Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 4: Thế giới song song (04)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 4: Thế giới song song (04)


Cố Lan Sinh đến sân vận động thì đã là bốn giờ mười tám phút và trận thi đấu khúc côn cầu đã bắt đầu từ lúc bốn giờ chiều.

Trong hai mươi phút vừa qua, anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc hai đội chủ lực vừa mở màn đã bị phạt vào vòng cấm.

Hai đội chính bị lệnh cưỡng chế, nghiêm phạt ngồi yên. Trêи khán đài, các fan không ngừng chửi rủa lẫn nhau. Khi khán giả thuộc hai nhóm cổ động viên khác nhau thì thường sẽ xảy ra những tình trạng như: tôi vô tình đẩy trúng bạn, bạn vô tình xô vai tôi, tôi đẩy qua, bạn đẩy lại, tôi âm thầm mở rộng chân, bạn vô tình bị vấp trúng. Nhưng dù sao thì khi tiếng còi vang lên, các cầu thủ vẫn phải đi vào khu chịu phạt.

Hai đội đại diện cho St. Petersburg và Moscow đã cống hiến một màn chơi khó hiểu cho khán giả.

Trêи màn hình TV lần nữa lại đưa cận cảnh biểu hiện giận dữ của họ. Và kết quả trận đấu dường như không còn quan trọng trong mắt khán giả nữa. Các fan của St. Petersburg cáo buộc trọng tài và đối thủ của chơi bẩn. Người hâm mộ Moscow vẫn còn liên tục làm màu.

Cảnh hỗn loạn vẫn cứ tiếp tục cho đến khi kết thúc trận đấu.

Rốt cuộc là đội nào thắng, Cố Lan Sinh cũng lười quan tâm. Anh chỉ yên lặng và quan sát trận đấu một cách lặng lẽ.

Cuộc tranh tài không để lại ấn tượng cho Cố Lan Sinh bằng sức nặng của người phụ nữ trung niên ngồi ở bên trái anh. Hiện tại bả vai anh còn đang tê dại. Mà ở phía bên kia, có một người còn cho Cố Lan Sinh chịu đả kϊƈɦ lớn hơn nữa. Một cổ động viên to con của đội St. Petersburg đang kéo khóa quần jeans của anh ta xuống và tè vào một chai soda rỗng. Điều đáng nói ở đây là … mấy tia nước chẳng phải soda kia đã bắn trúng quần Cố Lan Sinh.

Hôm nay Cố Lan Sinh mặc quần jean màu sáng. Anh quyết định chờ đến khi mọi người rời đi hết thì mới đứng dậy. Trong lòng thầm cầu mong là ngồi ở đây hơn cả tiếng đồng hồ rồi vệt nước ấy cũng sẽ khô.

Một cô gái trẻ tóc vàng in hình lá cờ của đội bóng yêu thích lên hai má. Đó là biểu tượng của đợi Moscow, cũng là đội xui xẻo bị thẻ phạt nhiều nhất trong cuộc tranh tài lần này, rốt cuộc cũng thất bại trước đội St. Petersburg.

Cô gái ủ rũ rời khỏi hàng ghế, không cam lòng với kết quả này. Những cổ động viên của đội Moscow hùng hùng hổ hổ đứng dậy ra về.

Hơn mười phút trôi qua, trêи khán đài cũng chỉ còn lại có Cố Lan Sinh. Nhân viên hậu cần của sân vân động là cổ động viên của đội St. Petersburg, lúc này họ cũng vô cùng sảng kɧօáϊ mà cho Cố Lan Sinh nán lại thêm nửa giờ.

Sau khi các nhân viên thu gom, dọn dẹp xong các hàng ghế thì liền lục tục rời khỏi. Bầu không khí sôi nổi vừa rồi đã bị thay thế bởi sự yên tĩnh. Cố Lan Sinh buồn chán nhìn đồng hồ trêи cổ tay, đã năm phút trôi qua.

Vào phút thứ sáu —

“Kít –” một tiếng.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía vừa phát ra âm thanh. Trêи mặt băng xuất hiện một bóng dáng trắng muốt như thiên nga.

Thân ảnh mềm mại, uyển chuyển như một chiếc lá mỏng manh bị gió thổi bay. Đôi mắt anh cố đuổi theo bóng hình ấy. Giây kế tiếp, kèm theo một tiếng “kít”, bóng hình ấy mất hút ở đằng xa. Người ngước nhìn theo nãy giờ còn cho rằng chiếc lá ấy đã hóa thành một luồng gió mát. Sự hài hòa của băng tuyết, gió và những âm hưởng réo rắt khiến cho anh bị hút hồn.

Lại một tiếng “kít –” thật dài vang lên, rõ ràng là có cái gì đó lướt qua mặt băng.

Hóa ra luồng gió kia không hề bay biến đi mất mà còn tiếp tục rong chơi trêи mặt băng, tựa như một đôi cánh thiên nga vừa đáp xuống trêи hồ nước.

Không tự chủ được, anh đứng lên, quyết nhìn cho rõ, rốt cuộc là lá cây, hay là một chú thiên nga?

Chỗ Cố Lan Sinh đang đứng là góc chết của khán đài. Từ góc độ này anh có thể thấy rõ bên dưới, mà người đứng trêи sân băng lại không thể nhìn thấy anh.

Trong vô thức, Cố Lan Sinh rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía hàng ghế đầu, đối diện là một tấm biển quảng cáo.

Ánh sáng màu xanh trêи trần sân vân động phản chiếu lên mặt băng, tựa như cả bầu trời trong xanh đang đặt dưới chân.

Mà ở trêи bầu trời đó, một thiếu niên đang chắp hai tay sau lưng, lả lướt như gió mà vụt qua, thành thạo như một vũ công.

Lúc này, nếu như thiếu niên trêи mặt băng là một gã vũ công trượt băng thì anh nhất định sẽ không ngần ngại mà nhiệt vỗ tay tán thưởng, bày tỏ sự khen ngợi của mình.

Nhưng Cố Lan Sinh hiểu, hiện tại không thích hợp để anh trao tặng một tràng pháo tay. Thiếu niên kia vẫn đang chìm đắm trong thế giới băng tuyết của mình, thậm chí khiến cho người ta có ảo giác rằng anh đang khiêu vũ cùng gió.

Thời khắc tuyệt mĩ như vậy, anh hẳn là không nên quấy rầy.

Thiếu niên một vòng lại một vòng lướt trêи mặt băng, không hề có một động tác dư thừa nào, càng lúc càng trượt đi xa. Cố Lan Sinh không cách nào nhìn rõ diện mạo của người nọ. Điều duy nhất anh có thể xác định được là chiếc áo khoác màu xanh trêи người thiếu niên kia.

Họa tiết sau lưng áo khá quen thuộc với Cố Lan Sinh, anh còn vừa mới đi thăm vật thể có hoa văn này vài giờ trước, chính là chiếc tàu phá băng “Lenin”*.

*Tàu phá băng nguyên tử đầu tiên của Liên Xô

Đây là lần thứ ba Cố Lan Sinh nhìn thấy mẫu áo khoác này. Victor có một chiếc như vậy ở nhà, và khi anh đến thăm chiếc tàu phá băng “Lenin” thì cô gái thuyết minh cũng mặc một chiếc tương tự.

Lưỡi trượt và mặt băng tiếp xúc với nhau liên tục tạo ra những âm thanh réo rắt dày đặc.

Âm thanh đo dần trở nên bén nhọn hơn, như một bài hát đi tới đoạn vĩ thanh thì bắt đầu cao vút lên. Thiếu niên kia dường như tiến vào trạng thái hư ảo, tốc độ nhanh đến kinh người.

Lui về phía sau một bước, Cố Lan Sinh quyết định lặng lẽ rời khỏi. Nào ngờ đúng lúc này, một giọng nam khàn khàn vang lên: “Cậu là ai?” buộc anh phải dừng bước lại. Ánh mắt một lần nữa trở lại trêи mặt băng.

Trêи mặt băng đã có thêm thêm một người, mặc đồng phục của đội Moscow. Đây là cầu thủ mang áo số mười, cũng là người xui xẻo nhất của trận đấu.

Lúc này, trêи tay kẻ xui xẻo đang cầm cây khúc côn cầu, đoán chừng là bởi vì nhiều lần bị phạt vào vòng cấm nên trong lòng đang rất buồn bực, muốn đến đây để phát tiết.

Thiếu niên kia cũng không vì có thêm một người mà dừng lại. Cầu thủ số mười của đội Moscow đi tới giữa sân băng thì thiếu niên đã hoàn thành cú xoay ba vòng.

Cầu thủ số mười lặp lại câu hỏi vừa rồi. Lần đầu tiên anh ta dùng tiếng Nga, lần này thì quyết định dùng tiếng Anh để hỏi.

Thiếu niên dần giảm tốc độ lại, lưỡi trượt quét qua mặt băng tạo thành một độ cong hoàn mĩ, rốt cuộc dừng lại trước mặt cầu thủ kia.

Đàn ông người Nga vốn cao to cường tráng, một gã chơi khúc côn cầu lại càng không thể xem thường. Mười bảy tuổi, cái tuổi mà các cậu thiếu niên cũng đã cao ít nhất một mét chín, thế nên nhìn qua đội ngũ cầu thủ của Moscow vô cùng hùng hậu.

Thiếu niên kia đang đưa lưng về phía Cố Lan Sinh. Cố Lan Sinh vẫn không thể nhìn rõ cậu ta.

Thành thật mà nói, đến giờ phút này anh có một chút hiếu kì muốn biết rốt cuộc cậu ta có dáng dấp như thế nào. Rõ ràng là một cậu thiếu niên lướt đi như gió khiến cho người ta không khỏi bị hấp dẫn.

“Cậu là ai?” Giọng nói kia mang theo sự uể oải, chán ghét, và tức giận vì kết quả của trận đấu.

Chỉ chốc lát.

“Tôi không có ý định trả lời một kẻ thua cuộc.” Thiếu niên đáp lại bằng tiếng Nga, phát âm rất chuẩn, giọng điệu vô cùng trong trẻo.

Lời này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Cầu thủ số mười lăm le cây khúc côn cầu trêи tay chặn đường thiếu niên, không định để cậu yên ổn rời đi.

Thiếu niên dừng lại, chậm rãi nói: “Điều kiêng kị nhất đối với một cầu thủ chính là tức giận. Thưa ngài, vào phút thứ ba của trận đấu thì ngài đã định sẵn là kẻ thua cuộc rồi”

Lưỡi trượt xẹt qua một vòng cung nho nhỏ, không cho cầu thủ số mười thêm bất kì cơ hội nào để ngăn cản nữa, thiếu niên thong thả trượt đi.

Vừa trượt, cậu lại vừa nói tiếp:

“Nhìn vào tỉ lệ đặt cược ở nhà cái, có thể thấy mọi người đều tin tưởng đội Moscow chắc chắn sẽ giành phần thắng. Hẳn là huấn luyện viên đội St. Petersburg cũng biết điều này, cơ hội thắng Moscow gần như bằng không. Moscow liên tiếp ghi được nhiều thắng lợi mà St. Petersburg chỉ mới giành vị trí hàng đầu bốn lần trong toàn giải đấu.”

“St. Petersburg có đôi cánh song tử, Moscow có tam giác tiến công. Đôi cánh của St. Petersburg tấn công hơi kém trước tam giác tiến công, nhưng có một câu nói như thế này: Trêи sân đấu, cơ hội được chia đều cho cả hai phía, ít có khả năng cũng không phải là không có khả năng.”

“Huấn luyện viên của St. Petersburg biết: cơ hội nằm ở chỗ 130 bàn thắng của đội Moscow. Hai phần ba trong số 130 bàn thắng đó đều do tam giác tiến công đầy tự hào của Moscow ghi được. Miễn là họ tiêu diệt được đội hình này thì họ sẽ có cơ hội chiến thắng.”

“Vì vậy ngay từ những phút đầu, các cầu thủ của đội Moscow lần lượt bị ép bước vào vòng cấm. Mà St. Petersburg cũng không khá hơn ba nhiêu.”

“Lúc này, người hâm mộ Moscow và huấn luyện viên của đội có lẽ cũng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Bởi vì cả hai đội đều thiếu đi những cầu thủ chủ chốt. Vừa vặn đây cũng chính là điều mà huấn luyện viên của St. Petersburg muốn: làm tê liệt đội hình của Moscow.”

“Tam giác tiến công của Moscow là mấu chốt quan trọng nhất, họ cần liên kết với nhau và phối hợp tấn công. Mà đôi cánh của St. Petersburg thì không giống như vậy, thiếu đi một bên thì vẫn còn một bên khác. Vì vậy vào giai đoạn cuối cùng, cầu thủ mạnh nhất của St. Petersburg được tung ra, cổ động viên của họ được dịp cười đến xán lạn.”

Cầu thủ số mười thu hồi gậy khúc côn cầu.

Lưỡi trượt dưới chân thiếu niên kia vẫn tiếp tục thong thả vẽ vài vòng, gió thổi qua luồn vào tóc cậu làm cho người ta liên tưởng đến một trích đoạn trong bài hát của nhạc sĩ La Mã – Zonda.

“Người đưa tôi đi trong gió, người bước trêи những đám mây.”

Trước khi nghe cậu thiếu niên nói vậy, Cố Lan Sinh đang tựa người trêи tấm biển quảng cáo. Sau đó, anh vô thức đứng thẳng người dậy, anh cũng không hiểu vì sao bả vai mình đã rời khỏi tấm biển.

Đoán chừng thiếu niên kia cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nếu như không phải chính tai anh nghe thì rất khó tin những phân tích sâu sắc như vậy là của một cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi.

Thiếu nhiên dừng lại, hỏi: “Thưa ngài, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Cầu thủ số mười không trả lời, vỗ vỗ cây gậy trong tay. Thân thể lướt qua, đi được chừng hơn mười bước thì thiếu niên chợt dừng lại.

Cậu không hề quay đầu lại, nói: “Ngài cũng không cần cảm thấy thất vọng. Năm 2006, Zinedine Zidane bị đuổi ra khỏi sân, nhưng kết quả cuối cùng là đội Pháp vụt mất chức vô địch Word Cup. Trong mắt tôi, ngài còn may mắn hơn Zidane rất nhiều. Ít nhất ngài trẻ hơn Zidane, còn rất nhiều cơ hội để đoạt lại tất cả những gì đã mất.”

Cầu thủ số mười gọi giật lại cậu thiếu niên đang rời đi.

“Cậu là từ Moscow tới sao? Tôi… Ý của tôi cậu là fan của đội Moscow phải không? Cậu đã theo dõi suốt diễn biến của trận đấu?” Giọng điệu của cầu thủ đội Moscow đã diu đi rất nhiều, thấy thiếu niên kia không trả lời, anh ta liền bổ sung thêm: “Cậu không muốn trả lời cũng không sao.”

Chỉ chốc lát sau.

“Tôi không phải đến từ Moscow. Tôi cũng không phải đặc biệt đến đây để xem trận đấu này.” Dừng một chút, thiếu niên nặng nề nói tiếp: “Lúc còn rất nhỏ, tôi cho rằng sau này lớn lên có thể trở thành một cầu thủ khúc côn cầu, nhưng, đó là khi tôi còn rất nhỏ.”

Thiếu niên rời đi.

Mấy phút sau, cầu thủ số mười cũng đi.

Cố Lan Sinh từ chỗ tấm biển quảng cáo đi ra.

Trêи mặt băng rộng lớn không có một bóng người. Và ánh sáng xanh lam trêи mặt băng đẹp tựa như mộng ảo của trẻ con. Giống như khi lớn lên, bạn sẽ nhận ra hình ảnh mái tóc dài thướt tha của một cô gái trẻ chỉ là một giấc mơ trong căn gác nhỏ, là những điều tuyệt diệu chỉ có trong truyện cổ tích.

Lau mặt một cái, nhìn đồng hồ, vừa vặn nửa giờ đồng hồ.

Cố Lan Sinh hướng ra cửa sân vận động.

Vừa ra khỏi sân vận động, Cố Lan Sinh kiểm tra lại quần jeans của mình. Anh quyết định chọn đi đừng tối hơn và vắng người hơn, lấy ra một gói thuốc lá.

Đêm trước khi rời Helsinki, anh bạn cùng phòng đã đưa nó cho Cố Lan Sinh. Người đàn ông nói: “Nếu như một cô gái xinh đẹp không để ý tới cậu, nó có thể giúp cậu xua đi phiền muộn.”

Trong hai mươi bốn điếu thuốc, anh đã mời bốn người đàn ông ở Murmansk. Nếu như lời của người bạn cùng phòng, vậy hẳn là anh phải có đến hai mươi cô gái xinh đẹp từ chối mình.

Nhún vai một cái, Cố Lan Sinh rút một điếu thuốc ra.

Trước đây, anh cũng từng nắm tay một cô gái cùng bước vào rạp chiếu phim. Lúc đó, tất cả mọi người đều nói với anh rằng cô gái ấy có một quá khứ không được tốt, đời tư không trong sạch. Cô ấy tiếp cận anh là có mục đích riêng. Không lâu sau, anh và cô ấy chia tay, anh rời khỏi nhà và đi đến một thành phố xa lạ. Tất cả mọi người đều nói anh đang bị tổn thương sâu sắc bởi tình yêu. Chỉ có Cố Lan Sinh mới biết, anh dùng phương thức này để thoát ly khỏi gia đình.

Châm lửa, làn khói nicotine cay xè khiến Cố Lan Sinh hồi tưởng về mối tình đầu của mình. Hiện tại, anh đã không còn nhớ nổi gương mặt của người từng cùng mình bước vào rạp chiếu phim ngày ấy.

Có lẽ anh nên tập trung nhớ lại về những điểm tốt của cô vậy.

Nhả ra một vòng khói, anh nheo mắt lại, bước chân thật chậm, mắt hướng về phía phòng vé.

Giây tiếp theo, anh nhíu mày.

Giờ phút này, Cố Lan Sinh không dám xác định có phải là có một khẩu súng đang đặt bên đầu mình hay không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN