Tướng Công, Cho Sờ Mông Cái Nào - Chương 1-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Tướng Công, Cho Sờ Mông Cái Nào


Chương 1-2


Trong một cái sân rộng ở phía sau nhà, bao quanh là những bức tường cao lớn, Quái Quái nằm đó, trên người khoác lên một bộ váy xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, hai bờ mi khép chặt, trán lâu lâu nhíu lại một cái.

Ở gần đó, một nam nhân lạnh lùng, với nét đẹp không ai có thể so sánh đang từ từ tiến lại gần. Hắn ta khó hiểu nhìn nàng, ngồi xuống, nâng đầu nàng lên, ánh mắt chăm chú.

“Nàng ta sao lại nằm ở đây nhỉ?”
Nam nhân chuẩn bị bế Quái Quái lên thì thấy nàng cựa quậy, cái miệng bé xíu nói mớ cái gì đó, nhìn rất xinh đẹp, rất quyến rũ. Nam nhân như bị thôi miên, cúi đầu xuống, từ từ cúi xuống, chạm nhẹ vào môi nàng. Sau đó, như bị mê hoặc, hắn chiếm trọn môi nàng, hai cánh môi như trời sinh đã là của nhau, từ từ hòa quyện, hòa quyện thành một…

Quái Quái dụi dụi mắt, người cựa quậy một chút, miệng rên khe khẽ.

“Ư ư…anh…anh làm em tê dại quá…”

Quái Quái mở mắt, ánh mắt mộng mị, sau đó thì mở to, cuối cùng là trợn trừng lên, đẩy đối phương ra và cố gắng dịch người lui. Đối phương không yếu thế, bổ nhào và hôn Quái Quái tới tấp.

“Con chó chết tiệt kia, tránh ra, tránh ra!!! Nụ hôn đầu của tôi!!!!huhu…TRÁNH RAAAA!!!!!!!!!!!..”

Quái Quái tức giận thoát khỏi con chó, con chó dường như muốn trêu chọc nàng, nàng càng chạy nó càng rượt đuổi. Quái Quái lúc đầu là tức giận bị cướp nụ hôn đã giữ suốt 25 năm, sau dần dần đâm ra sợ hãi, sợ con chó sẽ bắt kịp và cắn mình, nàng cố gắng chạy, chạy quanh cả cái sân. Khổ một nổi là cái sân quá lớn và không có một cái cây hay một cái chậu để nàng kiếm một món đồ dọa chó.

(Trong sân sau của một ngôi nhà, một cô gái tóc bị cháy lổm chổm, khuôn mặt đen xì xì được nước miếng của một con chó lau sạch vài chỗ, đặc biệt sạch ở khuôn miệng, khoác trên mình là bộ váy cũng đen xì nhăn nhúm, đang chạy với vận tốc của một vận động viên rùa bò và bị một con chó màu đen rượt quanh.

…..Tội nghiệp cho cô gái đó….)

Quái Quái chạy nhanh, con chó rượt theo cũng nhanh, Quái Quái chạy chậm, con chó giảm tốc độ cũng chạy chậm như nàng. Nó như là muốn đùa giỡn, muốn vờn nàng vậy. Quái Quái chạy hết nổi, ngồi bệt xuống đất, miệng thở hồng hộc, thấy con chó đang từ từ chạy lại gần mình, bỗng nàng bật khóc.

Quái Quái cảm thấy thật tủi, tủi vì không ai giúp đỡ mình. Lúc này Quái Quái khựng lại, đúng rồi, cần phải nhờ ai đó giúp đỡ, nàng ngước khuôn mặt lèm bèm nước mắt và nước miếng chó còn dính đầy mặt lên, miệng mở lớn và hét.

“CỨU, CỨU, HUHUHU, AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI, TÔI BỊ CHÓ CẮN, CỨU TÔI VỚI. AAA, HUHU…”

Lúc này,con chó vừa nãy đuổi theo đùa giỡn bỗng đứng khựng lại, ánh mắt ngu ngu nhìn Quái Quái, như không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Quái Quái vừa khóc, vừa la, ánh mắt trợn ngược nhìn con chó.

Trong nhà, một nam nhân trung niên và một nữ nhân trung niên nghe tiếng thét thì vội vã chạy ra, nhìn thấy Quái Quái nước mắt lèm bèm, mặt mày toàn “nước” thì sợ hãi.

“Quái Quái, con bị làm sao vậy?”

“Ba, mẹ, con… con bị chó cắn, huhuhu…” Quái Quái thấy ba mẹ mình thì khóc lớn hơn.

“Chó cắn?” Nam nhân trung niên ngạc nhiên lên tiếng.

“Con chó nào cắn con? Mà ba, mẹ là gì? Sao con gọi mẫu thân và phụ thân như vậy?” Nữ nhân trung niên kì quái hỏi.

“Chính là con chó đó!”

Quái Quái chỉ vào con chó màu đen vừa mới rượt nàng, sau đó dừng lại một chút.

“Ơ… Mẫu thân? Phụ thân?” Quái Quái quay qua nhìn hai người.

“Ba, mẹ, ba mẹ đang nói cái gì vậy…. Còn áoquần của ba mẹ, sao lại thế này?”

“Con nói cái gì vậy, chúng ta không mặc thế này thì mặc thế nào chứ?”

Nam nhân trung niên và nữ nhân trung niên nhìn thấy con gái mình có cách nói kì lạ thì khó hiểu, quay qua mắng con chó đen.

“A Dỡn, không được đùa giỡn với tiểu thư như thế, biết chưa? Sau này còn tái phạm thì đừng trách ta cho nhịn đói đấy.” Con chó bị mắng thì nằm xuống, tai cụp lại tội nghiệp.

Quái Quái khó hiểu, sau đó đứng dậy, nhìn xung quanh. Nàng nhận ra đây không phải nhà mình, nhà nàng không có tường cao thế này, không có sân rộng thế này. Còn ngôi nhà phía trước nữa, tất cả đều là gỗ, trong khi nhà nàng là xi măng, cốt thép. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Quái Quái mở to mắt không thể tin được, sau đó quay qua nhìn ba mẹ thêm một lần nữa.

“Quái Quái, con bị làm sao vậy? A, mà sao mặt mũi, y phục của con lại dơ thế này?…. Này, này, Quái Quái, Quái Quái….” Quái Quái ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN