Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 81: Lưu luyến thời gian
Nhìn rõ người đang đứng trước xe, Qua Việt Tú đẩy Dean ra.
“Rầm” một tiếng, không cần xem cũng biết lực đẩy Dean mạnh như thế nào, hiện tại Qua Việt Tú cũng không rảnh mà lo cái đầu đụng vào cửa sổ xe của Dean, ngồi nghiêm chỉnh, kéo dãn khoảng cách với Dean.
Đứng ở trước xe là Tống Du Liệt
Qua Việt Tú không rõ cảm xúc của mình là gì khi muốn kéo dãn khoảng cách với Dean, mặc dù giữa cô và Dean cũng không có gì, nhưng…..một màn lúc nãy rất dễ khiến người khác sinh ra hiểu lầm.
Có những lúc, Qua Việt Tú rất sợ Tống Du Liệt không để ý đến cô
Giống năm ấy, ở Helsinki, cô mặc áo màu đỏ thạch lựu ở trong nhà Cố Lan Sinh đi tới đi lui, anh cũng không có phản ứng gì, công viên cũng vắng bóng, ở Helsinki, cô ở một siêu thị cầu hôn một người đàn ông, cùng người đàn ông đó hoàn thành đăng ký kết hôn nhưng khi về nhà người đàn ông đó, trong nhà xuất hiện thuộc hạ của Qua Hồng Huyên, Tống Du Liệt không xuất hiện.
Thật sự bận rộn như thế sao? Thật sự là dự định sẽ không để ý đến cô ư?
Cô bỏ thuốc vào trong nước của dì nhỏ, cô bỏ tiền khiến đàn ông ở clb đêm mở phòng khách sạn dì nhỏ ở, trong phòng khách sạn cô đã sắp xếp người chụp ảnh tốt nhất, rất tốt, một màn kịch hay sắp bắt đầu diễn.
Nhưng! Thời điểm cuối cùng cô vẫn đuổi người đàn ông kia đi, cũng phá hủy ảnh chụp.
Nếu không phải bởi vì Tống Du Liệt, đó khẳng định sẽ là scandal theo phong cách Hollywood.
Bởi vì chuyện đó, một thời gian rất dài, anh không xuất hiện trước mặt cô, cô thật sự hoảng loạn, cô phải dùng rất nhiều thủ đoạn cực đoan mới thúc ép anh quan tâm đến cô.
Lần này, cô chính là không từ mà biệt, không chỉ không từ mà biệt, còn ở cạnh Dean mấy ngày liền, muốn từ bỏ Qua Việt Tú cũng chỉ là một suy nghĩ mà thôi.
Nếu……
“Mày bây giờ không có bất kỳ quan hệ gì với Tống Du Liệt cả, không đúng, luôn là không tồn tại bất kỳ quan hệ đặc biệt nào, cho dù mày có thân thiết với tên nhóc kia cũng không có quan hệ gì với anh ta”. Một giọng nói phân tích bên tai cô.
Đúng vậy, không sai.
Cho dù từng có quan hệ đặc biệt ở Johannesburg, cô cũng đã làm rõ ràng với anh rồi. Không, anh cũng đã đem Trương Thuần Tình đến trước mặt ông ngoại, dựa vào cái gì mà Qua Việt Tú không thể mập mờ với Dean.
Hơn nữa cô cũng không mập mờ với Dean, cô chẳng có hứng thú với Dean, sau này Dean già chắc chắn sẽ biến thành bộ dáng của bố anh ta, bụng bia, râu quai nón, cô rất ghét bụng bia, râu quai nón.
Trong lúc đang nghĩ, cái đầu xù của Dean quay lại, nói Fiona cô uống lộn thuốc hả.
Nghĩ lại buổi sáng Tống Du Liệt che chở cho Trương Thuần Tình như thế, Qua Việt Tú quyết định chọn lờ tịt cái người đang đứng trước xe.
“Bớt nói nhảm, mau cởi dây an toàn ra, không khí trong xe gớm quá đi”. Điều chỉnh lại tư thế, nói.
Dean lại sờ soạng nút thắt của đai an toàn.
Trong dư quang, Qua Việt Tú nhìn thấy bóng người trước xe chuyển động.
Cám ơn trời đất, Tống Du Liệt rốt cuộc cũng chịu rời đi.
Nhưng mà——
Mở cửa xe bên ghế điều khiển ra, một tay nắm cổ áo của Dean, kéo một cái, Dean bị động bị kéo rời khỏi ghế điều khiển, đẩy một cái, toàn bộ cơ thể của Dean rơi khỏi xe như con gấu lăn trêи mặt đất, một loạt động tác này Tống Du Liệt làm rất lưu loát.
Trong chớp mắt, Tống Du Liệt thay thế vị trí của Dean ngồi trêи ghế điều khiển
“Làm…làm gì vậy?”
Cũng không thèm nhìn cô, mở ngăn kéo xe ra.
Hoàn hồn, nhìn Dean giãy giụa trêи mặt đất: “Tống Du Liệt, anh phát bệnh thần kinh gì vậy, đó là bạn của tôi!”.
Đáp lại cô là một tiếng “xoẹt”
Dây an toàn bị một con dao cắt, ném dao vào lại trong ngăn kéo, cũng không đóng ngăn kéo lại, cơ thể rời khỏi ghế điều khiển.
“Rầm—-” một tiếng, cửa xe bị mạnh mẽ đóng lại, Tống Du Liệt nghênh ngang rời đi.
Tiếng rêи của Dean vang lên, dọc đường đi này Dean đã nói với cô mấy lần, cửa xe không thể đóng quá mạnh, nếu đóng quá mạnh sẽ bị khóa trái.
Tống Du Liệt cũng không quay đầu lại, chân bước về chiếc xe tải đang dừng lại kia
Qua Việt Tú mở cửa xe, kéo Dean đứng dậy.
“Fiona, hành động của anh ta giống như người yêu của cô vậy”. Dean nói với cô như vậy.
Đuổi Dean đi, Qua Việt Tú đi về phía Tống Du Liệt, cô mới nói với Dean, cô muốn thay anh ta đòi lại công bằng.
Tống Du Liệt đang nói chuyện với tài xế xe tải, nhóm công nhân vận chuyển hàng hóa, ngừng cách Tống Du Liệt khoảng 10 bước chân, khoanh tay trước ngực
Khi tài xế xe tải đi nghe điện thoại, Qua Việt Tú đến trước mặt Tống Du Liệt, lạnh lùng nói Tống Du Liệt anh làm hư xe của bạn tôi và dây an toàn nữa, anh phải bồi thường đi.
“Được”. Tống Du Liệt trả lời rất dứt khoát.
Hơi bất ngờ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, đứa trẻ đến từ đảo Greenland từ nhỏ đã không phải người ngang ngược vô lý.
“Anh còn phải xin lỗi bạn tôi vì hành động của mình”. Tiếp tục nói.
“Được”.
Ừm, rất tốt, mọi chuyện đã được giải quyết.
Nhưng…..có điều chưa tốt đó là Tống Du Liệt từ đầu đến cuối chưa hề nhìn cô một cái.
Hơn nữa, anh còn cau mày.
Cô không tài nào nhìn thấy bộ dáng cau mày của anh.
Tống Du Liệt cau mày có phải vì nhìn thấy một màn lúc trước không?
Thật sự là cô không có cùng Dean làm mấy chuyện kỳ quái trêи xe.
Vuốt vuốt mặt, nói: “anh cũng….thấy rồi đó, là do dây an toàn….”
“Ngừng!”
Là Tống Du Liệt bảo ngừng, cau mày, ánh mắt nhìn về một hướng, theo hướng đó, vài người công nhân đang vác một cái thùng trêи vai, tiếng “ngừng” kia của Tống Du Liệt khiến mấy người công dân đó dừng lại.
Tống Du Liệt đi về phía những người công nhân, ngón tay gõ vào dấu hiệu “xin đừng để ngược”, công nhân bây giờ mới ý thức được bọn họ đã vác thùng ngược.
Hóa ra….hóa ra, cau mày là bởi vì vấn đề của thùng.
May mắn cô không nói ra lời giải thích đã chuẩn bị kỹ, nếu không, sẽ bị chê cười mất.
Cố Lan Sinh nói đúng, cô đúng là một cô gái hay cho mình là đúng.
Bao lớn bao nhỏ được mang vào sân, Tống Du Liệt vẫn đang nói chuyện với tài xế lái xe.
Dậm dậm chân, thật là quá mất mặt.
Trong lúc Qua Việt Tú và Dean về trấn, hơn mười vị khách đến: có vị khách nữ ngồi xe Rolls Royce đến, cũng có đàn ông ăn mặc theo phong cách hippy lái xe Harley-Davidson; cô bé mặc váy xòe màu hồng nhạt được bà cố ngoại dắt đi; cậu bé đeo tai nghe biểu cảm không tình nguyện đứng sau ông ngoại.
Công nhân vội vàng khuân vác hàng hóa, nhân viên kỹ thuật thì trang trí nơi tổ chức sinh nhật, đám người hầu thì bận rộn chiêu đãi khách, bận chuẩn bị cơm, người làm vườn cũng đến, tùy ý mở cửa ban công ở tường vây có thể thấy được hoa tươi đang nở.
Nông trang trong nháy mắt nhộn nhịp hẳn lên.
Trương Thuần Tình cũng không nhàn rỗi, cô ta hỗ trợ quản gia tiếp đãi khách, sự thân thiện của cô ta khiến cho người khác không nghĩ cô ta là người của nông trang cũng khó, mặt mũi thanh tú, tươi cười xinh đẹp, ngôn ngữ cơ thể phong phú chọc cho khách quý cười, Hạ Tri Chương đang nói chuyện với nhóm khách mới đến cũng nhiều lần nhìn về phía Trương Thuần Tình
Hiển nhiên, cháu ngoại mang về cô gái càng ngày càng hợp ý
Qua Việt Tú hung hăng trừng mắt nhìn Trương Thuần Tình đang cười tủm tỉm với một ông lão, những bao lớn bao nhỏ trêи vai công nhân là do cô chuẩn bị cho tiệc sinh nhật, chạy xa như vậy để chọn quà cho ông, bây giờ cơm trưa cũng chưa ăn, quay đầu đi.
Ăn xong cơm trưa, thay quần áo, xuống lầu giúp đỡ
Giai đoạn này, cô không phải người thừa kế của SN Energy, cô chỉ là một đứa cháu gái ngoan ngoãn, chăm chỉ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ông ngoại, cô đã thành công đóng vai này một thời gian rồi, cũng sẽ phải tiếp tục cho đến khi buổi tiệc sinh nhật của ông ngoại kết thúc
Ngôi nhà hơn 500 mét vuông chỉ chiếm có ⅓, không gian không dùng cũng không ít, muốn tránh người không muốn gặp cũng rất dễ dàng.
Khiến Qua Việt Tú muốn tránh gặp là Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình
Buổi sáng uống quá nhiều thuốc chút nữa đã giết Qua Việt Tú trêи đường đến thị trấn, rất nhiều lần cô bắt Dean dừng xe lại, đến bên đường nôn khan, khiến cho Dean tưởng rằng cô mang thai, có lòng nhưng không có sức, khuôn mặt như người chết quay về xe.
Cô cũng không muốn khiến dạ dày của mình chịu tội thêm một lần nữa
Cho nên, mắt không thấy tâm không phiền là thượng sách.
Khoảng 4h, ông ngoại hỏi cô có nhìn thấy A Liệt không.
Lắc đầu.
“Lúc nãy nó mới ở bên cạnh ông, làm sao lại biến mất nhanh vậy chứ”. Ông ngoại làu bàu.
“A Liệt” trong miệng ông ngoại cũng khiến dạ dày Qua Việt Tú không thoải mái vì thế cô nói với ông ngoại, ông ngoại con đi tìm A Liệt giúp ông.
Nghĩ sao mà cô đi tìm Tống Du Liệt
Đi nửa vòng, Qua Việt Tú cũng nghe quản gia hỏi Trương Thuần Tình, Tống Du Liệt đi đâu rồi.
Nguyên nhân mọi người đều tìm Tống Du Liệt là vì bóng bay của công chúa nhỏ mặc váy xòe bị gió thổi lên cây, người mà công chúa chọn lấy bóng bay chính là anh đẹp trai mặc áo lông cao cổ màu xám.
Anh đẹp trai mặc áo lông cao cổ màu xám là Tống Du Liệt
Công chúa nhỏ chính là tâm can bảo bối của thị trưởng Stuttgart
Chỉ là, không ai tìm thấy anh đẹp trai
Trương Thuần Tình cũng nói với ông ngoại như vậy, lúc nãy vẫn còn đây, sao mà đảo mắt một cái lại chẳng thấy đâu.
Trong lòng Qua Việt Tú cảm thán mị lực của Tống Du Liệt thật lớn, con bé mặc váy xòe cũng chỉ 7, 8 tuổi, quay đầu sang hướng khác, đi được mấy bước, Qua Việt Tú bỗng nhớ lại những lời Dean nói khi trêи đường đi cùng cô ra ngoài thị trấn.
Dean bảo cô chuyển lời đến Tống Du Liệt, cách xa người đó một chút.
Người đó trong miệng Dean là người buôn lậu thuốc lá có tiếng, cũng có bán cả cocaine.
Tim hẫng một nhịp, bước chân nhanh dần hướng vườn olive, tối qua, cô ở trong vườn olive ngửi thấy mùi nicotine.
Bóng dáng đi ra từ nơi sâu nhất của vườn olive khiến Qua Việt Tú nhanh chóng tránh sau đài đá, nín thở, cũng không dám nhúc nhích, vài phút sau, Tống Du Liệt đi qua đài đá.
Chờ khi bóng dáng của Tống Du Liệt biến mất, Qua Việt Tú đi về hướng anh mới vừa đi ra.
Lần này lại không có mùi nicotine nữa.
Vậy Tống Du Liệt đến nơi vừa biến mất đó để làm gì?
Qua Việt Tú có quen một số người nghiện ma túy, đa số người chơi chung cũng rất ổn, đột nhiên nghe một câu “Xin lỗi, có việc một chút” thế là biến mất, có người ngay cả chào tạm biệt cũng không nói liền biến mất, cho dù có chào hỏi hay không, những người này đều có chung một đặc điểm, xuất hiện rất nhanh.
Tống Du Liệt nếu để cô biết anh cũng giống mấy người đó, cô chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Lấy chìa khóa của phòng muốn đến từ quản gia, Qua Việt Tú mở cửa phòng Tống Du Liệt ra.
Nếu Tống Du Liệt cùng mấy tên đó mua cái gì, vậy mấy thứ đó sẽ để ở đâu?
Trước tiên tìm ở tủ đầu giường.
Tủ đầu giường không có, hành lý cũng không có, mở tủ quần áo, túi áo khoác bên trong hay bên ngoài cũng không có, đôi mắt lướt quanh vòng, sau đó dừng lại ở két sắt.
Liệu có bỏ chúng trong két sắt không? Cô không có mật mã két sắt
Lúc Qua Việt Tú đang ngây ngốc không biết làm sao với két sắt, cửa phòng mở ra.
Người bước vào phòng là Tống Du Liệt.
Anh đứng ở cửa phòng, cô đứng trước giường ngủ, hai người đứng xéo nhau.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ngoài cửa—–
“A Liệt”
Lại giọng của ông ngoại, ông ngoại đang ở ngoài cửa, bất kể lúc nào cũng có thể mở cửa tiến vào.
Qua Việt Tú nhanh chóng mở tủ quần áo, trốn vào trong đó, còn chưa cảm thấy an toàn, kéo quần áo ra phía trước, cố hết sức làm cơ thể nhỏ lại, hy vọng áo có thể che kín bản thân.
Đóng tủ quần áo lại, lỗ tại dựng hết lên.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng của ông ngoại.
“Ông ngoại đi trước đi, 10p nữa con tới”. Tống Du Liệt nói.
Qua Việt Tú thở ra một hơi thật sâu.
Tiếp theo cô nên bước ra khỏi tủ quần áo, hành động trốn vào tủ quần áo sau khi bình tĩnh nghĩ lại thì có hơi buồn cười, chị họ xuất hiện ở phòng em họ thì có gì phải trốn chứ.
Nhưng, cô đã trốn đấy.
Xuyên qua cửa chớp của tủ quần áo, Qua Việt Tú nhìn thấy bóng dáng dừng trước tủ quần áo, bị cửa chớp ngăn cách thành những đường kẻ sọc, đôi chân thẳng tắp thon dài mặc quần jeans, trong bóng đêm sâu thẳm, cô đã lĩnh giáo sức mạnh của cặp chân kia, mạnh mẽ áp chế cô, muốn cô sống thì sẽ để cho sống, muốn cô chết thì sẽ khiến cô chết.
Một nửa giày chơi bóng màu sáng bị ống quần tối màu bao phủ, bước về phía trước nửa bước.
Lúc anh tiến về phía trước nửa bước, cơ thể cô lại lùi về sau
Tủ quần áo bị mở ra.
Tay cô xuyên qua áo khoác, bảo anh đưa mật mã két sắt cho cô.
“Xoẹt—-” một tiếng, đống áo che trước mặt cô bị kéo sang một bên
Trước mặt không còn gì chắn nữa.
Không nhìn anh.
Tiếp tục rũ mắt, tiếp tục nói đưa mật mã két sắt cho tôi
“Đến phòng tôi làm gì?” giọng điệu hỏi rất bình tĩnh, pha chút lãnh đạm.
Trả lời: “Đưa mật mã két sắt cho tôi”
“Em muốn mật mã két sắt làm gì?”
Tiếng cười nhạt vang lên, giọng nói nhàn nhạt “Đồ điên” vẫn còn lơ lửng trong không trung, chân hung hăng đá về phía tủ quần áo.
Không gian tủ quần áo không lớn, cô lại đang đứng có một chân, một cú đá của anh trực tiếp khiến cô mất thăng bằng, khi cơ thể sắp ngã về phía trước, trong lòng cô còn hy vọng anh có thể đỡ được cô, đỡ cô đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng không, anh không nhúc nhích, mặc cho cô ngã chổng vó trêи sàn nhà 🙂
May mắn là sàn nhà sử dụng chất liệu gỗ, ở trêи còn trải thảm.
Khi ngã xuống, trong lòng Qua Việt Tú nghĩ sau khi sinh nhật ông ngoại kết thúc, cô sẽ chạy thật nhanh khỏi cái trấn Mossan quỷ quái này, nhìn xem, cô ở cái trấn quỷ quái này mất mặt biết bao nhiêu lần.
Mất mặt thì mất mặt, Qua Việt Tú mất mặt trước mặt Tống Du Liệt đâu có thiếu.
Đứng dậy khỏi mặt đất, lần này không muốn mật mã két sắt nữa.
Đi thẳng vào vấn đề: “Dean bảo tôi chuyển lời với anh, cách xa tên kia một chút”
Làm ngơ sự lãnh đạm của anh.
“Dean bảo tối qua anh đến nhà anh ta mua thuốc lá, anh ta còn nói thấy anh cùng tên bán thuốc trong trấn nói chuyện với nhau”. Dừng một chút “tôi cũng thấy anh bước ra từ vườn olive, ông ngoại nói anh một chút đã không thấy đâu”.
Nhẹ nhàng hỏi: “vậy thì sao?”
Mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, vươn tay ra trước mặt anh: “Nếu có thì giao ra đây”
Thuận thế, anh cầm tay cô, chưa chờ cô làm động tác tránh ra, anh đã nói bên tai cô không để trong két sắt.
Không để trong két sắt nghĩa là để ở nơi khác, nói cách khác, tên buôn lậu kia đã đạt được điều hắn muốn.
Cần sa? thuốc gây ảo giác? Hay là…thuốc phiện?
Nếu là thuốc phiện!
Phẫn nộ trừng Tống Du Liệt, đợi lát nữa nếu để cô thấy là thuốc phiện, không chỉ đơn giản một cái tát là xong đâu.
Kéo tay cô, anh kéo cô đến một góc.
Phòng là kiểu thế kỷ 14, có bức tranh vẽ chim chóc màu xanh đậu trêи ngọn cây màu trắng, niên đại càng xa xôi hơn, trêи tủ có để những bức tượng nửa người của phụ nữ thời phục hưng, tấm lụa mỏng tối màu phủ trêи đầu người phụ nữ, anh kéo cô đến chỗ góc tối, ép buộc cô dán lưng lên bức tường, lúc này, anh vây ép cô không còn kẽ hở nào.
“Lấy ra đây”. Nhỏ giọng nói.
“Ở trong túi, tự tìm đi”. Anh nói.
Hôm nay anh mặc áo lông không có túi trước, chần chừ một chút, tay dừng trêи eo anh, theo sườn eo sờ đến túi sau quần jeans bên trái, không có gì trong đó cả, lại chuyển qua túi sau bên phải, cũng vậy.
Cố gắng để cơ thể mình và anh không dán sát vào nhau, tay chuyển ra túi trước quần jeans, lúc này đây, tay không giống hai lần trước, tìm đúng vị trí, trong lúc lơ đãng….anh rầu rĩ hừ một tiếng, tay run lên, dừng lại, tiếp tục tìm cũng không được mà bỏ tay ra cũng không xong.
Hơi thở dày đặc phả trêи đỉnh đầu cô, anh nói, chị họ, em cố ý phải không? Cố ý đặt tay ở chỗ không nên đặt?
“Câm miệng.” Thấp giọng nói.
Anh cười nhạo một tiếng, nói chị họ, em muốn tìm hay không đây? Lúc nãy em cũng nghe rồi đó, tôi đã nói với ông ngoại của chúng ta, 10p nữa tới.
Tay gượng gạo giữ nguyên vị trí.
Hơi thở dồn dập từ đỉnh đầu rơi vào tai cô: “Tìm hay không tìm nữa đây, hửm?”
Căng thẳng, ngón tay cẩn thận không chạm vào nơi khác, cẩn thận mò vào trong túi trước, tiến vào ⅔ thì chạm được đồ vật trong túi, tay dừng lại.
“ĐM, bị phát hiện rồi”, giọng điệu bất đắc dĩ.
Chậm rãi ngẩng đầu.
Cô chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của anh.
“Đó là phương pháp tốt nhất tôi có thể nghĩ được, ban ngày công việc bận rộn có thể giúp tôi, còn ban đêm? Nhờ chạy bộ, bơi lội cho đến khi sức cùng lực kiệt tiến vào giấc ngủ, nửa đêm, xoay người một cái, cơ thể của cô ấy mới mềm mại làm sao, người phụ nữ đó được làm từ nước hay sao ấy? Đau sẽ dùng đôi mắt ngập nước nhìn tôi, giống như một trận cuồng phong lúc nãy có thể đòi mạng cô ấy được ngay, chỉ có thể nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng hôn ở đây, lại nhẹ nhàng hôn ở kia, mỗi một nụ hôn đều phải đảm bảo với cô ấy lần này sẽ nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, chưa bao lâu, mắt cô ấy lại ngập nước nhìn tôi, trong lòng căng thẳng chết đi được, sao vậy? Lại sao vậy? Hỏi nửa ngày cũng không nói ra, cứ dùng đôi mắt ngập nước nhìn tôi, nhưng, gương mặt lại đỏ bừng, giống như quả táo khiến tôi không nhịn được muốn cắn mấy cái, nhưng lại lưu luyến không muốn cắn, nếu cắn hỏng cô ấy thì sao? Động cũng không dám động, hỏi tâm can bảo bối của anh, anh phải làm sao với em mới tốt đây? Nước mắt lưng tròng kéo ngón tay tôi, tôi không hiểu cô ấy kéo ngón tay tôi có ý gì, lúc này, cái gì…cái gì cô ấy cũng đúng, là do tôi không thể hiểu được ý cô ấy, vừa cắn răng, rồi lại nghiến răng, cuối cùng mới e thẹn ghé vào tai tôi nói, thật là đòi mạng, Qua Việt Tú rõ ràng là muốn mạng của Tống Du Liệt”
“Cái người lúc trước đến cùng với em nhìn là biết không phải người tốt đẹp gì, nhưng có liên quan gì? Chỉ cần trả 20 euro là có thể hôn được đôi môi hồng của cô ấy, có thể ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ấy, nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô ấy, cũng thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô ấy rồi, cũng nghe những lời cô ấy e thẹn cô ấy ghé bên tai tôi nói, gì cũng thấy cả rồi, Qua Việt Tú, em muốn mạng của Tống Du Liệt phải không? Nếu muốn thì hãy lấy đi đi. Nhìn xem, những lời này lại khiến cô ấy khóc rồi, cô ấy ở đó, Đống Đống đừng khóc, Đống Đống, em muốn khóc tan nát trái tim anh ư? Tại sao còn khóc nữa vậy? Dứt khoát ôm lấy mặt cô ấy, hôn đôi môi hồng hồng của cô ấy, con nhỏ điên, anh phải làm thế nào với em mới tốt đây?” anh nói.
Trong nháy mắt, nước mắt chảy đầy mặt Qua Việt Tú
“Qua Việt Tú, từ bỏ bản thân chỉ là ý niệm trong nhất thời, ban đêm khó qua quá, không còn cách nào cả”. Anh nói một cách nhàn nhạt, “Buồn cười biết bao, một lần chỉ cần 20 euro”
Nhìn anh, lắc đầu.
Điên cuồng lắc đầu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!