Nhưng chị ta chỉ thích mỗi Nhiếp Dịch.
Nhiếp Minh Châu nói: “Vì cùng khởi nghiệp nên bọn họ thường xuyên về nhà ăn cơm, bà nội tớ thích Trần Ngư lắm, cũng nhận ra chị ta thích chú nhỏ tớ, còn từng ám chỉ với Trần Ngư, là chú nhỏ tớ hơi hướng nội, bảo chị ta chủ động vào, nhưng Trần Ngư lại ngại tỏ tình, vì thật ra cả hai còn chưa đến mức là bạn bè thân thiết, nên từ lúc bắt đầu cũng không thật sự theo đuổi chú nhỏ.”
Tống Hi nghe mà giật mình, hỏi: “Chú nhỏ của cậu không thích chị ấy sao?”
Nhiếp Minh Châu cũng không hiểu: “Bà nội tớ kể, chú nhỏ và Trần Ngư từng có một khoảng thời gian gần như xác định rồi, hình như là năm năm trước, lúc đó cả hai cùng khởi nghiệp gần hai năm, quan hệ không tệ, Trần Ngư thì đẹp, làm việc cũng giỏi, nên cũng có đả động được đến chú nhỏ tớ, nói gì thì chú cũng là người tham công tiếc việc mà….”
Trần Ngư dẫu gì cũng còn trẻ, nhịn hai năm đã quá lắm rồi, biểu hiện rất rõ ràng trước mặt Nhiếp Dịch không biết bao nhiêu lần, tặng quà, lấy công việc làm cớ mời cơm, gần như ai ai cũng nhận ra là Trần Ngư có ý với Nhiếp Dịch.
Lúc ấy Nhiếp Dịch cũng có dẫn Trần Ngư đi theo cùng tham gia một số hoạt động tư nhân, dẫn về nhà họ Nhiếp ăn cơm, dẫn chị ta cùng đi club chơi Porker.
Nhiếp Minh Châu nói: “Theo bà nội tớ nói, chú nhỏ có thích Trần Ngư không thì bà không rõ lắm, nhưng hảo cảm thì chắc chắn là có.”
Tống Hi không nhịn được, hỏi: “Sau này thì sao? Có hẹn hò không, rồi chia tay à?”
Nhiếp Minh Châu lắc đầu, “Không có, còn chưa xác định mối quan hệ với nhau, thì đã dần phai nhạt đi.”
Tống Hi: “?”
Lúc nghe kể chuyện, Nhiếp Minh Châu cũng không hiểu nỗi, mẹ Nhiếp nói, sau này bà có hỏi chuyện Nhiếp Dịch, Trần Ngư là một cô gái khá tốt, sao lại không thử xem, nhưng Nhiếp Dịch lúc ấy lại bảo rằng không thích hợp.
Còn không thích hợp chỗ nào, thì anh không nói.
Nhiếp Minh Châu kể xong, cả hai cùng trầm mặc một hồi.
Nhiếp Minh Châu cũng biết câu chuyện xưa này của mình không đầu không đuôi quá, đành nói thêm: “Dù sao tâm tư của chú tớ, người thường không đoán được đâu, ai biết chú ấy thấy không thích hợp chỗ nào chứ.”
Tống Hi ngẫm lại cái tính tình khó ưa, cái nết kỳ cục của Nhiếp Dịch, đúng là thế thật, nên gật đầu lia lịa, cũng không nói gì nữa.
Nhưng Nhiếp Minh Châu vừa ăn vừa kể thêm: “Lúc ấy không thích hợp, cũng không có nghĩa là hiện tại không thích hợp, theo bà nội tớ đoán, Trần Ngư và chú nhỏ của tớ vẫn có khả năng, dù sao thì Trần Ngư đi ngần ấy năm, chú nhỏ tớ cũng chưa hẹn hò với ai, đây không phải là chứng minh cho việc chú ấy không bỏ được ư? Cậu còn nhớ có lần tớ kể là bà nội tớ nhìn thấy nội y của phụ nữ trong nhà chú tớ không? Bà nói có khi đó là của Trần Ngư đấy, có khi hai người họ đã sống chung với nhau từ lâu rồi ấy chứ.”
Tống Hi xấu hổ trong thầm lặng, chuyện quần lót ấy… có điều Nhiếp Minh Châu nhắc tới mới làm cô nhớ lại.
Tối hôm qua Nhiếp Dịch hỏi cô khi nào thì dọn đi, có phải là vì muốn tiến thêm bước nữa với Trần Ngư không, muốn dẫn chị ta về nhà, nhưng ngại cô ở đấy nên không tiện không?
Tiệc thường niên của nhà họ Thẩm sắp xếp một người đọc diễn văn, lúc ấy Thẩm Hành Chu cần phải đi cùng với ba Thẩm. Nhiếp Minh Châu đang tán gẫu với cô cũng bị Nhiếp Phong gọi đi, Tống Hi cảm giác bị đè nén với bầu không khí người đến người đi ở yến tiệc này, xách váy lên đi ra ngoài.
Ngành sản xuất Internet trong nước phát triển nhanh chóng, Trần Ngư ba năm này không ở trong nước nên không mấy quen thuộc với những ông lớn trong ngành hay các xí nghiệp mới phất lên, vậy nên Ngụy Thành vừa nghe tối nay Nhiếp Dịch không có bạn đôi, liền mạnh mẽ bảo anh đem Trần Ngư theo.
Trần Ngư rất thành thạo với loại giao lưu này, vừa nói chuyện với người sáng lập một tổ chức MCN xong, quay đầu lại đã thấy Tống Hi đang đi ra ngoài.
Trần Ngư đứng bên cạnh Nhiếp Dịch, nói: “Tống Hi mặc chiếc váy đó rất đáng yêu đúng không, bảo sao được Thẩm Hành Chu thích như thế.”
Nhiếp Dịch vừa mới xã giao đôi ba câu cùng một người quen, nghe chị ta nói cũng quét mắt nhìn sang bóng dáng của Tống Hi, không chút để tâm, càng không nhìn ra là có lọt vào mắt anh hay không, vì dáng vẻ này nom chẳng khác gì ban nãy nghe thấy câu nói nọ của Tống Tòng An với ba Thẩm.
Trần Ngư lại nhiều lời: “Em thấy Tống Hi cũng có ý với Hành Chu đó, lần trước em ấy gây sự với một đồng nghiệp, em nghe Triệu Hân Nhiên nói là vì Thẩm Hành Chu mới cãi nhau.”
Nhiếp Dịch thong thả lay ly vang đỏ trong tay, nhìn chị ta: “Em cũng hóng hớt những chuyện này?”
Trần Ngư cười nói: “Thì vì thấy hai đứa xứng đôi quá, nên mừng thay cho hai đứa mà.”
Cuối hành lang bên ngoài sảnh tiệc, có một sân thượng nhỏ khép kín hoàn toàn, chưa đầy năm mét vuông, có cửa sổ sát đất ở ba mặt, vì tầng cao nên còn có thể ngắm nhìn được cả bầu trời đêm đen và ánh đèn mờ ảo của toàn bộ thành phố.
Tối hôm qua đã nói xong là hôm nay sẽ dọn đi rồi, Tống Hi duỗi tay ra vuốt tấm cửa kính lạnh lẽo, thở dài một tiếng thật khẽ.
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Than thở cái gì?”
Tống Hi hoảng sợ, hoàn toàn không biết người ta vào đây tự lúc nào, xoay người nhìn lại, nhận ra đó là Nhiếp Dịch mới thở phào nhẹ nhỏm: “Chú, sao chú đi vào mà không có tiếng động gì thế?”
Nhiếp Dịch liếc cô một cái: “Là cháu không nghe thấy.”
Tống Hi nghĩ đến vừa nãy mình mất hồn mất vía thật, nên không tranh cãi nữa.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, đây là lần đầu hai người nói chuyện với nhau, Tống Hi không biết được tâm trạng của anh, nhưng tâm trạng của cô thì bình thường, lại nghĩ đến ngày mai sẽ phải dọn đi rồi, cũng không thể đem theo mâu thuẫn chào tạm biệt nhau được, bèn chủ động lên tiếng: “Cháu vốn định hôm nay sẽ dọn đi, nhưng chú không ở nhà nên cháu chưa đi được, ngày mai chắc chắn sẽ dọn.”
Ngay cửa ra vào của sân thượng có hai ngọn đèn, vốn rất u tối, Nhiếp Dịch lại còn đưa lưng về phía ngọn đèn, càng khiến cho người nhìn không thấy được nét mặt của anh.
Mãi một hồi sau, mới nghe được anh nặng nề hỏi: “Muốn dọn đi đến thế sao?”
Vấn đề này, Tống Hi không biết nên trả lời như thế nào, cô nghĩ rồi nói: “Phải dọn đi thôi, sau này chú yêu đương, kết hôn rồi sinh con, chẳng nhẽ vẫn muốn cháu ở nhà chú sao?”
Nhiếp Dịch chau mày: “Tôi yêu đương, kết hôn, sinh con với ai?”
Tống Hi không muốn nhiều chuyện nên không trả lời câu này, chỉ nói: “Cháu đã từng thật lòng muốn dưỡng già cho chú, chỉ là bây giờ xem lại, cháu đúng là khờ dại và tự mình đa tình, rõ ràng là chú sắp kết hôn rồi, cháu lại ngu ngốc ngáo ngơ xem mọi lời chú nói là thật….”
Nói đến đây, đột nhiên cô không thể mở lời được nữa, đành dừng lại, nhấc chân đi ra ngoài, lúc nghiêng người đi qua chỗ cánh cửa, còn nói: “Ngày mai cháu sẽ dọn ra….”
Còn chưa dứt lời, cô nhận được sự căng cứng trên cổ tay, là Nhiếp Dịch túm lấy, một tay khác ấn cô lên trên cửa.
Nhiếp Dịch cúi đầu nhìn cô: “Người sắp sửa yêu đương, kết hôn, không phải là cháu mới đúng à?”
Anh cách cô rất gần, một tay giữ lấy cổ tay của cô áp vào bên sườn tai cô, hương gỗ sam trên người xộc đến khiến cho cô mơ hồ và xuất thần nhớ về quá khứ, phảng phất là năm năm trước kia, trên sân thượng nhỏ nhà họ Tống, khi ấy cũng là vào hè, anh khẽ sờ đầu của cô, cô sẽ đỏ mặt và nóng bừng lên, giờ phút này cũng thế, Nhiếp Dịch chỉ cần chăm chú nhìn cô thế này thôi, cũng có thể làm cô nảy sinh một cảm giác căng thẳng.
Não Tống Hi không quá linh hoạt, mờ mịt hỏi lại: “Có ý gì chứ?”
Nhiếp Dịch nâng một tay khác lên, áp lên gương mặt mềm mại non nót của cô, ngón cái khẽ động, chầm chậm sượt qua đôi môi đang khẽ nhếch của cô.
Tống Hi run rẩy, theo bản năng muốn né tránh.
“Đừng động.” Tay Nhiếp Dịch hơi dùng sức, đè lại cái thân thể đang muốn động đậy của cô.
Ngón tay của anh có chút thô ráp, khi chạm vào đôi môi đỏ nhạt nhờ màu son của cô, làm cô rùng mình dọc từ bờ môi kéo đến hết cả sống lưng, khắp người nổi lên cảm giác tê dại không dứt.
Chân Tống Hi muốn nhũn ra, không dám cử động tí nào, đôi môi phiếm đỏ và đôi mắt ầng ậng nước nhìn chòng chọc vào anh.
Nét mặt của Nhiếp Dịch nghiêm túc và chuyên chú, rủ mắt nhìn đôi môi được lau son để lộ ra màu đo đỏ non mịn vốn có của cô, trầm giọng, nói: “Bình thường cháu không hề ngốc, nhưng tại sao có vài chuyện lại cố tình không để bụng thế kia? Ngoại trừ gán cho tôi cái danh xem cháu như con gái, như cháu gái, cháu không biết là, còn có một cái danh khác có thể ở bên tôi đến già sao? Tôi muốn yêu đương với ai, muốn kết hôn, muốn sinh con với ai, trong lòng cháu chưa cân nhắc ra ư?”
“Cháu….” Trái tim của Tống Hi đập rộn ràng đến hốt hoảng.
Nhiếp Dịch rụt ngón cái lại, bàn tay khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt thâm thúy đối diện với ánh mắt bối rối của cô, một hồi sau, mới khẽ nói: “Tôi nói cho cháu nghe.”
Nói đoạn, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Cảm xúc mềm mại và ấm áp truyền đến, trong đầu của Tống Hi vang lên từng tiếng ong ong.
Nụ hôn này thật ra rất ngắn ngủi, ánh mắt Nhiếp Dịch thâm trầm, nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng và chậm chạp, khi anh mút cánh hoa của cô vào, trên sân thượng khép kín yên lặng này, đột nhiên vang lên một tiếng ‘chụt’.
Tống Hi bị tiếng mút này mà làm cho gương mặt đỏ bừng lên, cô nhìn Nhiếp Dịch, nâng gương mặt vừa được hôn cho đỏ rực lên, trố mắt khiếp sợ, gọi: “Chú nhỏ ơi….”
Một tay Nhiếp Dịch vòng qua thắt lưng kéo cô lại kẻo cô bị tụt xuống, giọng nói khàn khàn có chút nặng nề: “Tôi không phải là chú nhỏ của em, em thật sự nghĩ là tôi thiếu cháu gái, nên mới để cho em chiếm cái hời ông chú này sao?”
Tống Hi nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy này của anh, rồi lại đảo mắt qua đôi môi ướt át ấy, hoàn toàn không thể nói nên lời.
Nhiếp Dịch còn muốn mở miệng, điện thoại ở đâu đấy đột nhiên vang lên.
Tống Hi hoàn hồn trong giây lát, nhân lúc anh thả tay lấy điện thoại ra, liền đẩy cửa chạy bay ra ngoài.