Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 42: Gả cho anh đi (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 42: Gả cho anh đi (Thượng)


Marian hỏi cô có muốn bia không?

“Muốn, ly to cơ” Qua Việt Tú đã lâu không uống bia, nghĩ một lát, lại nhờ Marian đổi thành ly nhỏ.

Marian đưa bia cho cô xong cũng không rời đi, mà lại ngồi đối diện cô, lại bắt đầu nhìn chằm chằm cô.

Hết chồng lại đến vợ, đôi vợ chồng này thật là……

“Dì ơi, dì có gì muốn nói vậy ạ?” uống một ngụm bia

Thế là, Marian thao thao bất tuyệt nói

Từ chuyện cô làm thế nào vào được đây, cho đến Tống Du Liệt anh tuấn như thế nào, đến việc dì rất tiếc vì ở quê chỉ có cháu trai mà không có cháu gái

“Nếu có cháu gái, không chừng lại vừa mắt cậu chủ” Marian tự nhận lời này của bà đủ hài hước, không quá đắc ý.

Qua Việt Tú tiếp tục uống rượu.

Marian lại thao thao bất tuyệt nói chuyện

Lần này là mấy ngày trước có một cô gái đến đây, cô gái này cũng có mắt đen, tóc đen giống cậu chủ, là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thời thượng, cô gái trẻ tuổi này còn ở lại qua đêm nữa.

“Qua đêm?!” Qua Việt Tú đập thật mạnh ly xuống bàn.

Marian mắt trừng lớn nhìn cô.

Lúc đặt ly xuống cổ tay hơi tê.

Lau lau mặt, một lần nữa cầm lấy ly bia, nhấp một ngụm nhỏ, lại nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ, thật cẩn thận hỏi: “Ở trong phòng cậu chủ ạ?”

“Không phải, May ngủ ở phòng của khách” Marian nói.

May? Nói cách khác, cái người mấy ngày trước ở lại qua đêm chính là cô gái tháng năm kia ư? Cô đoán không sai, quả mâm xôi ngọt ngào của cô yêu đương rồi

Cầm lấy ly bia, uống một hơi hết phần còn lại

“Muốn uống nữa không?” Marian hỏi cô.

“Đương nhiên.” Mỉm cười, “Lần này cháu muốn một ly to”

Ly to được đưa lên.

Marian lại bắt đầu nói tiếp.

Nói cháu trai ở quê Zimbabwe sắp kết hôn, quan hệ của bà và đứa cháu rất tốt, cậu chủ cho phép bà và chồng về quê tham dự hôn lễ của cháu trai.

Nói tới đây Marian cảm động đến rơi nước mắt, lải nhải: cậu chủ không chỉ cho bọn họ nghỉ, mà còn cho thêm chút tiền đi đường, chút tiền này còn bao gồm tiền mua lễ vật hôn lễ cho cháu trai.

“Thế giới này, chỉ có nữ hoàng Anh mới xứng với cậu chủ” Marian nói

Nữ hoàng Anh? Đến cháu cố bà ấy cũng có rồi đấy.

Marian nói bà và chồng tối nay sẽ trở về Zimbabwe, nói đến đây, bà lại tiếp tục nhìn Qua Việt Tú mãnh liệt.

Lần này, Qua Việt Tú cũng lười mở miệng, làm ra một biểu tình có điều gì nói nhanh đi.

“Cậu chủ nói” nói lời này, Marian đánh giá cô từ trêи xuống dưới một lần nữa “Lúc ta và chồng dự hôn lễ của cháu trai, cô sẽ là người đảm nhận công việc của ta”

Hóa ra là như vậy, cho nên người dì này đang kiểm tra năng lực của người kế nhiệm sao?

“Nói thật, cô chẳng giống một người biết dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tưới cây, cho ngựa ăn gì cả” Marian đưa ra đánh giá của mình.

Điểm này Qua Việt Tú đồng ý, nhưng cũng chỉ đồng ý một nửa thôi, cô không biết nấu cơm nhưng cô biết dọn dẹp nhà cửa, khoan đã, còn phải tưới cây, cho ngựa ăn á?

Rất tốt, cực kỳ tốt, dọn dẹp nhà cửa cô còn có thể miễn cưỡng làm được, tưới cây, cho ngựa ăn cô chưa làm bao giờ, đây cũng là một cớ hay để cô đánh bài chuồn.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này

Đối với nghi ngờ của Marian, Qua Việt Tú vuốt vuốt tóc: “Cháu nghĩ…không thành vấn đề đâu ạ”

“Cô tin rằng cô có thể làm được?” Marian dí sát vào mặt cô

“Đương nhiên” nhìn lại bà.

Marian thở dài: “Cô hiện tại nhất định rất thiếu tiền”

Uống một ngụm bia lớn, nói đúng vậy với Marian, cháu rất thiếu tiền.

Tin tưởng cô gái thoạt nhìn không giống người biết làm việc nhà có thể tiếp nhận công việc của mình, Marian nói những chuyện lớn, nhỏ cần chú ý trong công việc của mình.

Ví dụ như lúc anh đang ở trong thư phòng thì không được quấy rầy anh, hoặc phòng cách vách phòng anh không được vào.

Còn có chuyện như vậy?

Hay là phòng đó Tống Du Liệt đang nuôi một mỹ nhân ngư.

“Tại sao?” Qua Việt Tú hơi tò mò.

“Không biết.” Marian lắc đầu, “Cửa phòng đó vẫn luôn khóa chặt, có một lần vì tò mò ta có hỏi qua cậu chủ, cậu chủ không trả lời, nhưng từ biểu cảm của cậu thì có thể thấy được cậu rất ghét khi bị hỏi đến vấn đề này”

Nhún vai, tiếp tục uống bia

Đầu óc không hiểu tại sao lại chuyển đến cô gái tháng năm mà Marian nói, bà ấy nói, May là cô gái đầu tiên cậu chủ đưa về nhà.

“Cô gái mà cậu chủ mang về ngủ ở phòng nào?” Qua Việt Tú hỏi, cô thật sự không muốn nghe Marian nói, phòng May ngủ là phòng mà cô ngủ tối hôm qua.

Không rõ tại sao, trong lòng cực kỳ chán ghét và bài xích.

Đáp án Marian đưa ra khiến Qua Việt Tú khá hài lòng, May ngủ ở phòng khác.

Lại hỏi, phòng ngủ ai đẹp hơn?

Vấn đề này Marian tựa hồ như không biết rõ lắm, không chỉ có Marian mà chính Qua Việt Tú cũng không hiểu ý nghĩa sau câu hỏi đó là gì

Cho dù không rõ lắm, Marian vẫn thành thật nói: “Phòng May đẹp hơn”

Nói cách khác là phòng của cô gái tháng năm đẹp hơn phòng cô phải không? Hiểu, hiểu, suy cho cùng đó cũng là cô gái đang rơi vào lưới tình, chỉ hận không thể hái sao xuống mà đưa cho cô ấy

Bưng ly bia lên, uống từng ngụm, từng ngụm

Rất nhanh lại hết bia.

Tay gõ mặt bàn: “hết bia rồi”

Lần này Marian không rót bia cho cô bởi vì bà nghe được tiếng xe ô tô, bà nói là của cậu chủ

“Cậu chủ chưa bao giờ về giữa trưa cả….” Lầm bầm lầu bầu, chạy khỏi phòng ăn.

Qua Việt Tú biết bia đặt ở đâu, vừa hóng gió vừa uống bia, thật sự đúng là không tệ, không ai rót cho cô thì cô tự mình rót.

Ly lại rỗng rồi.

Tiếng bước chân dọc theo nhà ăn vang lên.

Trêи bàn còn nửa chai bia, Qua Việt Tú lần này định không cần dùng ly.

Tay vớ phải không khí, chai bị đang ở trong tay Tống Du Liệt.

Một cái đảo tay, chai bia đã nằm trong tay Marian, theo ý của cậu chủ, Marian cầm chai bia rời khỏi phòng ăn.

Tay còn ở giữa không trung, nổi giận đùng đùng đứng lên: “Tống Du Liệt!”

Tống Du Liệt lạnh lùng nhìn cô.

Vuốt vuốt tóc: “Bia cũng chẳng đáng mấy đồng”

Vẫn thờ ơ.

Không sao, tủ lạnh chắc chắn còn bia, Marian nói, chồng bà thích uống bia.

Mới vừa mở tủ lạnh ra, giây tiếp theo, cửa tủ lạnh bị Tống Du Liệt đóng lại.

Đưa cho Qua Việt Tú một chiếc túi giấy tối màu: “Đi thay quần áo đi”

Trong chiếc túi giấy tối màu có một vài bộ quần áo ở nhà, trừ chúng ra còn có một số vật dụng cá nhân của phụ nữ.

Nếu nhớ không lần, đây không phải là lần đầu Qua Việt Tú nhận lấy mấy thứ đồ này từ tay Tống Du Liệt, nhưng lúc đó khuôn mặt của anh vẫn là của một cậu thiếu niên.

Kϊƈɦ cỡ áo ngực không sai, màu sắc, kiểu dáng cũng tạm được, cười hì hì hỏi: “Anh mua?”

Nếu là Tống Du Liệt mua, không phải là rất thú vị sao? Nếu người bán hàng là nữ lại càng thú vị hơn.

“Em nói xem?” đôi mắt không có nửa điểm gợn sóng, so với lần trước trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Lần trước là trạng thái phát điên “tôi điên rồi mới đi bộ một chặng đường để mua cho chị”

Hiển nhiên, mấy thứ này không phải chữ viết của Tống Du Liệt

Nhìn kỹ chút nữa sẽ thấy khóe miệng còn đọng một chút trào phúng nhàn nhạt

Chính là ở cười nhạo cô tự mình đa tình?

Cố Lan Sinh cũng luôn nói “Có phải những cô gái xinh đẹp đều hay tự mình đa tình” Cố Lan Sinh nói vẫn còn tạm, ít nhất sau khi trêu cô tự mình đa tình còn không quên khen cô xinh đẹp, Tống Du Liệt ngay cả khen cô còn lười.

Cũng đúng, khen Qua Việt Tú thì không phải Tống Du Liệt.

Nếu đây không phải chữ của Tống Du Liệt, tám chín phần là của cô bạn gái tin đồn kia của anh, Qua Việt Tú nghĩ vậy. Lúc này, Qua Việt Tú cảm thấy cần xóa hai chữ “tin đồn” kia đi

Phải biết rằng, cô gái tháng năm là người con gái đầu tiên Tống Du Liệt mang về nhà.

Chất cồn làm suy nghĩ của cô lẫn lộn.

Tại sao lại quay lại vấn đề này?

Như vậy không được, quả mâm xôi ngọt ngào của cô trưởng thành rồi, cũng cần những sinh hoạt bình thường, một khi sinh hoạt của anh bình thường, bệnh của cô mới có thể tốt lên được.

Suy cho cùng, luôn cảm thấy áy náy sẽ ảnh hưởng cảm xúc.

Qua Việt Tú vuốt vuốt tóc, sau khi uốn tóc, chúng liền không nghe lời, luôn che mặt cô, nhưng mà tại sao Tống Du Liệt lại nhướng mày?

Đúng rồi, anh muốn cô thay quần áo

Thay thì thay, có lẽ thay xong, anh sẽ để cô uống bia.

Trước mặt Tống Du Liệt, cô bắt đầu cởi áo sơ mi. Nút đầu tiên, rồi đến nút thứ hai, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc.

“Qua Việt Tú…” nhướng mày biến thành nhíu mày

“Chẳng phải anh bắt tôi thay quần áo sao?” Ngữ khí vô tội.

“Tôi không có bắt em….”

Lại cởi thêm một nút nữa, ngón tay nhanh nhẹn đi xuống, nút thứ tư, có thích áo ngực màu hồng không?

Cởi nút thứ tư.

Tống Du Liệt quay mặt đi.

Nhếch miệng, cười, đây mới là Tống Du Liệt cô quen.

Trong khi anh quay người lại, cô nhanh chóng mở tủ lạnh ra, ôm hai chai bia vào ngực, cô muốn chạy trốn về phòng, sau khi uống hết hai chai bia, lại đánh một giấc, ngày mai nghĩ cách thoát khỏi lời hứa với Tống Du Liệt.

Cái gì? Để cô quét dọn nhà cửa cho anh trong 2 tuần? Qua Việt Tú phải thừa nhận, khi biết phòng của cô gái tháng năm đẹp hơn phòng mình, trong lòng cô thật sự không thoải mái.

Trong lòng cô thật sự không thoải mái, trong lòng Tống Du Liệt cũng phải không thoải mái như cô.

Đúng đúng, cô dối trá, mâu thuẫn, lòng dạ hẹp hòi, còn liên tục muốn bản thân trở thành cô gái ngoan.

Mới đi được mấy chục bước, đã bị Tống Du Liệt tóm lại từ phía sau.

Anh ta đừng mơ tưởng cướp được bia của cô, đem bia ôm gắt gao trong ngực, cố hết sức chạy về phía trước.

Mấy giây tiếp theo, thân thể giống như một sợi dây cao su đàn hồi, bị ngã ngược về phía sau.

Cô ôm bia, anh ôm cô.

“Đưa bia cho tôi” giọng nói của anh vang trêи đỉnh đầu

“Mơ tưởng.”

Mạnh mẽ giãy giụa.

Vừa giãy dụa vừa la hét anh làm tôi đau, bàn tay chế trụ tay cô hơi buông lỏng.

Nhân cơ hội này lại muốn chạy thoát nhưng không thành công, cũng may anh không siết chặt tay.

Cô tiếp tục chạy, anh cứ chạy theo cô như hình với bóng, cứ chạy như vậy, đến một góc tường.

Ánh sáng của góc tường này khá yếu, tới đây là cô đã hết sức lực rồi, mặt dấu trong bóng tối, thở hổn hển, vừa thở vừa nói “Tôi muốn bia”

Ôm chặt tay anh không có ý định buông ra.

“Tống Du Liệt, tôi muốn uống bia, anh có nghe thấy hay không?” giọng nói nghe rất hung dữ.

“Qua Việt Tú, em đến đây để làm thay công việc của Marian, tôi không muốn mỗi ngày về nhà lại nhìn thấy một con ma men say khướt” giọng nói trêи đỉnh đầu cũng rất hung dữ.

Những lời này cô rất thích nghe.

“Vậy anh có thể không chứa con ma men này trong nhà” giọng nói càng thêm hung hãn.

“Qua Việt Tú, em không còn gì để trao đổi nữa” giọng nói này cũng không lương thiện chỗ nào.

Cũng đúng, nghĩ tới nghĩ lui, Qua Việt Tú thật đúng là không còn thứ gì để trao đổi.

Thay vì nghĩ cách thoát khỏi nó, chi bằng làm rõ mọi chuyện luôn đi.

“Tôi cũng chỉ biết dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tưới rau, cho ngựa ăn tôi không biết” Lớn tiếng nói.

“Biết dọn dẹp nhà cửa là được rồi”

Cái gì mà biết dọn dẹp nhà cửa là được rồi, còn cơm ai nấu? Rau chết thì làm sao? Ngựa càng được để chết đói!

“Vậy anh đem cô gái tháng năm đến đây dọn dẹp nhà cửa cho anh đi, anh để cô ta trong nhà luôn đi” giọng nói đề xi ben cực đại.

Lần này, Tống Du Liệt không trả lời.

Không trả lời chính là chột dạ.

“Đúng rồi, Marian nói cô ta là người con gái đầu tiên được mang về nhà, Marian còn nói phòng cô ta đẹp hơn phòng tôi nhiều, tôi đã từng ở căn phòng còn đẹp hơn phòng đó” những lời đó từ trong miệng Qua Việt Tú cứ thế mà trôi ra.

Xung quanh thật an tĩnh

Mây bay che mất bầu trời, không gian sáng ngời trong nháy mắt chuyển thành u ám, bọn họ ở trong góc kia lại càng âm u

Đầu óc Qua Việt Tú tự nhiên trống rỗng trong một khoảnh khắc, lúc nãy cô đã nói cái gì vậy? Còn nữa, những lời cô nói có ý gì? Rốt cuộc là có ý gì?

Nấc một cái

Là do cồn gây họa

Thật mất mặt, vì để che dấu cảm giác tồi tệ này. Qua Việt Tú vặn vẹo thân thể.

“Qua Việt Tú.” giọng nói trêи đỉnh đầu mang theo cảm giác muốn bùng cháy

“Ợ—” lại nấc một cái.

Qua Việt Tú có một loại xúc động muốn vò đầu.

“Cô ấy không phải cô gái đầu tiên đến đây” anh thấp giọng nói với cô.

Nói cách khác, trước cô ta, Tống Du Liệt còn để cô gái khác ở lại đây qua đêm, yêu đương liên tục thế không tốt đâu, cô không cho phép quả mâm xôi ngọt ngào của mình biến thành Qua Hồng Huyên, Gambino thứ hai.

“Như vậy là anh còn mang cô gái khác về nhà?” tận lực kiềm chế bản thân không được nổi giận.

“Ừm”

Ừm? Ừm?

Thừa nhận!

“Cô ta là ai?!” Từng câu từng chữ.

Im lặng.

Tiếng thở dài kia, như cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua

Mơ hồ, gió thổi tung bức rèm, tiếng thì thào trong đêm, lúc thấp lúc cao, tiếng thì thào hỗn loạn hòa quyện với tiếng thở dốc của người đàn ông, lại một trận gió nữa, tiếng rêи rỉ vụn vặt của người phụ nữ lấn át tiếng thở dốc của đàn ông, gió lại thổi qua, người đàn ông thấp giọng gầm lên hai chữ “Đống đống” đầy tinh tế

Đầu óc Qua Việt Tú lại trống rỗng lần nữa.

“Cô ấy à…biết cô ấy đến nhà tôi làm gì không? Uống bia trong tủ lạnh của tôi, còn kéo hư rèm phòng của tôi, rời đi còn không thèm chào hỏi một tiếng, đúng rồi, khi bỏ đi còn cầm một cái áo khoác của tôi, mãi cho đến bây giờ vẫn không trả lại” giọng nói nghiến răng nghiến lợi truyền từ trêи đỉnh đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN