Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
268


Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm


Chương 6


Nghe được thanh âm, Giang Hạo Thừa ngẩng đầu, nhìn đến nàng, lại không được tự nhiên hờn giận. “Nàng không phải cùng Triệu Thiên Lân đi gặp cha mẹ hắn sao?” miệng của hắn ê ẩm, thực không có mùi vị gì cả.

Rời đi tửu lâu, Triệu Thiên Lân hỏi nàng muốn hay không cùng hắn trở về, nói cái gì cha mẹ hắn rất nhớ nàng? Phi! Loại này chuyện ma quỷ này hắn mới không tin.

Nhưng Cơ Đan Ngưng lại không phản đối, xem nàng ngồi trên xe ngựa, hắn chỉ phải rầu rĩ theo, sau đó đi vào một tòa phủ đệ to.

Đặt ở hai bên, chính là thạch sư trông thật sống động, hai cánh cửa lớn có khắc điêu văn tinh tế, vòng đập cửa còn là vàng ròng, khư! Tài đại khí thô(*)

(*) Có tài nhưng khí chất thô thiển, là người khoe khoang thô tục

Đi vào trong, thấy là sân nhà lịch sự tao nhã, cầu nhỏ nước chảy, mặc dù không có cột chạm trổ, nhưng mà phong cách cổ xưa rất khác biệt, cũng có một chút phẩm vị.

Nếu không phải có quyền thế tiền tài hùng hậu, là không thể có được trạch to như vậy.

Nhìn đến Triệu Thiên Lân quăng tới ánh mắt thị uy, Giang Hạo Thừa liền tốn hơi thừa lời, người ta phải đi gặp cha mẹ, hắn cũng không nghĩ vô giúp vui, khiến cho hạ nhân đưa hắn đi lĩnh phòng, làm cho hắn một mình đùa giỡn tự bế.

Thật buồn nha! Buồn không phải chính mình nhưng mà so với Triệu Thiên Lân, vị hôn phu như vậy? Nam chưa hôn, nữ chưa gả, hắn căn bản không thèm để ý.

Hắn để ý là Tiểu Cửu, nàng thích Triệu Thiên Lân sao? Nàng thật muốn gả cho hắn sao?

Ai, người ta là cái võ lâm minh chủ, Triệu Thiên Lân vẫn là biểu ca nàng, xem bộ dáng chỉ biết gia thế không tệ, giống như hắn, không có tiền không có thế, nhược gà tiểu quan, ngoài mặt xinh đẹp có cái gì dùng được nữa? Còn không khác gì một phế vật!

Giang Hạo Thừa tự thương hại, chỉ kém vẽ vòng vòng. (Tự lắc đầu như cổ nhân ngâm thơ ý)

“Ngươi không vui.” hắn yêu cười như vậy, cũng không đối nàng nở nụ cười, Cơ Đan Ngưng nhíu mi lại, con ngươi ngọc lục bảo sắc lạnh thẳng theo dõi hắn.

“Hừ!” Giang Hạo Thừa hừ thanh, nàng cũng biết hắn khó chịu sao? Kia còn không sờ sờ đầu của hắn dỗ hắn! (Chết mất thôi =)))

Thấy hắn nghiêm mặt buồn, cũng không thèm nhìn tới nàng, Cơ Đan Ngưng mím môi, đi đến trước giường, đợi một hồi lâu, hắn lại vẫn là không xem nàng.

Nàng có điểm giận, lạnh giọng mệnh lệnh. “Nhìn ta.”

Tính tình Giang Hạo Thừa còn muốn đùa giỡn, nhưng lưng lại đột nhiên lạnh cả người, hắn bản năng cảm thấy có nguy hiểm, lập tức ngoan ngoãn quay đầu, vừa thấy đến biểu tình Cơ Đan Ngưng lạnh như băng, ngực cả kinh, bản năng lui ra sau.

Thấy hắn né tránh, Cơ Đan Ngưng lại càng không vui vẻ, hắn không phải không sợ nàng sao? Vì sao muốn lui ra sau, hay là hắn cũng hiểu được nàng đáng sợ? Nghĩ vậy, con ngươi ngọc lục bảo nhất thời biến lạnh.

Nhìn đến lãnh ý trong mắt nàng, Giang Hạo Thừa lập tức đứng thẳng thân mình, “Thực xin lỗi, ta sai lầm rồi.” Hắn không nên cáu kỉnh, hắn sai lầm rồi, cho nên…… Làm ơn, đừng nhìn hắn như thế, hắn sợ!

Cơ Đan Ngưng không nói lời nào, vẫn là nhìn hắn, bộ dáng này của nàng làm cho trong lòng Giang Hạo Thừa thẳng chặt đứt, Tiểu Cửu tức giận sao? Hắn chính là nghĩ muốn nàng vỗ vỗ hắn mà thôi, hắn không phải thật muốn cùng nàng tức giận nha!

Vụng trộm xem xét Cơ Đan Ngưng, Giang Hạo Thừa lo lắng muốn hay không quỳ xuống nhận sai. =))

“Ta không thích ngươi sợ ta.” Cơ Đan Ngưng mở miệng, ngữ khí vẫn lạnh như băng, gằn từng tiếng mệnh lệnh, “Không cho phép sợ ta.”

“A?” Ngươi như vậy ta sao có thể không sợ nha? Giang Hạo Thừa ở trong lòng nói thầm, nhưng mà Tiểu Cửu dùng đến “Thích” Hai chữ nha! Hắn do dự một cái, đánh bạo mở miệng. “Vậy….. Nàng thích ta quấn quít lấy nàng?”

Mắt phượng xinh đẹp thẳng xem xét nàng, giống như con chó nhỏ chờ chủ nhân tìm ra manh mối.

Nhìn đến hắn lại dùng đồng dạng ánh mắt nhìn nàng, băng lạnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục biến mất, Cơ Đan Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, có thích hay không nàng không biết, nhưng mà nàng không chán ghét.

Nhìn đến nàng gật đầu, ánh mắt Giang Hạo Thừa lập tức tỏa sáng, hắn đi lên trước, chỉ kém không vẩy cái đuôi, “Kia, vậy nàng ưa ta, hay là cái họ Triệu kia?”

Họ Triệu? Hắn là chỉ biểu ca sao?

“Ngươi không vui là vì biểu ca?”

“Mới không phải.” Giang Hạo Thừa bĩu môi, miệng nói không phải, khuôn mặt tuấn tú vẫn là vẻ mặt ghét, tiêu chuẩn khẩu thị tâm phi.(*)

(*) miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo

Biểu tình hắn chán ghét là rất rõ ràng, Cơ Đan Ngưng cũng không biết nguyên nhân, Triệu Thiên Lân có đối hắn làm cái gì sao?

“Miễn bàn tên kia.” Phế khí! Giang Hạo Thừa dẹp môi, lôi kéo tay nàng, chờ mong xem xét nàng, “Nàng còn không có trả lời vấn đề ban nãy của ta, nàng ưa ta hay là hắn?”

Cơ Đan Ngưng suy nghĩ không hiểu hắn vì sao chấp nhất như thế này, tự hỏi một chút, nàng mới chậm rãi mở miệng. “Cũng không chán ghét.”

“A?” Đây là câu trả lời gì vậy? Không được đến đáp án như mong muốn, Giang Hạo Thừa thương tâm, giống như con chó nhỏ rầu rĩ cúi đầu xuống.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” cảm xúc của hắn nhanh thay đổi, làm cho nàng sờ không được rõ ràng.

“Không cái gì.” Giang Hạo Thừa vẫy tay, xoay người ghé vào trên giường, đem mặt vùi vào chăn phủ gấm mềm mại. “Để cho ta một mình chữa thương là tốt rồi.”

Chữa thương? Hắn bị thương?

Cơ Đan Ngưng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ngươi bị thương vào thời điểm nào? Thương ở đâu?” Hắn không phải đều đi theo bên người nàng sao? Nàng sao vậy không biết hắn bị thương?

Giang Hạo Thừa không nói lời nào, hắn hiện tại thực buồn.

“Giang Hạo Thừa.” Tay nàng chạm hắn, lại không dám dùng sức, sợ làm đau miệng vết thương của hắn. “Ngươi làm sao bị thương?”

“Tâm.” Hắn rầu rĩ nói: “Tâm của ta bị thương.”

Tâm? Là ngực sao? Nhưng ngực của hắn lại có máu.

Cơ Đan Ngưng nhíu mày, nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng mà xem ra hắn không bị thương, điều này làm cho nàng buông tâm, nhưng lại không hiểu hắn rõ ràng rất tốt, vì sao nói muốn chữa thương?

Hơn nữa, tâm tình của hắn tựa hồ lại không tốt, vì cái gì?

“Giang Hạo Thừa, ngươi không vui.”

“Ừ!” Hắn rất đau lòng.

Cơ Đan Ngưng không thích hắn bộ dáng này, theo dõi cái gáy của hắn, nàng mày nhíu lại. “Muốn như thế nào ngươi mới có thể cao hứng?”

Giang Hạo Thừa ngẩng đầu, giống như con chó nhỏ bị ủy khuất, ngay cả lỗ tai đều cúi xuống dưới, chu miệng, hắn đáng thương hề hề. “Ngươi muốn ta vui vẻ?” (TiểuMT: Hời cho anh rồi =)) )

“Ừ!” Nàng gật đầu, nàng muốn hắn đối nàng cười.

Mắt phượng hiện lên hào quang, con chó nhỏ cụp lỗ tai lập tức cao cao dựng thẳng lên, Giang Hạo Thừa nhanh chóng ngồi dậy. “Kia…… Nàng hôn ta.”

Ngón trỏ chỉ miệng mình. “Hôn nơi này.” Hắn chu miệng.

Nhìn hắn chu miệng lên, Cơ Đan Ngưng khom người, khẽ chạm môi của hắn một chút.

Không nghĩ tới Tiểu Cửu thực sự hôn hắn, Giang Hạo Thừa trợn tròn mắt, toàn bộ tâm hoa nộ phóng, “Không đủ, hôn lại một chút.” Mới chạm vào một chút vậy sao đủ? Hắn muốn hôn lâu một chút.

Cơ Đan Ngưng lại khom người, cánh môi dán hắn, nhưng một chút xúc cảm trơn trượt lại liếm qua môi của nàng, nàng sửng sốt, trực tiếp muốn lùi lại, Giang Hạo Thừa dùng tay cầm chặt mặt của nàng, đầu lưỡi lớn mật cạy ra miệng nàng, trực tiếp tham nhập cái miệng nhỏ nhắn.

Động tác hắn đột nhiên tới làm cho nàng không biết làm sao, muốn lùi lại, nhưng cánh môi lại bị hắn hung hăng hút, nàng nếm đến mùi của hắn, phấn lưỡi cùng hắn chạm vào, nàng kinh ngạc, hắn cũng không cho phép nàng né tránh, cánh tay ôm lấy eo của nàng, dùng sức lôi kéo, đem nàng hướng trong lòng ôm.

Một tay chế trụ cái gáy của nàng, lưỡi nóng cháy ở trong cái miệng nhỏ nhắn tác cầu, ngây ngô phản ứng của nàng chọc động dục vọng xâm lược của nam nhân, cái hôn của hắn trở nên kịch liệt, hút triệt để ngọt của nàng, không buông tha một chút ít.

Hồi lâu, hắn buông ra môi mềm, chỉ bạc liên kết môi hai người, hắn nhất nhất liếm đi, ngậm duyện cánh môi sưng đỏ, đầu lưỡi liếm qua hàm răng.

“Tiểu Cửu.” thanh âm của hắn dính lên khêu gợi khàn khàn.

“Ừ?” Nàng vẫn đắm chìm ở trong cái hôn mới vừa rồi, hồi không được thần.

“Lại một lần nữa được không?” miệng của nàng rất mềm rất ngọt, giống như kẹo đường hắn yêu nhất.

Nàng căn bản không biết hắn đang hỏi cái gì, chính là kinh ngạc nhìn hắn, miệng vẫn giữ hương vị của hắn, nàng không chán ghét.

“Được.” Nàng mở miệng, lập tức lại bị dán chặt. Mùi của hắn nhất nhất nhiễm lên nàng, tay nhỏ bé nhéo áo của hắn, nàng nhắm mắt lại, tùy ý hắn lây dính.

Thiên đường cùng địa ngục chỉ có một đường cách nhau, nếu mới vừa rồi tâm Giang Hạo Thừa là ở tại địa ngục, vậy hắn hiện tại chính là ở thiên đường.

Cho dù Tiểu Cửu là võ lâm minh chủ cũng không sao cả, hắn nhược gà này triền định nàng! Có vị hôn phu lại như thế nào? Kêu tiểu tử họ Triệu kia nước chảy đi! Hắn muốn theo đuổi Tiểu Cửu làm lão bà.

Tự ti của hắn tan biến, lòng tự tin lại đã trở lại, kích tình vừa giận cái hôn nóng bỏng làm cho tâm hắn nở hoa, nếu không có người gõ cửa, hắn đã muốn chuẩn bị đem Tiểu Cửu gục.

Đáng chết! Không có việc gì gõ cửa làm chi? Khó được Tiểu Cửu không phản kháng, ngoan ngoãn làm cho hắn thôn, hắn đều tính trực tiếp đem Tiểu Cửu “Tử hình ngay tại chỗ”.

Nhìn đến cái người phá hoại là Triệu Thiên Lân, Giang Hạo Thừa một chút cũng không ngoài ý muốn, nhưng khi Triệu Thiên Lân nhìn đến Tiểu Cửu, cho dù không nhìn rõ, nhưng mà Giang Hạo Thừa vẫn là phát hiện sắc mặt của hắn khẽ biến.

Ha ha, Tiểu Cửu tuy rằng vẫn là một bộ lãnh đạm, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn lại đỏ au, người sáng suốt vừa thấy đã biết phát sinh sự tình gì rồi, hắn còn thị uy đối Triệu Thiên Lân cười, nhìn đến họ Triệu mặt đen, hắn thích a!

Nhưng mà Triệu Thiên Lân không xông lên trước đánh hắn nha! Nếu có người chạm vào nữ nhân của hắn, cho dù hắn hiện tại chỉ là nhược gà, cũng tuyệt đối sẽ xông đi lên đánh người.

Nhưng Triệu Thiên Lân lại chính là mặt đen nghiêm lại, nháy mắt lại đối Tiểu Cửu lộ ra tươi cười, một bộ dáng cái gì cũng chưa phát sinh qua.

Thật là kỳ quái, chẳng lẽ Triệu Thiên Lân nói hắn là vị hôn phu của Tiểu Cửu là hù dọa hắn sao?

Giang Hạo Thừa nghi hoặc, nhưng căn bản không cơ hội hỏi Cơ Đan Ngưng, của hắn phiền toái đã tới rồi, quấy rầy không chỉ là Triệu Thiên Lân, ngay cả muội muội hắn cũng đến đây.

Con nhóc kia kêu Triệu Thiên Kiều, vừa thấy đến hắn liền dán chặt hắn, hỗn đản Triệu Thiên Lân kia thế nhưng nói có việc muốn cùng Tiểu Cửu thương lượng, liền đem Tiểu Cửu mang đi.

Hắn căn bản không kịp cùng đi, Triệu Thiên Kiều liền giữ chặt hắn, nói cái gì muốn làm tốt trách nhiệm của chủ nhân, muốn mang hắn đi dạo sơn trang. =))

Dạo cái rắm! Lão bà của hắn đều bị người lôi đi.

Nhưng hắn căn bản không thể cự tuyệt, đã bị Triệu Thiên Kiều triền một ngày, khi bữa tối cùng nhau, nàng đều ngồi ở bên cạnh người hắn, ân cần giúp hắn gắp rau.

Bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng Triệu Thiên Kiều mềm mại mạo mĩ, giống đóa hoa hồng kiều diễm, nhưng là hắn đối với tiểu quỷ mười bảy tuổi không có hứng thú được không?

“Triệu cô nương, đêm đã khuya, ta muốn trở về phòng.” Giang Hạo Thừa miễn cưỡng xả ra tươi cười, dùng hoàn thiện, hắn đã bị Triệu Thiên Kiều kéo ra ngoài, nói cái gì bồi nàng tản bộ, hắn xem Tiểu Cửu liếc mắt một cái, nàng không hé răng, chính là im lặng ăn cơm, mà Triệu gia hai lão tựa hồ không để tâm, cười hớ hớ phiền toái hắn bồi kiêu căng nữ nhi nhà bọn họ.

Tình hình này, hắn có thể cự tuyệt sao?

“Ta đều nói, không cần bảo ta Triệu cô nương, trực tiếp bảo ta Thiên Kiều thôi!” Triệu Thiên Kiều quyết chu miệng nhỏ nhắn, có điểm bất mãn nhìn Giang Hạo Thừa.

Nàng là nữ bảo bối trong nhà, hướng đến được sủng ái, bộ dạng lại xinh đẹp, nàng đối chính mình dung mạo rất tự tin, nam nhân ái mộ của nàng rất nhiều, người cầu thân cũng không có ba thì năm tới cửa, nhưng nàng đều chướng mắt.

Nhưng hôm nay vừa thấy đến thiếu niên, nàng liền ngây ngốc, không nghĩ tới lại có người có đẹp mặt như vậy, nàng nguyên tưởng rằng không có người có thể so sánh ca ca vĩ đại, nhưng cùng thiếu niên so sánh, Triệu Thiên Lân liền kém cỏi, dung mạo thiếu niên thậm chí so với nàng xinh đẹp, giống Minh Nguyệt(*) trắng noãn, tản ra quang hoa lại không bức bách người.

(*) trăng

Hắn! Chính là nhân tài như vậy xứng đôi nàng Triệu Thiên Kiều, nàng muốn thiếu niên làm vị hôn phu của nàng.

“Bây giờ còn sớm, Hạo Thừa ca ca, chàng lại theo giúp ta tâm sự nha!” Triệu Thiên Kiều lôi kéo tay Giang Hạo Thừa làm nũng, bộ dáng hờn dỗi không có nam nhân bỏ được cự tuyệt, nàng cũng hiểu được mị lực chính mình, mắt đẹp trong suốt thẳng ôm lấy thiếu niên.

Đáng tiếc nàng đối mặt là mỹ nữ Giang lão đại, khuôn mặt này của Hạo Nguyệt liền sát bức thiên hạ, tiểu nha đầu dụ hoặc một chút đều không thể làm cho hắn tâm động, nói sau, hiện tại trong lòng hắn chỉ có Tiểu Cửu, Triệu Thiên Kiều có mĩ cũng nhập không được mắt của hắn.

“Ách…… Đối với ngươi mệt mỏi, chúng ta ngày mai lại tán gẫu.” tính tình Giang Hạo Thừa nhẫn nại dỗ nàng, trong lòng lại thẳng nổi da gà.

Mỗi một lần nghe Triệu Thiên Kiều gọi hắn Hạo Thừa ca ca, tâm của hắn liền run rẩy một chút, làm ơn! Nhất định phải ghê tởm gọi hắn như thế sao?

Cũng mặc kệ hắn nói ra sao, Triệu Thiên Kiều chính là kiên trì như thế gọi hắn, Giang Hạo Thừa cũng buông tha cho, hắn hiện tại thầm nghĩ đá nàng ra, hắn bị cuốn lấy đầu đau quá.

Triệu Thiên Kiều cũng không theo, “Vậy bằng không chúng ta đến trong phòng chàng tán gẫu.”

“A?” Giang Hạo Thừa sửng sốt. “Này không tốt đi? Nam nữ thụ thụ bất thân……”

“Hừ, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Hạo Thừa ca ca đừng cổ hủ như vậy!” Triệu Thiên Kiều cũng không e lệ, trực tiếp kéo lấy tay hắn, hướng hắn kéo đi.

Ách! Này…… Giang Hạo Thừa ngốc ra.

Người ta không phải nói cổ nhân thực bảo thủ sao? Sao vậy hắn gặp được cùng nghe nói lại không giống nhau?

Mắt thấy cũng sắp đi đến phòng hắn, nha đầu kia thật đúng là tính đến trong phòng hắn tiếp tục nói chuyện phiếm? Điều này mơ đi! Nhưng hắn lại giãy không ra tay Triệu Thiên Kiều.

Kháo, ngay cả một tiểu nha đầu đều so với hắn có khí lực, Hạo Nguyệt, ngươi là nhược gà đáng chết!

“Ách, Triệu cô nương……”

“Hạo Thừa ca ca, ta đều nói bảo ta Thiên Kiều.” Triệu Thiên Kiều mất hứng chu miệng.

“Ách, Thiên Kiều……” lời nói còn lại không có cơ hội nói ra miệng, Giang Hạo Thừa lăng lăng nhìn thân ảnh màu đỏ ngồi ở trong phòng, ánh trăng nhợt nhạt chiếu đến, rọi ra hình dáng lạnh lẽo, con ngươi ngọc lục bảo lạnh lùng thản nhiên nhìn bọn họ, dừng ở hai tay mà hai người đang nắm chặt lại.

Ách…… Giang Hạo Thừa đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Nhìn đến Cơ Đan Ngưng, Triệu Thiên Kiều cũng ngẩn ra, lạnh như băng nhìn chăm chú làm cho nàng kinh sợ, theo bản năng buông tay Giang Hạo Thừa ra, tay nhỏ bé trong người khẩn trương lắc lắc, sợ hãi kêu một tiếng. “Biểu tỷ.”

Nàng theo trước kia liền đối Cơ Đan Ngưng có mang ý sợ hãi, luôn mặt biểu tỷ không chút thay đổi, khí thế cũng đạm lạnh, còn có một đôi quỷ dị lục đồng, làm cho nàng không dám tiếp cận.

Cơ Đan Ngưng không để ý tới, nàng vẫn nhớ kỹ hình ảnh hai người bọn họ dắt tay, mâu đồng ngọc lục bảo chuyển vì thâm trầm, nhìn tay phải Triệu Thiên Kiều, mâu sắc dính lên lãnh ý.

Triệu Thiên Kiều bị mâu quang Cơ Đan Ngưng biến thành kinh hãi, không hiểu biểu tỷ vì sao nhìn nàng như thế, nàng không khỏi phát run, không dám ở lại nữa.

“Muội, muội về trước phòng.” Triệu Thiên Kiều gục đầu xuống, xoay người bước nhanh rời đi.

Triền nhân tiểu quỷ rốt cục rời khỏi, Giang Hạo Thừa nhả ra khí, lập tức đối Cơ Đan Ngưng cười, “Tiểu Cửu……” Ai ngờ thân ảnh màu đỏ cũng không để ý đến hắn, xoay người đi vào phòng kế bên.

Xảy ra chuyện gì? Tiểu Cửu làm sao không để ý tới hắn?

Giang Hạo Thừa chạy nhanh đuổi theo đi, “Tiểu Cửu…… Ách!” Một bước vào phòng, ngân quang lạnh lẽo đột nhiên dán sát vào yết hầu của hắn, hắn sợ tới mức dán sát vào cửa, ngừng thở, cúi mâu nhìn kiếm trên tay nàng.

Vì, vì cái gì? Hắn có làm cái gì sao? Hắn rõ ràng thực ngoan, không ý dâm nàng nha!

“Tiểu, Tiểu Cửu……” thanh âm của hắn run run, không hiểu vô duyên vô cớ, Tiểu Cửu thân ái của hắn làm sao đối hắn lưỡi khiến đặt trên cổ?

“Cách Triệu Thiên Kiều xa một chút.” Cơ Đan Ngưng không vui, phi thường không vui. Hôm nay hắn cũng chưa đi theo phía sau nàng, khi bữa tối, hắn chỉ lo cùng Triệu Thiên Kiều nói chuyện, không thay nàng gắp rau, cũng không dỗ nàng ăn nhiều một chút, vừa mới còn nắm tay Triệu Thiên Kiều.

Lục đồng càng thấy lạnh như băng, theo kiếm lộ ra hàn khí cơ hồ mau cắt qua da thịt yếu ớt, Giang Hạo Thừa ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt.

“Ta cũng không nghĩ cùng Thiên Kiều…… Triệu cô nương! Là Triệu cô nương!” Nhìn đến nàng trong mắt hiện lên lãnh ý, hắn nhanh chóng sửa miệng, mắt phượng đựng ủy khuất, “Ta cũng không muốn cùng nàng quá thân cận nha!”

Oan uổng nha đại nhân, rõ ràng bị triền là hắn, hắn cũng thực bất đắc dĩ nha! Vì sao nàng lại đối hắn phát giận?

Đợi chút…… Tiểu Cửu làm sao bởi vì Triệu Thiên Kiều tức giận? Chẳng lẽ…… Mắt sáng lên, Giang Hạo Thừa đã quên lưỡi kiếm nguy hiểm, cả người đi phía trước, “Tiểu Cửu, nàng đang ghen sao?”

Hắn đột nhiên động tác, dọa Cơ Đan Ngưng nhảy dựng, hoàn hảo kiếm trong tay thu mau, bằng không hắn liền thực sự gặp máu.

Cơ Đan Ngưng nhíu mày, vì hành động hắn không sợ chết mà não. “Ngươi……” môi mềm mại lại đột nhiên dán lên nàng, ngăn chặn lời của nàng.

Giang Hạo Thừa ôm eo nhỏ, hướng cái miệng nhỏ nhắn dùng sức hôn một cái, “Tiểu Cửu, nói mau! Nàng là đang ghen phải không?” Hắn hưng phấn truy vấn.

Ghen? Nàng giật mình, không hiểu ý tứ của hắn.

Giang Hạo Thừa cũng thói quen trì độn của nàng, đã nói Tiểu Cửu của hắn là trang giấy trắng thôi! Sẽ chờ hắn vì nàng nhiễm màu cao cấp. “Nàng là không phải không vui khi ta cùng Triệu Thiên Kiều ở một khối?”

Nàng là không vui, Cơ Đan Ngưng gật đầu.

“Nhìn đến ta cùng nàng dắt tay, ngươi là không vui phải không?”

Không chỉ không vui, nàng còn muốn trảm đứt tay Triệu Thiên Kiều! Cơ Đan Ngưng lại gật đầu.

“Vậy, vậy…… Ta hôm nay không cùng nàng, nàng là rất nhớ ta?” Gắt gao ôm nàng, Giang Hạo Thừa cúi đầu, cái trán cùng nàng dán chặt, môi cách nàng rất gần.

Nhớ? Nàng là vẫn nhớ hắn đúng vậy. “Ừ!” Nàng đáp lại, lam mâu theo dõi hắn môi, như thế gần, hơi thở hắn thở ra phất lên nàng, tâm yên lặng không khỏi xôn xao.

Giang Hạo Thừa nở nụ cười, “Ta cũng rất nhớ nàng.” Hơn nữa nghĩ đến nàng cả một ngày đều cùng Triệu Thiên Lân cùng một chỗ, hắn liền ghen tị, nhưng mà hoàn hảo Tiểu Cửu của hắn là đầu gỗ, xem thái độ nàng đối với họ Triệu, chỉ biết nàng đối Triệu Thiên Lân không có ý nghĩa.

Vị hôn phu lại như thế nào? Tiểu tử họ Triệu chính là đơn phương yêu mến!

Giang Hạo Thừa ở trong lòng đắc ý cười to. Tiểu Cửu là hắn, họ Triệu tưởng cùng hắn thưởng? Chết tâm đi thôi!

Cơ Đan Ngưng không biết tâm tư của hắn, nàng chính là nhìn môi của hắn, không hiểu hắn vì sao không hôn nàng, nàng thích cảm giác hắn hôn nàng.

Hắn không động, nàng liền chủ động đi phía trước, môi mềm dán lên hắn.

Giang Hạo Thừa sửng sốt, đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng mà liếm qua môi của hắn, sau đó lại lùi về, lam mâu có nghi hoặc, như là không biết nên làm sap nữa.

Hắn cúi đầu nở nụ cười, Tiểu Cửu của hắn sao vậy đáng yêu như thế đâu? Đáng yêu làm cho hắn rất muốn ăn một ngụm!

“Đến, ta dạy cho nàng.” Giang Hạo Thừa trong mắt dấy lên một chút tà ác, “Đem miệng mở ra.”

Hắn dụ dỗ, ở khi miệng nàng mở, đem đầu lưỡi tham nhập, ngậm lấy đinh hương, song chưởng đem nàng ôm càng nhanh.

Ban ngày chưa ăn được hết, hắn hiện tại muốn toàn bộ ăn sạch bách!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN