói chuyện đàng hoàng với A Liệt, kiên nhẫn một chút”
Vậy thì nói chuyện đàng hoàng, kiên nhẫn một chút.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Quán ăn nhanh này không lớn, một quầy bán hàng, 2 người thu ngân, 4 người phục vụ, nếu muốn nhìn thấy cô rất dễ, vị trí cô chọn rất gần Tiên Vu Đồng.
Lúc ánh mắt của Tiên Vu Đồng chạm vào khuôn mặt cô, cô cười một cái, đầy thiện ý.
Chỉ mong đầu cá muối chỉ nhận ra cô lúc ở bãi biển Monica, không nhận ra cô tối hôm đó ở sân bóng rổ bỏ hoang.
Tiên Vu Đồng có lẽ không ngờ cô sẽ mỉm cười với cô ta, cô ta ngẩn ra, khóe môi cũng kéo ra một nụ cười nhạt.
Trong lúc bọn họ đối mắt với nhau, Tống Du Liệt trở lại quầy.
Được Tiên Vu Đồng nhắc nhở, Tống Du Liệt cũng nhìn thấy cô.
Khoảng cách chỉ cách mấy chiếc ghế
Bốn mắt nhìn nhau
Bây giờ được xem là gì? Là 2 chọi 1 à? Tất nhiên, cô là một, cậu 4 tuổi đã xuất hiện trước mặt cô, nhoáng một cái đã 11 năm đã trôi qua, 11 năm thời gian chẳng lẽ không thắng nổi mấy tháng của cậu và Tiên Vu Đồng?
Cảm giác đau đớn lại loáng thoáng truyền đến, giống như cậu lại một lần nữa giật chiếc bông tai đính hoa cát tường xuống khỏi tai cô
Hai chiếc bông tai, một chiếc bị ném xuống biển, cái còn lại cô mang theo đi New York, sau khi lấy hoa tai xuống, lỗ bấm cứ đau mãi, bác sĩ bảo là do nhiễm trùng, sau vài ngày, viêm sẽ hết nhưng lỗ bấm vẫn sẽ còn
Bây giờ cô đang đeo bông tai mới, so với hoa tai đính hoa cát tường còn đẹp hơn nhiều, nhưng cô vẫn nhớ nhớ mãi cặp hoa tai đính hoa cát tường kia.
Nhớ rằng cặp hoa tai đó không phải của Qua Việt Tú
Hoa tai không thuộc về Qua Việt Tú; lỗ bấm loáng thoáng vẫn luôn cảm thấy đau, cô không thể nào quên được.
Vì vậy, cô bây giờ chỉ là thay ông ngoại đến đưa Tống Du Liệt về nhà.
Phải nói chuyện đàng hoàng, phải kiên nhẫn.
Cười với Tống Du Liệt, vừa cười vừa chào cậu
Mũ đồng phục che một nửa mặt cậu, nửa còn lại vẫn trước sau như một có một sự bình tĩnh không thuộc lứa tuổi của cậu.
Tống Du Liệt đến trước chỗ ngồi của cô, đẩy thực đơn đến trước mặt cô
Đây là muốn cô gọi món.
Tùy tiện gọi mấy món, sau đó dịu giọng nói “Tôi chờ cậu tan làm”
Không nói “được”, cũng không nói “không được”, Tống Du Liệt trở về quầy, nói nhỏ với Tiên Vu Đồng vài câu, cậu lại bận rộn công việc của mình, rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đều trông mong cậu.
¾ khách của quán đều là cô gái trẻ, nhìn là biết ngay là tới vì ai.
Lần này cô thay ông ngoại đưa Tống Du Liệt về, nên, cô không nên quan tâm chuyện khác, ví dụ như Tống Du Liệt lúc nãy nói gì với Tiên Vu Đồng, ví dụ như cô bé ăn mặc nóng bỏng bây giờ có đang còn xin phương thức liên lạc của Tống Du Liệt hay không
Ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, cửa hàng này gần trạm tàu điện ngầm và trung tâm thương mại, rất nhộn nhịp, cô phải chuyển sự chú ý đến những người đi qua đi lại ngoài kia.
Món cô gọi rất nhanh đã ra rồi, người đưa món là một phục vụ khác.
Qua Việt Tú chỉ mở lon nước có ga
Uống nước có ga, nhìn ngắm người người qua lại ngoài cửa sổ.
Cho đến khi phố đã lên đèn, Qua Việt Tú mới nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình
Nhìn đồng hồ, gần đến 7h rồi, 6h30 Tống Du Liệt đã tan làm.
Quả nhiên vị trí của Tiên Vu Đồng và Tống Du Liệt đã bị người khác thay thế
Chết thật
Khi tính tiền, thu ngân nói hóa đơn của cô đã có người trả rồi
Là Tống Du Liệt trả tiền cho cô.
Chết thật.
Vội vội vàng vàng chạy ra ngoài quán, bóng lưng dựa nửa người vào trụ đèn trước trạm tàu điện ngầm khiến Qua Việt Tú thở phào nhẹ nhõm
Vuốt vuốt mặt, ổn định cảm xúc, Qua Việt Tú đi về phía Tống Du Liệt
Dừng trước mặt cậu.
Một tháng rưỡi không gặp, đứa trẻ đến từ đảo Greenland lại cao lên rồi.
Người trước mặt vẫn là người rất gần với người trong lòng của cô, là đứa trẻ mang đôi sân-đan lộ mấy đầu ngón chân đến từ Greenland ư? Qua Việt Tú cũng không biết.
Ngẩng đầu lên, cười một cái nói “Ông ngoại rất lo cho cậu”
Đôi mắt nhìn cô đầy lãnh đạm
“Ông ngoại rất lo cho cậu”. Cô lặp lại một lần nữa.
Một lúc sau.
“Em thì sao?”. Cậu hỏi(*)
(*): Xin phép đổi xưng hô một chút cho nó kϊƈɦ thích hihi
Ánh mắt rơi vào cửa trạm tàu điện ngầm “Vốn dĩ, người xuất hiện ở đây là ông ngoại, nhưng mấy ngày này sức khỏe ông ngoại không tốt, bác sĩ bảo ông nên nghỉ ngơi nhiều”.
Dừng một chút, lại nói “Tống Du Liệt, ông ngoại và dì nhỏ rất lo cho cậu, về đi”
Bóng người trước mắt chuyển động, cơ thể bị một lực mạnh đẩy ra, từ bả vai truyền đến cảm giác đau đớn, lực dùng cũng lớn thật.
Trơ mắt nhìn bóng dáng kia xen lẫn vào trong đám đông, hướng về cửa của tàu điện ngầm.
Hồi phục tinh thần, ngón tay chỉ về hướng cô đỗ xe, hét với bóng lưng của Tống Du Liệt: “Xe của tôi ở bên kia, cậu đi nhầm hướng rồi”
Tống Du Liệt vẫn đang hòa mình vào đám đông ở cửa tàu điện ngầm, khoảng cách so với cô càng ngày càng xa.
Tên nhóc kia đang dùng phương pháp này để từ chối về nhà với cô phải không?
Tên khốn, cô cất bước.
Qua Việt Tú bị chặn lại bên ngoài hệ thống tàu điện ngầm, trơ mắt nhìn bóng dáng Tống Du Liệt đi xa
Cô dậm chân, không cam lòng mà hét với bóng lưng của Tống Du Liệt: “Tống Du Liệt, cậu quay lại đây cho tôi”
3 tiếng sau, băng nhóm lái motor do Qua Việt Tú thuê đã thành công chặn chiếc xe buýt hai tầng kia ở phố Broadway.
Tống Du Liệt đang ở trêи chiếc xe buýt đó, đầu cá muối cũng ở đó, hai người thật sự là quấn quýt không rời.
Không nên quản cậu ta, bây giờ đã rất muộn rồi, bay từ bờ Đông sang bờ Tây mất khoảng 6 tiếng, cô mệt lắm rồi.
Nếu không phải là sợ Qua Hồng Huyên ra tay, cô không thèm quản cậu ta.
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland không nghe lời cô, chơi với đứa con gái khác mới vui làm sao
Bọn họ đã đạt đến sự ăn ý “Cãi nhau to”
Theo lý thuyết, cô nên cùng người khác chơi thật vui; phải không thèm để ý đến cậu ta
Nhưng ngày mai Qua Hồng Huyên về Los Angeles rồi.
Lúc trước là bởi vì bận nên Qua Hồng Huyên mới chưa dùng thủ đoạn cứng rắn, mấy ngày nữa là Giáng Sinh rồi.
Giáng Sinh cộng thêm Năm mới, Qua Hồng Huyên được nghỉ ngơi một tuần, ông ấy sẽ rất vui dùng một tuần này để khiến Tống Du Liệt nghe lời, đây có lẽ cũng là lí do Hạ Yên gọi cầu cứu ông ngoại.
Cô phải nhanh chóng đưa Tống Du Liệt về trước khi Qua Hồng Huyên quay lại.
Đáng chết.
Chẳng lẽ bắt cô khóc bắt cô quậy tưng bừng, hoặc dùng súng chĩa vào thái dương của cậu ta?
Vuốt mép váy, Qua Việt Tú bước lên chiếc xe buýt hai tầng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!