Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 92: Tòa thành pha lê 6
Khi điệu nhảy kết thúc, Qua Việt Tú thành công dẫn Tống Du Liệt vào chỗ bóng tối, nhón chân lên, khẽ thì thầm bên tai anh: Anh có thể sắp được làm bố đấy.
Tay trượt khỏi hông cô, cơ thể đứng bất động, lùi về phía sau nửa bước.
Ánh đèn lấp lánh rơi trêи gương mặt người thanh niên trẻ tuổi, gương mặt đó nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Điều này có thể hiểu được, suy cho cùng Tống Du Liệt mới 22 tuổi, huống hồ quan hệ giữa họ…
Trong hai ngày ngắn ngủi này, câu nói của Hạ Tri Chương “Con bé là cháu ngoại đích nữ của tôi, còn đứa này là cháu trai ngoại của tôi” nói không dưới mười lần.
Cô cũng sợ lắm chứ, cô cũng không muốn sự việc phát triển đến bước đường này.
Hai cái bóng cứ đứng im như phỗng, cũng đứng bất động như cây olive.
Mãi cho đến khi hai vợ chồng người Pháp đang hôn nhau say sưa trong tiếng đàn dương cầm đến gần.
Tay Tống Du Liệt lại đặt bên hông cô, tay cô để lên bả vai anh, di chuyển theo nhịp điệu.
“Đừng làm loạn.” Anh nói.
“Em không làm loạn.” Cô đáp lại.
Nhảy vòng qua gốc cây ô liu khác, chỗ này không có người, anh đùng đùng hất tay cô ra: “Qua Việt Tú, tôi cầu xin em đừng làm loạn nữa.”
“Em không làm loạn, không làm loạn thật mà.” Giọng cô chực khóc đến nơi.
Xoay người, đưa lưng về phía cô, chống hai tay trêи thân cây ô liu, chốc lát quay người lại, ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống, ngập ngừng một lát rồi lại chậm rãi đặt lên bả vai cô, tay siết chặt.
Giọng khàn khàn: “Qua Việt Tú, đây không phải là chuyện đùa vui nhất thời, không phải chỉ buột miệng là có đâu.”
“Đã chậm gần một tuần rồi.” Qua Việt Tú thấp giọng nói.
Từ khi ngừng uống thuốc, kinh nguyệt của cô đã đều đặn hơn, thi thoảng trễ một hai ngày, nhưng trước nay chưa bao giờ trễ quá một tuần, hơn nữa mấy ngày nay cô có triệu chứng buồn nôn, hơn nữa, hôm đó Dean còn hỏi cô có phải đang mang thai không, xâu chuỗi những ý này khiến tâm lý Qua Việt Tú hoảng loạn, sợ mình suy nghĩ bậy bạ còn gọi điện cho Karona, kể cho Karona những triệu chứng gần đây của mình và chị ấy cũng nói rằng đó là biểu hiện đặc thù của phụ nữ trong thời kỳ đầu mang thai.
Điều khiến Qua Việt Tú hoảng hơn là đứa trẻ xuất hiện trong giấc mơ đêm mưa, cô thật sự đã nhìn thấy đứa bé đó.
Trừ giấc mơ, Qua Việt Tú kể hết cho Tống Du Liệt những triệu chứng có lẽ là mang thai.
“Đó là điều không thể nào.” Tống Du Liệt nói.
“Tại sao lại không thể?”
“Qua Việt Tú, đừng quên, lúc nào cũng mang bao, không mang bao cũng…”, ngập ngừng một chút, giọng nói trầm hơn: “…Cũng bắn ra ngoài.”
Ừ đúng, sao cô lại không nghĩ đến chuyện này, đúng, đúng như lời Tống Du Liệt nói, nhưng, nhưng triệu chứng nôn mửa của cô là sao đây? Còn cả đứa nhóc gọi cô là “mẹ” trong giấc mơ là thế nào? Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến buổi tối trời mưa ở Johannesburg, có một người vội vàng chạy vào nhà thấy cô không mở đèn còn mắng cô một trận, khi bế cô lên bệ cửa sổ tóc anh còn ướt nhẹp, cô cũng không biết vì sao anh lại bế cô đến bệ cửa sổ, lúc đó ánh mắt anh nhìn cô rất hung dữ, dữ đến mức cô còn tưởng anh sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ, sợ anh bị anh ném ra ngoài cửa sổ nên tay cô giữ chặt anh. Sau đó anh muốn cô, muốn đến điên cuồng, chỉ có lần đó anh không nghe lời cô, bất kể cô khóc nức nở, la mắng thế nào anh cũng không nghe lời cô, trực tiếp tiến vào trong. Sau chuyện đó, anh bế cô vào phòng tắm, thử dùng nước cho nó trôi ra, không chừng….lúc ấy vẫn chưa sạch hoàn toàn.
Lúc này, dường như Tống Du Liệt cũng nghĩ đến điều này.
Khi cô muốn nói cho anh biết thì anh đã che miệng cô lại.
Khúc nhạc kết thúc, mọi người dừng khiêu vũ, dành một tràng pháo tay nhiệt liệt cho nghệ sĩ biểu diễn đàn accordion(*), cô với anh cũng giống như những người đó, đứng tại chỗ vỗ tay.
(*) đàn phong cầm hay còn gọi là đàn ác-cóoc-đê-ông.
Động tác ghé vào tai cô của Tống Du Liệt rất tự nhiên, nói sau khi vũ hội kết thúc thì ở trong phòng chờ anh.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Cố Lan Sinh thì thầm với cô: “Hình như em họ không tình nguyện khiêu vũ với em nhỉ.”
“Đó là bởi vì em ấy bị thụ sủng nhược kinh(*) đó.” Miễn cưỡng trả lời.
(*) được yêu thương mà lòng lo sợ, vừa mừng vừa sợ.
Bên kia, Tống Du Liệt đang nói chuyện với Trương Thuần Tình, Tống Du Liệt hỏi Trương Thuần Tình có cuộc gọi nào đến từ Nice không?
“Không có.”
“Lúc này không có tin tức gì là chuyện tốt.”
“Ừ.”
Còn 15 phút nữa vũ hội kết thúc, ban tổ chức đi lên khán đài biểu đạt lời cảm ơn tới các vị khách quý.
Đến khi ông ngoại lên khán đài cảm ơn, phục vụ đã bưng rượu táo Normandy nổi tiếng lên.
Phục vụ chưa kịp đưa rượu táo cho cô, hai cánh tay không hẹn mà cùng ngăn trước mặt cô, trong đó có một cánh tay trực tiếp lấy ly rượu táo trêи tay Qua Việt Tú.
Chủ nhân của hai cánh tay ngăn trước mặt cô là Tống Du Liệt và Cố Lan Sinh, Tống Du Liệt đã nhanh tay đoạt lấy ly rượu táo trước Cố Lan Sinh.
Đặt ly rượu táo lên khay phục vụ, giọng điệu Tống Du Liệt đầy bất đắc dĩ: “Tôi không muốn đếm số lần cô ấy dẫm phải chân tôi nữa, anh Cố đếm chưa?”
Cố Lan Sinh cười cười: “Nói như vậy người xui xẻo tối nay không chỉ có mình tôi.”
Hai người xuyên qua Qua Việt Tú và Trương Thuần Tình cụng nắm đấm với nhau.
Còn Qua Việt Tú đang thì thầm với Trương Thuần Tình, nói rằng cô đã nghe chuyện của mẹ cô ta từ ông ngoại, còn an ủi cô ta đừng lo lắng, mẹ cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô đảm bảo đấy.
“Cảm ơn, em sẽ chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của chị đến mẹ em.” Trương Thuần Tình đáp lại.
Nhìn xem, đây chính là xã hội văn minh của loài người đấy.
Ông ngoại đọc danh sách cám ơn những người bạn đã đến, ánh đèn chiếu đến những người mà ông đọc: Những bạn bè không ngại đường xa tới đây; vị ngoại trưởng Pháp bất ngờ đến dự sinh nhật; rồi đến trưởng trấn Mossan, ..v.v…
Cuối cùng, ánh đèn chiếu lên người Qua Việt Tú và Tống Du Liệt
Hạ Tri Chương ra hiệu muốn Qua Việt Tú và Tống Du Liệt một trái một phải đứng cạnh ông.
Hạ Tri Chương giang rộng vòng tay.
Một bên đặt trêи bả vai Tống Du Liệt, một bên đặt trêи bả vai Qua Việt Tú.
Lực….đúng là không hề nhẹ chút nào.
Giọng nói vang lên: “Chúng là niềm tự hào của tôi, đây là cháu gái đích nữ của tôi Qua Việt Tú, còn đây là cháu ngoại tôi Tống Du Liệt.”
Cúi đầu, nước mắt đã dâng đầy nơi khóe mắt rơi xuống.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, khóe miệng cô cười tươi, Tống Du Liệt cũng mỉm cười với dàn khách mời.
Cuối cùng…
Sinh nhật của ông ngoại cũng kết thúc.
Tống Du Liệt phụ trách đưa ông ngoại về phòng, Cố Lan Sinh phụ trách đưa cô và Trương Thuần Tình về.
Chờ cửa phòng Trương Thuần Tình đóng lại, Cố Lan Sinh có vẻ không vội lắm, tựa bả vai lên cửa phòng cô, nhìn cô mỉm cười, tối nay người này uống không ít, hỏi anh vì sao không về phòng.
“Tối nay Qua Việt Tú mặc sườn xám, không biết bao lâu nữa mới có thể thấy Qua Việt Tú mặc sườn xám, cho nên anh muốn ngắm nhiều một chút.” Anh nói.
Qua Việt Tú mặc sườn xám đẹp chứ? Cô hỏi.
“Vì quá đẹp nên anh mới muốn ngắm lâu một chút, cô nàng ngốc nghếch à.”
Lần đầu tiên Qua Việt Tú bị gọi là “cô nàng ngốc nghếch”, nhưng cô không bực tẹo nào, còn cười với anh.
“Qua Việt Tú, em cười trông ngốc quá đi.”
“Anh cũng vậy.”
Cho đến khi Cố Lan Sinh khuất bóng sau hành lang, Qua Việt Tú mới mở cửa phòng.
Mở cửa phòng, không bật đèn.
Tay chầm chậm đặt lên bụng.
Sẽ có ư? Mọi chuyện sẽ biến thành như vậy sao?
Nhắm mắt lại, chờ đợi trong bóng tối.
Tống Du Liệt nói chờ tiệc sinh nhật kết thúc thì ngồi trong phòng đợi anh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Đêm nay ở tòa lâu đài thế kỷ 14 khác xa so với ngày bình thường, tiếng động cơ xe hơi, tiếng mọi người trò chuyện, một số vị khách uống rượu say đang ca hát, người giúp việc đang dẫn đường cho các vị khác, quản gia uống đỡ rượu cho chủ nhà tiễn trưởng trấn và người dân trấn Mossan.
Dần dần, dần dần.
Tiếng xe hơi rời đi, tiếng nói chuyện cũng biến mất, những vị khách ai về phòng nấy.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ hành lang truyền tới, tiếng bước chân dừng ở phòng cô, không đợi tiếng gõ cửa vang lên cô đã mở cửa phòng ra.
Ánh sáng không tốt lắm, nhưng cũng đủ để cô nhận ra người đứng trước cửa là ai.
Khi cánh tay kia đưa về phía cô, không chần chờ gì nữa, đưa tay nắm lấy tay anh.
Hai người cố gắng chọn những nơi khuất, bước chân thả nhẹ nhất có thể, đi men theo con đường mòn có hàng cây rợp bóng, ra khỏi tường vây, đi tiếp một đoạn, Qua Việt Tú thấy một chiếc xe đỗ ở ven đường.
Dừng lại bên cạnh chiếc xe.
“Chỉ có thể làm vậy thôi.” Anh nói
“Gì cơ?”
“Cách đây hơn 50 dặm Anh có một siêu thị mở cửa 24/24.” Dừng một lát, giọng Tống Du Liệt nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Đến đấy mua que thử thai là biết có hay không”.
Suy nghĩ một lát, gật đầu.
Xe không mở đèn đi dọc trêи con đường tối om, mãi cho đến khi rời khỏi phạm vi nông trang Tống Du Liệt mới mở đèn xe.
Đến quốc lộ, sau một chặng đường ngắn, xe đi vào trạm xăng dầu.
Trong lúc đang đổ xăng, Tống Du Liệt đến cửa hàng nhỏ ở khu phục vụ, suy nghĩ một lúc Qua Việt Tú cũng mở cửa xe.
Tống Du Liệt đang mua thuốc lá, thấy cô xuất hiện anh nhíu mày.
Không thèm để ý, cô nói với phục vụ cho mình một chai nước, tối nay cô uống nhiều rượu, đang khát cháy họng rồi đây.
Nước không được đưa đến tay Qua Việt Tú mà Tống Du Liệt lại trực tiếp lấy chai nước từ người phục vụ, đặt nước sang một bên, rồi đặt 10 euro lên bàn: “Có thể lấy cho tôi một ly nước ấm được không? Phiền anh cho thêm một lát chanh vào ly nước.”
Qua Việt Tú bưng ly nước chanh đi khỏi quầy.
Vừa ra khỏi cửa thì gió lùa đến, đầu choáng váng, bước chân xuống bậc thang cũng lảo đảo.
Có một cánh tay ở phía sau đỡ lấy cô, ly nước trong tay cũng bị đón lấy.
Nghiêng đầu nhìn người đỡ lấy mình, từ góc độ này cũng chỉ nhìn thấy 30% đường nét khuôn mặt anh, cô không biết gương mặt đó vào thời khắc này đang ʍôиɠ lung hay bàng hoàng nữa.
Một tay Tống Du Liệt đỡ lấy cô, một tay cầm ly nước, dìu cô đến khu nghỉ ngơi của trạm xăng.
Cô ngồi trêи ghế uống nước, anh dựa lên tường cách cô năm bước chân hút thuốc lá.
Ly nước của cô chỉ còn lại một phần ba thì anh đã đốt điếu thuốc thứ hai, mùi vị nicotin cay xè khiến Qua Việt Tú không nhịn được mà ho khan.
Chợt nhớ ra điều gì, Tống Du Liệt vội vàng dập thuốc lá.
Uống thêm mấy ngụm nước, đôi mắt nhìn lát chanh bồng bềnh trong làn nước, nhỏ giọng hỏi: Anh sợ à?
Một lúc sau.
Tống Du Liệt trả lời: “Không biết nữa.”
Lại qua một lúc sau.
“Không biết không có nghĩa là sợ.” Anh nhỏ nhẹ đáp.
Không biết không có nghĩa là sợ, lời anh nói dường như cô nghe hiểu, mà cũng không hiểu.
Uống hớp nước nữa, hỏi vậy anh thấy phiền phức lắm sao?
Vẫn trả lời: “Không biết.”
Tên lừa đảo.
Chun mũi lại, cơn bực bội nhỏ đang náo loạn trong lòng cô, hơi cao giọng nói vậy thế thì sao anh lại hút thuốc?
Một lúc sau.
Anh nhẹ nhàng đáp: “Không liên quan đến chuyện này, gần đây…gần đây anh hơi nghiện thuốc lá.”
Vậy sao, bởi vì gần đây nghiện thuốc lá mới hút thuốc lá, không phải vì chuyện phiền muộn kia mới hút thuốc sao. Sau đó, quay đầu lại, suy nghĩ một lúc, thanh niên mới hơn hai mươi tuổi đầu không thể nghiện thuốc lá được.
“Sau này…” Giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Sau này bớt hút thuốc lá đi.”
Lần này, anh không trả lời.
Cô tiếp tục uống nước.
Nước bỏ thêm chanh nên hơi chua, vị chua đó có thể át được cổ họng đang cháy như lửa đốt, cũng khiến đầu óc Qua Việt Tú tỉnh táo không ít.
Có mấy người đàn ông chờ đổ xăng bước vào khu nghỉ ngơi, ba trong bốn người đó đều đang ngậm thuốc lá.
Ánh mắt mấy người đàn ông đồng loạt rơi trêи người cô, lúc mấy gã kia nhìn cô, Qua Việt Tú mới ý thức được mình vẫn đang ăn mặc rất xa hoa, vòng tay kim cương chưa tháo, hoa tai cũng vậy, ngọc trai đính trêи tóc cũng không rẻ.
Trước mắt tối sầm lại, Tống Du Liệt đứng trước mặt cô, ngăn cách giữa cô và đám đàn ông kia, che lại tầm mắt đám đàn ông đó.
Vùi đầu, uống sạch ly nước, đứng lên, tay kéo Tống Du Liệt, đầu dựa vào vai anh, may là Tống Du Liệt đã thay lễ phục, áo sơ mi xám tro với quần jean, nếu không mục tiêu của chúng còn lớn hơn, cổ áo của bộ lễ phục của Tống Du Liệt còn đính toàn đá quý.
Hai người bước ra khỏi khu nghỉ.
Sau lưng có tiếng huýt sáo cùng với tiếng cười quái dị, một trong bốn người đó còn thô thiển nói: “Trông giống công chúa bỏ trốn cùng tình nhân chưa kìa”
Trở lại xe.
Tống Du Liệt lấy khẩu súng từ ngăn kéo ra, khẩu súng được đặt ở gần vị trí của anh, Qua Việt Tú tháo vòng tay kim cương và hoa tai xuống, xe rời khỏi bãi đậu.
Đúng như dự đoán, chưa được 2km, động cơ ô tô đã réo ầm ở phía sau, cùng với đó là tiếng còi xe hỗn loạn và tiếng gào thét của người đàn ông xa lạ.
Rạng sáng, cả đường cao tốc chỉ có hai chiếc xe.
Chiếc xe phía sau mấy lần có ý định vượt bọn họ nhưng đều không thành công, mày chạy tao cũng đuổi, qua mấy góc cua, xe chuyển hướng chạy ra ngoài thanh chắn của đường cao tốc, tiếng súng vang lên mấy phát.
Vòng qua khúc cua, sau lưng truyền đến tiếng ma sát của xe chúng với lan can đường cao tốc.
Tay Tống Du Liệt rút lại ngoài cửa xe, súng được thả về chỗ cũ.
Qua Việt Tú ngừng thở, nghe động tĩnh phía sau xe, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, trong lúc mơ hồ còn nghe được tiếng chửi rủa.
Đáng đời.
Thở phào một hơi.
Thả lỏng một chút, cơ thể mềm nhũn ra, nghiêng đầu, dựa vào bả vai anh.
“Bọn chúng quá ồn.” Anh nói.
Đúng vậy, bọn chúng quá ồn.
Như bây giờ là tốt nhất, yên tĩnh biết bao nhiêu, chỉ có hai người họ.
Tìm một vị trí thoải mái gối đầu lên vai anh, mắt nhìn về phía trước, nói lái xe chậm chút em chóng mặt.
Xe đi chậm lại.
Sau một đoạn ngắn, anh hỏi cô đã khá hơn chút nào chưa?
“Ừ.” Miễn cưỡng trả lời.
Đoạn đường tiếp theo có xe lướt qua họ, dần dần, có thể nhìn thấy đèn quảng cáo của cửa hàng dọc đường, Qua Việt Tú tưởng còn một chặng đường dài nữa mới tới nơi, không ngờ lại tới nhanh như vậy. Đêm khuya, cửa hàng khắp nẻo đường đã đóng cửa, chỉ còn lại quán bia khách sạn còn mở cửa.
Lái xe vào trung tâm, nhìn diện tích quảng trường, thị trấn này không lớn lắm.
Dựa theo chỉ dẫn trêи đường, họ đã tìm thấy siêu thị mở cửa 24/24 kia, nhưng cửa siêu thị đóng im ỉm, trêи cửa còn dán chú thích cuối tuần không mở cửa bán đêm.
Hôm nay là thứ bảy.
Không chừng gần đây còn có tiệm thuốc, xe họ đi quanh trung tâm thị trấn, trừ nhà trọ và phòng bia thì không còn tiệm nào.
Cuối cùng, xe đỗ ở trước quảng trường.
Giữa quảng trường là công viên dành cho người đam mê bóng đá, màn đêm ở châu Âu chính xác là thiên hạ của những người cuồng nhiệt bóng đá, những người đó vừa xem bóng đá vừa ăn đồ nướng, uống bia, thật sự rất vui.
“Làm sao bây giờ?” Cô khẽ hỏi.
Không trả lời, anh nhìn cô.
Mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau quay đầu lại, anh đang nhìn cô.
Tay sờ lên chóp mũi, ánh mắt lại rời đi.
Mấy phút sau, Tống Du Liệt mở cửa xe đến chỗ công viên mấy người mê bóng đá, anh đến xe bán đồ uống, tuy là xe bán đồ uống nhưng lại treo đầy áo cầu thủ.
Khi trở về, tay Tống Du Liệt cầm một chiếc túi ni lông.
Xe chạy qua khu công viên xanh, dừng ở chỗ bóng râm, Tống Du Liệt đưa túi ni lông cho cô.
Qua Việt Tú mở túi ni lông ra.
Bên trong túi là áo đấu của tuyển Pháp.
“Gì thế?” Hỏi.
“Thay đi.”
“Sao cơ?”
“Thay nó có thể bớt rước lấy phiền phức.” Tống Du Liệt bảo cô như vậy.
“Tại sao chứ?”
Giọng điệu nhàn nhạt thiếu kiên nhẫn: “Tối nay chúng ta ở đây.”
“Hở?”
“6 giờ siêu thị mở cửa, anh vừa gọi điện cho nhân viên bán hàng, ngày mai anh ta sẽ mở cửa trước một tiếng.”
Cơ thể không nhúc nhích.
“Ở đây là nội thành, người đông, em ăn mặc như vậy khiến người khác chú ý, anh cũng không muốn dùng súng bắn bể lốp xe ai nữa.”
Suy nghĩ một lát, gật đầu.
Trước mắt cũng chỉ còn cách đấy.
Tống Du Liệt xuống xe.
Qua Việt Tú bắt đầu thay quần áo.
Chẳng qua là cô đang mặc sườn xám, sườn xám lại là kiểu nút tám viên phía sau.
Với tay hết mức cũng chỉ cởi được ba nút, đưa lưng về phía người đang đứng ở cửa xe, chần chừ một lát, tay gõ lên cửa kính, gọi Tống Du Liệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!