Tướng Công, Cho Sờ Mông Cái Nào
Chương 2-1
Sáng sớm, Quái Quái tỉnh dậy, ngồi trên giường dụi dụi mắt, sau đó mắt nhắm mắt mở leo xuống giường, theo thói quen đi thẳng quẹo trái.
“Bốp!..”
Quái Quái đụng phải cột nhà, nếu như nhà nàng ở hiện đại, vị trí này chính là tủ lạnh, nhưng ở đây không giống, không phải như nhà nàng gồi trước nữa, đây là cổ đại.
Quái Quái vò đầu, sau đó nhìn một lượt quanh nhà, nàng kết luận mọi chuyện xảy ra không phải là mơ.
Tuy hiện tại nàng còn đang rất mơ hồ, nhưng nàng phải chấp nhận sự thật này, và phải cố gắng để hòa nhịp với cuộc sống hiện tại, môi trường hiện tại, để mọi thứ không bị rối tung, rối mù lên.
Quái Quái ra khỏi phòng và…đứng trước cửa phòng, nàng không biết rốt cục phải đi đâu để súc miệng rửa mặt, hiện tại nàng đang cảm thấy rất khó chịu vì mớ nhờn nhờn trong miệng.
Quái Quái nhìn tứ phía, chẳng thấy bất cứ ai. Cuối cùng nàng ngồi bệt xuống, tìm kiếm xung quanh một con kiến, sau đó nàng vẽ trên đất hai đường rồi đặt con kiến ở giữa, nó đi hướng nào nàng sẽ đi hướng đó.
Con kiến được thả xuống đất, lúc đầu đứng im, sau đó quay vòng vòng, nó đi lên trước một chút. Quái Quái thấy thế thì đứng dậy, vừa đứng dậy xong nàng lại ngồi xuống. Con kiến vừa nãy đi lên, bây giờ quay đầu lại, đi về hướng của Quái Quái.
Quái Quái ngồi đơ ra, sau đó ngồi xuống, bắt con kiến lên để lại chỗ cũ.Con kiến lần này không đi lên trước nữa mà đi qua bên trái, Quái Quái sợ con kiến lại đổi bên nên vẫn ngồi yên nhìn nó.
Con kiến đi qua trái một lúc thì quả nhiên quay đầu lại, chạy qua bên phải. Quái Quái vui vẻ đứng dậy, chuẩn bị bước qua bên phải thì con kiến lại quay đầu, tiếp tục đi về hướng Quái Quái.
Quái Quái bức xúc, bắt con kiến trở lại, lần này nàng quyết định để nó đi một hướng dài mới đứng dậy đi.
Lầnnày con kiến đi hướng về phía Quái Quái, nàng đinh ninh con kiến sẽ quay đầu lại, nàng cúi đầu chăm chú nhìn nó. Chăm chú, chăm chú, chăm chú, con kiến đi thẳng và đã đi lọt qua háng Quái Quái.
Tức giận, phẫn nộ, Quái Quái cúi xuống, thò tay bắt lấy con kiến, nàng quyết định lần này sẽ đi ngược hướng với con kiến chết bầm này. Thật là tức chết nàng mà.
Con kiến được thả xuống lần nữa, lần này ánh mắt của Quái Quái tập trung cao độ, ánh mắt giống như muốn nướng chín con kiến luôn. Quái Quái lần này nhìn, nhìn mãi, con kiến vẫn không di chuyển.
Bây giờ, con kiến nằm đó, đúng, là nằm đó, không di chuyển đi đâu hết, nhữngcái chân nhỏ quẩy quẩy liên tục. Quái Quái hình như lỡ tay làm đứt mấy cái chân con kiến rồi…. vànó trở thành kẻ khuyết tật mất rồi….
Quái Quái nhìn con kiến nghiến răng nghiến lợi, lần này nàng đứng dậy, dơ chân lên, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đạp từng phát, từng phát vào thân hình con kiến. Chưa hết, như tỏ vẻ độ bức xúc của mình, Quái Quái co hai chân lên, lam một cú bật, và lấy thân con kiến làm chỗ hạ cánh. Một lần, hai lần, ba lần….
Con kiến chết, thân thể bị bẹp dí, nước cốt trong người được vắt sạch, và xác khô nằm bên cạnh cái nước cốt thiêng liêng đó. Kiến, một vị anh hùng của lịch sử,chàng đã hi sinh rất oanh liệt sự vì hòa bình của thế giới…….
Mẫu thân Quái Thú đang đi lui sau nhà xách nước, một người đàn bà mảnh khảnh như vậy lại có thể xách hai xô nước một lần. Bà lúc này đi ngang qua nhà giữa thì thấy con gái mình nhảy tưng tưng như con điên.
Quái Thú sợ hãi để hai xô nước xuống, chạy lại phía Quái Quái. Bà lo lắng việc sét đánh bị ảnh hưởng các dây thần kinh trên đầu nàng.
“Quái Quái, con làm sao vậy?”
Quái Quái nghe thấy tiếng mẫu thân thì giật mình quay lại, lúng túng nói.
“Nương, con, con chỉ là tập thể dục một chút thôi.”
“Ừ, sao con không nghỉ thêm chút cho khỏe, ra ngoài này làm gì?”
“Nương, con ngủ đủ rồi, nương thấy rồi đó, con rất khỏe luôn nha. Nhảy lên nhảy xuống nãy giờ mà có sao đâu.”
“Con nói thật?”
“Thật nha”
“Ừ, vậy con đi súc miệng rửa mặt cho tỉnh táo đi, nương ra ngoài làm chút việc rồi vào với con.”
Nói rồi, Quái Thú quay người đi. Lúc này thì Quái Quái lại lên tiếng.
“Nương, con…”
“Quái Quái, có chuyện gì nữa hả con?” Quái Thú lập tức quay đầu lại.
“Nương, con, con sau khi bị sét đánh hình như có một số việc không nhớ rõ. Nên, nên con cũng không nhớ nhà mình như thế nào nữa, súc miệng ở đâu…”
“Quái Quái, con không nhớ sao? Con còn cảm thấy chỗ nào không khỏe nữa không?” Quái Thú nghe vậy thì sốt ruột.
“Nương, con không sao, người đừng lo lắng quá, con chỉ là tạm thời không nhớ một số việc. Giờ nương chỉ chỗ cho con đi xúc miệng nha.”
“Được được, đi nào, nương dẫn con đi súc miệng. Có chỗ nào không tốt con phải báo với phụ thân và nương liền nha.”
“Vâng vâng, con biết rồi. Nương là tuyệt nhất, hihi..”
Quái Quái cùng mẫu thân đi lui sau nhà làm vệ sinh cá nhân. Để lại căn nhà giữa im lặng cùng hai thùng nước và cái xác chết oanh liệt của anh hùng kiến…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!