Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 39: Bệnh tâm thần (3)
Trong đầu hỗn loạn, suy nghĩ lộn xộn, không rõ là do lời nói của Tống Du Liệt hay người đàn ông có hình xăm ngọn lửa trêи cánh tay trước mắt.
Thật đáng chết, ngửi tóc cô làm gì? Tóc của cô cũng không phải nước hoa. Hiện tại cảm xúc của cô không ổn định, ở cùng với Cố Lan Sinh đã lâu, cô dường như quên mất bản thân mình là một bệnh nhân tâm thần.
Giây trước còn giương nanh múa vuốt, giây tiếp theo lại giống như tận thế, trung tâm trị liệu tâm lý đó đối với cô mà nói giống như đi ra đi vào quán ăn, trong những tình huống nghiêm trọng thì cô đều ở khu cách ly, chất liệu vách tường của khu cách ly này không xa lạ gì với Qua Việt Tú.
Mấy tiếng trước, bộ não của cô đã tiến vào giai đoạn hoạt động cường độ cao, tần suất hoạt động này phải nửa năm mới hồi phục được. Đối với bệnh nhân tâm thần phân liệt di truyền, đầu óc hoạt động với cường độ quá cao không phải là điều gì tốt.
Nhờ phúc của Cố Lan Sinh, nửa năm qua Qua Việt Tú đã có một cuộc sống như một người bình thường. Cái tên Cố Lan Sinh này xuất hiện thật kịp thời, khiến cho Qua Việt Tú nhớ lại mục đích của chuyến đi này.
DJ đang tiến hành đếm ngược đến nửa đêm.
Điều chỉnh hô hấp, mỗi lần đếm ngược cô lại thở ra một hơi.
Tiếng đếm ngược cuối cùng vang lên.
Đã qua nửa đêm.
Qua Việt Tú đã vứt mô hình chim nước, cúi đầu xin lỗi người đàn ông cao lớn, ngữ khí cực kỳ thành khẩn.
Người đàn ông cao lớn túm chặt tóc cô không buông, có lẽ lời xin lỗi của cô bị âm nhạc lấn át rồi, âm nhạc càng lớn, người đàn ông cao lớn vẫn xem tóc cô là nước hoa.
“Anh kia! Có thể buông tay anh ra được không? Anh túm tóc tôi đau quá!” cô rống lớn lên, lần này thì nghe được rồi chứ.
Ngoảnh mặt làm ngơ.
Tên này khẳng định là “tóc khống” rồi
Cắn một cái, ý đồ của cô là gỡ tay của người đàn ông này ra.
Hắn ta nhếch môi, nháy mắt với cô, hỏi số điện thoại của cô.
“Thứ con gái cá hố này mà anh cũng muốn?” khuôn mặt đối diện với hắn, khiến cho tên đàn ông to khỏe kia phải xem rõ chỗ “cá hố” của cô
“Cá hố?” tên đàn ông nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô, vui tươi hớn hở bật cười, “Không, cô là một quả ớt ma lực”
Trước mắt nhoáng lên, một thân ảnh xuất hiện giữa cô và tên đàn ông to khỏe, cùng lúc đó, cánh tay của hắn giống như một củ cải trắng to bị ném lên không trung, cơ thể Qua Việt Tú bị trọng lực kéo về phía sau.
Phục hồi lại tinh thần, Qua Việt Tú đứng phía sau Tống Du Liệt.
Mới lúc nãy, anh ta rõ ràng đang bày ra bộ dáng xem kịch vui, cũng không biết có phải cảm thấy vai diễn người nhàn rỗi không hứng thú bằng vai “hộ hoa sứ giả” (*) hay không?
(*) 护花使者: hộ hoa sứ giả: những lúc cần thiết, kịp thời ra tay giải cứu người mình thích
“hộ hoa sứ giả”? Cái lí do thoái thác này áp lên Tống Du Liệt có hơi buồn cười, cũng không phải là do Tống Du Liệt không phù hợp với hình tượng hộ hoa sứ giả mà vấn đề nằm ở đối tượng ở đây là Qua Việt Tú. Nếu đối tượng “hộ hoa” từ Qua Việt Tú chuyển thành cô gái May kia thì sẽ trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng.
Trước mắt, đây không phải lúc làm rối mọi thứ lên, làm thế nào để đưa Cố Lan Sinh ra ngoài còn chưa rõ. Tống Du Liệt tựa hồ cũng cảm thấy như vậy, khi Qua Việt Tú quay đầu, anh cũng quay đầu, bước chân của hai người đều hướng về vị trí của lão đại
Quanh hồ đều là người, hết người này đi qua đến người khác đi lại, đi ngược dòng nước, anh ta hỏi cô có cảm giác gì khi trở thành quả ớt ma lực.
“Em nên cho hắn số điện thoại, rồi hỏi hắn cuối tuần sau có muốn kết hôn với em không” anh mạnh mẽ bắt lấy tay cô.
Qua Việt Tú thả chậm bước chân, Tống Du Liệt hình như cũng không vội đi đâu cả.
“Lúc trước không phải từng nói, em muốn lập kỷ lục Guinness “người phụ nữ kết hôn nhiều lần nhất trêи thế giới” sao? Tên to con đó cũng là một cơ hội không tồi đó” ngữ khí không nhanh không chậm.
Qua Việt Tú dừng bước chân, Tống Du Liệt cũng dừng bước chân.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đừng tức giận, không được phẫn nộ, đừng phẫn nộ, trong lòng Qua Việt Tú niệm thần chú.
Anh cúi người, kéo gần khoảng cách của hai người lại đến nỗi cô có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đồng tử của anh.
Đầu ngón tay xoa mặt cô: “Tại sao muốn xin lỗi tên đô con kia? Rõ ràng là hắn túm chặt tóc em, em hiện tại có phải là Qua Việt Tú hay không. Hả?”
Bàn tay muốn gạt tay anh ra dừng lại giữa không trung.
Giọng hay như hát của anh mang theo tiếng thở lại “Nếu là Qua Việt Tú, ít nhất sẽ phun cho tên đô con kia một bãi nước miếng, nhưng em tự nhiên lại xin lỗi hắn, không chỉ xin lỗi mà còn cùng hắn nói đạo lý, xem ra em cùng người bạn kia giao tình rất tốt. Tôi hiện tại bỗng nhiên rất tò mò thật sự tình bạn của hai người tốt đến mức độ nào?”
Đôi mắt của đứa trẻ đến từ hòn đảo Greenland kia trước sau như một, đen như mực, khuôn mặt phản chiếu trong đồng tử của anh càng ngày càng tái nhợt.
Trong lòng tiếp tục niệm chú: Qua Việt Tú, đừng tức giận.
Đầu ngón tay anh lướt dọc thái dương cô: “Qua Việt Tú, tôi đang hỏi em đó”
Không đáp lại.
“Hửm?” ngữ khí tăng thêm một chút.
Khóe miệng nhếch lên.
“Cái người bạn tốt của em tên gì ấy nhỉ? À…là Cố Lan Sinh” Đầu ngón tay ngừng ở vành tai cô, “Qua Việt Tú, nếu tôi nói với em, tôi đã thay đổi chủ ý, tôi hiện tại chỉ muốn làm một vị khách quý đồng ý đến tham dự buổi hiphop party thôi”
Thả lỏng ngón tay, Qua Việt Tú phải dùng hết sức lực mới không nắm tay thành nắm đấm, bởi khi biến thành nắm đấm, nó sẽ nện lên mặt Tống Du Liệt mất.
Phẫn nộ được phóng thích, dốc toàn bộ sức lực, thế là Qua Việt Tú liền trở nên không giống Qua Việt Tú.
Tiếp theo thì sao?
Tiếp theo, Tống Du Liệt liền lấy thân phân người giám hộ gọi điện cho người phụ trách xã hội của cô, dưới sự đề nghị của người phụ trách xã hội, cô sẽ bị gửi đến một nơi chỉ toàn máy giám sát.
Trước kia, Qua Hồng Huyên đã từng làm như vậy.
Việc Qua Hồng Huyên biết làm, Tống Du Liệt cũng biết làm.
Anh dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt trắng bệch phản chiếu trêи đôi đồng tử đen láy kia.
Cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng làm loạn, Tống Du Liệt, đừng……”
Bàn tay dừng trêи vành tai cô rút về.
Qua Việt Tú ép bản thân mình không được phát ra tiếng động gì.
“Qua Việt Tú, em biết hiện tại mình giống cái gì không? Giống một con hổ ăn quá nhiều ngũ cốc” Tống Du Liệt lạnh giọng nói. =)))))))))))))))
Có lẽ đây là phương pháp làm nhục cô của anh ta, từ lúc bắt đầu anh ta đã không muốn giúp cô, chỉ là, dù biết cũng không thể tức giận, nhất định không thể tức giận.
Trước mắt, không còn con đường nào có thể đi nữa rồi, khoảng cách đến thời gian rút thăm giết con tin càng ngày càng gần.
Yết hầu vừa đau vừa rát, mỗi một hơi thở từ phổi đều mang theo mùi khét của bụi đất.
Khó khăn nói ra: “Chờ…… Chờ…… Cố Lan Sinh trở lại trại, đến lúc đó…… Đến lúc đó anh muốn nhìn Qua Việt Tú biến thành cái gì cũng được”
Cột nước bắn đến chỗ họ, ướt qua đỉnh đầu, rơi xuống hồ.
Bàn tay Tống Du Liệt đập trêи mặt nước, sóng của cột nước thứ hai càng cao.
Vô số bọt nước rơi lả tả xuống, anh nhìn cô cách lớp bọt nước, thấy được ánh mắt cô tràn đầy căm hận.
Bước về phía anh, đôi tay nhẹ nhàng để trêи eo, mặt đờ đẫn dán trêи lồng ngực anh.
Một lát sau, tay anh khẽ chạm vào mái tóc dài sau lưng, tay cô ở eo anh hơi siết lại đến khi chặt chẽ ôm eo anh.
Giờ khắc này, cô và anh thật sự thân thiết.
“Qua Việt Tú.” giọng nói của anh vang trêи đỉnh đầu
“Ừm” Ôn nhu trả lời.
“Hơi toang”
“Sao vậy?” ôn nhu hỏi.
“Có loại khả năng này không? Một người bệnh tâm thần có đủ loại dấu hiệu bệnh khi ở cạnh một người bình thường, và rồi người bình thường biến thành một người bệnh tâm thần, người bệnh tâm thần kia lại biến thành người bình thường”
Lần này Qua Việt Tú không nói gì, bởi vì cô thấy một người đàn ông, hắn đang đi về phía này, người đàn ông có hình xăm hình ngọn lửa.
Đó là người đàn ông đô con đã xem tóc cô là nước hoa, chỉ là, hiện tại ánh mắt của người này nhìn thật hung hăng.
Bên tai —
“Thật không công bằng, ít nhất, khi biến một người bình thường thành một người bệnh tâm thần, người bệnh tâm thần kia đáng lẽ phải mất tư cách trở thành người bình thường mới đúng” Anh nói với cô.
Lời này của Tống Du Liệt có ý gì Qua Việt Tú không có thời gian quan tâm, cô nhìn tên đàn ông kia lục lọi trong túi, cuối cùng móc ra một con dao.
Vừa nhìn thấy đã biết vị đô con kia là loại người có bao nhiêu suy nghĩ liền viết hết trêи mặt rồi.
Lúc này, trêи mặt hắn viết: món lòng châu Á đang ở cùng với quả ớt ma lực, một chém này của ta chắc chắn sẽ khiến máu của món lòng nhuộm đỏ hồ bơi.
Tên đô con giơ dao lên.
“Tống Du Liệt –” thét chói tai.
Con dao dơ lên giữa không trung va chạm với ánh đèn laser, sau đó hạ xuống, mũi dao hướng về phía Tống Du Liệt.
Dưới lưỡi dao lóe sáng, chân Qua Việt Tú mềm nhũn, ngã ngồi trêи nước, nước không tới cổ cô, nghĩ thầm: ngày hôm nay thật dài.
Những người đang lắc lư vẫn đang lắc lư theo nhạc, hôn nhau vẫn đang hôn nhau, tán tỉnh vẫn đang tán tỉnh nhau, không ai ý thức được điều gì đang xảy ra.
Cho đến khi chất lỏng màu đỏ khuếch tán dọc hồ bơi, lan đến đùi của người phụ nữ kia, cô ta mới hét lớn lên.
Phổi của cô ta tốt thật sự, lấn át cả tiếng nhạc điện tử: hắn đã giết anh ta, hắn đã giết anh ta”
Như mới tỉnh lại từ giấc mộng, đứng dậy từ hồ nước, đẩy hết những người đang che chắn xung quanh, những người này dù là nam hay nữ vẫn to hơn cô rất nhiều. Cô dễ dàng đẩy họ ra như đẩy một đám cỏ lau chắn đường đến một nông trại.
Ánh sáng phía trước thật chói mắt, không gian xung quanh lớn khoảng một chiếc bàn tròn, nhóm năm, nhóm ba người vây quanh vòng tròn, khi thấy rõ người đứng giữa vòng tròn, tất cả sức lực của cô như cạn kiệt hết.
Chỉ còn là một câu: may quá, người chết không phải Tống Du Liệt
Sau đó lại nghĩ, người chết sao có thể là Tống Du Liệt? Giật lấy con dao từ tay đô con, sau đó thuận tay xin ít máu đối với Tống Du Liệt chỉ là mấy trò nhập môn.
Tên đô con ngã ngồi trong hồ, con dao kia đang cắm trêи hình xăm ngọn lửa trêи tay hắn, đồng bọn của hắn đang cầm máu cho hắn, còn hắn thì đang ngây như phỗng.
Lười liếc mắt đến tay đô con kia, Qua Việt Tú đi đến chỗ Tống Du Liệt, ngừng trước mặt anh hỏi anh không sao chứ
“Ừm” giọng nhàn nhạt hừ một tiếng.
Lại đi về phía trước nửa bước, chủ động rúc vào lồng ngực anh, đầu nặng trĩu, tim cũng vậy.
Đầu gác lên hõm vai anh, nói, đừng làm loạn nữa, được không?
Đêm nay, đây là lần thứ 2 cô nói với anh như vậy. Những lời này cô rất quen thuộc, nhưng trước giờ là Tống Du Liệt nói với cô, Qua Việt Tú, đừng làm loạn.
“Qua Việt Tú, đừng làm loạn”; “Qua Việt Tú, không được làm loạn” cứ nói mãi, nói mãi, nói từ lúc cô hơn mười tuổi đến hai mươi mấy tuổi, nghe đến nỗi lỗ tai cô sắp mọc kén luôn rồi.
Kỳ quái thật, làm sao mà bây giờ liền đổi thành Qua Việt Tú nói với Tống Du Liệt những lời như vậy, trong lòng nghĩ trăm lần cũng không ngờ.
Tống Du Liệt chậm chạp không trả lời, có lẽ anh cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Qua Việt Tú lại nói câu cửa miệng của anh?
Cái trán tựa vào hõm vai anh, thấp giọng nói “Tôi hiện tại rất mệt”
Là sự thật.
Mệt đến nỗi cô nghĩ đến việc ở nơi toàn máy theo dõi cũng không phải là chuyện gì xấu, uống thuốc, chích thuốc, phơi nắng, nghe bài hát thôi miên của bác sĩ.
Đêm hôm nay dài đến nỗi khiến Qua Việt Tú hít thở không thông. Đặc biệt là vài giây vừa rồi, cô cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua.
Tống Du Liệt vẫn không đáp lại cô, kéo kéo ống tay áo sơ mi của mình.
Lúc này, cô hơi giống mấy cô nhóc làm nũng với người yêu của mình.
Một lúc sau.
Anh vuốt vuốt tóc cô.
Mọi người tự động nhường đường cho bọn họ, tên đô con đã được vớt lên, có lẽ đoán được hắn đã chọc trúng người không nên chọc, khi được đồng bọn đỡ lên thì một tiếng cũng không nói, đi ngược về phía hai người họ.
Cũng không ai ngăn cản bọn họ, trường hợp này hẳn là đã quá quen thuộc với những người này, chủ nhà từ đầu đến cuối cũng chưa nói gì.
Ông trùm của “băng đảng nước Mỹ” cười tủm tỉm đứng bên hồ bơi, đưa cho bọn họ áo choàng tắm đã được chuẩn bị sẵn, vỗ bả vai Tống Du Liệt, lớn tiếng nói “người bạn châu Á của ta, cậu đúng là làm ta mở rộng tầm mắt”
Tiếp theo nên là lúc nói chuyện chính sự thôi.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Qua Việt Tú cùng Tống Du Liệt đi vào khu tắm vòi sen.
Qua Việt Tú ăn mặc sạch sẽ từ phòng tắm vòi sen đi ra, chờ bên ngoài là tình nhân của ông trùm , sau khi đi một quãng đường ngắn, bọn họ tiến vào một căn phòng.
Phòng cách hồ bơi không xa, hiệu quả cách âm rất tốt, Tống Du Liệt cùng ông trùm “băng đảng nước Mỹ” ngồi trêи ghế cổ, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Qua Việt Tú ngồi xuống gần Tống Du Liệt, anh đưa cho cô ly trà nóng.
Khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó để chén trà về chỗ cũ.
Anh thấp giọng hỏi cô hiện tại có ổn hơn chưa.
Gật đầu.
Anh lại nói sắc mặt cô thoạt nhìn rất kém, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không.
Lắc đầu.
Đàm phán chính thức bắt đầu.
Dưới yêu cầu của Tống Du Liệt, ông trùm của “băng đảng nước Mỹ” nghi hoặc mở mail cá nhân ra, trong lòng hắn có vẻ không tin, dưới tình huống hắn đã bảo mật kỹ như vậy, người bạn châu Á này của hắn còn bảo “Trước khi đến đây, tôi đã gửi cho ngài một thư điện tử”
Sau khi mở mail ra vài phút, khϊế͙p͙ sợ và phẫn nộ tràn ngập trêи khuôn mặt ông trùm của “băng đảng nước Mỹ”, người bạn châu Á của hắn đã gửi cho hắn một bức mail khiến hắn trở tay không kịp.
“Tiên sinh, hóa đơn mà tháng trước ông xem chỉ là tờ giấy mà người bạn Úc của ông muốn cho ông xem mà thôi, hiện tại ông đang xem mới chính là hóa đơn mà người bạn Úc của ông đã chi tiêu thật trong một năm. Ông cũng nên biết rằng trong năm qua, anh em người Úc của ông đã tiêu hết 40% kinh phí của công vào mua súng ống đạn dược” Tống Du Liệt nói.
Vừa dứt lời, ông trùm của “băng đảng nước Mỹ” lập tức đứng lên, một lát sau lại ngồi xuống.
Nếu Qua Việt Tú đoán không sai, anh em người Úc trong miệng Tống Du Liệt chắc là một trong bốn bang phái lớn ở Nam Phi “Băng đảng nước Úc”
Những bang phái bạo lực này đều được sinh ra ở Nam Phi, ý nghĩa như tên, “băng đảng nước Mỹ” do người Mỹ ở Nam Phi thành lập, người Hà Lan đã lập nên “băng đảng Hà Lan”, người Úc thì là “Băng đảng nước Úc”.
Một vài bang phái dưới sự hỗ trợ của một số quốc gia phương tây ngày càng trở nên lớn mạnh. Vì để đạt được nhiều tài nguyên, các băng đảng đã đấu tranh gay gắt, trong đó “băng đảng nước Mỹ” và “Băng đảng nước Úc” đối chọi nảy lửa nhất.
Hiển nhiên, tháng trước “băng đảng nước Mỹ” cầm được là thông tin giả, Tống Du Liệt gửi cho ông ta mới là thật.
Một tổ chức dùng 40% kinh phí để mua súng ống đạn dược, mục đích cũng có thể nghĩ ra được. Điều này tất nhiên sẽ làm người đứng đầu tứ đại bang phái “băng đảng nước Mỹ” như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Ông trùm mới ngồi xuống, Tống Du Liệt lại ném cho hắn một vấn đề “Nghe nói quý công ty không lâu trước đây có một số hàng hóa bị hải quan Thổ Nhĩ Kỳ giữ lại?”
Lời này khiến Qua Việt Tú trong lòng cười thầm, không tồi, mấy bang phái này đã tuyên bố với bên ngoài rằng bang phái của chúng là công ty, súng ống, đạn dược, vật phẩm buôn lậu,v.v là hàng hóa.
Hàng hóa bị hải quan Thổ Nhĩ Kỳ giữ lại trong miệng Tống Du Liệt tám chín phần là súng ống.
Ông trùm của “băng đảng nước Mỹ” không lên tiếng, có lẽ người bạn châu Á của ông ta đã gợi lên hồi ức không mấy tốt đẹp của ông ta, lúc này, khuôn mặt hắn hơi đanh lại, gân xanh nổi lên mu bàn tay khiến cho hắn có hơi giống chuẩn bị đánh cướp đoạt giết.
Người bạn châu Á của ông ta tiếp tục nói: “Nếu tôi nói cho ngài, chuyện này cũng có liên quan đến anh em người Úc của ngài thì sao? Tôi còn có giữ thư từ qua lại của người anh em của ngài và nhân viên hải quan Thổ Nhĩ Kỳ nữa kìa, ngài có muốn tự mình xác nhận ngày không?”
Bàn tay nổi đầy gân xanh lập tức đập nát laptop. Trong lúc hắn tức giận, Tống Du Liệt khẽ cầm tay Qua Việt Tú.
Trộm nhìn anh.
Hơn mười phút trước, cô trong mắt anh tựa như thứ dơ bẩn nhất trêи đời, một bộ dáng kiểu “em cút được bao xa thì cút xa một tí”
Rũ mi mắt, tầm mắt dừng lại bờ vai đặt cạnh nhau của bọn họ.
Anh và cô hiện tại đang cùng làm một việc: làm thế nào để giải thoát cho Cố Lan Sinh.
Cảm giác này có chút kỳ diệu.
———————————-
Anh đi một vòng lớn chỉ để mắng con nhà người ta là con hổ giấy thôi ư? =)))))) cặp gà bông này ở cạnh nhau, thật sự không biết ai điên, ai bình thường nhỉ? :v
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!