Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm
Chương 15
Giang Hạo Thừa là bị đói tỉnh.
Từ từ mở mắt ra, bụng trống trơn làm cho hắn rất không thoải mái! Hơn nữa toàn thân đều đau quá.
Trừng mắt trần nhà, hắn có chút thất thần,nhưng mềm mại dán tại bên cạnh người làm cho hắn cúi đôi mắt xuống, chỉ thấy Cơ Đan Ngưng cuộn thân mình lại, đầu gối lên vai của hắn, giống con mèo nhỏ dựa sát hắn.
Trừng mắt nhìn, đây là hắn lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng Tiểu Cửu ngủ.
Lông mi của nàng rất dài, hô hấp nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ nhắn rất trầm tĩnh, không có giống khi tỉnh lại lạnh như băng cùng khó có thể tới gần, ngược lại giống con mèo nhỏ chỉ biết thuận theo.
Hắn không khỏi nhu ánh mắt, ngón tay khẽ chạm mí mắt một chút.
Sau đó, một đôi mắt lam xinh đẹp lập tức mở, lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn đối nàng mỉm cười, bàn tay khẽ vuốt mặt của nàng, “Ta ngủ bao lâu?” Hắn hỏi, âm thanh vừa tỉnh ngủ có điểm khàn khàn.
“Một ngày.” Hai má nhẹ nhàng cọ tay hắn, tay nàng tâm dán tại ngực của hắn, mày nhẹ nhàng nhíu. “Ta không thích trên người chàng có thương tích.”
Trên người hắn có thật nhiều vết bầm, khi nhìn đến vết thương trên người hắn, mi của nàng thật sự nhăn rất nhanh.
Hắn nên sạch sẽ, không có một tia tỳ vết nào, ngay cả một cái sẹo nho nhỏ cũng không nên có.
“Chỉ là thương nhẹ, qua vài ngày sẽ tốt.” Khẽ hôn cái trán trắng noãn, hắn dỗ nàng, không cần nàng để ý, sau đó trong nháy mắt đối nàng đáng thương hề hề. “Ta đói bụng.”
“Đợi chút, ta đi lấy ăn.” Cơ Đan Ngưng xuống giường, đi rồi vài bước, lại xoay người nhìn hắn.
Giang Hạo Thừa lập tức nói: “Ta sẽ ngoan ngoãn ở trên giường chờ nàng.” Không quên đưa lên một cái tươi cười.
Nhìn hắn một hồi lâu, Cơ Đan Ngưng mới rời đi phòng.
Xem ra hắn lần này mất tích dọa đến Tiểu Cửu, ngay cả khi rời hắn đi lập tức cũng không yên tâm.
Giang Hạo Thừa ngồi dậy, đau đớn làm cho hắn nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo. “Nga……shit!” Triệu Thiên Lân xuống tay thật đúng là nặng.
Tuy rằng là hắn tự tìm lấy! Biết rõ người thất tình nhân không chịu nổi lời nói thật, hắn còn cố ý nói chuyện kích hắn.
Xoa ngực, hắn nghe được cửa phòng mở ra.
“Nhanh như vậy……” Nói, dừng lại, Giang Hạo Thừa nhíu mày nhìn về người đang tới. “Như thế nào? Lại muốn muốn bắt cóc ta sao?”
Triệu Thiên Lân đi hướng hắn, lạnh lùng câu môi, giọng mỉa mai nói: “Nhìn ngươi còn có khí lực nói chuyện, xem ra bị thương không nặng, ngay cả nước cũng dìm ngươi không chết, thật đúng là đáng tiếc.”
Hắn biết chuyện sơn động ngập nước, đó là một ngoài ý muốn, hắn cũng không biết nước trong sơn động sẽ dâng lên, nhưng mà hắn cũng không tính giải thích, Giang Hạo Thừa không chết là vận may của hắn.
“A, ngươi chưa từng nghe qua tai họa di ngàn năm sao, Lão Tử hồng nhan họa thủy nhất định mệnh dài trăm tuổi.” Giang Hạo Thừa cười meo meo lại thêm một câu. “Hơn nữa sẽ cùng Tiểu Cửu bạc đầu giai lão.”
Ghen tị tử ngươi!
Lần này Triệu Thiên Lân cũng không tức giận, Giang Hạo Thừa nhíu mày. “Như thế nào? Rốt cục hết hy vọng sao?”
“Ta không phải bại bởi ngươi.” Triệu Thiên Lân ngạo nghễ nhìn hắn. “Ta chỉ là không nghĩ A Cửu thương tâm.”
Cho nên, hắn cam tâm buông tay.
“Nga, người thất bại đều nói như vậy.” Hắn có thể lý giải.
Người này! Triệu Thiên Lân mị mâu, nắm chặt đấm nắm.
“Ai, quân tử động khẩu không động thủ.” Giang Hạo Thừa vội vàng nói.
Triệu Thiên Lân cười u ám. “Ta chưa nói ta là quân tử.”
“Ta cũng chưa nói ngươi là.” Giang Hạo Thừa bĩu môi, cũng không sợ hắn. “Dù sao cho dù ngươi đánh chết ta cũng không được đến Tiểu Cửu.”
Triệu Thiên Lân cắn răng, không giận cũng bị Giang Hạo Thừa chọc giận. “A Cửu như thế nào coi trọng người như ngươi?”
Giang Hạo Thừa nhún vai, cười đến thực đáng đánh đòn. “Đương nhiên là vì ta giống kẹo cao su chết cũng quấn quít dính lấy nàng a!”
“Ngươi!” Tên vô lại này, Triệu Thiên Lân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người rời đi, đi vài bước, hắn bỗng nhiên nói: “Ta sẽ không xin lỗi.”
Giang Hạo Thừa nhướng mày. “Khôngs sao cả, người Lão Tử có đại lượng, tha thứ cho ngươi.”
“A!” Triệu Thiên Lân cười ra tiếng, kỳ thật cá tính của Giang Hạo Thừa thì Triệu Thiên Lân cũng không chán ghét, chỉ là bọn hắn vĩnh viễn sẽ không là bạn bè.
Đi tới cửa, Cơ Đan Ngưng vừa vặn bưng đồ ăn tiến vào, hai người đối mặt.
Cơ Đan Ngưng không nói chuyện, Triệu Thiên Lân đi qua bên cạnh người nàng, cước bộ không ngừng, chính là nhẹ nhàng mà bỏ xuống một câu. “Tân lang thay đổi người, chúc ngươi hạnh phúc.”
Cơ Đan Ngưng cúi mâu, không đáp lại.
“Tiểu Cửu –” Vừa thấy đến Cơ Đan Ngưng, Giang Hạo Thừa lập tức giống con chó nhỏ, dựng thẳng lỗ tai lên, phe phẩy cái đuôi thẳng tắp xem xét nàng.
Cơ Đan Ngưng đi lên trước, bưng chén cháo đưa tới trước mặt hắn.
“Uy ta.” Hắn đối nàng làm nũng.
Nàng ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, múc một muỗng cháo, thổi mấy cái, lại cẩn thận đưa tới bên môi hắn.
Giang Hạo Thừa há mồm ăn, mắt phượng cười đến loan loan, hắn biết Triệu Thiên Lân vừa mới có đối Tiểu Cửu nói chuyện, nhưng mà hắn không hỏi đến.
Dù sao trong lòng Tiểu Cửu là hắn, như vậy là đủ rồi, đối với người thất tình phải khoan dung một chút, hắc hắc……
Lại nuốt vào một ngụm nước cháo, hắn ngẩng đầu ở trên gương mặt Tiểu Cửu hôn một cái, lưu lại dấu vết dầu mỡ, sau đó lại thân lưỡi liếm đi.
Liếm a liếm, đầu lưỡi liền trượt tiến cái miệng nhỏ nhắn, ưm…… Tiểu Cửu như thế nào thân đều vẫn là như vậy ngọt.
“Khụ khụ!”
Ai nha?
Giang Hạo Thừa tức giận buông ra môi mềm. “Người nào đến…… Ách!” Nhìn đến nhạc phụ tương lai cùng nhạc mẫu tương lai đứng ở cửa, hắn đúng lúc im miệng. Ách…… Bị nhìn đến ăn thịt nữ nhi nhà người ta, hắn có thể hay không bị lột da?
Thẩm Uyển Nương ửng đỏ nghiêm mặt, xấu hổ bước vào phòng.
“Cơ bá bá, Cơ bá mẫu.” Giang Hạo Thừa lập tức tràn ra tươi cười, tay sẽ không đánh khuôn mặt của người tươi cười, nói sau có Tiểu Cửu bảo hộ hắn, không sợ!
Cơ Công Nghĩa gật đầu, nhưng mà sắc mặt cũng không tốt gì mấy, không có một làm cha nhìn đến nữ nhi của chính mình bị khinh bạc sẽ vui vẻ.
Thẩm Uyển Nương nhìn Giang Hạo Thừa, thiếu niên này thực sự đẹp mặt quá đáng, nhưng mà thật không có hơi thở khiến người chán ghét, cười rộ lên còn pha chút vui vẻ.
Nàng xem nữ nhi liếc mắt một cái, Cơ Đan Ngưng cúi mâu, không nhìn hai người bọn họ, thổi một muỗng cháo, liền đưa tới bên miệng Giang Hạo Thừa.
Giang Hạo Thừa cũng không khách khí, trước mặt cha mẹ người ta há mồm ăn đi.
Bọn họ thế nào xem qua nữ nhi sẽ hầu hạ người như vậy? Vợ chồng hai bên đều xem liếc mắt một cái, Thẩm Uyển Nương chỉ phải ở trong lòng than nhẹ.
“A Cửu, sau võ lâm đại hội liền đem hôn sự làm đi!” Đều bị hôn, không lấy chồng cũng không được.
Cơ Đan Ngưng không nói chuyện, chính là yên lặng cúi đầu.
Giang Hạo Thừa kinh ngạc trừng lớn mắt, có điểm không thể tin được. “Ách…… Ý tứ này là……”
“Ý tứ là, trước hôn lễ ngươi còn dám thử ăn đậu hủ nữ nhi của ta thửxem!” Cơ Công Nghĩa lạnh lùng nói, nếu không có nghĩa nữ ở một bên, hắn tuyệt không sẽ bỏ qua cho cái tiểu tử này.
Trong nháy mắt Giang Hạo Thừa run run nói. “Cho nên…… Ta có thể thú Tiểu Cửu?”
Cơ Công Nghĩa hừ lạnh, Thẩm Uyển Nương gật đầu.
Nga nga nga –
“Tiểu Cửu! Ta có thể thú nàng!” Bất chấp vết thương trên người, Giang Hạo Thừa dùng sức ôm lấy Cơ Đan Ngưng, lên tiếng hoan hô.
Cơ Đan Ngưng tùy ý hắn ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn, nàng lẳng lặng, nói cái gì đều không có nói, chính là cánh môi lại lén lút nâng cao.
Kết thúc
Hắn rốt cục thú đến lão bà!
Nhìn tân nương ngồi ở trên giường, tâm tình Giang Hạo Thừa xinh đẹp ứa ra bong bóng, cũng không nói quá,tay hắn trực tiếp xốc lên khăn đỏ.
Một đôi mắt lam nhìn chằm chằm vào hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ được tô son, ở dưới ánh nến, xinh đẹp động lòng người, làm cho hắn rất muốn một ngụm ăn đi.
Xoay người bưng lên rượu giao bôi, hắn một lần uống hết hai chén, lại cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đem dịch rượu trong miệng đút cho nàng. Không kịp nuốt hết dịch rượu rớt xuống khóe miệng, thân lưỡi Giang Hạo Thừa liếm đi, đem son trên môi mềm ăn hết, lại đem cái miệng nhỏ nhắn cắn đến hồng hồng.
“Lão bà, nàng hôm nay đẹp quá.” Đẩy nàng xuống, ngón tay gọn gàng kéo hỉ phục của tân nương xuống, hé ra miệng không ngừng hướng khuôn mặt nhỏ nhắn ấn xuống cái hôn môi.
Cơ Đan Ngưng thản nhiên cúi mâu, lỗ tai nho nhỏ phiếm hồng.
“Làm sao bây giờ? Càng lúc càng thích nàng!” Trong nháy mắt vừa thấy đã chung tình, nhưng đối với nàng yêu thích cũng là mỗi ngày tích lũy, chờ khi hắn phát hiện, trong lòng xếp thành một cái loạt cái rương nhỏ, sau đó biến thành thật to, tràn ngập tâm của hắn.
“Nàng đâu? Có thích ta hay không?” Hắn hỏi, hướng cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng thật mạnh hôn một chút, cũng không trông cậy vào lão bà sẽ trả lời, Tiểu Cửu của hắn chính là yêu ở trong lòng khó mở miệng thôi!
“Thích.” Nhẹ nhàng, hai chữ tinh tế theo môi mềm phun ra.
Sao? Trong nháy mắt Giang Hạo Thừa hoài nghi chính mình nghe lầm. “Tiểu Cửu, nàng vừa mới nói cái gì?” thanh âm của hắn hưng phấn thẳng phát run, mắt phượng lòe lòe sáng, cái đuôi lại lần nữa lắc lắc lên. (Tiểu MT : t.giả miêu tả kỳ quá ~~ )
Cơ Đan Ngưng không nói lời nào, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng. “Thích chàng.” Lần này, khuôn mặt nhỏ nhắn mỏng manh hơi hơi đỏ.
Nga…… Tiểu Cửu Của hắn như thế nào đáng yêu như vậy ? Giang Hạo Thừa tâm hoa nộ phóng, rốt cuộc khống chế không được, giống chỉ sói hoang dính đi lên, đem con thỏ nhỏ hắn âu yếm ăn xuống bụng.
Con thỏ thẹn thùng mặc hắn ăn, có lẽ, khi ở đầu tiên nhìn đến hắn, nàng liền lén lút thích hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!