Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 16: Câu chuyện tuổi trẻ (3)
Ấn nút tắt đèn ngủ, đóng cửa phòng lại.
Vốn dĩ Cố Lan Sinh phải đi về phía phòng ngủ của mình, nhưng chân thì cứ thế mà đi đến cửa ra vào. Mở cửa, bên ngoài tuyết rơi dày đặt.
Rất lâu về trước, Cố Lan Sinh vẫn nhớ rõ. Đêm tháng hai, tuyết rơi ở Helsinki, Cố Lan Sinh như kẻ điên chạy khắp các con phố, rồi lại đứng nhìn bóng đèn nhỏ ven đường cười ngây ngô, cũng không biết vì sao mình lại chạy, vì cái gì mình lại cười.
Khi đó, Cố Lan Sinh cho rằng đấy chính là duyên phận. Nếu như nói lần đầu gặp gỡ ở buổi triển lãm tranh của Trương Đại Thiên là sự tình cờ; nhặt được bức ảnh cô ấy đánh rơi là bình thường; vậy cuộc hội ngộ này là gì?
Có lẽ, là cuộc hội ngộ đáng kinh ngạc; sinh ra cùng ngày trong cùng một năm, Cố Lan Sinh tin rằng một ngày nào đó cô sẽ thuộc về anh, tựa như anh cũng sẽ thuộc về cô.
Nhưng lúc này đây, Cố Lan Sinh không biết rằng, anh đã đến trễ trong cuộc đời cô.
——————-
Thứ Tư. Cứ như bao ngày bình thường khác Cố Lan Sinh thức dậy khi tiếng chuông báo thức vừa vang.
Rời giường, rửa mặt, làm bữa sáng, có điều trước kia là một phần bây giờ thành hai phần, trong nhà có khách, vị khách là cô gái trẻ tuổi đến từ Bắc Kinh.
Điều đặc biệt hơn nữa là, cô gái trẻ tuổi ấy vẫn đang độc thân, tin tức này Cố Lan Sinh biết được nhờ nghe từ cô bạn gái người Việt của John.
Làm xong bữa sáng, gõ cửa phòng ngủ John, vị khách của Cố Lan Sinh đang ở trong phòng này.
Cô cũng đã giao ước với anh rằng, nếu gõ cửa ba cái mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì thì anh cứ viết lời cần nói vào giấy ghi chú dán lên tủ lạnh.
Tiếng gõ cửa thứ hai, trong phòng vang lên tiếng động.
“Tới giờ ăn sáng rồi.” Cách một cánh cửa, Cố Lan Sinh gọi cô.
Tám giờ mười phút, Cố Lan Sinh đang cắt hoa quả, cô gái kia đứng bên cạnh anh, mặc chiếc áo thun in nhân vật phim hoạt hình, mái tóc dài được cột lại, buộc một cách lỏng lẽo, một vài sợi tóc rơi xuống bả vai, ở cổ.. trông vừa mềm mại vừa đáng yêu.
“Cố Lan Sinh” Giọng cô vừa mới tỉnh ngủ mang chút êm ái, thiếu chút nữa Cố Lan Sinh đã đem ngón tay mình xem thành cây măng tây để cắt.
Lấy lại tinh thần, cô đang cầm máy quay phim trêи tay quay lại Cố Lan Sinh đang chuẩn bị bữa sáng.
Ống kính máy quay hướng về Cố Lan Sinh, cô hỏi anh một đống câu hỏi:”Đến Helsinki được
bao lâu?”;” Là sống ở đây, hay từ nơi khác chuyển đến?”;” Mẫu bạn gái lý tưởng như thế
nào?”;” Thích ăn hoa quả gì?”;” Có điều gì đặc biệt yêu thích?”
“Nói bằng tiếng Trung, tôi sẽ trả lời.” Cố Lan Sinh nói với cô.
Cô đem tất cả các câu hỏi, lặp lại lần nữa bằng tiếng Trung, Cố Lan Sinh trả lời từng câu từng câu một.
Thế là hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, máy quay được bật, cuộc trò chuyện diễn ra khoảng 40 phút, trong 40 phút này bầu không khí coi như thân thiện.
8:50, Cố Lan Sinh chuẩn bị đi ra ngoài.
Hôm nay, Cố Lan Sinh có tiết học vào buổi sáng, học xong anh đến làm việc bán thời gian ở nhà hàng. Cố Lan Sinh còn phải đi đến hai nơi đón năm đứa trẻ trước hai giờ chiều.
Trước khi đi,Cố Lan Sinh đem những điều này nói với cô.
Cô nhìn anh.
Bầu không khí bỗng trầm xuống. Làn da tái nhợt. Đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Lý Cường?
Được rồi, gọi Lý Cường cũng không trả lời.
Vẫn tiếp tục: “Lý…Lý Cường…”
Tiếng cười của cô đột nhiên vang lên giòn giã. Nơi phát ra tiếng cười cách chỗ Cố Lan Sinh đứng khoảng chừng 10 inch.*
*10 inch = 25,4 cm
Như không thể tin vào chính mắt, Cố Lan Sinh nhắm mắt lại, rồi lần nữa mở mắt ra; cô vẫn cứ tiếp tục cười. Cố Lan Sinh nhướng mày suy tư.
Cô ngưng cười, nghiêm túc lại:”Anh cho rằng tôi thực sự tên là Lý Cường?”
Lông mày Cố Lan Sinh nhăn lại cùng một chỗ.
“Lý Cường chỉ là cái tên tôi dùng để lên mạng.”
Lý Cường? Nghe…có vẻ kỳ lạ.
“Lý Cường, nghe qua là biết tên của một người đàn ông, cái này giúp cho tôi tránh khỏi
những phiền toái không cần thiết,” cô cau mày, “Nếu như tôi muốn thu hút những chàng trai trẻ, tôi sẽ dùng Helen, Rebecca, Diana,…để đặt tên tài khoản.”
Xem ra đầu óc vẫn còn dùng được.
Miễn cưỡng buông lông mày ra.
Không gọi Lý Cường có vẻ tốt hơn, chỉ là…
“Fiona, gọi tôi là Fiona.”
Fiona, nghe qua là biết không phải tên thật.
Ánh mắt cô đảo nhẹ qua mặt Cố Lan Sinh, nhìn về cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt:” Ở Châu Phi, tên này tượng trưng cho cuộc sống tươi đẹp rực rỡ như những bông hoa.”
Ngay lúc này, như ngược dòng ký ức, Cố Lan Sinh tựa hồ một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt trong bức ảnh mà anh nhặt được ở Murmask vào ngày cuối cùng của đêm vùng cực.
“Không phải lát nữa anh có tiết sao?” Cô hỏi anh.
Những suy nghĩ cứ như đoàn tàu chạy qua. Lau mặt, Cố Lan Sinh đem địa chỉ trường học, số điện thoại của anh, địa chỉ và số điện thoại nhà hàng viết hết tất cả lên giấy ghi chú đưa cho cô.
Cầm lấy giấy ghi chú, cô thấp giọng nói:”Cố Lan Sinh, anh là một người tốt.”
9:00. Cố Lan Sinh đạp lên những bậc thang phủ đầy tuyết, từng bước từng bước đi xuống.
Đến nơi. Ngừng lại, nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
“Cố Lan Sinh, anh là một người tốt.” Nếu như đem nửa vế sau bỏ đi,.. thì đó là “Cố Lan Sinh”, anh đặc biệt nhớ rõ giọng của cô khi gọi tên anh.
Mọi việc cứ thế trôi qua. Học xong Cố Lan Sinh trực tiếp đến nhà hàng; ghi lại địa chỉ nơi đặt món, ở nhà hàng đơn giản chỉ có món cơm Tàu. Xong, đi đến nhà của hai vị phụ huynh, nhấn chuông cửa, đem mấy đứa trẻ tới trường học, đưa điện thoại cho đứa lớn nhất để thằng bé gọi điện báo cáo với cha mẹ. Thế là, kết thúc một ngày làm việc của Cố Lan Sinh.
Ghé vào siêu thị một chuyến. Túi mua sắm hôm nay trông khá to, chắc vì ở nhà có khách nên đồ mua cũng nhiều hơn. Rời khỏi đấy, Cố Lan Sinh tiếp tục đi đến quán cơm gần nhà trọ.
Hôm qua, cô nói rằng thích ăn bánh bao dưa chua.
So với mọi ngày, cũng không có gì khác, ngoại trừ lúc mở cửa ra, người thường ngồi trêи ghế sofa là John nay chuyển thành một người xa lạ.
“Hi.” “Xin chào.”
Cô cất tiếng chào trước.
Xách túi mua sắm Cố Lan Sinh đi thẳng vào bếp.
Ở Helsinki, vào mùa đông ngày ngắn đêm dài. Bốn giờ chiều, bầu trời đã chuyển sang sẫm dần, vào lúc này mọi người sẽ bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Nhân lúc Cố Lan Sinh bắt tay vào làm cơm; cô cầm máy ảnh chụp xung quanh; ống kính hướng về phía anh, anh lấy tay che lại. Sau ba lần tránh khỏi bàn tay của anh, cô cuối cùng cũng chụp được vài tấm.
“Cố Lan Sinh, anh không xấu.” Cô nói, “Không chỉ không xấu, mà còn là rất ăn ảnh.”
Dỗ ngon dỗ ngọt cũng vô dụng. Cố Lan Sinh đưa tay lấy camera, cô chuyển sang ghi âm, lại bắt đầu nói líu ríu không ngừng.
Về lý do tại sao lại đi khắp nơi tìm những người có cùng ngày cùng năm sinh với mình, thì cô trả lời:”Tôi muốn biết họ sống như thế nào.”
“Chỉ như vậy thôi?”
“Đúng, chỉ như vậy thôi.”
Nấu xong bữa tối, cô cất máy ghi âm, đột nhiên lại nói một câu không đầu không đuôi:”Bà ngoại cùng với mẹ của tôi đều đã ra đi khi tuổi vẫn còn trẻ.”
Ra đi? Là đi đến sống ở nơi khác, hay là…
Quay sang nhìn cô, ánh mắt của cô vẫn chằm chằm vào đĩa bánh bao dưa cải, như hận không thể chờ để được ăn chúng.
Rất lâu về sau, Cố Lan Sinh mới biết được ý nghĩa chuyến đi này của cô: bà ngoại mất khi cô còn rất nhỏ, và rồi có lẽ cô cũng sẽ giống như bà ngoại của mình. Nhưng trêи Trái Đất này, có rất nhiều người sinh cùng ngày cùng nằm với cô, khi cô mất đi, những người này vẫn sẽ tiếp tục sống. Cô cũng đã hẹn với những người bạn này, cách mười năm sẽ gặp nhau một lần, nếu cô thật sự giống bà ngoại mất đi, mười năm sau, ít nhất vẫn có người nhớ đến cô.
Đúng là một ý nghĩ ngớ ngẩn, dễ thương và thảm hại.
Cô thật sự rất thích món bánh bao dưa cải.
“Cố Lan Sinh, anh làm nó như thế nào vậy?” Ăn ngon, nghe giọng có vẻ thỏa mãn.
“Không, không phải tôi làm, là đầu bếp của quán cơm Tàu làm”; một câu trả lời cực kỳ đơn giản, nhưng mà….
Mắt nhìn nghiêng sang bên trái, anh nói:”Ngon đến thế sao.”
10:00pm. Cố Lan Sinh và cô chúc “Ngủ ngon” lẫn nhau.
Cô ngáp một cái đi về phòng. Cố Lan Sinh xoa lông mày, mở cửa phòng của mình. Cả khu phố chìm vào trong bóng tối. Vào mùa đông ở Helsinki, mọi người đều có thói quen ngủ sớm.
Tắt đèn.
Suy nghĩ cẩn thận lại những gì mình nói.., thực ra cũng không có gì khác thường.
Thứ Năm.
Chân trước Cố Lan Sinh vừa mới bước ra khỏi cửa, chân sau cô đã lò mò đi theo. Camera được vác sau lưng, tay cầm theo máy ghi âm, thái độ nghiêm túc như muốn đi làm chuyện chính sự.
Đôi mắt hạnh to tròn đấy đang nhìn Cố Lan Sinh.
Vẫn là không khuyên được cô.
Vì thế, cô đến thư viện trường khi anh đang lên lớp; khi anh phục vụ nhà hàng, cô gọi cà phê và tráng miệng ngồi kế bên chờ; khi anh đưa đứa trẻ lên xe buýt, cô lấy máy ảnh ra chụp hăng say, vừa cười vừa chụp, nụ cười ấy làm cho Cố Lan Sinh nảy ra một ý niệm trong đầu: có nên làm cô ngưng cười, bằng miệng hay không?
Giao đứa trẻ đến tay cô giáo.
Vừa quay đầu lại cô đã chạy mất, so với thỏ còn nhanh hơn, cứ như vậy, cô chạy anh đuổi.
Bữa tối nay, cô vẫn đòi tiếp tục ăn bánh bao dưa cải, mùi vị y như cũ, anh hỏi cô “Bánh bao dưa cải ngon đến vậy sao?”
“Đương nhiên, tôi thích vị chua và chát khi vừa bỏ miệng nhưng sau cùng thì rất ngọt, bên cạnh đó nó bổ sung rất nhiều năng lượng.” Giọng nói ban đầu rất tự nhiên, một lúc sau ngữ khí bắt đầu có chút lo lắng, ánh mắt cũng mang vẻ không yên lòng.
Ánh mắt ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ hướng về phía công viên, bên ngoài một mảng tối đen như mực. Vào mùa đông ở Helsinki, công viên luôn không có một bóng người.
Nhìn xem, ánh mắt ôn nhu kia nay đã đổi thành ánh mắt của con sói nhỏ chờ đợi con mồi trong đêm tối.
Đột nhiên, đứng dậy. Cái đứng dậy mang theo một loại xúc động, rõ ràng hơn khi cô đẩy chiếc ghế, chiếc ghế khẽ đảo rồi ngã xuống đất. Bước qua cái ghế, đi về phía cửa sổ, kéo góc màn lên.
Đóng bức màn lại, không một câu chào hỏi liền đi về phía phòng ngủ. Đóng cửa “Rầm” một tiếng thiếu chút nữa đem những bức tranh trêи tường đều rớt xuống.
Nói đến những bức tranh treo trêи tường, sáng nay Cố Lan Sinh phát hiện ra một việc, chính là không nhìn thấy cái áo khoác màu xanh có dòng chữ Lenin in lên tàu phá băng..
Đêm, cửa phòng kia vẫn luôn đóng chặt.
10:00, Cố Lan Sinh về phòng của mình.
Trước lúc trở về phòng, Cố Lan Sinh đứng trước cửa sổ hướng về phía công viên, vén góc màn lên, công viên bên ngoài vẫn giống như cũ, yên tĩnh như bãi tha ma, không có bất cứ phương tiện di chuyển nào qua lại.
Trở về phòng, Cố Lan Sinh gọi điện cho xưởng sửa chữa ô tô, dặn họ thay loại lốp chịu rét tốt nhất, bởi thế, 800 euro tăng thành 1000 euro.
Cố Lan Sinh thường không làm việc vào cuối tuần. Những nơi công cộng ở Helsinki lúc nào cũng đông nghẹt người, đặc biệt là vào cuối tuần, điều này khiến Cố Lan Sinh đau đầu. Hiện tại, vì 1000 euro kia, Cố Lan Sinh không thể không cân nhắc đến việc đi làm thêm vào cuối tuần.
Tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ sang một bên, Cố Lan Sinh cường điều nhắc nhở lại
chính mình, “không cần theo đuổi quá nhanh, chậm một chút cũng không sao cả.”
Xe không sửa được, thì chủ nhân của nó tự nhiên cũng sẽ không đi được.
Nữa đêm, Cố Lan Sinh bị một âm thanh làm giật mình thức giấc.
Xuyên qua khe hở cửa phòng, Cố Lan Sinh nhìn thấy bóng dáng ai đó đang ngồi xếp bằng trêи sofa. Ánh sáng phòng khách được chiếu từ đèn ngoài đường, nhưng màn cửa sổ không được vén lên, ánh sáng lờ mờ, tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt, trước mặt cô đặt một ly nước.
Trông thế nào cũng rất giống như nửa đêm khát nước, nhưng nước trong ly có vẻ nóng, nên cô đành phải ngồi chờ cho nước nguội bớt.
Sau này, có một người phụ nữ ôm con của cô ấy từ trêи tầng mười nhảy xuống. Rất không may, đúng vào giây phút xảy ra sự việc Cố Lan Sinh đang phải đến gara* để lấy xe, mà người phụ nữ nhảy lầu ấy lại là người Cố Lan Sinh đã nhìn thấy qua trong bức ảnh.
Rất lâu về sau, chính anh, Cố Lan Sinh cũng thường xuyên ngồi một mình như thế trong bóng tối, suy nghĩ về cô gái ngồi trêи ghế sofa chờ ly nước nguội.
Thế giới này, trong lòng của mỗi người ai ai cũng đều có một khoảng lặng, khoảng lặng ấy chứa những suy gì chỉ có chính bản thân họ biết.
Không quá một giờ sau, Cố Lan Sinh nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách.
2:30, lúc này đang là rạng sáng.
Thứ Sáu.
Thế là cô đã ở lại đây được ba ngày. Cố Lan Sinh làm xong bữa sáng, cửa phòng kia vẫn cứ thế đóng nguyên như cũ, không quấy rầy cô anh để lại giấy ghi chú, vị khách của anh hôm nay có vẻ là không muốn gặp anh rồi.
Vậy cũng tốt, không ai quấy rầy.
Như bao ngày, giờ là lúc Cố Lan Sinh tan làm.
Vừa mở cửa, Cố Lan Sinh gửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Cô mặc bộ đồ lông đỏ y như một quả lựu, còn có son môi.
Đây là vì sự việc tối hôm qua, thấy mình thất thố nên giờ giả đò nịnh nọt anh sao? Nếu như theo người ta nói thì… là mỹ nhân kế?
Quả thực là rất đẹp.
Ánh mắt của anh không dám nhìn cô quá 1 giây.
“Cố Lan Sinh, tôi đã chuẩn bị bữa tối cho anh.” Giọng nói ngọt ngào, nghe vào liền thấy dễ chịu.
Cái được gọi là chuẩn bị, chẳng qua là cô mua đồ ăn đã nấu sẵn ở siêu thị, đem về bỏ vào lò vi-ba, sau đó biến thành bữa tối ngon miệng.
“Thơm không?” Cô hỏi anh.
Gật đầu.
Mùi thì thơm thật, nhưng Cố Lan Sinh vẫn phải nói cho cô biết rằng, thức ăn nấu sẵn mùi càng thơm thì tức là phụ gia được thêm vào càng nhiều, điều này đối với sức khỏe không tốt.
Qua bữa tối này, Cố Lan Sinh biết thêm một chuyện.
Cô không sinh ra ở Bắc Kinh, Bắc Kinh chỉ là nơi cô bắt đầu chuyến du lịch, mẹ cô sinh ra ở Bắc Kinh, nhưng thành phố ấy đối với cô không có ý nghĩa quan trọng nào cả.
Cho nên, vị khách của Cố Lan Sinh không phải là người Bắc Kinh rồi.
“Sao lại không phải là người Bắc Kinh? Mẹ tôi là người Bắc Kinh, vậy thì tôi cũng là người
Bắc Kinh.” Cô tức giận, vừa chống nạnh vừa nói.
Khi tức giận quai hàm bạnh ra, hơn nữa phía ngực của cô cũng vì thế mà phập phồng nhanh hơn.
Tối đến, Cố Lan Sinh lên mạng tra thông tin tuyển dụng, cách một lát anh quay sang nhìn về phòng khách, chính xác mà nói, là anh nhìn người đang rồi trêи sofa.
Cô duy trì tư thế suy tư trong chốc lát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV tay cầm cọng khoai tây.
Nếu Cố Lan Sinh là cọng khoai trong tay cô, anh hẳn là đã mất khiên nhẫn mà nói: Bạn có muốn ăn hay là không? Muốn ăn thì cứ nhét tôi vào miệng, không ăn thì để lại chỗ cũ.
Hiển nhiên, cô vẫn đang say mê xem tiết mục trêи TV.
Đó là một chương trình về phong cách sống. Tuần này, khách mời là một bà nội trợ. Nhưng nói nhiều nhất là người phụ nữ mặc bộ quần áo màu xanh lá cây. Người phụ nữ này đang chia sẻ kinh nghiệm của mình với khán giả.
“Nếu bạn muốn tìm cho mình một người đàn ông tốt, tôi đề nghị các bạn nên đi siêu thị vào cuối tuần. Tôi và chồng đã quen nhau ở siêu thị. Sau khi gặp anh ấy ba lần liên tiếp trong một tháng, tôi liền biết rằng anh ấy chính là nữa kia mà tôi chờ đợi. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của tôi là đúng.”
Nghe qua liền biết lời khuyên của người phụ nữ này là dành cho các cô gái trẻ.
Kết thúc chương trình, cô rời khỏi sofa, cả người dựa vào trước cửa phòng của Cố Lan Sinh, hình như quả lựu đỏ có vẻ rất vui, câu “Cố Lan Sinh, ngủ ngon.” lọt vào tai nghe liền dễ chịu.
Ngày kế tiếp.
“Tôi đi ra ngoài một chuyến.” Lời nhắn cô dán trêи tủ lạnh.
Đó là một ngày cuối tuần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!