Tuổi học trò thật đáng để nhớ !
Chap 8 : Mưa và kỷ niệm tuổi học trò
Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì ai cũng đều có được cho riêng mình những niềm vui và đôi chút nỗi buồn của quãng đời mà người ta gọi bằng cái tên đầy đáng yêu, tươi tắn tuổi học trò.
Viết về tuổi học trò là được sống trong những cảm xúc trào dâng bất tận, bao câu chuyện, bao gương mặt thân quen để nghĩ về, và nếu ai đó đang đi tìm ý nghĩa chân phương nhất của từ “đẹp” thì hãy tìm về với tuổi học trò đầy thương nhớ ấy.
Tôi chẳng thể nào viết được những lời ca tụng thời đó, bao mỹ từ cũng thấy thật nhạt nhẽo trước dòng kỷ niệm dạt dào trôi mãi trong ký ức, và tôi sẽ chỉ viết về một vài góc nho nhỏ trong những mảnh ghép rộng lớn của cuộc đời ấy. Thời gian trôi, cảm giác, hồi tưởng, suy nghĩ…
Tháng năm khi nắng đã đổ đầy mọi con phố tôi lại thèm một cơn mưa rào xối xả để thoát khỏi bao bực dọc, bức bối của cuộc sống. Những trận mưa mùa hạ mang đến thật nhiều điều không chỉ là cái mát mẻ cho trời đất và lòng người.
Trẻ con đang nghịch nắng mà gặp trận mưa rào thì sung sướng biết mấy, những cặp tình nhân đi bên nhau dưới mưa thật lãng mạn, và cả vài người tâm hồn đang cô quạnh mà nghe tiếng mưa lách cách thì lại càng sầu thảm hơn.
Bây giờ tôi cũng chẳng thể diễn tả được những xúc cảm của mình mỗi lần mưa đến và đi, có quá nhiều tâm trạng khác nhau chẳng lần nào giống lần nào. Ngoài trời cái oi ả đang được xua bớt bởi những lọn gió thoang thoảng, tôi vẫn đang đợi một chút mùi của mưa, thứ mùi thật đặc biệt hòa quện từ đất và nước. Thời gian trôi, cảm giác, hồi tưởng, suy nghĩ…
Tháng tư có những cơn mưa rào và tuổi học trò của tôi ngày ấy. Tôi nhớ tiếng lũ bạn tôi cười đùa khúc khích, đầu trần, chân đất nghịch dưới mưa, những trò đầy tinh quái.
Nhớ mấy đứa con gái thỉnh thoảng hét ầm lên khi nghe thấy sấm sét đùng đoành. Nhớ những lần đạp xe giữa cơn mưa như trút nước, quần áo, cặp sách ướt sũng mà vẫn lao vút, thỉnh thoảng lại đưa lưỡi nếm những giọt mưa mát ngọt, tay vuốt mặt rồi hiên ngang phóng tiếp đầy sĩ diện với người đời đang đóng bộ áo mưa nhìn bọn trẻ đầy vẻ thương hại…
Nhớ bao kỷ niệm đang lãng đãng trôi và dường như khuất sau màn mưa giăng đầy, nhớ lắm.
Tôi muốn ngưng lại mấy dòng viết của mình khi chợt thấy nó thật nhỏ bé giữa những giao cảm của mưa và ngày ấy, tôi cần chút lặng yên để thực sự được chờ mưa, được thấy thời gian trôi, được cảm giác, được hồi tưởng và được suy nghĩ về mưa, về ngày ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!