Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 96: Hãy ở bên nhau đi
Điện thoại truyền ra âm thanh tút tút nhàm chán, cứ mãi như vậy, rất nhanh chuyển sang chế độ máy bận.
Tống Du Liệt không bắt máy, không, phải là Tống Du Liệt không muốn nhận điện thoại.
Được, được lắm, là do Tống Du Liệt tự đánh mất cơ hội.
Tống Du Liệt tự đánh mất cơ hội được Qua Việt Tú chủ động dâng đến tận cửa
Cô đã phải chủ động đưa đến tận cửa, tên khốn Tống Du Liệt kia còn không thèm, sau này, cô sẽ không để ý đến anh nữa, cũng không thèm nhớ đến anh nữa.
Lúc thả điện thoại về chỗ cũ, Qua Việt Tú lại nghĩ nhỡ đâu Tống Du Liệt không nghe thấy chuông điện thoại.
Chắc là anh bận lắm, ngoại trừ việc phải tham gia tiệc từ thiện buổi tối cùng với phu nhân Tổng thống, ban ngày anh còn phải đi kiểm tra nhà máy SN Energy ở Zimbabwe, phu nhân Tổng thống còn mời anh đến thuyết giảng ở trường học cũ của bà.
Bởi vì quá bận bịu nên anh không nhận được điện thoại của cô ngay, rất có thể là như vậy.
Chờ một lúc nữa nhìn thấy cuộc gọi nhỡ chắc anh cũng biết, đến lúc đó anh sẽ gọi lại cho cô, Qua Việt Tú đoán Tống Du Liệt sẽ lạnh lùng trả lời điện thoại của cô: Qua Việt Tú, em lại gây ra tai họa gì rồi phải không?
“Em không có.” Khẽ trả lời, khóe miệng cũng không kiềm chế được mà cong lên.
Vậy cho Tống Du Liệt thêm một cơ hội nữa đi.
Một giọng nói nhỏ trong lòng từ “Tống Du Liệt, mau nghe điện thoại đi.” biến thành “Tống Du Liệt, mau gọi điện cho Qua Việt Tú đi.”
Tống Du Liệt, mau gọi cho Qua Việt Tú đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Chiếc điện thoại vẫn kề cà không đổ chuông.
Không sao, rất nhanh sẽ reo lên thôi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Chín giờ, chín giờ rồi!
Qua Việt Tú, mày còn mong chờ gì nữa?
Đừng nên chờ nữa.
“Đội bóng dở tệ Qua Việt Tú đã bị loại!”. Lời nói ấy văng vẳng bên tai cô, cẩn thận nghĩ lại, có lẽ giọng nói khi ấy còn mang theo cảm giác được giải thoát.
Cảm giác được giải thoát kia có thể hiểu là: Cuối cùng có thể thoát khỏi Qua Việt Tú rồi.
Tống Du Liệt đã dứt khoát như vậy, đương nhiên Qua Việt Tú cũng không thể dây dưa thêm nữa.
Tắt điện thoại.
Ngủ, ngủ đi.
Túp lều vải chìm vào bóng tối, xung quanh chỉ có chỉ có âm thanh của đồng hồ chạy: Tích tắc, tích tắc…..
Sau những tiếng tích tắc bất tận đấy, không dám bật đèn, khom lưng tìm kiếm trêи bàn làm việc của Jennifer, cô đã từng thấy Jennifer để thuốc lá ở chỗ này.
Qua Việt Tú nhanh chóng tìm được thuốc lá như ý muốn.
Khom lưng trở lại giường mình, đốt thuốc, dường như đây là lần thứ hai cô tiếp xúc với món đồ này, lần đầu tiên là ở Murmansk.
Lần thứ hai hút thuốc đã lão luyện hơn nhiều.
Dựa lưng vào túp lều vải, gập đầu gối, nhắm mắt lại, mặc cho chất nicotin cay xè thấm vào ruột gan, lần thứ hai, lần thứ ba nhả khói.
Cũng không tệ, thở phào nhẹ nhõm.
Điếu thuốc chưa hút hết đã phát hiện trong lều có người.
“Ai thế?” Giọng run rẩy.
Túp lều vải yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt, bóng người cao gầy, sải bước ung dung đến chỗ cô ngồi xuống, lấy điếu thuốc trong tay cô, giọng khàn khàn: “Cái gì mà cũng không tệ?”
Anh dập thuốc lá.
Túp lều vải lại chìm vào bóng tối.
Đồng hồ vẫn đang kêu tích tắc, tiếng hít thở từ một trở thành tiếng hít thở của hai người, cô bước xuống giường, anh cũng đi theo.
Tay lần mò trong bóng tối, cô sờ được tay anh, cúi đầu, trêи cổ tay anh còn in dấu răng của mình: Tống Du Liệt tên khốn kiếp sao không nhận điện thoại của em.
“Không phải tên khốn Tống Du Liệt đã đến rồi sao?” Anh nói với cô.
Đúng rồi, không phải tên khốn Tống Du Liệt đã đến rồi sao?
Trong bóng tối, anh hỏi sao em tìm được anh.
“Muốn tìm được em đúng là chẳng dễ dàng.”
Điều này cũng đúng, Tống Du Liệt tìm Qua Việt Tú chẳng dễ dàng.
“Vây…” cong môi, “Vậy anh đến tìm em làm gì?”
“Đến tìm em ấy à…”, anh nỉ non bên tai cô: “…là vì muốn hôn muốn ôm muốn sờ em.”
Lời này khiến Qua Việt Tú giật mình, có phải tên khốn này đã đi guốc trong bụng cô rồi phải không, còn nhìn trộm bí mật của cô.
“Không được phép nhìn.” Cô cảnh cáo anh.
“Được.”
Cái bóng kia phủ lên mặt cô, hơi thở hừng hực như lửa đốt khiến cô không thể chịu được.
Khi cơ thể chui vào bên trong túi ngủ (sleeping bag), anh thuận thế đè lên người cô, đầu ngón tay vuốt ve lọn tóc rơi trước ngực, khẽ khàng nói Đống Đống cho anh.
“Ừm.”, nhỏ giọng đáp, nhớ tới điều gì bèn ngăn bàn tay anh tháo nút áo ngủ của mình: “Sao thế?”. Anh hỏi.
“Nếu Jennifer vào đây thì phải làm sao?
“Không đâu.”
“Sao anh biết?”
“Vị hôn phu của cô ấy lái xe đến đây.”
“Không vào đây liên quan gì đến vị hôn phu cô ấy lái xe đến đây?” Cô hỏi.
Hơi thở càng nóng phả vào gương mặt cô, giọng nói như cơn gió nồm ngày hè: “Ở trong xe làm rất kϊƈɦ thích, làm một lần ở chỗ ghế lái; một lần ở ghế phụ; ở ghế sau làm thêm một lần nữa, chẳng mấy chốc mà đến sáng.” Trong nháy mắt, hai gò má đỏ như lửa đốt, khẽ đánh anh: “Đồ hư hỏng.”
Đúng rồi, làm sao mà Tống Du Liệt lại biết Jennifer.
“Sao anh biết Jennifer?”, cô hỏi anh, vấn đề này khiến anh nổi cáu: “Qua Việt Tú, em nói nhiều vậy.”
“Em tò mò thôi mà.” nhỏ giọng đáp
“Tò mò ư? Bây giờ anh hi vọng em tò mò xem thứ tiến vào bắp đùi em là gậy bóng chày hay khúc gỗ lớn, đương nhiên nói nó giống như côn thép nung trong lò lửa cũng được.”
Lời này khiến Qua Việt Tú trố mắt nghẹn họng, tên khốn Tống Du Liệt đã học những lời này ở đâu, nhưng bây giờ không phải là lúc để điều tra chuyện này.
Nhưng mà, nhưng mà có một chuyện không nói không được.
Vòng tay qua gáy anh, dùng giọng điệu mềm như bông nói Tống Du Liệt sau này anh phải mua áo ngực màu hồng đào cho em, lúc ấy, tính tình anh cực kỳ tốt, nhẹ cọ vào người cô, hỏi vì sao lại mua?
Ủy khuất nói: “Tại vì Jennifer đó”
“Jennifer làm sao?”
“Trước khi anh tới, cô ấy còn khoe với em được vị hôn phu của mình mua áo ngực màu hồng đào cho cô ấy, Tống Du Liệt anh phải mua áo ngực màu hồng đào cho em, đúng rồi, anh phải mua cho em cả chục cái, Qua Việt Tú muốn đánh bại Jennifer.”
Cô nàng Canada kia còn nói cô chắc chắn chưa từng yêu đương.
Nhưng nghĩ kĩ thì cô hình như đúng là chưa từng yêu đương.
Lời nói ấy khiến anh cười khẽ, đẩy anh nói, không cho anh cười, nhưng anh vẫn còn cười, không được cười nữa có nghe không, giọng nói rất tức giận, vẫn còn cười à: “Tống Du Liệt, không được cười.”
Câu “Tống Du Liệt, không được cười.” mang theo mùi khét nhàn nhạt.
Tại sao lại có mùi khét?
Duỗi chân, dường như gót chân vừa chạm vào thứ gì, nhanh chóng co lại, cảm giác nóng như lửa đốt từ gót chân khiến cô gắng sức kéo mi mắt.
Trong túi ngủ có những đốm lửa tí tách.
Ngẩn người, cầm lấy gối, dùng gối đập vào những đốm lửa nhỏ.
Rất nhanh, túp lều chìm vào bóng tối.
Xung quanh chỉ còn mùi khét nhàn nhạt.
Bật đèn pin lên, nhìn tới nhìn lui xung quanh túp lều vải.
Cười khổ trong lòng: Qua Việt Tú mày đang tìm gì thế?
Đúng vậy, Qua Việt Tú mày đang tìm cái gì? Chẳng nhẽ Tống Du Liệt đã trốn đi, chờ để dọa mày giật mình à.
Không không không, chắc chắn bây giờ Tống Du Liệt đang ở trong biệt thự của phu nhân Tổng thống, nghe nói vị phu nhân Tổng thống này là một học sinh giỏi (A+ level student) ngành pháp luật, bây giờ có lẽ Tống Du Liệt đang nói chuyện về luật với phu nhân Tổng thống, hoặc là đang nấu cháo điện thoại với Trương Thuần Tình.
Thời gian này, rất có khả năng là đang nấu cháo điện thoại với Trương Thuần Tình.
CEO SN Energy và cấp dưới tên May đi dạo ở La baie des Anges(*) đã trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi suốt hai ngày liền, một du khách vô tình chụp một bức ảnh: Tống Du Việt đang cầm ván lướt sóng, Trương Thuần Tình mặc bikini, cả hai sóng vai tản bộ dưới ánh tà dương, trông đẹp như những tấm bưu thϊế͙p͙.
(*): La baie des Anges: là một bờ biển nằm ở phía Đông Nam của thành phố Nice, Pháp
Kéo đôi chân nặng trịch, bỏ thuốc lại chỗ cũ, chính vị nicotin chết dẫm này đã đưa Tống Du Liệt tới đây.
Bây giờ Tống Du Liệt không phải là người Qua Việt Tú hoan nghênh, phải là không thể chấp nhận được.
Nicotin là thủ phạm, bóng tối là đồng lõa, hai thứ kết hợp lại đã mang Tống Du Liệt trước mặt cô.
Qua Việt Tú bật đèn.
Lần này Tống Du Liệt sẽ không vào nữa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Ngày hôm sau.
Không ngoài dự đoán, vừa rời khỏi giường Qua Việt Tú đã nhìn thấy ngay quầng mắt thâm của mình, Jennifer cũng bước vào với một cặp mắt thâm quầng.
“Fiona, tối qua cô cũng đi gặp người yêu à?” Thành viên nữ lớn tuổi nhất trong tổ chức đàm phán nói.
Sau giờ nghỉ trưa này, các thành viên trẻ tuổi trong tổ chức đàm phán bắt tay vào việc trang trí bữa tiệc liên hoan, tiếng Jennifer vọng từ bên ngoài: “Fiona, có người tìm cô.” Lúc ấy Qua Việt Tú đang chất củi để đốt lửa trại.
Jennifer cười rất mờ ám, nói rằng người đến tìm Fiona là một gã đàn ông trẻ tuổi, cũng là người da vàng giống cô.
Người đàn ông da vàng trẻ tuổi? Tim bỗng dưng đập nhanh, trong tiếng nhịp tim rộn rã ấy, cô hỏi có phải người ấy cao không?
“Cao.”
“Đẹp trai không?”
“Đẹp trai, hơn nữa nhìn anh ấy có chút thần bí.”
Người đàn ông phương Đông mà Jennifer nói đang ở bờ sông nơi các cô giặt quần áo đợi cô.
Đi trêи con đường mòn tới bờ sông, bước chân ồn định, không nhanh không chậm, nếu không phải thì sao, nếu đó là Cố Lan Sinh thì sao?
Nhưng sáng nay cô gọi điện cho Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh còn nói anh không có thời gian đến thăm cô.
“Cậu ấy bây giờ đang ở Zimbabwe.” Giọng nói của tài xế lái xe chở hàng ám ảnh đến tận bây giờ, miệng Qua Việt Tú lầm bẩm: “Cậu ấy bây giờ đang ở Zimbabwe.”. Đầu óc dần dần tỉnh táo, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở bờ sông đợi cô, nhìn anh ta có chút thần bí, đúng là như vậy. Hơn nữa, Qua Việt Tú chỉ biết có hai người đàn ông phương Đông trẻ tuổi, Cố Lan Sinh nói anh không thể đến được.
“Cậu ấy bây giờ đang ở Zimbabwe.”… giọng nói của tài xế lái xe chở hàng lại quanh quẩn trong đầu cô.
Bước chân nhanh hơn, bước lảo đảo.
Bình thường muốn đến con sông giặt quần áo bọn cô phải đi qua một con suối nhỏ, lúc qua dòng suối nhỏ Qua Việt Tú không cẩn thận làm rớt một chiếc giày, rất nhanh chiếc giày bị dòng nước cuốn đi, cũng không thèm nhặt lại, dù sao giày cũng bị ướt rồi
Băng qua con suối nhỏ, một chân đi giày, một chân đi chân đất, nhìn hơi giống một bà điên, trong lòng rất giận dữ, tại sao Tống Du Liệt không đi tìm cô, để cô phải tới bờ sông tìm anh, còn hại cô ném luôn cả giày.
Sau đó lại suy nghĩ tiếp, mấy ngày nay Tống Du Liệt đang là tâm điểm ở Zimbabwe, không lộ mặt cũng đúng, hơn nữa…ở bờ sông nhỏ có một mảnh rừng, rất thuận lợi để hôn cô, không biết Tống Du Liệt có nhốt cô trong xe cả đêm không.
Suy nghĩ một lúc, gò má nhanh chóng nóng lên.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Đi được mấy bước, phát hiện một chân đi giày hơi vướng víu, dứt khoát ném luôn chiếc giày còn lại xuống sông.
Đi chân đất qua cây cầu gỗ.
Qua Việt Tú không thấy bóng dáng người nào ở nơi mà Jennifer nói, hay là Jennifer lừa cô?
Đi mấy bước vào rừng cây.
Dừng lại, nói còn không mau đi ra.
Đáp lại cô chỉ là tiếng chim vỗ cánh.
Hay lời Jennifer nói là do tự cô tưởng tượng ra?
Giọng nói cầu tuyệt vọng cầu xin: “Không ra thì tôi đi đây.”
Tiếng vọng tản quanh khu rừng, sau ót bị đánh một cái.
Nước mắt trào ra.
Không phải là do cô tưởng tượng, thật sự có người đứng ở bờ sông chờ cô, nhưng mà không phải là Tống Du Liệt.
Ngoại trừ Cố Lan Sinh, không ai luôn luôn trêu chọc cô thế này cả.
Lúc bước chân ở sau cô dừng lại, không thèm ngó ngàng, liên tục đấm đá, miệng la hét không phải nói không có thời gian đến tìm tôi sao? Không phải nói không có thời gian đến tìm tôi sao? Có bản lĩnh thì đừng xuất hiện nữa.
Nghe kìa, cô đang nói gì thế kia?
Nhưng thực sự cô rất tức giận, vì sao mới sáng gọi điện thoại bảo không đến tìm cô, tại sao phải lấy cách “Không phải Cố Lan Sinh” để xuất hiện, hại cô cho rằng…cho rằng
Ngồi bệt xuống đất, mặt chôn lên đầu gối, không để ý tới Cố Lan Sinh.
Xung quanh cực kì yên tĩnh.
Một lúc sau, phát hiện Cố Lan Sinh cũng ngồi xổm giống như cô, trừng mắt nhìn anh.
Hai người ngồi trêи bãi cỏ.
Lúc Cố Lan Sinh gọi điện cho cô thì đang nhận nhiệm vụ ở trung du con sông phía Tây, hai chiếc thuyền khai thác quặng va vào nhau, mười bốn người thủy thủ rơi xuống nước, hai thủy thủ bị thương nặng được đưa về doanh trại, anh ở hiện trường chăm sóc các nhân viên làm việc ở trêи tàu bị thương nhẹ, lúc chờ xe cứu viện đến mới biết có một con đường ngắn đến doanh trại tổ chức đàm phán, anh mượn một chiếc xe gắn máy của dân bản xứ.
“Bỗng dưng xuất hiện như vậy có sẽ có chút kinh hỷ.” Giọng Cố Lan Sinh bất đắc dĩ: “Hình như anh quên, thế giới tinh thần của Qua Việt Tú tương đối kì lạ.”
Đúng vậy, cô là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt.
“Cố Lan Sinh dùng cách như vậy để xuất hiện, Qua Việt Tú có vui không?” Anh khẽ hỏi.
Mím chặt khóe miệng, tầm mắt rơi vào nơi xa xăm.
“Hay là…” dừng một chút, “Thật ra em tưởng người khác đến tìm em?”
Buông khóe miệng, nhàn nhạt đáp làm gì có ai giống như Cố Lan Sinh, lái một chiếc xe gắn máy, bất chấp có quen đường hay không, cũng không lo lắng có nguy hiểm hay không, chỉ vì một người bệnh tâm thần phân liệt.”
“Không thể phủ nhận là, người bệnh tâm thần phân liệt khiến Cố Lan Sinh vượt bao chông gai đến tìm là một cô nàng cực xinh đẹp.”
Cười, tay đẩy bàn tay anh đang lén đặt lên đầu cô: “Tóc hôi chết đi được.”
“Em cũng chẳng kém đâu.”
Lấy một lọn tóc ngửi, đúng là mùi này có thể sánh với mùi cơm để qua đêm.
Ánh mắt lại rơi vào khoảng xa xăm, nói Cố Lan Sinh anh nên tìm một cô bạn gái đi, tìm một cô bạn gái tóc không hôi ấy.
“Qua Việt Tú nhất định là hóa thân của tiên nữ hoa hồng, cho dù mấy ngày không gội đầu xung quanh vẫn tỏa ra hương thơm mê người, khiến cho người ta như được tắm gió xuân, hơn nữa trêи thế gian này chỉ có một.” Cố Lan Sinh nói.
Người này, xem ý tốt của cô là đang phản kϊƈɦ anh à.
“Cố Lan Sinh, tôi không đùa với anh đâu.”
“Qua Việt Tú, lời anh nói còn thật hơn vàng nữa.”
“Cố…”
“Qua Việt Tú…”, Cố Lan Sinh ngắt lời cô: “Từ trung du con sông phía Tây tới thượng du mất bảy giờ lái xe cả đi cả về, nếu lái xe cùi bắp đi đường tắt cũng mất hai tiếng rưỡi, hai tiếng rưỡi đến gặp Qua Việt Tú không phải là để cô ấy nói với Cố Lan Sinh tìm một cô bạn gái tóc không hôi.”
Rủ mi mắt, nhìn mu bàn tay Cố Lan Sinh, trêи mu bàn tay có vết xước nhàn nhạt, có lẽ trêи đường đi bị cành cây quệt phải.
Được rồi, Cố Lan Sinh không thích nghe Qua Việt Tú nói thì không nói nữa, để cô nói những lời này cũng rất làm khó cô.
Ngẩng lên nhìn anh.
Anh vỗ vỗ bả vai của mình
Cười với anh thật ngọt ngào, rồi tựa đầu lên bả vai anh.
“Qua Việt Tú, bây giờ chúng ta còn khoảng 10 phút để cùng nhau nghe tiếng chim hót, nghe tiếng gió thổi, tiếng nước chảy.”
Người này, sắp làm nhà thơ đến nơi rồi.
Còn cô chính là đứa phá hỏng bầu không khí.
Đáp lại Cố Lan Sinh: “Còn nữa, còn ngửi mùi tóc hôi của nhau.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!