Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh - Chương 1-2: Mười chín tuổi gặp họ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh


Chương 1-2: Mười chín tuổi gặp họ (2)


Lúc học môn tư tưởng đạo đức, Giang Sơn ngồi bên Trác Yến.

Trác Yến chau mày nhìn cậu ta: “Hôm nay là cậu chủ động ngồi cạnh tôi nhé, nói trước, nếu xảy ra chuyện gì thì tự cậu gánh chịu đừng đổ thừa cho tôi!”.

Giang Sơn tức tối bĩu môi với cô: “Em gái Văn Tĩnh, cậu đừng để chuyện gì xảy ra được không?”.

Trác Yến lập tức phản bác: “Nhưng anh Giang Sơn, chẳng có câu nói là thế sự vô thường đó sao, tôi lấy gì để đảm bảo chuyện mà tôi đảm bảo không nổi đây!”.

Giang Sơn trừng mắt hung tợn, chỉ cố thở mà không nói, như đang vất vả đấu tranh xem có nên đứng dậy bỏ đi hay không. Một lúc sau, cậu ta nhắm mắt, thở dài một hơi rồi nhìn Trác Yến, nói một cách gian xảo: “Văn Tĩnh, hôm nay anh đây làm liều một phen, anh nhịn em”.

Trác Yến cười híp mắt gật đầu: “Trẻ con dễ dạy! Ngoan lắm, tiếp tục giữ phong độ nhé! Đừng quên vợ của cậu vẫn nằm trong tay tôi đấy!”. Vài ngày nữa là sinh nhật Ngô Song, cô biết Giang Sơn muốn hẹn Ngô Song đi chơi vào ngày hôm đó.

Con ngươi đen nhanh đảo hai vòng, Trác Yến cười hí hí nói với Giang Sơn: “Những điều thầy giảng khó nghe quá, cứ thổi phồng lên, tôi nghe mà bực mình. Cậu mau nghĩ ra truyện cười kể cho tôi nghe, nếu làm tôi vui, chuyện cậu muốn hẹn Ngô Song đi chơi vào sinh nhật cô ấy cứ giao cho tôi, tôi sẽ bất chấp tất cả để mặt dày vì cậu; nhưng nếu tôi không vui thì, hừ hừ, cậu cứ đợi ngày hôm đó người cậu phải hẹn là tôi đấy!”.

Giang Sơn như bị cô hù dọa, vẻ mặt kinh hoàng nhìn cô, kêu lên: “Trác Văn Tĩnh, tôi với cậu không có thâm thù đại hận, đừng có dọa dẫm nhau thế!”.

Trác Yến không phục, cứ chầm chậm vỗ lên lưng cậu ta, hỏi với vẻ kỳ quái: “Sao nào? Ý gì đây? Bà cô đây không xứng với cậu phải không?”.

Giang Sơn vội vàng lắc đầu rồi lại gật đầu: “Không được, rất tốt, vô cùng tốt, tốt cực kỳ! Thực ra tôi sợ tôi không xứng với cậu!”.

Trác Yến cười gian: “Nói hay lắm! Chỉ cần cậu ngona, thì chị sẽ không chế cậu. Phải biết là chị rất dễ tính!”.

Giang Sơn khoát tay tỏ ra cung kính: “Chớ chớ, chị ơi chị rất tốt, em đây không thể hại chị!”.

Trác Yến nhìn cậu ta, thờ dài rầu rĩ: “Em có thể hại chị, không sao thật mà. Haizz! Bao năm nay rồi, chị mong có một người có thể hại chị, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ!!!”.

Hai hàng lông may của Giang Sơn nhíu lại, cậu day day huyệt Thái Dương, đập bàn kêu lên: “Trác Văn Tĩnh, sao cậu cứ diễn kịch mãi thế hả? Được rồi không đùa nữa, nghiêm chỉnh lại cho tôi!”.

Trác Yến lườm cậu, bĩu môi: “Xì! Không ăn ý, chẳng thú vị gì. Thôi, bắt đầu kể chuyện cười đi, nhớ là phải làm tôi vui đó!”.

Giang Sơn suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu kể một cách nghiêm túc.

“Ngày xưa có một con thỏ rất phiền phức – giống hệt cậu vây -ngày nọ từ tinh mơ, nó đển gõ cửa lò bánh mì, đánh thức ông chủ, nó hỏi ông ta: Ông chủ ơi, xin hỏi ông có một trăm ổ bánh mì không? Ông chủ tức tối trả lời: Không có! Con thỏ phiền phức gục đầu ủ rũ bỏ đi. Đến sáng sớm ngày hôm sau, con thỏ phiền phức lại đên đập cửa lò bánh mì, “cộc cộc côc” làm ông chủ thức giấc, nó hỏi ông ta: Ông chủ ơi, xin hỏi ông có một trăm ổ bánh mì không? Ông chủ liên tiếp bị nó đánh thức, gầm lên giân dữ: Không có! Con thỏ “ồ” một tiếng rồi buồn bã bỏ đi. Ngày hôm sau, con thỏ yêu quái, trí nhớ tệ hại ấy lại đến đập cửa lò bánh mì từ rất sớm. Sau hai ngày vừa rồi, hôm sau ông chủ cố ý dậy sớm lúc trời còn chưa sáng để làm đủ một trăm ổ bánh mì. Nên khi con thỏ lại hỏi: Ông chủ ơi ông chủ, xin hỏi ông có một trăm ổ bánh mì không, thì ông chủ vô cùng đắc ý nói với nó rằng: Có! Con thỏ sung sướng như thể lên được tới trời, vui mừng móc ra một thứ được bọc trong khăn tay, dè dặt mở khăn tay ra, bên trong vẫn còn một lớp khăn tay. Thế là lại mở, kết quả vẫn òn, sau khi mở khoảng bảy, tám lớp khăn tay, bên trong lộ ra hai đồng rách rưới, con thỏ sung sướng đưa hai đồng đó cho ông chủ, nói: “Tốt quá! Lấy cho tôi hai ổ!”.

Trác Yến cười muốn hụt hơi, Giang Sơn vừa kể xong, cô đã cười lăn lộn.

Giảng viên nào đó đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, sau khi nghe tiếng cười như điên của Trác Yến thì những lời lẽ ngọt ngào chưa kịp phát ra đã nghẹn cứng trong cổ họng.

Giảng viên đó sắc mặt tái xanh, nhìn về hướng Trác Yến và Giang Sơn, lạnh lùng hỏi: “Cười cái gì? Tôi giảng buồn cười lắm à? Hai bạn bên dưới kia, tan học xong đến chỗ tôi!”.

Trác Yến rụt vai lại, xấu hổ thè lưỡi.

Cô quay sang nhìn Giang Sơn, kinh ngạc nhận ra sắc mặt cậu gần bằng màu trái cà tím.

Cô thực sự lo lắng Giang Sơn bất cẩn sẽ khiến chính mình bị nội thương mà chết, kề sát lại an ủi: “Người anh em, cái gọi là phúc chứ không phải họa, tức là cô gắng xem nhẹ những thứ ngoài cơ thể, đừng để bạn thân bức xúc quá, lát nữa lại phải phiền rôi đến thu dọn thi thể cậu!”.

Giang Sơn nhíu chặt hàng lông mày. Cậu đưa tay lên trán, ngực phập phồng thở hổn hển nói: “Trác Văn Tĩnh ơi Trác Văn Tĩnh, tôi đã nói tôi không thể ở gần cậu! Một khi ở gần cậu là chẳng có gì tốt đẹp cả!”.

Lộ Dương đan ngồi bên cạnh Trác Yến bỗng chen vào.

Cô nàng kêu nho nhỏ như rất kinh ngạc: “Cái gì? Giang Sơn, lúc nãy cậu nói gì? Văn Tĩnh, lúc nãy có phải cậu ấy nói với cậu là, cậu ấy không thể “yêu”(*) cậu, một khi “yêu” cậu thì chắc chắn không có việc gì tốt đẹp không?”.

(*) Trong tiếng Hán phát âm chữ “ở gần” và “yêu” gần giống nhau.

Trác Yến tức lồi mắt.

Cô bị rúng động toàn thân đến nỗi gần như hồn bay phách tán bởi câu nói điên rồ của Lộ Dương.

Cô vừa xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay, vừa nghiêm khắc chỉnh đốn Lộ Dương: “Gái à. Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bây! Không phải yêu mà là ở gần! Nếu mà đồn ra ngoài thì người ta sẽ tưởng tớ cướp người yêu của đồng hương đấy!”. Nói xong liếc nhìn Giang Sơn, nhận ra cậu ta cũng đang xoa xoa cánh tay liên tục.

Cảnh ấy khiến cô bỗng thấy rất bực bội.

Cô nhe răng ra, hạ giọng nói với Giang Sơn, vẻ mặt tà ác: “Hơn nữa, cho dù có cướp, tôi cũng không thể cướp con gái được! Xùy xùy!”.

Giang Sơn tức tối trừng mắt nhìn Trác Yến: “Trác Văn Tĩnh, mắt cậu bị gì thế? Con gái? Cậu nghĩ trên người cậu có chút nào giống con gái không? Với tôi thì cậu chính là một thằng con trai chưa kịp vỡ giọng!”.

Trác Yến lập tức trả miếng: “Xì! Thấy ghét quá à, cậu cứ nói bậy đi!”. Nói xong cô cũng rùng mình, da gà lập tức nổi đầy trên cánh tay.

Giang Sơn nghe xong cũng bất giác run rẩy toàn thân.

Lộ Dương nhìn Trác Yến rồi lại nhìn Giang Sơn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cười một cách ranh mãnh: “Tớ có phát hiện này hay lắm nhé! Động tác của hai người rất ăn ý!”.

Trác Yến, Giang Sơn nghe thế đông loạt nhìn về phía cô.

Rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau… sau đó cùng chà xát cánh tay điên cuồng, vừa rụt cổ run rẩy vừa phát ra tiếng thở dài như thể không chịu đựng được nữa: “Ói…”.

Lộ Dương ngồi cạnh hứng chí vỗ tay, kêu lên: “Wow wow! Giống thật giống thật! Hai người từ cử chỉ, nét mặt đến giọng điệu, sao mà giống nhau đến thế!”.

Trác Yến quay lại gầm gừ: “Im ngay cái miệng của cậu!”.

Lộ Dương vỗ tay cười khoái chí, như thể trí óc vẫn chưa phát triển hoàn thiện.

Giảng viên đứng trên bục giảng tức đến suýt ngất.

“Bạn gái ngồi cạnh hai bạn kia, bạn cười cái gì? Tôi vừa nói hai bạn đấy xong, bạn lại ngồi cạnh cười ngặt nghẽo, đang khiêu khích tôi đấy phải không? Đúng là chẳng ra thể thống gì? Hết tiết học, bạn và hai bạn bên cạnh đến gặp tôi ngay!”.

Trác Yến liếc xéo Lộ Dương, nhỏ giọng trách mắng với vẻ hạnh phúc trên nỗi đau của kẻ khác: “Cho chết nhé, đáng đời!”.

Lộ Dương bĩu môi về phía giảng viên, hỏi Trác Yến và Giang Sơn: “Cô này sao hôm nay nóng nảy thế? Chẳng nữ tính tí nào!”.

Trác Yến nối lời: “Lại còn già!”.

Giang Sơn vội bổ sung: “Bị điên!”.

Lộ Dương không kịp chen vào: “Bà ta…”.

Trác Yến đã vội nói tiếp: “Hổ cái!”.

Giang Sơn lại không ngần ngừ, tiếp theo: “Sư tử Hà Đông!”.

Lộ Dương vẫn không kịp chen vào: “Bà ta…”.

Trác Yến: “Như hùm như sói!”.

Giang Sơn: “Không được thỏa mãn nên tức!”.

Lộ Dương há miệng ra rồi ngậm lại, há rồi ngậm, mở to mắt nhìn hai bạn, rồi sau đó suýt xoa cảm thán: “Kiểu phối hợp này của hai người, quá lợi hại! Xem như tớ đã thấy rõ, chỉ cần hai người kẻ xướng người họa thế này, kẻ khác đừng hòng nói lại!”.

Trác Yến và Giang Sơn lại đồng loạt nhìn sang cô bạn; vẻ mặt không cảm xúc tỏ ra trấn tĩnh, nhìn nhau hai giây sau, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà run lên cầm cập, vừa hít hà vừa điên cuồng chà xát cánh tay.

Tiếng chuông tan học vang lên, Trác Yến, Lộ Dương và Giang Sơn cùng đến trước bục giảng.

Giảng viên quét ánh mắt sắc bén qua ba người họ, cuối cùng dừng lại ở Trác Yến.

“Lúc nãy bạn cười cái gì?” Cô giáo tức giận hỏi.

Trác Yến giả vờ gục đầu vẻ đáng thương trả lời: “Cô ơi, em sai rồi!”.

Lộ Dương đã từng tổng kết thế này: Ở Trác Yến có ba điểm trơ trẽn nhất.

Một là quá tự sướng, chưa bao giờ xem việc làm người khác buồn nôn là tội lỗi, sợ rằng cả đời này cũng không biết xấu hổ là gì.

Hai là không có phong độ, không có khí chất, luôn “gió chiều nào theo chiều ấy”, ý thức được đã làm ai đó tức giận là lập tức cười giả lả nịnh nọt, dẹp sĩ diện đi mà năn nỉ người khác, chính xác là “cún theo chân”.

Ba là tuy điên cuồng đến đáng sợ, nhưng một khi tỏ ra vẻ ngoan ngoãn thì đều có thể khiến người khác mềm lòng ngay lập tức.

Lộ Dương từng nói thế này: “Trác Văn Tĩnh à, nếu cậu ngồi yên không nói gì, chỉ chớp mắt thôi, thì ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu là một cô gái mềm yếu nhu mì, cần được nâng niu che chở nhưng mà, ôi nhưng mà… chỉ cần cậu mở miệng, mọi giả tưởng đẹp đẽ sẽ vỡ tan tành ngay -cậu đấy, tớ thấy cậu như đang đau khổ vì là nam mà phải giả nữ vậy!”.

Trác Yến chỉ hử mũi bỏ qua lời nói của Lộ Dương, nhưng bất ngờ là, nó lại được mọi người nhất trí tán thành.

Đối với cô giáo, Trác Yến đã dùng liên tiếp chiêu vô sỉ thứ hai và thứ ba để ứng phó.

Lộ Dương đã quen với đường đi nước bước của cô bạn, nên tỏ ra rất bình tĩnh.

Giang Sơn vì chưa hiểu nên kinh ngạc đến mức rúng động toàn thân trước vẻ hối hận vô bờ và đáng thương như sắp khóc của Trác Yến.

Trác Yến sợ cậu làm lộ chuyện nên vội vội vàng vàng đạp lên chân cậu một cái, cảnh báo cậu hãy nở nụ cười và đừng nói gì.

Cô giáo thấy thái độ nhận lỗi của Trác Yến thật ngoan hiên dễ dạy bảo, thế là không truy đến cùng, chỉ “nhả lời châu ngọc” giáo huấn họ một bài rồi tha.

Rời khỏi giảng đường, Giang Sơn dựa vào tường thở dốc.

Cậu trợn mắt nhìn Trác Yến, than thở một cách buồn bã: “Yêu quái! Cậu đúng là yêu quái!”.

Trác Yến lập tức cười híp mắt, cô nhảy qua một bậc thang đến trước mặt Giang Sơn: “Cảm ơn cảm ơn! Anh Giang Sơn có biết không, bây giờ khen một ai đó có sức hấp dẫn vô biên thì đều dùng từ “yêu quái” đấy! Không ngờ trong tim anh, hình tượng của em đã tăng cấp đến mwucs độ đó! Đúng là cảm ơn anh vì đặc ân đó!”.

Giang Sơn suy sụp, trừng mắt nhìn cô: “Trác Văn Tĩnh, mấy ngày nay, làm ơ, xem như tôi van xin cậu, tránh xa tôi ra! Tôi tổn thương nguyên khí quá nhiều, không thể chịu được hành hạ nữa!”.

Trác Yến ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, được!”. Vẻ mặt cô thay đổi trong tích tắc, khóe mắt ánh lên sự ranh mãnh: “Chê tôi phải không? OK, bên Ngô Song thì cậu tự hẹn hò đi nhé, chị đây không chơi với cậu nữa!”. Nói xong cô quay ngoắt đầu, nhảy qua hai bậc tam cấp đến cạnh Lộ Dương, khoác tay cô bạn rồi bỏ đi.

Lộ Dương tưởng cô giận, ngước lên nhìn, bất giác sững người.

Cô nàng ấy đang có vẻ sung sướng, dường như gian kế gì đó đã được thực hiện.

Lộ Dương hỏi Trác Yến vẻ nghi hoặc: “Văn Tĩnh, không sao đấy chứ? Lúc nãy cậu bị người ta chê bai mà sao vui thế? Tớ muốn hỏi, sự xấu hổ của cậu đi đâu mất rồi?”.

Trác Yến hất mạnh đầu, vô cùng khí thế: “Xì dám chê bai tớ hả? Không biết cậu ta cưa đổ được cô vợ tương lai kia chưa mà dám chê tớ?”. Cô vỗ vỗ vai Lộ Dương, ánh mắt ngạo nghễ: “Em gái à, đợi xem tên Giang Sơn kia hối hận vì sao ban đầu không van xin tớ tha thứ như thế nào nhé! Cứ nghĩ đến tương lai không xa, cậu ta phải xuống nước van xin tớ, tớ đã sướng muốn hét lên rồi! Ha ha ha!”.

Lộ Dương cứng đờ người như bị sét đánh….

Cười gian xảo mấy tiếng rồi Trác Yến hất tóc, vẻ măt nghiêm túc nói với Lộ Dương: “Dương Dương, nhớ nhé, đây chính là- đấu với lớp trưởng, thích thú vô cùng!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN