Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 9: Thế giới song song (09)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 9: Thế giới song song (09)


Ánh mắt Cố Lan Sinh dừng lại trêи người cậu bé ở dưới góc phải tấm ảnh.

Bởi vì cậu bé và cô bé mặc lễ phục cùng màu, hai người nhìn thế nào cũng giống lớn lên cùng một hoàn cảnh, cộng thêm vị trí đứng, dựa vào suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Ừm, vậy hẳn là một cặp chị em.

Người đầu cao một chút chính là chị, đầu thấp hơn một chút chính là em trai.

Bả vai hai cô cậu sát vào nhau, chắc quan hệ giữa hai chị em rất thân thiết.

Có phải là quan hệ chị em hay không thì không biết được, nhưng, nếu như quan sát cẩn thận, bạn có thể thấy một chút vấn đề từ ngôn ngữ cơ thể giữa hai “chị em”.

Lần nữa đem tấm hình lại gần chỗ sáng hơn, mắt tạm thời đảm nhiệm vai trò như một chiếc kính lúp, chiếc kính lúp nhắm ngay vào bàn tay đang nắm chặt của cô bé và cậu bé.

Thế là, Cố Lan Sinh đã thấy một chi tiết thú vị từ cái nắm tay của “chị em”.

Tay trái của cô bé cầm lấy cổ tay phải của cậu bé, cho người ta thấy cảm giác tương thân tương ái, nhưng thật là như vậy sao?

Cũng không hẳn là vậy.

Cậu bé mặc áo sơ mi tay ngắn. Cơ bắp cánh tay lộ ra hướng về phía trước, đây là trạng thái dùng lực, mà bàn tay của cậu bé quay ngược lại với lòng bàn tay của cô bé để chứng minh điều gì đó, ví dụ, cậu ấy không vui khi bị chạm vào.

Điều thú vị còn ở phía sau, cậu bé dùng lực thì cô bé cũng dùng lực, điều này có thể nhìn thấy được từ khớp ngón tay của cô bé đang nắm cổ tay của cậu bé.

Năm khớp ngón tay nhô ra từng cái, lộ rõ thái độ dùng toàn lực đánh một trận.

Cặp “chị em” này mặc một bộ lễ phục nghiêm túc dưới mắt người lớn nhưng thực ra là đang âm thầm phân cao thấp.

Cậu bé có phải đang dùng ngôn ngữ cơ thể để truyền đạt tới cô bé “Bớt đi, quan hệ của chúng ta cũng không tốt đến vậy”; hay là “Tôi rất ghét sự đụng chạm của cậu” ; hoặc giả là “Chớ giả mù sa mưa”? Mà việc cô bé dùng lực chính là sự bác bỏ luận điệu của cậu bé trong bóng tối “Hừ, tôi muốn thế nào thì được thế đó, tôi thích làm gì thì sẽ làm cái đó.”

Là như vậy sao?

Là như vậy cũng tốt, không phải như vậy cũng tốt, dù sao cũng chỉ là phỏng đoán để giết thời gian.

Anh đúng là dựa vào những biểu cảm nhỏ xíu quan sát được những thứ này trêи người cô gái có đôi mắt màu xanh, mặc dù đã chín mươi chín ngày, nhưng chín mươi chín ngày cách một trăm ngày cũng chỉ có một ngày. Một trăm ngày này, mọi người trong gia đình kia không ngừng giậm chân thở dài, còn kém lời kịch cổ xưa của Quảng Đông “Đứa con bất hiếu này, mày đây là muốn cho tao tức chết”.

Vừa nghĩ tới vị kia giận tới mức ném điện thoại di động, trong lòng Cố Lan Sinh vẫn có chút đắc ý.

Sáu giờ, Cố Lan Sinh không chờ được chủ nhân của tấm ảnh đến.

6 giờ 15 phút, Cố Lan Sinh rời khỏi trạm xe, cho dù anh có muốn chờ đợi thêm nữa cũng không đủ lực, gần đây, toàn đất nước Nga đang đón đợt không khí lạnh, không khí lạnh đang tới, chân anh đã bị đông cứng tê dại.

Đem tấm hình bỏ vào túi áo khoác.

Mất gần hai tiếng đồng hồ, Cố Lan Sinh mới tìm thấy nhà Victor.

Victor đi làm, ngoài làm quản lý bãi đậu xe ở băng cầu quán thì cậu ấy còn làm việc như một tài xế chở hàng bán thời gian ở công xưởng, một tuần ít nhất phải lái ba chuyến xe đêm, cậu ấy phải đem một số nhu yếu phẩm hàng ngày đến siêu thị trước khi trời sáng.

Thanh niên Nga để lại bữa tối cho vị khách đến từ phương xa, còn để lại tờ giấy nhắn rằng sáng mai cậu ấy mới trở về, đêm nay cả căn phòng thuộc về anh.

Sau khi ăn tối và tắm xong là khoảng 9 giờ, cách lúc ngủ vẫn còn sớm, Cố Lan Sinh mở ti vi.

Ti vi đang phát hoạt động các dân tộc chúc mừng “Lễ hội Mặt Trời” ở Murmansk.

Ngày 18 tháng 1 là đêm cuối cùng, nhưng điều đó không có nghĩa là thành phố này sẽ lập tức nghênh đón Mặt Trời nhô lên từ đường chân trời. Những người sống trong thành phố này vẫn còn phải trải qua những ngày mà không phân biệt được ban ngày và ban đêm một thời gian nữa. Cho tới gần ngày Hạ chí, ánh mặt trời mới nhô lên từ đường chân trời, Murmansk lại rơi vào trạng thái mặt trời không lặn.

Nghe nói, vào những ngày Mặt Trời không lặn, rèm cửa của mỗi gia đình được kéo thật chặt, bởi vì những đứa trẻ sẽ thức dậy vào sáng sớm, lại cầm sách lên muốn đi học, ánh nắng chói chang của Mặt Trời sẽ khiến bọn nhỏ nghĩ rằng mình vô tình ngủ quên.

Trêи màn hình TV chiếu hết nơi tổ chức lễ hội này tới lễ hội khác, người dân Murmansk mặc trang phục dân gian, có người nhảy múa, có người uống rượu, có người nhảy qua không dưới mấy chục khe nứt của tảng băng để bơi lội, cũng có người mang theo một già một trẻ đến phòng xông hơi của Nga.

Dần dần, sự chú ý của Cố Lan Sinh bị cái tên dân tộc Sami hấp dẫn.

Đây là một trong những dân tộc bản địa lâu đời nhất ở Nga, hàng nghìn năm qua, người Sami vẫn còn lưu giữ trạng thái cuộc sống nguyên thủy nhất: Nói tiếng Sami, ăn thịt nai, nhà nhà nuôi tuần lộc, xe trượt tuyết chính là phương tiện đi lại của họ.

Khi những người trẻ tuổi thuộc tộc Sami tổ chức một đám cưới vào ngày 18 tháng 1, chú rể sẽ thoa máu hươu trêи trán, mà cô dâu thì cần …

Cô dâu cần kẻ mắt màu xanh da trời.

Vậy thì thật là một dân tộc kỳ quái, nhìn bọn họ bất kể là già hay trẻ đều mặc giống như hoa hồ điệp khiêu vũ trong tuyết.

Chỉ vài giờ trước, Cố Lan Sinh cũng thấy ba người mặc giống như hoa hồ điệp.

Hiểu rồi, Cố Lan Sinh vỗ nhẹ lên trán mình.

Lúc này, anh cuối cùng đã hiểu những gì mà ông già đã ngồi trêи tàu biểu đạt, đơn giản là bày tỏ lời chúc phúc của mình tới cô gái kẻ mắt màu xanh theo tinh thần dân tộc hữu nghị.

Lời chúc phúc tân hôn.

“Chào mừng trở thành cô dâu của tộc Sami.”

Cho nên, chiếc váy trắng được kéo trêи mặt đất thực sự là một chiếc váy cưới.

Cố Lan Sinh tắt TV.

Ti vi của nhà Victor đã cũ lắm rồi, dù nó có được bày ở nơi nào thì cũng vẫn là một món đồ cổ, nhìn chằm chằm chiếc ti vi cổ Cố Lan Sinh nhớ tới chú Aminu – người hàng xóm của Victor quên mang chai rượu về, nó có dáng dẹt bằng thép không gỉ cũng giống đồ cổ.

Cố Lan Sinh tìm được chai rượu, mở nắp, có vẻ còn dư lại không ít.

Đổ một ít rượu vào ly, chất lỏng có màu giống như sữa bò là rượu chú Aminu tự chế. Victor gọi nó là rượu sữa, đó là tấm lòng của thế hệ người Nga trước, hương vị ngọt nhẹ nhưng cực mạnh, gần giống như rượu cao lương trắng của Trung Quốc.

Một hơi, Cố Lan Sinh uống hết nửa ly rượu.

Rửa xong ly rượu thả lại chỗ cũ, nhìn một cái lên trần nhà.

Trần nhà không biến thành kính vạn hoa, xem ra, những lời của Victor đã phóng đại lên.

Cố Lan Sinh mở cửa phòng Victor.

Tối nay anh không cần ngủ trêи ghế sofa nữa, đây là một chuyện tốt.

Khi treo chiếc áo khoác, Cố Lan Sinh nhìn thấy từ túi áo khoác lộ ra một góc nho nhỏ, cũng không biết có phải rượu đang phát huy tác dụng không, tay không nghe theo sự chỉ thị của những dây thần kinh não bộ, toàn bộ tấm hình liền nằm trêи lòng bàn tay anh.

Tấm hình được đặt trêи bàn, kéo một chiếc ghế ra, ngồi lên chiếc ghế lại mở đèn bàn.

Dưới ánh sáng màu cam, nhìn cái mím môi thật chặt trêи gương mặt đó, mái tóc đen dài thẳng vẫn theo cô từ nhỏ, cho đến khi cô lớn lên thành cô gái trưởng thành, cho đến khi cô gả cho một tên tiểu tử dân tộc Sami.

Bàn tay chạm vào khóe miệng.

Hỏi: “Tại sao có thể dễ dàng đem nhẫn cưới trêи tay đưa cho một người không quen biết, còn nói dối nó chỉ đáng giá 500 rup, cô không biết sao? Có rất ít người đem đồ vật đáng giá 500 rup để ở trong lòng, thật ra thì trong lòng cô cũng biết, 80% chiếc nhẫn kia có thể bị ném vào thùng rác.”

Nhìn thật lâu vào gương mặt đó trong tấm hình.

Thấp giọng nói ra: “Nhưng cô khóc, đây chính là nước mắt thương tiếc? Thật ra, trong lòng cô không phải cũng hy vọng có cuộc sống tình cảm giống như đôi vợ chồng trẻ trêи xe sao?”

Khi đó, những người đó nhất định không biết, thực tế có hai cô gái trong chiếc xe đó đã hoàn thành chuyện đại sự cả đời của họ vào ngày này.

Chẳng qua là, người đàn ông đích thân đeo nhẫn cho cô không cùng ngồi trêи chuyến xe với cô.

Ngón tay gõ nhịp vào tấm hình.

Mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt đó, cô thấy đấy, cô có tiềm chất khiến một chàng thanh niên hạnh phúc theo đuổi cô trở nên khó khăn.

Rướn khóe miệng, nhìn cô chằm chằm.

Nhưng cô là bị từng con tuần lộc phơi khô treo dưới mái hiên của người tộc Sami dọa sợ, cô không hiểu tại sao bọn họ phải giết chết sinh vật đẹp như vậy, chỉ vì để thỏa mãn sự ngon miệng cũng như dinh dưỡng?

Trong lòng cô càu nhàu phải tôn trọng truyền thống dân tộc, cô không ăn là được. Nhưng sao có thể được, cô gả cho một tên nhóc tộc Sami, miễn cưỡng ăn một chút thịt nai, sau đó cô phát hiện chuyện tàn khốc hơn còn ở phía sau, người tộc Sami đem con sóc nhỏ thịt làm thành lạp xưởng, khi lạp xưởng được đặt trước mặt cô, cô liền nhớ tới mấy giờ trước, cô trả lại bọn họ quả hạch.

Từ chỗ ngồi cô rời đi chạy như bay trong tuyết, cuối cùng cô lên chuyến xe kia, cô cần phải suy nghĩ thật kĩ một chút, cô còn trẻ, có lẽ cô đã từng nhận nuôi con sóc nhỏ. Nói không chừng cô còn từng ngây ngốc ngồi bên mái hiên suốt đêm, chờ chồng đem về những con thú để lột da bán cho những người làm túi xách mà những cô gái trẻ hay dùng.

Là như vậy phải không? Sẽ là như vậy phải không?

Đây đúng là một vấn đề nhàm chán, điều nhàm chán là anh thậm chí không biết tên của cô gái kẻ mắt màu xanh, hơn nữa anh sẽ rời khỏi thành phố này vào ngày mai.

Lòng bàn tay phủ lên tấm hình.

Có lẽ, anh có thể nhìn vào bức ảnh mười lần như người say rượu.

Mười lần sau, thành phố này và cô gái kẻ mắt màu xanh cách xa anh.

Như vậy, tính từ lần thứ mười đó, ở trạm xe anh đã nhìn tấm hình hai lần, bây giờ lại nhìn một lần, tính như vậy tới… Tính ra… Mí mắt không nghe theo sai khiến.

Men rượu bốc lên, mang theo dáng vẻ dời núi lấp biển.

Nhạc điệu phát ra từ chiếc di động vang lên từng đợt, Cố Lan Sinh mơ thấy con nòng nọc nhỏ bằng hổ phách, nó có màu hồng nhạt, hình dáng mũm mĩm khiến người ta chỉ muốn vuốt ve.

Trong mơ mơ màng màng, mở mắt ra.

Một mảng lớn ánh sáng màu xanh đậm rời rạc ở bên ngoài cửa sổ, từ nam đến bắc, lại từ bắc xuống nam.

Cực quang.

Mỉm cười, một mùi hương nhàn nhạt đánh úp đến.

Trong mùi hương rượu nhàn nhạt, nói: “Một chút cũng không giống ánh mắt của Medusa.”

Cực quang của Murmansk một chút cũng không giống ánh mắt của sự oán giận của Medusa, ngược lại giống như thắt lưng duyên dáng của người phụ nữ, người phụ này còn mặc một chiếc áo khoác có hình chiếc tàu phá băng “Lenin”.

Đúng rồi, còn có một người khác mặc chiếc áo khoác như vậy, giữa bầu trời, như một cơn gió.

Dưới bầu trời cực quang, Cố Lan Sinh nhớ tới gió lạnh của Novosibirsk, khi anh đứng ở nơi có khắc “Tôi, tìm được tình yêu ở đây, kết hôn rồi” đánh dấu chỉ đường, mọi thứ tựa hồ dâng lên vẻ kỳ quái.

“Đinh đông, đinh đông ——” tiếng chuông cửa kéo dài khiến Cố Lan Sinh không thể không vén mi mắt lên.

Lần này nó đã thành công.

Trong cơn nhức đầu sắp nứt tung, Cố Lan Sinh mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa không phải Victor mà là chú Aminu.

Chú Aminu tới lấy bình rượu về.

Thời tiết quá lạnh ngay cả khi hai mươi giờ, cần uống một ly để cơ thể ấm lên, chú ấy phát hiện để quên bình rượu ở nhà hàng xóm, rồi sau đó, chú ấy phát hiện lúc ra ngoài thì mình đã để chìa khóa ở nhà và khóa trái rồi.

Khi đối mặt với Cố Lan Sinh, chú Aminu lại một lần nữa rót rượu cho anh, đối diện với biểu hiện nghi ngờ của chú Aminu, “Cháu không biết uống rượu”. Lời này phát lên từ miệng của Cố Lan Sinh, nghe rất tự nhiên.

Nghĩ thế nào thì đó cũng không phải chuyện đáng xấu hổ đối với một vị khách đến từ xa uống trộm rượu của nhà hàng xóm, còn nữa, Cố Lan Sinh thật là không biết uống rượu.

Chú Aminu không chú ý đến việc thiếu rượu, chú ấy dùng một ấm đun nước để hâm nóng rượu.

Rồi tìm đồ nhắm, rót rượu nóng vào ly, gọi vị khách từ phương xa tới ngồi bên cạnh.

Sau khi uống rượu, người đàn ông cao lớn của Nga bắt đầu phàn nàn về công việc của mình: gió tuyết ở cảng Kola, những người say rượu ở cảng Kola, chủ thuyền của cảng Kola …

Nếu không lên chuyến tàu kia, Cố Lan Sinh sẽ lễ phép phụ họa đôi lời, nhưng lúc này, anh không muốn nhắc tới bến cảng.

Suy nghĩ trở lại ly rượu tối qua.

Người đàn ông say rượu nói, mười người đánh thức anh ở trong buồng xe sau đó anh sẽ quên cô gái đánh thức anh đầu tiên, cùng một lý do, khi nhìn tấm hình kia sau lần thứ mười, anh liền có thể quên đi cô gái trong tấm hình.

Mười lần anh đã dùng hết ba lần, còn bảy lần anh có thể hoàn toàn quên chuyến tàu kia, cùng cô gái kẻ mắt màu xanh trêи tàu.

“Đinh đông, đinh đông ——” tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.

Lần này, đứng bên ngoài cửa là Victor.

Victor đã mang đến hai chuyện xảy ra trong thành phố vào đêm qua.

Chuyện đầu tiên: Mười hai giờ đêm qua, chính phủ Murmansk khẩn cấp thông báo, bởi vì ảnh hưởng của thời tiết khắc nghiệt, hai mươi tư giờ tới tất cả trường học và trạm xe của Murmansk sẽ đóng cửa.

Cố Lan Sinh che trán, tin tức này có nghĩa là anh phải ngủ trêи ghế sofa nhà Victor thêm một đêm nữa.

Chuyện đầu tiên kể xong là đến chuyện thứ hai.

Chuyện thứ hai: Tối hôm qua, xảy ra tai nạn xe ở cảng không đóng băng, tai nạn xe này khiến cho một người đàn ông trẻ tuổi chết ngay tại chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN