Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 132: Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em (Phiên ngoại - P3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 132: Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em (Phiên ngoại - P3)


Như mong muốn, thời khắc tiếng chuông mừng năm vang lên, Tống Du Liệt trở về được Beverly Hills.

Giao thừa hôm ấy, bởi vì lệnh khẩn cấp của thị trưởng Los Angeles, hơn nửa dân số ở Beverly Hills phải di tản, Qua Việt Tú cũng không ở Beverly Hills.

Trêи màn ảnh TV chiếu một số thông tin nổi bật của chương trình ca nhạc mừng năm mới ở Beverly Hills, những siêu sao ngày thường xinh đẹp lúc rời khỏi sân khấu trông có vẻ hơi chật vật, ngôi sao bóng bầu ɖu͙ƈ và bóng rổ nước Mỹ trông cũng chẳng khá hơn chút nào, một đống hỗn loạn.

Một đống hỗn loại ấy vẫn tiếp tục duy trì đến khi trời sáng.

Tờ mờ sáng, Johan gọi cửa, cậu ta đang đi tìm Tiên Vu Đồng.

Sáng hôm qua, Tiên Vu Đồng nói với mẹ mình rằng muốn tìm một người bạn ở Beverly Hills nhưng chưa thấy quay về nhà, mà bạn của Tiên Vu Đồng ở Beverly Hill chỉ có cậu.

Tống Du Liệt hỏi quản gia, quản gia nói rằng đúng là có một cô gái châu Á đến tìm, nhưng sau đó Khiết Khiết dẫn cô bé đi rồi.

Cô gái châu Á được Khiết Khiết dẫn đi, điện thoại của Qua Việt Tú không gọi được, di động của Khiết Khiết cũng tắt, sau đó…

Sau đó là mẹ.

Mẹ nói với cậu rằng A Liệt con không cần lo lắng chuyện của cô bé kia.

Trong lòng trầm xuống, chỉ mong là không phải, tốt nhất là không phải!

Cậu quay trở lại trường học, chỗ ngồi của Tiên Vu Đồng trống trơn, ngoài giờ học, Tống Du Liệt cùng Johan chạy đến đồn cảnh sát Los Angeles nhưng chỉ nhận được câu trả lời: Không biết, chúng tôi không rõ.

Mặt khác, Qua Việt Tú vẫn luôn không trở về Beverly Hills, cậu cũng không dám hỏi Qua Việt Tú đi đâu, mẹ của Tiên Vu Đồng ở ngoài cửa lớn, không ăn không uống, với mỗi người đi ngang qua bà ấy, bà ấy đều nói “Trả lại Belle cho tôi”, còn nói… còn nói rằng “Chính người phá nhà tôi đã hại chết Belle của tôi”

Người phá nhà Tiên Vu Đồng là ai, Tống Du Liệt biết rất rõ.

Cậu vẫn không truy hỏi hiện giờ Qua Việt Tú đang ở đâu, thậm chí còn không dám gọi điện thoại, chỉ là rất sợ, sợ một khi điện thoại được thông thì sẽ nghe Qua Việt Tú nói rằng: “Chuyện của cô bé xui xẻo kia là do tôi làm đấy, nhưng mà tôi không hề cố ý, nói tóm lại là tôi không hề cố ý. Hiện giờ mọi chuyện đã trở nên như vậy, tôi có hối hận cũng vô ích, bố đã đồng ý với tôi rằng sẽ chăm sóc mẹ Tiên Vu Đồng thật tốt.”

Ngày hôm ấy, chỗ ngồi trong lớp học của Tiên Vu Đồng bị bỏ đi.

Tống Du Liệt biết chỗ ngồi trong lớp của Tiên Vu Đồng bị bỏ đi là có ý gì.

Cùng với đó, Qua Việt Tú trở về Beverly Hills, muộn lắm mới về nhà

Karona cũng xuất hiện ở Beverly Hills, vì tình trạng sức khỏe Qua Việt Tú không ổn nên Qua Hồng Huyên đã dựng một khu vực riêng biệt cho cô, bất cứ một ai muốn gặp Qua Việt Tú phải thông qua Karona.

Tống Du Liệt vẫn có cách để gặp Qua Việt Tú, nhưng cậu không còn sức lực đâu để gặp cô.

Sau đó, Tống Du Liệt không đến đồn cảnh sát Los Angeles nữa, tan học cậu cô ý qua nhà mẹ Tiên Vu Đồng.

Chiều hôm ấy, Johan đến tìm Tống Du Liệt, nói rằng đây là lần cuối cùng cậu ta ở trường, cậu ta đang làm thủ tục chuyển trường, cậu ta không muốn ở ngôi trường mà không có Annabelle nữa.

“Cậu cho rằng cô ấy chết rồi sao?” cậu lạnh lùng hỏi.

Cậu ta không trả lời.

“Cô ấy chưa chết.”

“Không, cô ấy chết rồi, Annabelle chết rồi.” Chính Johan – người thích Annabelle nói câu này.

Cậu về đến nhà.

Tống Du Liệt đi tìm mẹ.

“Cô ấy chết rồi sao?” Cậu hỏi mẹ

Mẹ im lặng.

“Có liên quan đến Qua Việt Tú không mẹ?” Cậu tiếp tục hỏi.

Vẫn im lặng như trước.

Hiểu, hiểu rồi, trong tấm lưới quyền lực vô hạn, Nikita và Tiên Vu Đồng chỉ là một linh hồn lang thang giữa thành phố lớn này.

Trêи tay Tống Du Liệt đang cầm chiếc điện thoại mà mẹ vừa trả cho cậu, đó là chiếc điện thoại mẹ giữ trước khi cậu đến Las Vegas, điện thoại hiển thị mười ba tin nhắn của Tiên Vu Đồng.

Mười ba, ngay cả con số cũng mang điềm xấu như vậy, nói không chừng Tiên Vu Đồng thật sự là một đứa trẻ không may mắn.

Tiên Vu Đồng nhắn tin cho cậu làm gì?

Nội dung tin nhắn đại khái là cô ấy đã giải thích cho Johan hiểu cô chỉ xem cậu ta là bạn; còn nói rằng cô cũng không ngay khi cậu ngay từ đầu đã lợi dụng cô; nói rằng cô rất vui khi cậu gọi cô ta là “Đồng”; và còn chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.

Tin nhắn cuối cùng cô viết rằng sẽ đi tìm cậu, bất kể có thế nào cô cũng sẽ tìm được cậu.

Ngốc thật, khi đó cậu đang ở quốc lộ 15, làm sao mà tìm được?

Thời gian hiển thị tin nhắn cuối cùng là đêm trước khi Tiên Vu Đồng mất tích, không phải, có lẽ Tiên Vu Đồng đã chết từ đêm hôm trước.

Cậu đến trước mặt người phụ nữ vẫn không ăn không uống kia.

Cậu đã từng gặp bà ở thư viện, đôi mắt luôn u buồn, nó chỉ rạng rỡ chỉ khi nhìn thấy con gái.

“Cô về đi ạ, sau này đừng đến đây nữa.” Cậu nói với người phụ nữ kia như vậy.

Người phụ nữ kia dùng đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cậu.

Khoảng nửa tiếng sau, Tống Du Liệt cầm điện thoại lên, trùng hợp là cậu nhận được tin nhắn của Qua Việt Tú gửi từ điện thoại của Khiết Khiết.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Tin nhắn ấy ngay sau tin nhắn Tiên Vu Đồng gửi cho cậu.

Ừm, phải gặp Qua Việt Tú thôi.

Phải gặp thôi.

Cậu hẹn cô đến bể bơi nơi Nikita chết đuối, họ cần phải nhớ kĩ rằng Nikita chết đuối trong bể bơi mới chỉ có 16 tuổi, Tiên Vu Đồng nhỏ hơn Nikita một tuổi.

Cô ấy đến, Qua Việt Tú đến rồi.

Mười ba tin nhắn Tiên Vu Đồng gửi cho cậu vẫn lặng lẽ nằm trong điện thoại, ấy thế mà môi cô ấy vẫn đỏ tươi, khóe môi đỏ tươi ấy đang cong lên.

Còn cười sao, Qua Việt Tú, em còn cười được sao?

Cái dòng họ quyền thế nhà em khiến cho em lầm tưởng em có quyền nắm giữ sinh mệnh người khác trong tay ư? Cơn phẫn nộ không gì ngăn nổi ập đến.

“Qua Việt Tú, vì sao lại cười, có cái gì hay ho mà cười, buồn cười vậy sao?” Cậu hỏi.

Dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, đôi môi đỏ hiện lên trước mặt cậu.

Cậu nhẹ nhàng chạm lên khóe môi cô: “Xấu muốn chết.”

Qua Việt Tú xấu xí muốn chết, Tống Du Liệt cũng không nhìn nổi.

Ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ của cô.

Giờ đây cơn phẫn nộ đã rõ ràng hơn bao giờ hết, sao có thể chứ?

Tống Du Liệt điên rồi, làm sao mày có thể, đến tận giờ phút này mày còn muốn hôn cô ấy, hôn ghì lấy cô ấy, hôn cô ấy, tựa như vô số lần mày ngồi nhung nhớ dưới bầu trời sao đêm trêи đại vực Colorado Grand Canyon, con nhỏ điên, con nhỏ điên này.

Mười ba tin nhắn Tiên Vu Đồng gửi cho cậu vẫn lặng lẽ nằm trong điện thoại, vậy mà giờ đây cậu vẫn còn muốn hôn Qua Việt Tú.

Tống Du Liệt cũng là một kẻ điên.

Tay cậu duỗi ra.

Qua Việt Tú rơi xuống hồ nước giống như phiến lá rụng.

Dưới đáy hồ, lúc túm lấy cổ chân cô ấy, cậu thầm nghĩ nếu như cậu và cô ấy chỉ là một con cá thì tốt biết mấy.

Cậu túm lấy cổ tay Qua Việt Tú.

Nếu như có thể, chỉ mong rằng cậu chẳng bao giờ rời khỏi hòn đảo Greenland.

Cứ như vậy có lẽ Tống Du Liệt sẽ không quen biết Qua Việt Tú.

Qua Việt Tú sốt cao rồi.

Đến trường, tan học, hành trình mỗi ngày của cậu đều diễn ra như bình thường.

Ông ngoại đến, bỏ hết công việc, bác sĩ gia đình ra ra vào vào, mặt mày quản gia và mẹ ủ rũ.

Chiều cuối tuần hôm ấy, Tống Du Liệt học bài như thường ngày.

Học được một nửa, nhớ đến điều gì đấy, cậu mở cửa phòng, bước chân dẫn lối cậu đến một nơi, cậu đứng ở đó thật lâu.

Sau đó có người gọi cậu, có người hỏi A Liệt, có chuyện gì xảy ra thế?

“Ông ngoại, ông đang nói gì vậy ạ?”

“Tại sao con cứ không ngừng bứt tóc thế, có phải tóc đã đắc tội gì với con không?”

Hậu tri hậu giác Tống Du Liệt phát hiện mình đang đứng trước cửa sổ phòng Qua Việt Tú.

Cậu đứng ở trước cửa phòng Qua Việt Tú, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Chết tiệt, tại sao lại quên con nhỏ điên không biết bơi? Ngày hôm đó cô ấy chỉ mặc một chiếc váy dài, ngày hôm ấy gương mặt cô ấy tái nhợt.”

Bước đi vội vội vàng vàng, cậu như bay về phòng, tiếp tục làm bài tập dang dở.

Qua Việt Tú sắp rời khỏi Los Angeles.

Vậy cũng tốt, lần này, bất kể có khổ cực thế nào cậu cũng sẽ cố gắng kiềm chế.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả, một ngày nào đó, cậu sẽ bình thản nói rằng “Cô gái quyến rũ ấy là chị họ của tôi”, có thể là “cô gái”, hoặc cũng có thể là “quý cô”, tùy vào sự quên lãng lớn bao nhiêu.

Tống Du Liệt biết rằng lần này Qua Việt Tú sẽ rời đi cực kỳ lâu.

Trước khi Qua Việt Tú đi, cậu muốn đi thăm cô đàng hoàng một lần.

Tiếng la hét truyền đến, đó là giọng của Qua Việt Tú.

Sau cánh cửa kia, cậu đỡ lấy Qua Việt Tú.

Cô ngã vào lồng ngực cậu, ngoài cửa có người phụ nữ có đôi mắt u ám đang phát điên.

Năm Qua Việt Tú 19 tuổi, ánh mắt cuối cùng của cô nhìn Tống Du Liệt đã để lại cho cậu một tưởng niệm khắc sâu.

Tôi nói này Qua Việt Tú, những cô gái bằng tuổi em sắc mặt đều hồng hào rạng rỡ.

Tại sao gương mặt em cả ngày luôn tái nhợt như vậy.

Tôi nói này, Qua Việt Tú.

Rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao bây giờ?

Tôi nói này, Qua Việt Tú.

Rốt cuộc đến khi nào em mới trở thành “Cô gái quyến rũ ấy là chị họ của tôi” như lời Tống Du Liệt nói.

—-

Không lâu sau đó, Qua Việt Tú rời khỏi Beverly Hills, không phải đến New York với ông ngoại mà là đến một nơi khác, một căn phòng có bức tường làm bằng bọt biển, khắp nơi đều có camera giám sát màu trắng.

Sinh nhật 20 tuổi của Qua Việt Tú trải qua trong căn phòng màu trắng ấy, sáu ngày sau sinh nhật, cô ấy đi Campuchia.

Ngày Qua Việt Tú đi Campuchia, Tống Du Liệt bắt đầu công trình “Quên Qua Việt Tú.”

Một ngày nào đó… Công trình ấy sẽ hoàn thành.

Giáng Sinh sắp đến, mẹ dẫn cậu vào một căn nhà.

Trong căn nhà đó, Tống Du Liệt nhìn thấy Tiên Vu Đồng, người có diện tích bỏng đến 40%.

Đám cháy ấy đã khiến Tiên Vu Đồng hôn mê suốt 57 ngày, bác sĩ nói rằng cơ hội bệnh nhân tỉnh lại chỉ có 12%, Tiên Vu Đồng đã bắt lấy được cơ hội 12% đó.

“Vì mẹ và cậu nên mình mới kiên trì được.” Chỉ một câu như vậy mà Tiên Vu Đồng mất khoảng năm phút đồng hồ mới nói xong.

Lần đầu tiên, câu gọi “Đồng” một cách chân thành.

“Đồng, cảm ơn cậu đã kiên trì.”

Ngày này qua ngày khác, đến trường, tan học, tham gia đủ loại hoạt động trong trường, phần lớn thời gian chủ nhân Beverly Hills đều không về nhà như trước đây, mẹ vẫn bận rộn với công việc từ thiện như trước, đám người làm trong nhà rảnh rỗi vẫn say sưa buôn về những ngôi sao Hollywood nổi tiếng, từ cách ăn mặc, trang điểm đến đời tư tình cảm, cũng chỉ có quản gia thi thoảng mới nhắc đến chủ nhân nhỏ ở đây.

Không lâu sau đó, quản gia ấy cũng về hưu, quản gia mới lên thay. Dường như vết tích của chủ nhân nhỏ nơi đây dần dần biến mất, cho dù người làm vẫn quét dọn phòng của cô ấy hằng ngày.

Lâu lâu vị chủ nhân hiếm ở nhà cũng sẽ dặn dò người làm vườn “Chăm sóc tốt khóm hoa cát tường”, ông bố luôn bận rộn ấy có lẽ dùng cách thức như vậy để bù đắp sự áy náy của mình với con gái.

Khóm hoa cát tường này là do chủ nhân nhỏ mang từ Nam Phi tới.

Công trình “Quên Qua Việt Tú” đã được thi công đến đâu, ngay cả Tống Du Liệt cũng không rõ, nhưng cậu nghĩ tiến độ công trình chắc sẽ không có sai sót gì.

Nếu không thì nội tâm sẽ không yên tĩnh đến vậy.

Yên tĩnh gần giống như sa mạc hoang vu.

Có một ngày, Tống Du Liệt biết được một tin: Qua Việt Tú sắp quay về Los Angeles, đương nhiên là không phải quay về Los Angeles ở, mà là quay về làm hộ chiếu mới.

Lúc nghe thấy tin này là thứ tư, Qua Việt Tú dự định trở về vào chiều thứ năm.

Chiều thứ năm, cũng tốt, lúc ấy cậu đang ở trường học, như vậy cậu sẽ không cần phải cố tình viện cớ tránh mặt Qua Việt Tú nữa.

Chiều thứ năm, trước khi đến trường, mẹ nói chuyện này với cậu, còn hỏi cậu rằng có cần xin nghỉ một buổi để nhìn A Việt một cái không.

“Con cũng muốn lắm, nhưng chiều hôm ấy con còn có bài kiểm tra.” Cậu cười nói với mẹ.

Cậu không nói dối, chiều hôm ấy cậu có bài kiểm tra thật.

Trước khi đi học, cậu không quên dặn mẹ: “Mẹ, thay con…thay con gửi lời hỏi thăm đến…cô ấy.”

Chết tiệt, câu “chị họ” vẫn rất khó gọi.

Sáng thứ năm vẫn bình thường như bao buổi sáng khác, không có gì đặc biệt.

Nhưng khi kim đồng hồ gần tiệm cận với mười hai giờ, cậu bắt đầu có những hành vi kỳ quặc, ví dụ như cách một phút cậu lại xem đồng hồ một lần, mười hai rưỡi, 12h31p, 12h32p…

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Kỳ lạ hơn là cậu còn hỏi bạn học lộ trình tuyến tàu điện ngầm từ đây đến Beverly Hills, còn tính toán nếu quay về Beverly Hills ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi đồng hồ.

Một tiếng rưỡi? Bây giờ đã là mười hai rưỡi rồi, cậu nhíu mày.

2 giờ 10 phút, bài kiểm tra đặt trêи bàn cậu.

Được rồi, bắt đầu kiểm tra rồi, Tống Du Liệt tự nhủ với mình.

Tay cậu chần chừ không lật bài thi.

“Cho dù bây giờ về thì cũng không kịp nữa rồi.” Cậu lại tự nhủ với mình lần nữa.

Nhưng chân bước nhanh hơn tay, cậu không thèm để ý đến lời quát mắng của giáo viên, chạy thục mạng ra khỏi cửa lớp, lao nhanh đến trạm tàu điện ngầm.

3 giờ 15 phút, tại lối ra trạm tàu điện ngầm, Tống Du Liệt đổi chiếc đồng hồ đeo tay của mình lấy một chiếc xe máy.

Cậu lái xe máy chạy về Beverly Hills, một suy nghĩ trong đầu đâm chồi mãnh liệt: Bây giờ Qua Việt Tú đã 21 tuổi rồi, cậu phải nhìn xem Qua Việt Tú 21 tuổi trông như thế nào, phải chăng Qua Việt Tú 21 tuổi sẽ giống những cô gái khác, có đôi má hồng phúng phính.

Đó là câu nói luôn rong ruổi trong lòng cậu kể từ khi cô ấy đi, là tia sáng trong thế giới cô độc của cậu.

Cậu phóng xe máy nhanh như chớp, chạy thật nhanh về đỉnh núi Beverly Hills.

Người gác cổng chỉ về một hướng: “Cô ấy đã đi từ sớm rồi.”

Cô ấy đã đi từ sớm rồi, Qua Việt Tú đã đi từ sớm rồi.

Hôm nay, lần đầu tiên trong đời Tống Du Liệt nếm được vị nicotin, bóng hình Qua Việt Tú năm 19 tuổi ẩn hiện trong làn khói mờ ảo, khi ngón tay chạm vào thì sẽ không còn nữa.

Sau đó, Qua Việt Tú không còn xuất hiện nữa, mặc kệ cậu có gọi thế nào cô ấy cũng không xuất hiện nữa.

Mặc quần áo chỉnh tề, tóc vuốt keo xuất hiện ở hôn lễ của Karona, ngay cả Tống Du Liệt cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy.

Dường như là muốn gặp Qua Việt Tú, đừng có ngốc, thế giới đa dạng đầy sắc màu kia đã khiến Qua Việt Tú vui đến mức quên cả trời đất rồi, đó là những gì cậu biết từ ông lão Hạ Tri Chương: “Xem ra Đống Đống rất thích thế giới bên ngoài, A Liệt, có lẽ Đống Đống đã ném chúng ta lại sau lưng rồi.”

Vậy càng tốt.

Trước khi đến, Tống Du Liệt cũng nghe Karona nói rằng Qua Việt Tú sẽ không tham dự hôn lễ của cô ấy.

Xem ra Qua Việt Tú thật sự giống như ông ngoại nói: Vui đến mức quên cả trời đất.

Bởi vì biết Qua Việt Tú sẽ không xuất hiện ở hôn lễ của Karona, nên cậu mới đến. Chú Qua thì bận quá nên không có thời gian, mà vừa khéo hôm nay là ngày nghỉ của cậu.

Đứng dưới dàn hoa lan tử đằng, ở góc độ này có thể dễ dàng thu trọn toàn bộ quang cảnh đám cưới trong tầm mắt.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt từng người một trong buổi hôn lễ, Tống Du Liệt cũng không biết bản thân mình đang cố gắng kiếm tìm điều gì, cậu chỉ biết rằng cậu vẫn không thể tìm thấy được.

Không có, không có gương mặt đó.

Không có, không có người ấy.

Ánh mắt vô thức rơi vào cửa sổ phòng tiếp khách, qua song cửa, dường như cậu đã nhìn thấy Qua Việt Tú, Qua Việt Tú cũng nhìn thấy cậu.

Qua Việt Tú, em thấy không?

Em tin không? Tống Du Liệt đang đứng trước mặt em hiện giờ có thể quăng ngã em xuống đất chỉ bằng một tay, cõng em chạy năm trăm mét cũng không thành vấn đề.

Qua Việt Tú, em nhìn thấy chưa?

Đứa trẻ đến từ đảo Greenland đó, đứa trẻ đi đôi xăng đan lộ năm đầu ngón chân đối diện với đôi giày ba lê màu đỏ; em còn nhớ không?

Có người vỗ nhẹ bả vai cậu, là Karona, cậu lại nhìn song cửa.

Bên trong cánh cửa đó không có gì cả.

Hiện giờ Qua Việt Tú vui đến mức quên cả trời đất, làm sao có thể xuất hiện?

Cậu cười.

Giống như ông ngoại nói “Xem ra Đống Đống rất thích thế giới bên ngoài, A Liệt, có lẽ Đống Đống đã ném chúng ta lại sau lưng rồi.”

Như vậy cũng tốt.

Nhưng quên đi đâu phải nói là được.

Ngày này qua ngày khác.

Thành phố Los Angeles vẫn phồn hoa như vậy, đám nhà giàu ở Beverly Hills vẫn ngày đêm xướng ca như trước.

Sau đó, có một ngày.

Có một tin tức truyền đến: Qua Việt Tú sắp kết hôn rồi.

Có lẽ cậu chưa được nghe cái tên ấy trong suốt một thời gian dài, thế nên cậu đã cẩn thận vân vê nó trêи đầu lưỡi một lúc.

Qua Việt Tú, Qua Việt Tú.

Ừm, hơi có cảm giác quen thuộc rồi.

“Qua Việt Tú sắp kết hôn rồi.”

Câu “Qua Việt Tú kết hôn rồi.” có cảm giác gì đó không đúng, không, chính xác mà nói là không thoải mái.

Cậu nhíu mày, có thứ gì đó chặn đè trong lồng ngực.

“Qua Việt Tú sắp kết hôn rồi.” Cậu lại suy nghĩ kĩ càng một lần nữa.

Thành thực mà nói câu này nghe giống như câu “Qua Việt Tú đuổi một người làm rồi” hoặc là “Qua Việt Tú lại nổi giận rồi.”

Lại nghĩ thật kỹ, nghĩ thật kỹ.

Đột nhiên cậu bật cười.

Con nhỏ điên, kết hôn là chuyện trọng đại.

Cậu vừa cười nghiêng ngả vừa mở cánh cửa kia ra, đi trêи đường, đi mãi, đi mãi… leo lên bậc thang, đứng trêи đài cao.

Đứng trêи đài cao, dùng toàn bộ sức lực hét to:

“Đừng làm loạn nữa Qua Việt Tú, kết hôn là chuyện trọng đại, Qua Việt Tú, bây giờ em mới 19 tuổi.”

Cơn gió lướt qua mặt.

Cơn gió ấy mang theo một âm thanh, âm thanh ấy cứ luẩn quẩn bên tai cậu: Bây giờ Qua Việt Tú đã 22 tuổi rồi.

Vớ vẩn, Qua Việt Tú mới 19 tuổi.

Ngày đó khi đỡ được cô, khuôn mặt cô ấy tái nhợt.

Từ ngày đó trở đi, Qua Việt Tú trong lòng cậu chưa từng lớn lên, vẫn luôn là như vậy, bắt đầu từ năm tám tuổi, cậu chứng kiến cô lớn thêm một tuổi mỗi năm, cuối cùng dừng lại vào năm cô mười chín.

Qua Việt Tú 19 tuổi làm sao lại biến thành 22 tuổi rồi?

Không, cậu không chấp nhận, cậu không thể chấp nhận.

Nhưng tin tức ấy là mẹ nói cho cậu biết.

“A Liệt, A Việt sắp kết hôn rồi.”

Không, không đâu, không thể nào mẹ ơi.

Vì sao lại không thể?

Bởi vì…

Qua Việt Tú kết hôn rồi, Tống Du Liệt phải làm sao đây?

Từ Murmansk truyền đến một vài tin tức ít ỏi thế này: Người Qua Việt Tú sắp kết hôn là một người dân tộc Sami, Qua Việt Tú dùng 72 giờ đồng hồ đã quyết định gả cho tên dân tộc Sami này.

Qua Hồng Huyên đang nổi giận đùng đùng trong phòng sách, phái người đi lùng sục khắp nơi ở Murmansk.

Tống Du Liệt mở cửa phòng sách của Qua Hồng Huyên.

Cậu nói với ông: “Chú Qua, để cháu đi cho, coi như đây là bài thi trở thành người lớn mà chú giao cho cháu.”

Lúc bước ra khỏi cánh cửa ấy thì trời đã khuya.

Cánh cửa phòng sách khép hờ.

Đứng trước cửa phòng làm việc khép hờ, Tống Du Liệt nhìn chằm chằm vào bóng tối cuối hành lang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN