Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 134: Bài ca phúng điếu thiên nga
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 134: Bài ca phúng điếu thiên nga


Gara xe nối liền với sân nhỏ, còn sân nhỏ và nhà chính được nối liền bởi một cây cầu bằng kính có thiết kế phá cách. Ánh đèn màu sáng và ấm đan xen phản chiếu trêи cây cầu, dưới bầu trời đêm thật đẹp làm sao.

Có một bóng người đứng giữa cây cầu, người ấy mặc một chiếc áo lông cổ lọ màu xám đậm.

Bất giác Qua Việt Tú bước chậm lại, kéo dài khoảng cách với Hạ Yên

Tiếng “mẹ” ấy thật ôn hòa

“Về rồi à?”

“Vâng thưa mẹ”

Vẫn là một dáng vẻ thiếu niên hiểu chuyện.

“Về khi nào thế?” nhưng rất biết cách giả vờ.

“Mới về không lâu ạ”

“Muốn cho mẹ một bất ngờ”

Kỹ năng giả vờ của mẹ quá đỉnh, con trai cũng không kém, tiếp theo có phải là đến lượt cô lên sàn không? Cử động các cơ mặt, vừa mới định mở miệng—-

Túi xách trong tay cô bị lấy mất.

Trong nháy mắt, túi đã ở trong tay của Tống Du Liệt, tay kia thì vươn ra trước mặt cô, câu “Lại gặp nhau rồi” phơi phới như tắm mình trong gió xuân.

Người đàn ông này không thể cho cô cơ hội nào để diễn à? Hơn nữa, cái gì mà lại gặp nhau rồi chứ?

“Không lâu trước đây, bọn con gặp nhau ở buổi tiệc sinh nhật của ông ngoại”. Mắt thì nhìn cô, nhưng lời nói thì nói cho mẹ mình nghe.

“Ông ngoại của con cũng nhắc với mẹ rồi”. Giọng điệu, biểu cảm của Hạ Yên cũng đều đều như nhau

Cô bây giờ tiếp tục làm quần chúng

Tay trái Tống Du Liệt cầm túi xách của cô, tay phải lại khoác vai Hạ Yên, ba người cùng bước vào thang máy.

Qua Việt Tú và Tống Du Liệt một trái một phải đứng bên cạnh Hạ Yên, cửa thang máy đóng lại, ba khuôn mặt phản chiếu trêи cánh cửa thang máy có khắc hình hoa cúc.

Ba khuôn mặt phản chiếu trêи cửa thang máy có thể xem là mỗi người đều mang một tâm tư riêng không? Nghĩ kỹ thì trong ba người, người vô tội nhất là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô thật đáng thương, mẹ và chị họ bắt tay nhau giấu anh.

Phòng của Hạ Yên ở tầng hai, phòng của cô ở tầng ba, còn phòng của Tống Du Liệt ở giữa tầng hai.

Đến tầng hai rồi.

“A Liệt”. Bà ta nhẹ nhàng thắm thiết nhìn đứa con trai một tay mình nuôi lớn, “Con đưa A….Việt về phòng đi”

“Vâng thưa mẹ”

Cửa thang máy đóng lại, anh và cô vẫn giữ tư thế đứng như trước, đôi mắt lại giằng co qua cửa thang máy

Ra khỏi thang máy, vai kề vai, bước chân hai người vững vàng.

Mở cửa phòng cô ra.

Qua Việt Tú thật không chờ nổi muốn xem phòng của mình, nhưng tay bị kéo lại

Đóng cửa phòng lại, tay Tống Du Liệt kéo một cái, lưng cô liền biến thành dựa vào cánh cửa, cậy ưu thế về vóc dáng mà chặn đường đi của cô.

Hai người mặt đối mặt.

Cô nhíu mày, anh cũng nhíu mày theo cô.

Đồ xấu xa, nhíu mày cũng còn đẹp hơn cô.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Chân đá anh một cái, nhưng lại bị anh dễ dàng tránh được, cô lại dùng chân khác đá, nhưng vẫn bị anh né được mà không tốn sức xíu nào, đây là không muốn bị cô đá à? Cô không đá được anh, vậy chuyển thành đạp đi.

Đạp vẫn không được anh, nhưng lại biến thành cô nhào vào trong ngực anh, hai chân bị động vắt quanh eo anh, cô bị anh ép lên cánh cửa, đôi tay lại dừng ở eo cô, thấp giọng nói “Chị họ của tôi ơi, eo em nhỏ đến nỗi một cánh tay có thể ôm trọn”.

Chị họ của tôi ơi? Đây là khiêu khích gì thế? Hơn nữa, thật sự cho rằng anh ăn chắc cô rồi, trước đây anh không cho phép cô nhắc đến cái danh xưng này mà

Dùng khẩu hình nói mấy câu bất nhã với Tống Du Liệt

“Con mèo hoang nhà ai vậy ta?”

Cái ʍôиɠ bị tét một cái

Nói ai là mèo hoang, nói ai đấy? Cô phùng mang trợn mắt, anh cũng không cam lòng yếu thế.

Cô hung dữ trừng mắt với anh.

Anh cũng trừng lại =)))))

Nhíu mày cũng đẹp, trừng mắt cũng đẹp, Qua Việt Tú sắp xong đời rồi, thật sự là sắp xong đời rồi….không được, không thể chịu thua được, cô cúi đầu, gắt gao cắn môi, nhưng người chịu thiệt cũng là cô.

Tiếng gõ cửa vang lên

Tống Du Liệt mở cửa phòng, cô trốn sau cửa sửa sang lại quần áo bị anh làm loạn.

Là người hầu đến đưa hành lý.

Tống Du Liệt đi rồi, nhẹ hôn khóe miệng cô nói, Qua Việt Tú rất vui vì em đã quay về.

“Qua Việt Tú, ngủ ngon”

Căn phòng so với lúc cô rời đi không khác nhau lắm, vẫn là phong cách văn hóa Phục Hưng, rèm cửa ren, đàn dương cầm thời Trung cổ, Ukulele, một đống gấu bông, trần nhà theo trường phái ấn tượng, giấy dán tường cũ

Cô đứng trước gương

Hình như, hôm qua cô vẫn đứng trước gương, trong gương là hình ảnh của Qua Việt Tú 19 tuổi.

Một đêm trôi qua.

Qua Việt Tú trong gương biến thành 26 tuổi

Qua Việt Tú 19 tuổi có một gương mặt tái nhợt, Qua Việt Tú 26 tuổi cũng có một gương mặt tái nhợt

Kéo rèm cửa ra, Qua Việt Tú vừa nhìn liền thấy hoa cát tường gần bụi hoa hồng.

Hoa cát tường của cô được chăm sóc rất tốt.

Cô vẫy tay với khóm hoa cát tường.

“Mẹ ơi, con về rồi, chúc mẹ ngủ ngon”.

Qua Việt Tú ngủ một giấc đến trưa.

Bữa trưa diễn ra ở Khu thưởng trà ở hoa viên.

Quản gia mới là một người phụ nữ Đức 40 tuổi, người phụ nữ Đức nói với cô, Tống Du Liệt đã rời khỏi nhà lúc 8h30, Hạ Yên đi muộn hơn một chút, Tống Du Liệt đến công ty, Hạ Yên đi dự tiệc.

Trong ba người, cô là người rảnh rỗi nhất.

Người phụ nữ Đức cũng nhắc đến hệ thống người làm trong ngôi nhà này, tổng cộng có 20 người bao gồm đầu bếp, người hầu, tài xế, bảo vệ cổng, so với lúc cô rời đi thì ít hơn một nửa, xem ra dì nhỏ của cô vun vén việc nhà rất tốt

Thứ duy nhất không thay đổi là số lượng tài xế lái xe, lúc trước có ba người, bây giờ vẫn thế, nhưng một trong ba người đó đang tại chức dài hạn, người đó là tài xế của Qua Hồng Huyên.

Qua Hồng Huyên? Ánh mắt chuyển hướng sang căn phòng của Qua Hồng Huyên

Tin rằng không bao lâu nữa Hạ Yên sẽ nói cho cô biết, Qua Hồng Huyên bây giờ đang ở đâu, đang sống hay đã chết, hay đã bị bắt vào tù.

Người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Phi được mệnh danh là “Vua khoáng sản” đã hơn 3 năm không lộ diện trước truyền thông, cho dù phía ban lãnh đạo của SN Energy đã khẳng định chắc nịch là ông Qua hiện tại đang bị bệnh nhẹ, nhưng tin đồn hành lang nhan nhản ngoài phố về Qua Hồng Huyên được chia thành hai loại là: hoặc là đã chết, hoặc là đã ngồi tù.

Buổi chiều ăn không ngồi rồi hôm nay, Qua Việt Tú ngồi xếp bằng trêи thảm, trước mặt là chiếc điện thoại đã lâu cô không ngó đến

Pin điện thoại được sạc đầy

Nên mở nguồn lên không đây? Vấn đề này khiến Qua Việt Tú đắn đo hơn nửa tiếng

Nên mở hay không mở đây?

Tay cô ấn khởi động điện thoại

Cô nghiến răng một cái.

Khi vừa mở điện thoại, hầu như âm báo mail, tin nhắn thoại, tin nhắn đồng loạt vang lên, ngoại trừ Karona và Khiết Khiết, còn lại là Cố Lan Sinh.

Cố Lan Sinh.

Trán cô sắp nhăn lại luôn rồi.

Căng thẳng mở mail, tin nhắn thoại ra.

Ban đầu là Cố Lan Sinh tự lẩm ba lẩm bẩm, dễ nghe nhất là “Qua Việt Tú, hôm nay là Giáng Sinh, anh làm bánh bao dưa chua cho em nè”. Khó nghe nhất là “Qua Việt Tú, hôm nay anh đã nhìn thấy một con hà mã rất giống em”.

Hà mã, con vật có cái mũi đầy thịt.

Sờ vào mũi mình, mũi cô chỗ nào đầy thịt đâu?

Thôi được, thôi được, cứ theo ý Cố Lan Sinh đi, cô có cái mũi đầy thịt của hà mã.

Sau màn lẩm bẩm của Cố Lan Sinh, là một câu rất ngắn gọn, đơn giản “Qua Việt Tú, gọi điện thoại cho anh”. Câu này được lặp đi lặp lại không dưới 10 lần.

Trong lòng thở dài một hơi, bao nhiêu bánh bao dưa chua của Cố Lan Sinh xem ra đã nuôi lớn một con sói mắt trắng(*) Qua Việt Tú rồi

(*): 白眼狼, sói mắt trắng: ý chỉ phản bội

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Vậy có nên gọi cho Cố Lan Sinh không đây?

Có, tất nhiên là có.

Cô thở dài một cái.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến Qua Việt Tú giật cả mình, nhìn tên người gọi đến, bác sĩ Cố ngay cả cơ hội để cô biểu hiện cũng bóp chết luôn

Là điện thoại của Cố Lan Sinh

Lại thở ra một hơi thật dài

Nhận điện thoại, cô không cho Cố Lan Sinh cơ hội nói chuyện, thành thật kể hết ra “Là tôi, Cố Lan Sinh, Qua Việt Tú không bị bắt cóc, không bị ném vào một bộ lạc của dân bản xứ sinh một đống con, gần đây, Qua Việt Tú không chỉ không gặp chuyện tồi tệ gì, nói theo cách của anh, mỗi ngày trôi qua của Qua Việt Tú rất dễ chịu, thậm chí còn, còn….béo lên 3 pounds”

Đúng hơn là béo lên 3,4 pounds, theo phương pháp bốn bỏ năm lên, 0.4 pounds có thể trực tiếp bỏ đi, có lẽ 3.4 pounds sẽ khiến bác sĩ Cố tức giận. Vì trước đây anh luôn cằn nhằn là muốn vỗ béo cô, nhưng thực tế, số lần Cố Lan Sinh vỗ béo được Qua Việt Tú ít đến đáng thương, chỉ có hai lần, một lần chỉ có 0.5, một lần miễn cưỡng cũng được 1 pounds.

Anh không ở bên, cô lại béo lên 3.4 pounds, điều này có lẽ sẽ khiến bác sĩ Cố chịu đả kϊƈɦ

Nhưng lần đả kϊƈɦ này….không phải là hơi lớn ư?

Đầu bên kia mãi mà chẳng chịu nói gì.

Hoảng loạn, cô nắm chặt điện thoại, rất muốn bản thân xuất hiện bên kia đầu điện thoại.

Thình lình——

“Qua Việt Tú”. Anh bỗng hét lên một tiếng.

Khiến cô trực tiếp nảy lên khỏi tấm thảm

“Cố Lan Sinh, anh làm tôi sợ chết khϊế͙p͙, Cố Lan Sinh, anh làm tôi sợ đến nổi đứng dậy luôn rồi nè”. Cô ớn giọng quát anh.

“Anh làm em sợ đến nổi đứng dậy luôn hả?”

Cô gật đầu.

Anh lại hét một tiếng “Qua Việt Tú”

Lại….dọa cô dọa đến nghiện rồi phải không?

“Cái gì? Cái gì?”. Cô giẫm chân

“Em nói lúc nãy bị dọa rồi hả?”. Cố Lan Sinh hỏi

“Tôi lừa anh làm gì?”

“Qua Việt Tú, có phải em làm chuyện gì khuất tất không?”

“Cái gì?”

“Không làm chuyện khuất tất sao lại bị dọa được?”. Giọng điệu anh không dễ phản bác.

Hình như…..cũng đúng.

Giọng nói của cô rõ ràng, nhẹ nhàng “Không phải là béo lên 3.4 pounds rồi à?”

“3.4?” giọng nói lại bất chợt đề cao “Không phải là 3 pounds ư?”

Hả?

“Bốn….bốn bỏ năm lên”. Ấp úng nói.

Đầu bên kia lại im lặng, không khí trong phòng bỗng nhiên ngột ngạt, Qua Việt Tú mở cửa ban công, dựa vào lan can, chờ đợi.

Một tiếng thở dài thông qua điện thoại truyền đến tai cô: “Qua Việt Tú”

“Ừ”

“Em bây giờ đang ở đâu?”

Cô trả lời: “bây giờ tôi đã về nhà rồi, nhà ở Los Angeles”

“Về nhà rồi?”

Cũng không biết làm sao mà từ câu “Về nhà rồi”, Qua Việt Tú nghe thấy được sự nhẹ nhõm, cô lắc đầu, đây là bởi vì cô có tật giật mình dẫn đến ảo giác thôi.

“Ừ”. Cô trả lời

“Bây giờ trong nhà có những ai?”

“Dì nhỏ của tôi, còn có….còn có em họ nữa”. Ngừng một chút, cô tiếp tục bổ sung. “Lần này tôi cùng cậu ấy bay từ Johannesburg về Los Angeles”

“Cậu ấy?”. Đầu bên kia ngừng một lát “Em họ của em? Tống Du Liệt?”

“Ừ”

“Nói như vậy!”, lại lớn tiếng la hét “Em béo lên 3.4 pounds là do Tống…..em họ của em vỗ béo à?”

Tim khẽ nảy một cái, cô lớn tiếng nói “Cố Lan Sinh, lời này của anh là ý gì?”

“May là em họ của em”, Cố Lan Sinh cười nhạt “Không phải do tên đàn ông nào khác vỗ béo”

Rũ mắt.

Cố Lan Sinh à, là em họ, cũng là tên đàn ông khác.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

“Cố Lan Sinh, bây giờ anh đang ở đâu?”. Cô nói sang chủ đề khác.

Cuộc điện thoại này kéo dài hơn nửa tiếng mới kết thúc

Cố Lan Sinh cùng anh mình đến San Francisco, cùng con trai đang học cấp hai của một người anh khác đón Giáng Sinh, Năm mới ở San Francisco.

Los Angeles cách San Francisco không xa.

Trong điện thoại, Qua Việt Tú đã đồng ý với Cố Lan Sinh không tắt nguồn, cũng đã đồng ý bỏ ra chút thời gian đến thăm anh.

Phải bỏ ra chút thời gian đến thăm Cố Lan Sinh.

Tốt nhất là ngày đó phải nắng đẹp, mặt trời tỏa sáng

Nhìn mặt trời rực rỡ trêи bầu trời, cô sẽ thẳng thắn kể hết chuyện giữa cô và Tống Du Liệt với Cố Lan Sinh.

Nhìn về phía chân trời ngoài ban công.

Bầu trời tại Nam California thanh ngắt, mây trắng từng cụm, thành phố thiên thần này hầu như luôn có một nguồn năng lượng dồi dào sức sống không bao giờ hết.

Có hai cô gái mặc đồng phục người làm đi qua dưới ban công, đề tài cuộc nói chuyện vây quanh bữa sáng hôm nay, đó có lẽ là những cô gái người làm Mexico mới đến không lâu mà quản gia nhắc đến, phụ trách ăn uống và phục vụ trêи bàn ăn.

Hai người nói hưng phấn đến nỗi dừng bước, người thì nói “Lúc anh ấy uống nước tôi rót khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc”. Người kia nói “Anh ấy nói cám ơn với tôi, điều này khiến tôi muốn rớt nước mắt vì kϊƈɦ động luôn ấy chứ”

Tất nhiên Qua Việt Tú biết “anh ấy” mà hai cô gái kia nhắc đến là ai.

Tiếp theo, hai cô gái đều đồng ý một chuyện, lông mi của anh ấy rất dài.

“Những người châu Á mà tôi quen lông mi đều không dài”. Một người nói.

Cô nhanh chân chạy xuống cầu thang, từng bước từng bước tạo thành tiếng rầm rầm, hai người phụ nữ Mexico hình như bị sự xuất hiện bất ngờ của cô dọa sợ, đứng ngây ngốc ở đó.

Rửa bể bơi là việc tốn sức nhất.

Hai cô gái ủ rũ đi về phía bể bơi

Tống Du Liệt hai giờ về nhà, đi cùng anh còn có mấy nhân viên công tác của đài truyền hình, bây giờ Tống Du Liệt đang tiếp nhận phỏng vấn, đây là tin tức Qua Việt Tú biết được từ hai cô gái Mexico.

Trước đây, Qua Hồng Huyên cũng sẽ mời đài truyền hình đến đây ghi hình, vì để thể hiện sở thích cá nhân, ông ấy còn đặc biệt xây một phòng phỏng vấn

Từ đây đến phòng phỏng vấn đi bộ có lẽ mất hơn 5p, hơn nữa cô bây giờ cũng chẳng bận gì.

Trước đây bởi vì nhàm chán nên thỉnh thoảng Qua Việt Tú cũng đến xem phỏng vấn của Qua Hồng Huyên, phòng phỏng vấn có hình tròn, đứng trêи đầu cầu thang cũng có thể vừa xem rõ, nghe rõ nội dung phỏng vấn vừa không bị phát hiện

Giống như thuở niên thiếu, cô rón rén đứng ở đầu cầu thang xem hết phỏng vấn.

⅓ phòng phỏng vấn hướng ra ngoài bầu trời, dùng cỏ xanh lót sàn, ánh sáng tự nhiên kết hợp với màu xanh của cỏ, khiến cho chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng càng sáng ngời, tao nhã

Đối mặt với máy quay, chàng thanh niên khoan thai trả lời

Cô nhìn ngây ngẩn.

Lấy lại tinh thần, Qua Việt Tú mới ý thức được vị trí mà Tống Du Liệt ngồi là vị trí ngày xưa của Qua Hồng Huyên

Cảm giác này giống không lâu trước đây, nghe hai cô gái người làm Mexico nói về, trong lòng cô ngũ vị tạp trần(*), rõ ràng hai cô gái đó đã xem Tống Du Liệt là nam chủ nhân của căn nhà này rồi.

(*)五味陈杂: đắng, cay, ngọt, mặn, chua; ý chỉ trong lòng hỗn loạn, không rõ là cảm giác gì

Không, nam chủ nhân của căn nhà này là Qua Hồng Huyên, lúc người trêи phố suy diễn mối quan hệ của SN Energy và Tống Du Liệt, Qua Việt Tú lại chẳng cảm thấy gì

Nhưng nơi này thuộc về Qua Hồng Huyên, nơi này không chô nào không có dấu ấn của Qua Hồng Huyên: khoa trương, phách lối, xa xỉ, ngạo mạn, điên cuồng

Một vị khách quý bước vào phòng phỏng vấn.

Đó là hiệu trưởng của trường doanh nhân nổi tiếng ở Nam California, ông mang đến mũ tốt nghiệp và bằng tốt nghiệp.

Mang theo ý cười, Tống Du Liệt mặc áo cử nhân, đội mũ cử nhân, sau đó nhận bằng tốt nghiệp loại xuất sắc, đối mặt với ống kính, vị khách quý kia tuyên bố, Tống Du Liệt đã trở thành cử nhân tốt nghiệp xuất sắc của học viện.

Nghĩ lại, Tống Du Liệt chưa hoàn thành xong chương trình học đại học đã tiến hành thủ tục thôi học. Học viện được mệnh danh là khắc nghiệt và quyền lực nhất lúc này đây lại bật đèn xanh cho Tống Du Liệt

Cô cười, mọi thứ hình như không còn thú vị nữa.

19 tuổi, câu “Con và A Liệt là hai ngôi sao trêи bầu trời mênh ʍôиɠ” của ông ngoại vừa hay có thể thỏa mãn suy nghĩ lãng mạn của cái tuổi kia, bây giờ cô đã 26 tuổi, có bao nhiêu là kinh nghiệm xã hội, cũng viết mấy bài báo được giới bên ngoài tán thưởng

Có lẽ là 21 tuổi, có lẽ là 22 tuổi, không nhớ rõ là ngày tháng năm nào, có một ngày cô đã hiểu, cái gọi là cô và A Liệt là cặp ngôi sao là ông ngoại dùng để lừa cô.

Cô và Tống Du Liệt là một mối quan hệ ràng buộc, khiến họ bị ràng buộc là mối quan hệ chí thân, cô là một bệnh nhân tâm thần phân liệt, cô chỉ có thể thừa kế tài sản cá nhân của Qua Hồng Huyên, cô không có quyền thừa kế sản nghiệp kinh doanh của SN Energy, vì thế mới có Tống Du Liệt.

Để Tống Du Liệt làm người quyết sách của SN Energy, bất kể là sự phát triển lâu dài của doanh nghiệp, hay là để ổn định thế cục nội bộ đều có tác dụng tốt.

Khi cô và anh còn là những đứa trẻ ngây thơ, bọn họ đã sớm vạch ra quỹ đạo cuộc sống cho hai người.

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ khắc này nhìn thấy Tống Du Liệt ngồi ở vị trí của Qua Hồng Huyên, trong lòng Qua Việt Tú vẫn cảm thấy không thoải mái, hụt hẫng.

Sâu trong nội tâm, cô không thích Tống Du Liệt thay thế toàn diện Qua Hồng Huyên.

Xem ra trong cảm nhận của cô, Qua Hồng Huyên vẫn có một vị trí nhất định, chỉ là người bố của cô rốt cuộc đang ở đâu?

Rời khỏi phòng phỏng vấn, đi lang thang không có mục tiêu, vòng đi vòng lại, Qua Việt Tú đi vào trong phòng Qua Hồng Huyên.

Căn phòng của Qua Hồng Huyên chiếm diện tích 1786 mét vuông, trong phòng có sân golf mini, kết hợp với cửa sổ ngắm cảnh 360 độ khiến cho phòng của Qua Hồng Huyên trong giới xã giao ở Los Angeles nổi danh một thời trêи mạng, cho dù bây giờ, căn phòng này ở Los Angeles vẫn chiếm một vị trí nhỏ trong giới xã giao trêи mạng.

Bây giờ cánh cửa kia bị đóng chặt.

Liệu cô mở cửa phòng ra, là có thể nhìn thấy Qua Hồng Huyên hay không? Qua Việt Tú chợt nghĩ như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN