Mọi người đều đang thu dọn đồ, Tống Hi nói với Trình Tiêu là mình bận việc, bảo cậu về trước đi. Mọi người đi về hết rồi cô mới chậm rì rì đứng dậy, đuổi theo đến phòng Nhiếp Dịch.
Tề Quang đi bên cạnh Nhiếp Dịch, vừa đi vừa đặt nghi vấn về buổi họp ban nãy. Trên đường đi đến tận cửa phòng, anh ta mới phát giác phía sau có người, quay đầu lại nhìn thấy Tống Hi thì khá kinh ngạc, rồi quay sang thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nhiếp Dịch, lập tức để lộ một nụ cười sâu xa hiểu ý, đẩy cửa phòng ra nói với Tống Hi: “Hai người tâm sự đi, tôi canh cửa cho.”
Tống Hi: “……”
Văn phòng rộng rãi của Nhiếp Dịch được cách âm rất tốt, cửa vừa đóng lại Tống Hi đã hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
“Không có gì thì không thể tìm em được à?” Nhiếp Dịch nhướng máy.
“Chú….” Tống Hi nghẹn lời, cô nào có ý như vậy đâu? Chỉ là cô cảm thấy nếu không có gì thì có thể chờ đến lúc tan làm rồi nói, chứ đang trong thời gian làm việc mà làm thế này, thì có phải gây sự chú ý lắm không?
Nhiếp Dịch cười khẽ, bảo cô ngồi xuống bàn trà trước rồi mới xoay người đi rót cho cô ly nước.
Đưa cho cô, Nhiếp Dịch lại nói: “Đúng là tìm em có chút việc.”
“Sao ạ?” Tống Hi tò mò, cũng biết Nhiếp Dịch cứ thích ghẹo cô như ghẹo mèo ấy, nên không tức giận gì, cầm ly nước lên uống.
Nhiếp Dịch đứng bên cạnh bàn, mở khóa điện thoại đưa cho cô xem, bình tĩnh hỏi: “Quen không?”
Tống Hi dòm sang, hít một hơi thật sâu nên bị sặc nước: “Khụ khụ khụ….”
Nhiếp Dịch thả điện thoại xuống, duỗi tay ra vỗ lưng cho cô, thở dài: “Gấp gì hả.”
Sao mà không gấp cho được.
Tống Hi vừa ho khan vừa động não, chỉ hận sao không ho khan cho đến lúc tan làm luôn, thế là tránh được câu hỏi của Nhiếp Dịch rồi.
Tiếng ho khan của cô dần trong hơn, Nhiếp Dịch biết cô không bị gì nữa, mới thu tay về thong dong nói: “Đừng khụ khị nữa, cẩn thận khụ cho hỏng giọng đấy, nếu không biết nên trả lời thế nào thì cứ từ từ mà nghĩ, nghĩ ra rồi nói.”
Tống Hi: “…..”
Tống Hi im re, lại nhìn chiếc điện thoại hẵng còn đang sáng trên bàn, vẫn có ý định lừa dối: “Món bún cá này….hình như em từng làm cho chú ăn thì phải?”
Thứ mà Nhiếp Dịch đưa cho cô xem là trang chủ của tài khoản ‘chị bé học nấu ăn’, giao diện dừng ở bức ảnh chụp món bún cá mà cô làm vào mùa đông năm ngoái. Lúc ấy vì bị bệnh nên rất lâu rồi không đăng gì, bên dưới bình luận bị giục rất hăng, vậy là cô phải đăng tấm ảnh bún cá này lên.
Lần đó cô nghĩ là Nhiếp Dịch sẽ không rảnh đi chú ý đến mấy cái tài khoản như này đâu, sự thật cũng chứng minh, trước hôm nay anh chưa hề nghi ngờ lấy một lần, nhưng sao đột nhiên lại bị phát hiện ra thế?
Tống Hi chỉ muốn tàng hình ngay tại chỗ, là cô sơ suất rồi, một khi công ty đã chú trọng đến việc ký hợp đồng với các tài khoản thì chuyện Nhiếp Dịch chú ý đến tài khoản này là điều không tránh được.
Nhiếp Dịch khoanh tay nhìn cô bé bên dưới vì suy tư mà hai hàng mi run rẩy, nén lại ý cười muốn tràn ra khóe môi, giọng điệu bình tĩnh ra vẻ hoài nghi: “Trùng hợp thật, hôm đó em nấu cho tôi xong, sang ngày hôm sau Blogger này đã đăng hình y chang thế nhỉ?”
Anh đang tuyên bố là anh còn chú ý đến cả thời gian đấy nhé!
Tống Hi căng da đầu cười cười: “Có chút chút, nhưng Blogger ẩm thực thì hay nấu này nấu nọ mà, như vậy cũng dễ hiểu…”
Nhiếp Dịch gật đầu.
Tống Hi lặng lẽ thở phào, lại thấy đốt ngón tay anh gõ lên cái chén sứ Thanh Hoa trên ảnh chụp, “Vậy em giải thích về cái chén này xem, sao lại y như đúc chén nhà tôi thế?”
Tống Hi: “…”
Lúc này Tống Hi đã không thể nhịn được, ánh mắt đen láy chỉ ngập đầy sự sợ hãi khó tin: “Ngay cả chén ăn cơm trong nhà mà chú cũng biết ư?”
Cô sắp sửa quên mất hình dạng mấy cái chén nhà Nhiếp Dịch rồi đấy, tủ chén nhà anh có rất nhiều bộ chén, hiện đại có, cổ xưa cũng có, lần đó Tống Hi thấy bún cá thì rất hợp với chén Thanh Hoa, thế là tiện tay cầm trong tủ chén ra.
Nhiếp Dịch là kiểu người chỉ ăn chứ không làm, ấy thế mà lại biết được từng cái chén trong nhà trông như thế nào ư?
Nhiếp Dịch thản nhiên đáp: “Cái chén khác thì tôi không nhớ, nhưng bộ chén này mua ở hội đấu giá cả triệu tệ về, nên có ấn tượng hơn một tí.”
Tống Hi: “….”
“Nhà các chú dùng chén ăn cơm thôi mà cũng xa xỉ vậy sao?” Tống Hi lầm bầm.
Nhiếp Dịch không tỏ thái độ, bộ chén ấy là mẹ Nhiếp mua, lúc Nhiếp Dịch dọn đến căn hộ ấy, mẹ Nhiếp muốn tạo nên sự ấm áp cho căn nhà của anh mới cầm theo bộ chén ấy đến, cũng chỉ nghĩ là cất lại làm vật trang trí thôi, chưa kịp trưng bày đã bị dì giúp việc dọn dẹp rồi nhân tiện dọn luôn nó vào trong tủ chén.
Về phần nó được dùng để trang trí hay ăn cơm thì với Nhiếp Dịch cũng không khác gì nhau, nên anh không để ý lắm.
Bấy giờ mới thấy may mắn, may mà lấy ra để ăn cơm.
Cái dáng vẻ trừng mắt mím môi của cô nom đáng yêu quá thể, Nhiếp Dịch duỗi tay ra véo véo mặt cô, giọng anh chứa đầy ý cười: “Còn không chịu nói thật à?”
Đã đến nước này thì không thể gạt được nữa.
Tống Hi gục đầu nhỏ giọng thừa nhận: “Tài khoản này đúng là của em.”
Tuy rằng đã chắc chắn từ trước nhưng khi nghe cô tự thừa nhận, Nhiếp Dịch vẫn không tránh khỏi bất ngờ một hồi lâu.
Anh luôn biết thế giới nội tâm của cô bé rất phong phú, nhưng vẫn không thể so sánh với những người hoạt bát hướng ngoại được, an tĩnh và hướng nội, không thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, và cũng rất khó mở lòng với mọi người.
Vậy nên dám mở một tài khoản công khai, học cách nấu ăn và mời người lạ ăn thử, không hề giống chuyện mà cô có thể làm ra được.
Từ việc ít nhận quảng cáo, không muốn ký hợp đồng với nền tảng, cũng không thích bị người quen nhận ra đã có thể biết được ý định ban đầu khi cô tạo tài khoản này chưa chắc là vì đam mê.
Nhiếp Dịch hỏi: “Sao lại tạo tài khoản này, vì em nấu ăn ngon ư?”
Tống Hi lắc đầu, trước khi mở tài khoản này thì cô không hề biết nấu ăn.
Nhiếp Dịch xoa đầu cô, “Nói tôi nghe, nhé?”
Tống Hi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng đầy chờ mong của anh, do dự một hồi, rồi thoải mái cười: “Thật ra cũng không có gì quá đặc biệt đâu.”
Chẳng qua là vì quá nghèo mà thôi.
Sau khi Tống Hi lên đại học đã dọn khỏi nhà họ Tống, trong thời gian học thì sinh viên sẽ được ở tại ký túc xá trường, còn nghỉ hè và nghỉ đông thì phải về nhà. Lúc học lên thạc sĩ, thời gian thực tập, làm thêm kiếm tiền và nghỉ ngơi không ổn định, để thuận tiện nên cô và một bạn học khác đã cùng nhau thuê một căn nhà hai phòng gần trường, tiền thuê không quá cao, nhưng với một người chưa có công việc như cô thì đã là một khoản chi không nhỏ chút nào.
Lúc ấy Tống Hi đã không còn động đến phần sinh hoạt phí mà nhà họ Tống cho.
Cô không muốn thiếu nợ nhà họ Tống quá nhiều, chỉ hy vọng thoát khỏi căn nhà ấy để mà tự lập càng sớm càng tốt, vậy nên vừa lên đại học thì hầu như đều dựa dẫm vào việc làm thêm và học bổng.
Hai năm trước, là năm hai học lên nghiên cứu sinh, kỳ nghỉ đông người bạn cùng nhà về quê ăn Tết, căn nhà chỉ còn lại một mình cô.
Chung cư ấy phải tự làm ấm, mỗi hộ dân có thể nạp tiền vào thẻ sưởi để mua khí đốt tự nhiên, tự mình điều khiển công tắc sưởi ấm trong nhà.
Tự làm ấm có chỗ tốt là không giới hạn thời gian sưởi ấm và không sưởi ấm thống nhất trên toàn quốc, có thể tự điều chỉnh nóng lạnh, nhưng khuyết điểm là đắt hơn nhiều so với sưởi tập trung, nạp vào thẻ chừng ba đến năm trăm tệ mà bật nguyên ngày, thì không được mấy ngày đã hết nhẵn.
Trước kỳ nghỉ, ban ngày đi học, tối đến về nhà mới cần nhiệt ấm, lại có bạn cùng phòng thì chi phí chia đôi cũng tạm ổn. Bạn vừa đi, cả căn nhà to như vậy, mà ban ngày cô lại không ra ngoài nên hệ thống sưởi ấy càng thêm phí tiền.
Để tiết kiện nên Tống Hi rất hiếm khi mở máy sưởi, những ngày Tết nhất lạnh đến thấu xương, chưa trụ được bao ngày đã bị cảm lạnh rồi phát sốt.
Tống Hi thấy ánh mắt Nhiếp Dịch nặng nề đi, đưa tay lên mở một nút thắt trên bộ âu phục của anh, vừa cười vừa nói khẽ khàng: “Nhớ lại hai ngày ấy ăn Tết ở nhà họ Tống đúng lúc em đang sốt, ông nội lớn tuổi nên mắt không tinh, thế là khen em sống một mình ở bên ngoài mà khí chất đã thay đổi, vẻ mặt hồng hào lấp lánh.”
Nhiếp Dịch làm sao mà cười cho nổi, siết tay cô khẽ dùng lực kéo cô đến trước mặt mình, vươn tay lên xoa xoa gương mặt cô, trầm thấp nói: “Trách không được.”
“Dạ?” Tống Hi bị anh kéo đến nên phải ôm hông anh, ngửa đầu nhìn anh, “Trách không được gì cơ?”
Nhiếp Dịch vén tóc mái thay cô, rủ mi nhìn: “Hai năm trước tôi đến nhà em chúc Tết, đã thấy em.”
Mùng một năm đó, con cháu đến chúc tết Tống Thạch không ít, phòng khách rất đông người, Nhiếp Dịch trò chuyện với cụ xong thì đi với Tống Đông Nguyên đến nhà ăn hàn huyên đôi chuyện.
Nói được mấy câu thì Tống Hi đã bưng một ly nước ấm trong phòng bếp ra, trên má ửng đỏ cứ như bị máy sưởi xông nhiệt, cô nhìn thoáng qua bọn họ, Nhiếp Dịch bấy giờ cũng ngừng nói chuyện với Tống Đông Nguyên, là đang chờ cô chào mình trước, ấy thế mà ánh mắt cô chỉ khẽ lướt qua hai người rồi dời đi ngay.
Tống Đông Nguyên thấy ánh mắt Nhiếp Dịch hẵng còn đuổi theo Tống Hi, bèn giải thích thay cô: “Có phải thấy cô cháu gái này của tôi xa lạ lắm đúng không? Đúng là bây giờ con bé không muốn thân thiết gì với nhà tôi nữa nên mới không muốn nói chuyện đấy, cậu đừng để bụng.”
Lúc ấy Nhiếp Dịch cho rằng, Tống Hi vì muốn duy trì một khoảng cách nhất định với tất cả những ai có liên quan đến nhà họ Tống, nên mới cố ý làm như không thấy.
Nào đâu, vì cô sốt rồi nên đầu óc choáng váng.
Tống Hi nghe xong thì trố mắt, không hề có chút ấn tượng gì với cảnh tượng ấy.
Một hồi lâu sau, cô mới sực tỉnh táo: “Bảo sao lần đó chú nói là hai năm rồi mới gặp lại….”
Năm ngoái khi cô gặp lại Nhiếp Dịch, trên đường đưa cô về nhà, cô bảo họ năm năm không gặp, còn Nhiếp Dịch thì trả lời là hai năm, khi ấy cô còn nghĩ Nhiếp Dịch lớn tuổi nên trí nhớ ngắn hạn… Thật không ngờ, chẳng qua là vì cô không nhớ rõ mà thôi.
Nhiếp Dịch vuốt ve những lọn tóc xõa trên trán, cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán cô, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tống Hi bị động tác dịu dàng ấy làm cho thẹn thùng, nhìn chằm chằm vào nút áo anh, “Sau đó em hết bệnh rồi mới nhận ra cứ như thế mãi cũng không phải là cách hay, nên, nên mở tài khoản này…”
Lúc đó chỉ hy vọng kiếm được chút tiền sinh hoạt, nào ngờ lại trở thành một tài khoản siêu hot.
Tống Hi nắm eo áo anh, ngẩng đầu hỏi: “Chú muốn em ký hợp đồng chứ?”
Nhiếp Dịch hỏi lại: “Em muốn ký không?”
Tống Hi lắc đầu.
“Vậy thì không ký.”
Anh nói dứt khoát như thế lại làm Tống Hi do dự: “Thật sự không cần ký ư?”
Nhiếp Dịch cười rộ lên khẽ vỗ về má cô, rủ mi nhìn vào đôi mắt đang rất chuyên chú của cô, nói: “Sau này có tôi đây rồi, sẽ không để em chịu uất ức nữa, những chuyện tốn công phí sức thế kia, nếu em không muốn làm thì chúng ta sẽ không làm nữa, nhé?”
Một tiếng ‘nhé’ trầm thấp ấy tựa như sợi dây đàn được ai gảy nhẹ, rung lên từng hồi trong cô.
Trước khi Nhiếp Dịch nhận ra, đúng là cô không hề có suy nghĩ sẽ để cho tài khoản này lộ diện, dẫu sao tài khoản này được bắt đầu từ cơn áp lực và sự u tối trong cuộc sống của cô, vậy nên ít nhiều đã chạm đến lòng tự tôn quá đỗi sâu nặng của cô.
Nhưng ngày hôm nay thẳng thắn với Nhiếp Dịch rồi, mấy ngày nay được anh rèn giũa, tự biết cũng chẳng thể tránh được, còn một lý do nữa là, cô biết dù sự thật có như thế nào thì Nhiếp Dịch vẫn sẽ tôn trọng và thấu hiểu cho cô, ký hay không ký, tiếp tục hay từ bỏ, đều do cô quyết định cả.
Anh đau thay cô, thương yêu cô, nhưng chưa từng mang lại cho cô cảm giác đấy là sự thương hại, khiến cô luôn cảm kích và may mắn quá đỗi
Vậy thì cô còn lý do gì, mà không chịu học cách buông thả và dũng cảm đây chứ?
Tống Hi nói: “Thật ra cũng không sao cả, nếu công ty cần thì em vẫn bằng lòng ký hợp đồng.”
Tài khoản này có đến mười triệu fan, nếu dùng làm kinh doanh thì nhất định sẽ trở thành một cây tài lộc cực lớn, chỉ là một khi đã ký hợp đồng thì những hoạt động, dự án hợp tác tiếp theo sẽ cực kỳ phức tạp, Tống Hi chỉ muốn sống yên ổn và bình lặng, tiền đủ tiêu là được, cô không thích trở thành tiêu điểm của sự chú ý chút nào, nhưng nếu cần thiết thì cô vẫn tình nguyện phối hợp.
Nhiếp Dịch lại rất qua loa: “Để sau rồi nói.”
Tống Hi nhìn anh đầy nghi hoặc.
Nhiếp Dịch liếc nhìn cô, thờ ơ: “Sau này một mình tôi thử món ăn em nấu còn chưa đủ sao?”
Tống Hi: “….”
Tống Hi nhấp môi cười trộm, Nhiếp Dịch lại lia ánh mắt đầy vẻ uy hiếp sang, đoạn duỗi tay khều khều cằm cô, chọc cô nhột nhịn không nổi phải cười thành tiếng, trốn sang một góc.
Lúc hai người đang ghẹo nhau đến là hăng say, tiếng cửa đột nhiên vang lên.
Tống Hi hoảng sợ vội vã chạy sang ghế bên cạnh, cách Nhiếp Dịch cả khoảng lớn, Nhiếp Dịch nhìn cô một cái rồi mới từ từ sửa lại trang phục, trầm giọng lên tiếng: “Vào đi.”
Tề Quang hết mình vì việc canh cửa đẩy cửa ra, báo cáo: “Trần Ngư muốn tìm sếp có chuyện.”
Nhiếp Dịch nói: “Cho vào đi.”
Tề Quang do dự nhìn Tống Hi, Nhiếp Dịch lại bảo: “Không sao.”
Tề Quang gật đầu đi ra ngoài gọi Trần Ngư vào.
Tống Hi bèn hỏi: “Không ấy em tránh đi nhé?”
Đã mấy ngày rồi cả hai không được gặp nhau, Nhiếp Dịch nào muốn để cô đi, anh cũng đoán ra được Trần Ngư đến làm gì, chỉ nói: “Em nghiêm túc ngồi đấy là được.”
Lúc Trần Ngư đi vào đã thấy dáng người cao cao của Nhiếp Dịch đang dựa lên bàn làm việc, cách đó nửa mét là Tống Hi ngoan ngoãn ngồi trên ghế cúi đầu lướt điện thoại. Giữa hai người không có cử chỉ gì thân mật, nhưng bầu không khí lại ngập tràn sự mập mờ.
Ở trong văn phòng CEO, ai dám để cho CEO đứng còn bản thân thì ngồi thế kia? Nhiếp Dịch có tiếng nghiêm khắc, ai dám lướt điện thoại trước mặt anh?
Bước chân của Trần Ngư khựng lại, giọng điệu cũng lãnh cảm đi: “Không thì một lát em lại đến?”
Nhiếp Dịch nói: “Không cần, có gì thì nói luôn đi.”
Trần Ngư và Tống Hi liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng dời mắt đi, “Em đến là vì muốn hỏi lý do tại sao anh lại nói là chưa cần liên lạc lại với ‘chị bé học nấu ăn’?”
Nhiếp Dịch vặn lại: “Không còn tài khoản nào khác có thể xuống tay được?”
Trong công việc Trần Ngư luôn mạnh mẽ, chị ta không muốn yếu thế, nhưng lúc này lại chẳng có cách nào ngoài việc phải thừa nhận: “Rất ít.”
Sau khi tan họp, chị ta đã sàng lọc lại những tài khoản có khả năng thêm một lần nữa, không thể tìm ra được tài khoảng thứ hai có những thiết lập cực kỳ tốt như ‘chị bé học nấu ăn’.
Có chút danh tiếng thì đã ký hợp đồng rồi, nhất là các nền tảng có MCN sau khi biết được chiến lược của Thiểm Động, để phòng ngừa những khó khăn trong kinh doanh sau này, họ đều liên kết để chống lại Thiểm Động, về ‘chị bé học nấu ăn’ tuy có thái độ kiên quyết không ký hợp đồng, nhưng so với việc lôi kéo các tài khoản khác về tay thì cơ hội gần như bằng không.
Vậy nên Trần Ngư mới không yên nổi mà phải đến tận nơi hỏi Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch nói: “Bảo phòng tài vụ điều chỉnh lại bản dự toán, nâng mức lợi nhuận cho các chủ tài khoản lên thử xem.”
Trần Ngư không sao hiểu nổi lý do mà Nhiếp Dịch từ bỏ cái tài khoản kia là gì, chị ta kiên trì: “Người của chúng ta đã liên hệ với những Blogger ấy lâu lắm rồi, nhưng rất khó để có tiến triển, một hai tháng trôi qua rồi đấy, nếu vẫn kéo dài nữa thì sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ của toàn bộ dự án.”
Chị ta không tin Nhiếp Dịch không biết.
Giọng nói của Nhiếp Dịch nặng đi: “Vậy em nghĩ độ khó để ký hợp đồng với tài khoản này thấp? Nếu Blogger cứ kiên quyết không ký thì tính thế nào? Thêm một tháng, rồi mới chịu đổi phương án đi tìm tài khoản khác ký à?”
Trần Ngư sửng sốt, theo phản xạ trả lời: “Không thể.”
Đúng là chị ta không tin, Blogger ấy có thể chống lại sức dụ dỗ của bản hợp đồng.
Nhiếp Dịch không muốn tranh luận với chị ta nữa, chỉ nói: “Thế em cứ thử đi.”
Trần Ngư có chút bực bội.
Chị ta không hiểu được Nhiếp Dịch đang suy tính thế nào, cứ như anh đã biết tài khoản ấy sẽ không ký hợp đồng vậy, nhưng vì sao thì anh không chịu giải thích, thái độ làm việc cứ chung chung đã khiến chị ta bức bối lắm rồi, vậy mà còn thêm Tống Hi ngồi cạnh chọc phiền mình.
Giữa sự giằng co ấy, Tống Hi đột nhiên đứng dậy nhìn Nhiếp Dịch, nói: “Em sẽ ký với công ty.”
Vì cô cũng tham gia vào dự án này nên biết rất rõ những khó khăn của Trần Ngư và cả tầm quan trọng của dự án đối với chị ta.
Đây là dự án đầu tiên mà Trần Ngư tiếp nhận sau khi về nước, dù là công ty hay những tinh anh trong giới đều đang nhòm ngó, đương nhiên cũng có kẻ chờ đón trò hay, tình hình phát triển của dự án này sẽ đánh giá trực tiếp năng lực của Trần Ngư. Năm ấy, chị ta đã phủ một lớp màu huyền thoại trong sự nghiệp phát triển của Không Cốc, xuất ngoại nhậm chức tại một công ty Internet nổi tiếng, bây giờ quay về cũng mang theo lớp màu huyền thoại ấy đảm nhiệm chức vị quan trọng của công ty.
Là một người phụ nữ mạnh mẽ, áp lực lại càng thêm lớn hơn.
Đương nhiên, ngoại trừ giúp Trần Ngư thì Tống Hi cũng biết rất rõ áp lực của Nhiếp Dịch không hề nhỏ, anh giúp cô nhiều như thế, bây giờ đã có cơ hội để cô giúp ngược lại anh, thì cô thật lòng vui vẻ chịu đựng.
Nhiếp Dịch xuất phát từ tình cảm cá nhân nên không muốn cô ký hợp đồng, nhưng anh có thể đọc ra được suy nghĩ của cô tự trong đôi mắt sáng lấp lánh ấy, nên chỉ hỏi: “Em chắc chứ?”
Tống Hi gật đầu.
Trần Ngư nhíu mày: “Có ý gì?”
Tống Hi xoay người sang nhìn Trần Ngư, mím môi thẳng thắn nói: “Sếp Trần Ngư, ‘chị bé học nấu ăn’ là tài khoản của tôi, tôi đồng ý ký hợp đồng với công ty.”
Vẻ mặt Trần Ngư biến đổi.
Đầu tiên là khiếp sợ, không sao tin nổi nhìn Nhiếp Dịch chỉ để chứng thực, thấy nét mặt bình tĩnh ngầm thừa nhận của anh, sắc mặt chị ta dần trở nên khó coi.
Trần Ngư lạnh lùng: “Nếu vì thương hại tôi thì không cần, tôi có thể từ bỏ tài khoản này, xuống tay ở tài khoản khác.”
Tống Hi ngẩn ra rồi mới chợt hiểu ý.
Trần Ngư luôn có thái độ thù địch với mình, tuy rằng ban đầu ý định của cô cũng là có ý tốt muốn giúp đỡ chị ta, nhưng khả năng cao Trần Ngư đã hiểu nhầm nó là sự khoe khoang và sỉ nhục của một kẻ tình địch, làm chị ta phải chật vật.
Thế là Tống Hi nhanh chóng lắc đầu: “Không hề, tôi chỉ muốn giúp đỡ công ty, dự án này khó đến thế, tôi tình nguyện góp chút sức mình vào.”
Vẻ mặt của Trần Ngư cứng đờ, không muốn hiểu cho cô.
Nhiếp Dịch nhíu mày liếc nhìn Trần Ngư, rồi mới quay lại nhìn Tống Hi, nói: “Em về trước đi, một lát tôi sẽ liên lạc với em.”
Tống Hi ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Nhiếp Dịch vòng ra sau bàn làm việc ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói: “Nếu em ấy đã tình nguyện ký rồi thì cứ dựa theo tiến trình của hợp đồng mà làm, marketing trước, có điều thân phận của Blogger tạm thời không được công khai, dù là trong công ty hay bên ngoài cũng thế.”
Trần Ngư không trả lời, một hồi lâu sau, chị ta nhìn Nhiếp Dịch, hỏi: “Anh thật lòng thích cô ta?”