Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 147: Những bông hoa trên tầng áp mái (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 147: Những bông hoa trên tầng áp mái (Thượng)


Chân Cố Lan Sinh vừa chạm vào sàn, liền có một vật lạnh như băng chĩa vào sau lưng anh, ngay sau đó là một giọng nói của người đàn ông xa lạ: “Thưa anh, mời đi theo người mặc áo khoác sọc phía trước, không được quay đầu”

Tình huống này, giống như đã từng trải qua.

Lần trước là dùng ống hút nhựa, lần này chắc không phải ống hút nhựa đâu ha.

Người đàn ông mặc áo khoác sọc đi phía trước không quay đầu lại, dưới áp lực của cái thứ đồ chơi đang chọc vào sau lưng anh, Cố Lan Sinh chỉ có thể rảo bước đi theo.

Rẽ trái rẽ phải, bọn họ đến một khu vực không có người. Từ khu vực này có thể thấy toàn bộ mọi thứ ở nhà xe.

Cách khoảng 5m, có một bóng người đứng trêи con đường nằm ngang hình trục lăn.

Hai người một trước một sau lui ra, ừm, lần này Tống Du Liệt còn tính là có thành ý, dùng súng thật.

Anh kéo kéo áo khoác, đi về phía bóng người kia.

Bây giờ vẫn còn thời gian, vừa đúng lúc anh cũng có chuyện muốn hỏi Tống Du Liệt, nhưng người con gái Qua Việt Tú phải chịu đói hơn mười phút rồi.

Hơn mười phút có lẽ sẽ đủ.

Tống Du Liệt đứng trêи con đường nằm ngang hình trục lăn, mắt nhìn về phía phòng chờ cho khách, trong tay đang cầm ống nhòm. Đối với sự xuất hiện của anh thì coi như không thấy.

Đúng là thằng nhóc thiếu lễ phép, tốt xấu gì bây giờ anh cũng là anh rể họ của nó.

Cố Lan Sinh cảm thấy anh cần thiết phải nhắc nhở tên nhóc thiếu lễ phép này.

Anh chưa kịp mở miệng thì Tống Du Liệt đã mở miệng trước.

Nó nói: “Rất đáng yêu, đúng không?”

Rất đáng yêu, đúng không? Lúc này, Cố Lan Sinh mới biết người trong ống nhòm của Tống Du Liệt là ai. Có điều, người phụ nữ đáng yêu mà nó nói là vợ chưa cưới của anh.

“Có đáng yêu cũng chỉ có thể là chị họ cậu thôi”. Cố Lan Sinh nhắc nhở

“Là Qua Việt Tú cũng được, là chị họ cũng tốt, đều là Qua Việt Tú, ngược lại anh…..”. Ống nhòm lại tiếp tục hướng về phía phòng chờ cho khách. “Nhưng anh chỉ có thể là Cố Lan Sinh, chỉ có thể là bạn tốt Cố Lan Sinh của Qua Việt Tú thôi”

“bạn tốt Cố Lan Sinh của Qua Việt Tú so với em họ Tống Du Liệt của Qua Việt Tú tốt hơn nhiều lắm”. Cố Lan Sinh nói lên sự thật.

“Ừm” Cậu ta lại ra vẻ không quan tâm, tiếp tục điều chỉnh ống nhòm, giọng điệu bất lực.

“Cô ấy nhất định là đói xỉu rồi, Cố Lan Sinh, tôi hơi lo lắng cô ấy sẽ giật chiếc bánh hamburger của đứa trẻ kia mất. Chuyện như vậy cô ấy đã từng làm rồi, nhưng, Qua Việt Tú sao có thể ăn đồ thừa của đứa trẻ khác, cô ấy đói bụng rồi, người khác lại ăn gì thơm thế, làm sao có thể như thế được”.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Thật sự mà nói, hành động của Tống Du Liệt khiến Cố Lan Sinh rất bực bội, người mà cậu ta đang nhìn qua ống nhòm là vợ tương lai của anh, nhưng trước mắt, muốn biến Qua Việt Tú từ vợ chưa cưới thành vợ trêи danh nghĩa của Cố Lan Sinh, còn phải cần đến Tống Du Liệt.

Tống Du Liệt không phải đã ký tên trêи giấy đăng ký kết hôn rồi ư?

Mẹ nó!

Nói đến đây, Cố Lan Sinh có một loại xúc động muốn nắm lấy cổ áo, lớn tiếng chất vấn Tống Du Liệt, cậu rốt cuộc chơi trò quỷ gì vậy?

Khiến Cố Lan Sinh nghĩ mãi không ra là: chữ ký của Tống Du Liệt trêи giấy đăng ký kết hôn tại sao lại biến mất trong một khoảng thời gian ngắn như thế? Lẽ nào là cái chữ ký đó tự mọc cánh bay đi?

Trong phòng bắn súng, Tống Du Liệt rõ ràng đã ký tên rồi, trước mặt bao nhiêu người, bút máy màu đen, thật hơn vàng nữa.

Cuối cùng, mấy tiếng sau, chữ ký của Tống Du Liệt không cánh mà bay, chỗ người giám hộ lại biến thành trống không, tất nhiên anh không thể đưa hồ sơ thế này cho cục dân chính được, chỉ có thể dùng lý do “Kết hôn không phải nấu cơm” để dỗ Qua Việt Tú

Trước mắt, Cố Lan Sinh không xác định được đã xảy ra chuyện gì, anh nghi ngờ Tống Du Liệt đổi giấy chứng nhận kết hôn, nhưng lại không chắc lắm.

“Tôi không đổi hồ sơ”. Giống như nghe được suy nghĩ của anh, Tống Du Liệt nói như thế.

Rồi sao nữa?

Anh ôm cánh tay

Tống Du Liệt bỏ ống nhòm xuống, đến trước mặt anh.

Nói: “Khiến chữ ký trêи tờ giấy biến mất chỉ tốn 4.5$ thôi, nếu anh Cố đây hứng thú, có thể đến mấy cửa hàng tiện lợi gần trường cấp hai ở Los Angeles dạo vài vòng, rất nhiều cửa hàng tiện lợi đều bán một loại bút máy ma thuật, giá chỉ từ 4 – 4.5$. Đừng bị cái trò mèo này dọa nhé, chỉ là nước thêm vào một ít chất hóa học để biến thành một thủ thuật che mắt mà thôi, khi mực khô, chữ sẽ biến thành bột và tróc ra khỏi giấy” =))))))))))))))

Cố Lan Sinh thở dài một hơi, muốn chửi thề

Thật sự….trẻ con.

“Anh Cố không thể phủ nhận là, có lúc những thứ anh nghĩ là rất trẻ con nhưng lại mang lại hiệu quả bất ngờ, ví dụ như chiếc ống hút nhựa kia”.

Chị họ khó chiều, em họ càng khó chơi

Tiếp theo, câu “Cám ơn” đầy thành ý của Tống Du Liệt khiến Cố Lan Sinh đề cao cảnh giác.

Tống Du Liệt nói cám ơn với anh? Chắc chắn lại là âm mưu gì đó rồi đây

“Anh Cố, cám ơn anh”. Giọng của cậu rất thành ý, biểu cảm trêи gương mặt cũng rất thành ý

Anh không nhúc nhích.

Ánh mắt của Tống Du Liệt lại hướng về phía phòng chờ của khách.

Cậu nhỏ giọng nói “Từ 10 tuổi đến 20 tuổi, Qua Việt Tú lớn lên ở một không gian riêng nào đó, trước 20 tuổi, làm sao cô ấy có thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó mình sẽ có một người bạn, không phải là cô ấy không nghĩ đến, mà là cô ấy không dám nghĩ, rất may mắn, cuộc đời của cô ấy xuất hiện một Cố Lan Sinh, từ đó về sau, Qua Việt Tú cũng có bạn rồi”.

“Cố Lan Sinh”. Cậu ngừng lại một chút “Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận, cầu hôn rất đỉnh, nó thỏa mãn hết thảy những tưởng tượng về lãng mạn của Qua Việt Tú. Thế giới ngoài kia, đàn ông cầu hôn với phụ nữ như thế”.

“Thế nên, Cố Lan Sinh, cám ơn anh”.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Tống Du Liệt đi rồi, nói nó phải đi ngăn Qua Việt Tú làm những chuyện mất mặt. Suy cho cùng, 16 tuổi còn cướp hamburger từ tay một đứa trẻ thì vẫn miễn cưỡng chấp nhận được nhưng 26 tuổi rồi mà còn cướp hamburger của trẻ con thì sẽ bị chửi chết”.

“Đặc biệt là, khuôn mặt đó còn xinh đẹp nữa chứ”. Tống Du Liệt nói

Cố Lan Sinh cũng muốn đi, nhưng không thể đi, Cố Lan Sinh còn muốn chửi mắng ầm ĩ, nhưng miệng của anh đã bị dán băng dính.

Miệng bị dán băng dính, hai tay bị hai người đàn ông cường tráng khống chế, nhìn về hướng ngược lại của Qua Việt Tú, tên mặc áo khoác sọc bảo anh đừng lo, bọn họ bảo đảm anh có thể xuất hiện đúng giờ ở buổi lễ xuất ngũ, nhưng trước đó, anh phải tạm thời biến mất.

Đứa trẻ đó đang ăn hamburger, trùng hợp là cách nó ăn hamburger đúng kiểu Qua Việt Tú thích, không phải cắn một cái gồm bánh, thịt xông khói, rau mà là ăn phần bánh trước, để lộ phần thịt xông khói và rau dưa ra, ăn riêng thịt xông khói và rau rất ngon, cắn một miếng ngập mồm.

Đứa trẻ ăn xong phần bánh hamburger, tiếp theo là thịt xông khói và rau, miếng thịt thật dày, còn nướng thành màu vàng hoàng kim Qua Việt Tú thích, rau thật tươi, nhất định là rất ngon.

Lý do khiến Qua Việt Tú cảm thấy hamburger của đứa trẻ đó rất ngon có một phần là do sáng nay cô chưa ăn sáng.

Thú thật, bây giờ Qua Việt Tú đói bụng xỉu

Thú thật, hamburger trêи tay đứa bé thật đáng yêu, còn đứa bé chẳng đáng iu chút nào

Đứa bé không đáng yêu ở chỗ——-

Tại sao nó không ăn hết một lần đi.

Đứa trẻ đó không chỉ không một lần ăn hết, còn nhìn chằm chằm chiếc hamburger

Miếng thịt xông khói nướng thành màu vàng hoàng kim chắc chắn rất ngon.

Tất nhiên, cô không nghĩ sẽ giật chiếc bánh của nó, chuyện như thế cô chắc chắn sẽ không làm

Nhưng lúc này, nếu có một người đi ngang qua đứa bé, không cẩn thận làm rơi chiếc bánh của nó, vậy thì nó sẽ không ăn được nữa.

Đứa nhóc đó không thể vì một người mắc chứng điều tiết phẫn nộ mà suy nghĩ một chút được sao?

Qua Việt Tú đột nhiên đứng dậy.

Đột nhiên đứng dậy, lại cương quyết ngồi xuống

Cố Lan Sinh đi mua đồ ăn sáng cho cô có lẽ sắp quay lại rồi.

Không nhìn, không nhìn nữa là được

Lòng thì thúc giục bản thân không nhìn nhưng mắt thì không dời đi chỗ khác được.

Đầu óc lại bắt đầu xoay chuyển.

Đầu óc đang quay mòng mòng đột nhiên nhận được 1 tin tức.

Có người đang gọi tên cô.

Người đó gọi “Qua Việt Tú” như vậy

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Nghĩ kỹ thì mỗi người gọi Qua Việt Tú đều gọi như thế, nhưng…..nhưng có điều không giống, có một người lúc gọi “Qua Việt Tú”, cô luôn cố chấp cho rằng là linh hồn nghe thấy trước, sau đó mới đến tai.

Con tim nghe thấy trước, rất vui vẻ, sau đó truyền đến lỗ tai, sau đó, tiếng “Qua Việt Tú” sẽ trở nên rất dễ chịu.

Dễ chịu, nghe mãi không chán.

8h30 sáng ở phòng chờ cho khách, người đến người đi, tiếng “Qua Việt Tú” len lỏi qua những khe hở, vừa nhẹ vừa nhạt nhòa.

Xem ra là cô đói bụng lắm rồi, đói đến nỗi nghe nhầm luôn.

Thật đúng là, không biết bao nhiêu lần rồi đấy.

Thịt xông khói nướng thành màu vàng hoàng kim bỗng nhiên mất đi sức cuốn hút.

Qua Việt Tú gục đầu xuống.

Đứa trẻ đến từ đảo Greenland đúng là âm hồn không tan.

“Qua Việt Tú”

Đi ra, đi chỗ khác đi, đừng làm phiền tôi nữa

“Qua Việt Tú”

Đừng gọi nữa, phiền chết đi được.

“Qua Việt Tú, cùng nhau đi du lịch đi”

Giọng nói này cách cô rất gần.

Cô bừng tỉnh ngẩng đầu.

Chiếc áo khoác gió màu xanh biển nhạt, mũ trượt tuyết màu đen, vai đeo balo, tay đút vào túi áo khoác, tai nghe rơi trêи hai quai balo. Giống như Hạ Yên nói: A Liệt xinh đẹp của dì đứng đó, giống như một đứa trẻ sắp tham gia vào một chuyến du xuân ngắn, trong chuyến du xuân ngắn ngủi này, còn có cô gái mà nó thầm thương.

Nhìn đi, dì nhỏ của cô lúc đó miêu tả thật sinh động, não cô tự động tưởng tượng ra A Liệt xinh đẹp rồi này.

Thật….là quá đẹp.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Là dáng vẻ mà trong lòng cô thích, từ mũ cho đến giày, từ tư thế đứng cho đến biểu cảm.

Khóe mắt đuôi mày đều mang theo thứ ánh sáng rực rỡ trước nay chưa từng có.

Cô nhìn đến ngẩn ngơ.

Sau đó, có một người đụng phải anh.

Người đụng phải anh nói xin lỗi.

Sao mà, người khác cũng có thể nhìn thấy anh?

Thật kỳ quái, người khác sao có thể thấy anh được.

Cô ngây ngẩn nhìn anh.

Sau đó, cô nhìn thấy bóng dáng đó đang di chuyển.

Di chuyển đến trước mặt cô.

Anh dừng trước mặt cô, mi mắt hơi rũ xuống, lông mi vừa dày vừa dài. Trêи khuôn mặt trẻ tuổi sáng ngời có một chiếc bóng do mũ tạo thành, ngay cả cái bóng cũng đẹp như vậy

Sau đó——

Giọng nói đó đang nói chuyện.

Đang nói:

“Qua Việt Tú, em vẫn còn nợ anh một chuyến du lịch”

Có ư? Cô có nợ anh một chuyến du lịch ư? Cô lại nợ anh một chuyến du lịch? Hình như là có chuyện như vậy.

Nhưng…..nhưng, Tống Du Liệt, bây giờ không phải là lúc nói chuyện cô có nợ anh một chuyến du lịch hay không.

Cố Lan Sinh sắp quay lại rồi.

Trước khi Cố Lan Sinh đến, anh phải đi.

Qua Việt Tú cố gắng chớp mắt, lúc trước, cô đã dùng cách này để đuổi Tống Du Liệt đi.

Lần này, Tống Du Liệt xuất hiện so với bình thường càng chân thật, cô càng cố sức chớp mắt.

Chớp mắt mấy lần nhưng Tống Du Liệt vẫn còn ở đây.

Điều này không tốt chút nào.

Cố Lan Sinh sắp quay lại rồi.

Chớp mắt mà Tống Du Liệt vẫn không đi, vậy chỉ có thể đổi sang cách khác thôi.

Cô chậm rãi vươn tay ra.

Tống Du Liệt rất nhanh sẽ giống như bong bóng bảy sắc bay đi, biến mất.

Bàn tay chậm rãi vươn ra ngoài không khí bị nắm lại.

Anh nói: “Qua Việt Tú, cùng nhau đi du lịch đi”

Tống Du Liệt nói: “Qua Việt Tú, cùng nhau đi du lịch đi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN