Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt - Chương 16: Cậu có sao không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt


Chương 16: Cậu có sao không?


“Người trong bức ảnh này, có phải là mày?” Một cô gái đưa ra vài bức ảnh chụp lúc hôm đi học muộn nhỏ bị ngã vào người Uy Long, rồi vài bức ảnh khác lúc nhỏ và cậu ấy đi cùng nhau.

“Đúng, là tôi.” nhỏ đáp.

Bỗng dưng bọn chúng cười lớn, cười như chưa bao giờ được cười.. cô ta là cái thá gì mà dám trả lời như vậy chứ, gan cũng lớn thật.

“Lần trước mày dám quyến rũ Minh Hạo bọn tao đã tính bỏ qua cho mày, lần này lại là Uy Long. Bọn tao đã cảnh cáo nhốt mày trong phòng rửa tay rồi. Trung học Lập Trương có hai nam thần mày đều muốn quyến rũ ư?” Cô ta vừa nói, vừa hất người Nam Thanh.

Nhỏ thật không ngờ rằng lần trước là họ đã nhốt mình trong phòng rửa tay. Cái ý tưởng này chắc chắn do Thiên Ân. Bởi vì chỉ có cô em họ của Thanh mới biết Thanh mắc chứng sợ bóng tối mà nhốt nhỏ trong căn phòng thiếu ánh sáng đó rồi tắt hết điện.

“Tôi không hề quyến rũ bọn họ.” Nhỏ đáp.

“Ý mày nói là Long và Hạo để ý mày trước hả?” Cô ta càng tỏ ra tức giận.

“Vì sao tôi phải nói cho các người.” Nam Thanh trở nên lạnh mặt. Ở nhân cách thứ hai này nhỏ có thể lạnh lùng đến không tưởng tượng nổi.

* * *

Lúc này, dưới sân bóng đầy nắng.. bóng dáng Long in dài xuống mặt đất. Cậu đứng đó đợi Thanh đưa chiếc vòng.. Một khoảng thời gian khá lâu đã trôi qua. Trời đã tắt nắng và hơi chạc tối.

Cậu đi đến lớp câu lạc bộ mĩ thuật thì không thấy bất kì ai bên trong, giờ này thì học sinh đã về hết rồi.. Nhưng, cô ấy nói là nhất định sẽ gặp cậu ở sân bóng, trả sợi dây.. Long nghĩ nhỏ cũng không phải là người dễ nuốt lời như vậy.

Cậu không đem theo laptop nhưng điện thoại thì có. Có điều hack bằng điện thoại sẽ mất thời gian hơn. Truy cập vào hệ thống lưới an ninh mạng của trường.. từng làm một lần rồi nên với Long đây cũng không phải chuyện khó khăn. Camera mọi ngóc ngách trong trường đều hiện ra. Lúc trước đó, camera đã ghi lại hình Nam Thanh bước vào sân thượng nhưng không thấy nhỏ ra ngoài. Tiếc là sân thượng lại không có camera.

Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, chuyện gì đã xảy ra với nhỏ? Mồ hôi đầm đìa, khi cậu chạy đến sân thượng thì bên trong đã khóa lại. Trong lòng hiện tại vô cùng lo lắng, cậu dùng một chân đạp mạnh cánh cửa sân thượng. Ầm.. cánh cửa tung ra..

Những cơn mưa đổ xuống, từng cơn gió kéo rít lên đưa những hạt mưa nặng hạt uốn mình theo từng nhịp gió. Trên sân thượng của Trung học Lập Trương, một cô gái mặc bộ đồng phục tơi tả, trên người chi chít vết thương vẫn còn rướm máu, nhỏ vẫn nằm đó không nhúc nhích.. những hạt mưa kia rơi xuống làm vết thương kia rát buốt hơn, toàn thân ướt như một con chuột bị lũ mèo rượt đuổi trong mưa. Trong bóng tối mờ mịt ấy, mắt nhỏ nhắm tịt lại.. Trong đầu hiện lên cái hình ảnh về sáu năm trước..

Sáu năm trước, thành phố Las Vegas..

Tiếng máu.. rít lên..

Loang ra.. đỏ thẫm..

Tiếng mưa.. Mưa!

Ào ào.. xối xả..

Trắng xóa.. hòa vào vị máu tanh nồng..

Thi thể một người đàn ông, bên cạnh là người phụ nữ trong tay ôm đứa con gái nằm bất tỉnh.. Toàn thân đầy máu nằm cạnh chiếc xe ô tô đổ nát do vụ tai nạn..

Mắt đứa con gái đó hé mở, một hình ảnh mơ hồ nửa thực nửa ảo.. một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi đưa lấy bàn tay ra trước mặt nhỏ, đôi mắt màu đen đặc cứ thế nhìn theo cô bé trên mình đầy máu:

“Cậu có sao không?”

Nhỏ cứ mắt nhắm mắt mở không rõ điều gì xảy ra.. Không thấy trả lời, cậu ấy một mạch bế cô bé ấy ra khỏi khu vực tai nạn..

Nghe thấy tiếng “rầm”, nhỏ thoát khỏi cơn mê man nhìn về phía cửa sân thượng trong bóng tối mịt mờ..

Một bàn tay đủ lớn và đủ rộng đưa đến chỗ Nam Thanh, vẫn là cái câu nói mà nhỏ vẫn nhớ trong suốt sáu năm qua:

“Cậu có sao không?”

Cũng với đôi mắt màu đen đặc đó, cái cảm giác của sáu năm trước như lại ùa về.. Dường như trong khoảnh khắc đó mưa cũng ngừng rơi.. Đã lâu lắm rồi, nhỏ cần lắm cái cảm giác được che chở và quan tâm. Kể từ khi ba mẹ mất, nhỏ vẫn luôn một mình và cô độc như vậy..

Đầy sự lo lắng, Long lôi chiếc điện thoại ra rồi gọi:

“Quản lí Jack, đến trường đón tôi!”

“Dạ được cậu chủ.” Đầu dây bên kia đáp.

Gọi điện xong, Long đưa chiếc điện thoại đến gần trước mặt Nam Thanh rồi bật màn hình thật sáng. Nhỏ tỉnh dậy, đôi mắt màu nâu khói chớp chớp nhìn mọi thứ xung quanh..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN