Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 141: Gả cho anh đi (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 141: Gả cho anh đi (Hạ)


Cánh cửa đóng lại, Cố Lan Sinh đi rồi

Qua Việt Tú ngồi một mình trong bóng tối.

Giống như một thế kỷ đã trôi qua, cánh cửa kia lại được mở ra.

Mở ra, rồi đóng lại.

Bước chân trêи sàn rất nặng nề, cực kỳ nặng nề

Người đó dừng lại trước mặt cô

Cô ngước lên.

Một mùi hương quen thuộc ập đến, tiếng thở dài vang lên

Lại một tiếng thở dài nữa: “Qua Việt Tú, em đúng là một đứa trẻ xui xẻo”

Ai nói không phải đâu

“Qua Việt Tú, em đúng là đứa trẻ xui xẻo nhất mà anh từng gặp, em xui xẻo, Tống Du Liệt cũng xui xẻo, Cố Lan Sinh cũng xui xẻo”

Ba người xui xẻo đều gặp nhau

“Cái đó, anh đọc có hiểu không?”. Cô nhỏ giọng hỏi

“Ừm”.

“Rồi anh định thế nào?”. Giọng cô cực kỳ đáng thương hỏi anh.

“Anh định sẽ bảo em đi ngủ một giấc, không nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc thật ngon”. Cố Lan Sinh nói với cô

“Qua Việt Tú”

“Hửm?”

Trong bóng tối, túi hồ sơ lại quay về tay của cô: “Nó khiến anh rất tức giận, nhưng anh lại không biết nên tức giận với ai”

Đúng thế, Qua Việt Tú cũng rất tức giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô không biết nên trút giận lên ai

Cố Lan Sinh đi rồi

Qua Việt Tú vùi đầu thật sâu vào ổ chăn.

Câu chuyện mà Hạ Yên kể kết thúc vào ngày sinh nhật thứ 18 của cô gái, anh trai của cô gái trêи đường đến bệnh viện thì qua đời, anh trai đi rồi, nhưng cô gái vẫn phải sống tiếp, ngày qua ngày, cho đến khi thần chết đến gõ cửa.

Cô vùi đầu thật sâu vào ổ chăn.

Hạ Yên nói bà ta sợ quan niệm về số mệnh, thật ra Qua Việt Tú cũng rất sợ.

Ngày hôm sau thức dậy, Qua Việt Tú không nhìn thấy Cố Lan Sinh, người làm và bảo mẫu mới vừa sắp xếp lại sân nhỏ trong vườn hoa.

Nghe nói hoa cỏ trong sân nhỏ sau một đêm bị phá hư hết cả, hoa cỏ đổ rạp trêи sân cũng phải trải dài 330m2, nhưng chủ nhà không có ý định báo cảnh sát.

Chủ nhà không có ở nhà, em của chủ nhà cũng không có nhà, nhưng chủ nhân nhỏ thì lại có.

Chủ nhân nhỏ tên là….

“Em là Cố Hàng”. Chủ nhân nhỏ chỉ có thể tự giới thiệu một lần nữa.

Cố Hàng hỏi, xin hỏi bây giờ tâm trạng của quý cô tốt hơn chút nào chưa?(*)

(*) Cố Hàng dùng kính ngữ rất lịch sự, em dùng từ nữ sĩ (女士), một cách gọi lịch sự của phái nam dành cho phái nữ khi cả hai không quen thân.

“Nếu em không gọi chị là quý cô mà gọi là chị thì tâm trạng chị có lẽ sẽ tốt hơn đấy”. Cô bất đắc dĩ nói.

Bây giờ tâm trạng của Qua Việt Tú có tốt không? Cô cũng không biết nữa.

Vừa thức dậy lại không tìm thấy Cố Lan Sinh khiến cô hơi quạu

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

“Bố và chú của em đi câu cá rồi, bọn họ rất hay làm chuyện này”. Cô Hàng nói cho cô về hành trình của Cố Lan Sinh.

Cô hỏi khi nào quay lại.

“Em đoán, đến tối sẽ về”

Cô hỏi, trước khi Cố Lan Sinh đi có nói gì không

“Chú nói, trước khi chú về, chị không được đi”

Về chuyện hoa cỏ trong sân bị phá

“Bia trong tủ lạnh hết rồi, bố em không uống bia, em đoán đó là do chú uống say rồi làm” bạn nhỏ Cố Hàng nói lên suy nghĩ của mình.

Mặt trời di chuyển về phía tây, bóng đêm bao phủ, anh em nhà họ Cố vẫn chưa về.

“Em đoán ngày mai họ sẽ về”

Hôm sau, màn đêm đã buông xuống rồi vẫn không thấy bóng dáng của hai người đâu

“Trước khi chú em chưa về, chị không được đi”. Cố Hàng lại nhấn mạnh lần nữa.

Hôm nay là ngày thứ 4 Qua Việt Tú ở nhà của anh trai Cố Lan Sinh.

Ngày thứ 4 này, Qua Việt Tú không bước ra khỏi cửa nửa bước, ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh, trừ những chuyện đó còn lại cô chẳng làm gì cả, thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì cô cũng không biết, cô chỉ biết, mặt trời nhô lên, rồi lại xuống núi, trời tối rồi sẽ sáng.

Qua Việt Tú còn biết, 10h sáng hôm nay đã đến hạn mà Cố Lan Sinh không hề gọi cho cô một cuộc điện thoại.

Đồng hồ điểm 10h, tiếng gõ cửa vang lên, thời gian này không phải thời gian ăn cơm.

Người ngoài cửa gõ cửa làm gì.

Cô không thèm để ý.

Mấy hôm nay cô đều ăn uống sinh hoạt trong đây, không thể vô lễ như thế được.

Cô mở cửa ra. Bên ngoài là Cố Hàng.

Bạn nhỏ Cố Hàng nói với cô, ngày mai là ngày cuối cùng của năm, em ấy muốn đi mua quà, mà bảo mẫu không có ở đây.

Ý tứ rất rõ ràng, em ấy muốn cô đi cùng em ấy.

Thật đau đầu.

Nhìn trời nắng chói chang ngoài cửa, Qua Việt Tú hỏi Cố Hàng cô muốn có kính râm.

Tìm một vòng mà cũng không tìm được kính râm, chỉ tìm được một chiếc áo khoác dã ngoại có kính râm đi kèm.

Thôi được

Mặc áo khoác vào.

Bạn nhỏ Cố Hàng vui rạo rực nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên em ấy đi mua sắm với một cô gái xinh đẹp

Qua Việt Tú cho rằng, đi mua sắm chỉ là đi xuống cầu thang, đi qua một hai con đường quốc lộ đến cái trung tâm thương mại nhỏ đối diện thôi, ai ngờ Cố Hàng trực tiếp dắt cô đến New Chinatown, Sunset District là một nơi sinh sống lý tưởng của rất nhiều Hoa kiều về hưu, New Chinatown bây giờ đã thương mại hóa, là nơi sinh sống của rất nhiều người Hoa kiều trẻ tuổi.

Qua Việt Tú và Hạ Tri Chương đã đến đây hai lần

Đúng vậy, Hạ Tri Chương, ít nhất bây giờ Qua Việt Tú vẫn chưa thể chấp nhận Hạ Tri Chương đã hợp tác với Hạ Yên lừa cô.

Đó là một lời nói dối trắng trợn, là một lời nói dối dưới danh nghĩa lợi ích

Trong lời nói dối trắng trợn ấy, cô và Tống Du Liệt là hai đứa trẻ đáng thương.

Khóe mắt ươn ướt, may mắn là cái kính râm đính trêи vành nón vẫn còn hữu dụng, không ai có thể nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô lúc này.

New Chinatown là một trong những nơi tập trung nhiều người Hoa nhất ở San Francisco, cô lướt mắt khắp xung quanh, biển quảng cáo Trung Quốc, tên cửa hàng bằng tiếng Trung Quốc khiến người ta tưởng mình đang ở trong một khu chợ cũ nào đó ở Quảng Đông, Trung Quốc, người Hoa ở nước ngoài hoài cổ, tấm biển hiệu mà ông tổ để lại đã lưu truyền đến mấy đời rồi.

Vòng đi vòng lại, mơ mơ hồ hồ, bọn họ đã đứng ở giữa quảng trường cỡ vừa.

Quảng trường có rất nhiều cửa hàng bán hoa và siêu thị của người Hoa, Năm mới sắp đến rồi, quảng trường giăng đèn kết hoa. Bây giờ là giữa trưa nên không nhiều người ở đây lắm, nhưng ít nhất cũng có một ngàn người.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Ở quảng trường có rất nhiều quảng cáo đang phát; gần cô có mấy người du khách đang bận kiếm chỗ ăn trưa; một nhà vừa mới ra khỏi siêu thị, tay xách nách mang, miệng líu lo thật khó để người khác không chú ý; hai cô gái mắt đen tóc đen ôm bó hoa đi ra từ một cửa hàng bán hoa gần đây; vài người đứng dưới tháp đồng hồ giữa quảng trường nói chuyện, kim đồng hồ của tháp đồng hồ đang dần tiến về số 12.

Cố Hàng vẫn đang được cô nắm tay kéo đi đã giãy ra khỏi tay cô.

Cô quay lại nhìn thì thấy Cố Hàng đang lùi về sau.

Cô nhíu mày.

Cố Hàng cười với cô, cười lên giống Cố Lan Sinh mấy phần.

Qua Việt Tú chưa kịp hỏi Cố Hàng muốn làm gì thế, tiếng đồng hồ điểm 12h vang lên.

Đing, đing, đing.

Vừa trầm vừa nặng.

Tiếng đồng hồ dừng lại, bước chân Qua Việt Tú lảo đảo.

Bước chân lảo đảo lùi lại, sau đó cô đụng vào một người, đây là một người rất béo, tên béo đó không nhúc nhích.

Không chỉ tên béo không nhúc nhích mà cả quảng trường cũng không ai động đậy: mấy du khách đi về hướng quán cơm; một nhà đi ra từ siêu thị; hai cô gái ôm bó hoa đi về phía trước; những người nói chuyện dưới tháp đồng hồ; thậm chí Cố Hàng đều giống như bị ướp lạnh, đông cứng lại.

Đồng hồ dừng lại ở 12h, quảng cáo trêи đường hình như cũng dừng lại.

Nhìn thế nào cũng thấy toàn bộ quảng trường giống như bị nhấn nút tạm dừng.

Thật sự rất giống bị nhấn nút tạm dừng, nếu để ý kỹ còn có thể nhìn thấy ý cười chưa kịp thu hồi bên môi Cố Hàng.

Thứ duy nhất đang cử động có lẽ là đèn lồng treo trước cửa siêu thị của người Hoa.

Không, cô vẫn còn có thể cử động, tay của cô, mắt, chân có thể cử động.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Có phải tinh thần của cô lại có vấn đề không? Có phải mọi thứ trước mắt là bởi vì cô quá đau khổ mà sinh ra ảo giác?

Hay là thế giới này có vấn đề?

Trái đất tự nhiên ngừng chuyển động? Người ngoài hành tinh dùng sức mạnh bí ẩn để hủy diệt loài người? Hay là Tề thiên đại thánh cùng Cân đẩu vân đến San Francisco vào năm 2016, thổi một cái thần chú tiên: Dừng!

Đứng ngây ngốc ở đó, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Sau đó…..

Có tiếng bước chân.

Thuận theo tiếng bước chân, Qua Việt Tú nhìn thấy một bóng người.

Bóng người đó cũng không biết từ đâu xuất hiện, chân rảo bước trêи quảng trường đi về phía cô.

Khi nhìn rõ bóng người đó là ai, Qua Việt Tú mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Là Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh ăn mặc giống như sắp đi thăm Nhà Trắng, lễ phục thuần trắng, đi kèm với một cái nơ cùng màu.

Tất nhiên là đẹp trai rồi, là dáng vẻ đẹp trai nhất của Cố Lan Sinh mà Qua Việt Tú thấy

Nhưng đây không phải lúc để thảo luận về vẻ đẹp của Cố Lan Sinh, cô phải chứng thực với Cố Lan Sinh, có phải tinh thần của cô có vấn đề không? Những người không nhúc nhích kia có phải đến từ ảo giác của cô không? Trạng thái tinh thần của cô mấy ngày nay cực kỳ tệ.

Sợ mất mặt nên cô lại nhìn xung quanh.

Cũng giống như những gì cô nhìn thấy lúc trước, đều không nhúc nhích.

Ngón tay chỉ những người kia, mở miệng muốn nói chuyện nhưng không hiểu sao một câu cũng không nói được.

Có phải cô cũng có vấn đề rồi không?

Đứng ngây ngốc ở đó, cách một lớp kính râm nhìn xung quanh.

Cho đến khi Cố Lan Sinh đến trước mặt cô, dừng lại trước mặt cô.

Tiếng “Qua Việt Tú” kia giống như một câu thần chú giải phong ấn.

Cô thở ra một hơi, mở miệng nói: “Cố….”

Cố Lan Sinh không cho cô cơ hội nói hết những gì định nói

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

“Qua Việt Tú, khi con người đứng trước những lựa chọn, hoặc là đi về hướng bên trái hoặc là đi hướng bên phải, anh dùng một ngày để nghĩ về vấn đề này, nên đi về hướng bên trái hay bên phải đây?”

Anh khẽ chạm nhẹ má cô: “Đi về bên trái chính là quên Qua Việt Tú đi, tìm một người viết hết cảm xúc lên mặt, bình yên mà sống hết quãng đời còn lại; đi hướng bên phải là kéo tay Qua Việt Tú, kéo tay Qua Việt Tú đồng nghĩa với việc cuộc sống sau này sẽ rất nhiều điều không lường trước được và rất nhiều mạo hiểm, cuộc mạo hiểm đó giống như rơi xuống hồ nước không thấy đáy vậy, em không biết khi nào có thể đường đường chính chính tiến vào trái tim cô ấy, có khả năng cho đến ngày anh chết đi cũng chưa làm được, trở thành người cô ấy yêu thương nhất. Hơn nữa……Cố Lan Sinh thật sự có khả năng bao dung cho quá khứ của Qua Việt Tú không?”

“Qua Việt Tú, anh không phải thánh, anh cũng bài xích những thứ khiến anh cảm thấy không thoải mái, ví dụ như em và hắn”

Cô gật đầu, rũ mắt xuống

Từ đỉnh đầu truyền đến câu “Con mẹ nó” đầy bất nhã.

“Con mẹ nó, chỉ nửa bước chân nữa là đi về bên trái rồi”. Cố Lan Sinh chửi một câu, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ “Nhưng phút cuối cùng thì quay đầu xe lại”

Lúc này cô không dám ngẩng đầu lên.

“Qua Việt Tú”

“Ừm”

“Còn có chuyện em chưa biết”

Cô im lặng, chờ anh kể

“Em không biết, buổi chiều 18/01/2012, Murmansk, trêи chiếc tàu điện chỉ đi về phía Nam, ở một đất nước xa lạ, một chàng trai trẻ Trung Quốc gặp một cô gái kẻ mắt màu xanh, từ Murmansk đến Helsinki, suốt một mùa đông, đôi mắt kẻ màu xanh lam kia liên tục xuất hiện trong giấc mơ của chàng trai trẻ Trung Quốc, tốt đẹp đến nỗi khiến trong lòng sinh ra cảm kϊƈɦ, sự tốt đẹp đó như đến từ trời cao. Hóa ra người đó cùng ở trêи mảnh đất này như tôi, ngửa đầu nhìn trời cao, có một người như thế tồn tại dưới bầu trời này lại đang đứng trước mắt tôi” .

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt lại bị gọng kính chặn lại.

“Bây giờ, có cần anh nói cho em biết, người con gái kẻ mắt màu xanh lam ở Murmansk kia là ai không?”

Cô lắc đầu.

“Anh còn nhìn thấy hắn mua áo ngực cho em, nên khi em kể với anh chuyện đó, anh cũng không lấy làm lạ”

Mắt nhìn tay.

“Cố Lan Sinh muốn quên Qua Việt Tú thì phải ngược dòng về lần đầu tiên gặp cô ấy, váy cưới trắng chấm đất, rất mềm mại, nước mắt rơi từ hốc mắt kẻ màu xanh lam kia khiến người khác lo lắng, thế là cùng cô ấy ngắm cảnh đêm lúc 4h chiều”.

“Nghĩ thế nào cũng thấy không nỡ quên, hơn nữa, thật sự quên nổi sao?”

Hơi thở dài lướt qua đỉnh đầu cô

“Không nỡ quên, không quên nổi nên chỉ có thể đi hướng bên phải thôi, đi bên phải chính là đồng ý lời cầu hôn của Qua Việt Tú”

Anh lại thở dài một cái

“Haizz cô gái ngốc, em đã cầu hôn 4 người đàn ông rồi, chắc vẫn chưa bao giờ được đàn ông cầu hôn nhỉ? Cô gái xinh đẹp như em mà chưa được người đàn ông nào cầu hôn, thế giới này kỳ cục thật nhỉ?”

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Lần này, gọng kính mát cũng không thể nào ngăn nổi nước mắt từ bốn phía tràn ra.

Trong lúc cô đang lo lắng không biết phải xử lý nước mắt thế nào thì kính mát bị lấy ra.

Trong nháy mắt, một khuôn mặt đầy nước mắt hiện ra trước mặt Cố Lan Sinh.

“Những giọt nước mắt này là vì anh phải không?”

Anh lau sạch những giọt nước mắt trêи mặt cô.

Giống như sắp nhận huân chương từ tổng thống, Cố Lan Sinh chỉnh sửa lại dáng vẻ một chút.

Chỉnh sửa xong, anh đứng thẳng người, búng ngón tay về phía bầu trời

Trong nháy mắt, quảng cáo lại tiếp tục chạy

Cây cầu Cổng Vàng (The Golden Gate Bridge) xuất hiện trêи màn hình quảng cáo, bảy mô hình máy bay bay song song qua cây cầu Cổng Vàng, trong nháy mắt, bảy làn khói nhiều màu từ từ bao phủ cây cầu Cổng Vàng, giống như cầu vồng bắc qua cây cầu vậy.

Đèn lồng bỗng nhiên lắc lư dữ dội.

Trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm, nghe mà tưởng đến từ màn hình quảng cáo.

Thật ra là không phải.

Tiếng ầm ầm đến từ trêи bầu trời của quảng trường.

Lại chuyện gì nữa vậy?

Cô ngước lên.

Một chiếc máy bay mô hình giống như từ màn hình bay qua đỉnh đầu Qua Việt Tú, đuôi máy bay phun ra những vật thể có màu sắc thật rực rỡ, những vật thể đó rất nhanh đã tan biến, giống như cầu vồng vắt ngang qua bầu trời vậy.

Cầu vồng càng ngày càng lớn, giống như muốn che trời lấp đất.

Máy bay bay quanh quảng trường diễu hành, bỗng nhiên có bảy biểu ngữ được thả xuống từ máy bay, lay động trong gió. Trêи mỗi biểu ngữ đều viết, viết…..

Qua Việt Tú, gả cho anh.

Không sai, cô không nhìn nhầm, mỗi biểu ngữ đều viết bằng tiếng Trung: Qua Việt Tú, gả cho anh.

“Nhìn rõ chữ viết trêи biểu ngữ chưa?”

Cô gật đầu.

“Qua Việt Tú”

“Hmm?”

“Trêи thế giới này, đàn ông dùng cách như thế để cầu hôn phụ nữ đấy”

Sau khi bay một vòng, máy bay rời khỏi quảng trường.

Xung quanh khôi phục sự yên tĩnh, những người đó vẫn không nhúc nhích, không, ít nhất, bạn nhỏ Cố Hàng đã len lén cử động rồi, lúc trước là đứng thẳng, bây giờ hơi nghiêng một chút.

Chỉ những người ở quảng trường, anh hỏi cô, Qua Việt Tú em có muốn biết những người đó làm sao không, đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Cô gật đầu.

“Qua Việt Tú, em không biết à, bây giờ trêи báo đầy ra đấy, cả San Francisco đều bị người ngoài hành tinh khống chế rồi, hình dung thế nào nhỉ? Xem bộ chưa?

Cô lắc đầu

“Chuyện xảy ra trong phim cũng giống như cuộc sống ngoài đời vậy, nhưng đoạn cuối của bộ đó là cả thành phố mà chỉ còn lại một người đàn ông và một con chó, lần này, xem như những người đó còn có tình người để cả thành phố này còn một nam một nữ, phương pháp giải cứu thành phố này chính là người đàn ông và người phụ nữ đó kết hôn”

“Bây giờ giải cứu San Francisco đều phải dựa vào anh và em rồi”

Cố Lan Sinh nói: “Trêи thế giới này, đàn ông cũng có thể cầu hôn như thế với phụ nữ”

Qua Việt Tú mân khóe môi.

Giây tiếp theo.

Giống như ảo thuật, Cố Lan Sinh biến ra một bó hoa và một chiếc nhẫn.

Hoa và nhẫn được đưa đến trước mặt cô.

“Trêи thế giới này, đàn ông vẫn có thể cầu hôn như thế với phụ nữ”

Cô ngây ngẩn nhìn hoa và nhẫn

“Liệu Cố Lan Sinh có vinh hạnh được trở thành người chồng thứ 5 của Qua Việt Tú hay không?”

Hả?

Cô chậm rãi ngước đầu lên

“Qua Việt Tú, bây giờ cả San Francisco đang đợi chúng ta giải cứu đó, em còn chờ gì nữa vậy?”. Cố Lan Sinh dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói với cô.

Cả San Francisco đang đợi bọn họ giải cứu ư? Nhìn tới nhìn lui, bạn nhỏ Cố Hàng là người cần được giải cứu nhất.

Cô nhìn Cố Lan Sinh

Cô muốn nhớ kỹ dáng vẻ này của bác sĩ Cố

Cô cụp mắt, chậm rãi vươn tay nhận lấy hoa và nhẫn trong tay Cố Lan Sinh.

Theo động tác này của cô, cả quảng trường như được giải phong ấn.

Tiếng vỗ tay nhiệt tình vang lên, cứ vang mãi, vang mãi.

Nhìn chiếc nhẫn trêи ngón tay và bó hoa, hóa ra đàn ông trêи thế giới này cầu hôn như thế với phụ nữ, vậy bây giờ có được xem là cô đã đồng ý với lời cầu hôn của Cố Lan Sinh chưa?

Tiếp theo còn có một ải cực lớn nữa.

Đã đến lúc thật sự kiểm tra bác sĩ Cố rồi, cô còn có một người giám hộ cực kỳ khó nhằn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN