Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn - Chương 114
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn


Chương 114


Từ ngày dọn vào thành ở, trong nhà liền không nuôi thỏ, Mạc Thiên Hàm cũng không lên núi săn thú, Thu Nghiên liền chỉ còn lại vài việc có thể làm, nhưng Mạc Thiên Hàm cũng không để Thu Nghiên cảm thấy nhàm chán.

Nguyên nhân là ngày nọ hắn cùng Thu Nghiên đi ra ngoài dạo phố, nhìn thấy có người ở quán trà biểu diển hát Hoa Cổ, nghe một đoạn, phu lang của hắn liền hai mắt tỏa sáng, giống hệt ánh mắt của fans theo dõi idol.

“Phu lang thực thích?” Nhẹ giọng hỏi Thu Nghiên đang nhìn chằm chằm vào nghệ sĩ chơi nhạc cụ trên đài, không cảm giác được mùi chua nơi miệng cùng tâm trạng xót xa của bản thân.

“Dạ!” Thu Nghiên cũng không hề cảm nhận được: “Tướng công, bọn họ diễn thật hay!” Tiếng đàn mềm nhẹ, tiếng trống trầm thấp, tiếng la thanh thúy, tiếng sáo du dương, dung hợp cùng nhau, lại dễ nghe như vậy, phảng phất dường như có thể đánh sâu vào lòng người.

Mạc Thiên Hàm thấy y hai mắt tỏa sáng nhìn những nghệ sĩ trên đài kia liền bực mình, cũng phải thôi, ai có người yêu có bộ dạng như vậy mà không ghen a?

Nhưng hắn khác với người ta, sẽ không biểu hiện ra ngoài, huống chi kiểu ghen ngầm thế này, rất mất mặt! Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Thu Nghiên vẫn luôn ở trong nhà, chỉ thỉnh thoảng đến nhà Lý đại phu một chút, còn lại đều ở trong viện, bởi vì nơi này không có nhà người quen, Thu Nghiên lại là kiểu người nhát gan, tự mình ra ngoài cũng sẽ sợ bản thân đi lạc không tìm được đường về.

Ngoại trừ để y thêu hoa, không bằng học thêm vài thứ khác? Y có vẻ khá thích nhạc cụ, để y học âm nhạc cũng không tệ!

“Vậy ngươi có muốn học không?” Nhẹ nhàng hỏi bên tai.

“Cái gì?” Quay đầu nhìn vào tướng công.

“Nếu phu lang thích như vậy, không bằng đi học đi, dù sao cả ngày ở nhà ngươi cũng rất buồn, học chút nhạc cụ rất tốt, học xong có thể biểu diễn cho tướng công xem! Thế nào?”

“Ta, ta có thể.. có thể học sao?” Thu Nghiên có chút căng thẳng nhìn Mạc Thiên Hàm, kỳ thật từ nhỏ y liền thích ca hát, nhưng y lại không có gan hát ra tiếng, rất thích nhạc cụ nhưng không có điều kiện đi học, bình thường những Nhạc nhân này chỉ dạy dỗ đệ tử của mình, không dạy người ngoài.

Nhìn người này vui vẻ mặt đều đỏ lên, hai mắt cũng chờ đợi nhìn mình, Mạc Thiên Hàm đột nhiên có chút đau lòng, rõ ràng rất thích nhưng hẳn là y chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày được đi học đi?

Đột nhiên không màng lúc này là ngoài đường, liền ôm người vào lòng: “Đương nhiên có thể! Ngày mai tướng công liền mời một Nhạc nhân làm sư phụ dạy phu lang của ta được không?”

“Tướng công? Tướng công!” Giãy giụa, đây là ở bên ngoài a!

“Ha hả!” Thấy y giãy giụa, liền buông tay: “Tướng công sai rồi, phu lang đừng giận!” Cười ha hả nhìn người trước mắt sắp đỉnh đầu bốc khói: “Chúng ta về thôi, ngày mai tướng công đi ra ngoài tìm sư phụ cho ngươi, được không?”

“Dạ!” Tuy rằng biết tướng công rất yêu mình, nhưng lúc này ở trước công chúng, đột nhiên bị ôm lấy, thật sự rất mắc cỡ! May mắn chỗ họ ngồi tương đối kín, có lẽ không có ai nhìn thấy!

Thu Nghiên trốn tránh mà nghĩ, nhưng đầu chưa từng nâng lên.

Kỳ thật Mạc Thiên Hàm dẫn Thu Nghiên ra ngoài là cố ý, gần đây hắn luôn vội vàng công việc kế hoạch thương nghiệp, nhưng vẫn chú ý đến Thu Nghiên, biết y ở nhà buồn chán, cho nên lần ra ngoài này cũng là muốn xem xem có thể tìm chuyện gì cho Thu Nghiên làm hay không.

Ngày hôm sau, Mạc Thiên Hàm liền tới thăm hỏi Nhạc nhân nơi này.

“Mạc lão bản, vị này là bầu gánh của gánh hát, Lưu Tĩnh Lưu sao sao.” Ông chủ quán trà ân cần giới thiệu: “Lưu sao sao, vị này là ông chủ tiệm gạo Thái Bình – Mạc lão bản.”

“Mạc lão bản.” Lưu sao sao tuổi hơn nửa trăm vẫn hành lễ với Mạc Thiên Hàm.

“Lưu sao sao!” Mạc Thiên Hàm cũng ôn hòa đáp lễ, vị sao sao già này có phong thái vô cùng mềm mại, nhìn qua liền rất có tu dưỡng về âm nhạc.

“Lưu sao sao, Mạc lão bản đến là vì có chuyện muốn nói với ngài, hai người cứ trò chuyện tự nhiên, ta có chút việc xin phép rời đi!” Ông chủ quán trà giới thiệu lẫn nhau xong liền tìm cớ rời đi.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lưu sao sao ngồi một bên thưởng thức trà, kỳ thực trong lòng lại thấp thỏm lo âu, gánh hát này của bọn họ chỉ có tám người, trong đó có hai tiểu hài tử, hơn nữa vẫn còn là ca nhi, chỉ có mình ông một lão sao sao đứng ra ứng phó việc bên ngoài. Bọn họ tới huyện thành nhỏ này cũng vì bên ngoài thật sự rất phức tạp, có rất nhiều lần bọn họ buộc phải rời đi bởi luôn có vài người sẽ để ý tới ca nhi trong gánh hát của họ, liên tục dây dưa không dứt, để bảo vệ sự thuần khiết của những hài tử đó, gánh hát bọn họ luôn phải lang thang qua lại giữa các thành trấn.

Ông rất lo lắng, lần này cũng là sự tình giống vậy sao? Tuy rằng ngoài mặt ông không để lộ biểu tình gì, nhưng trong lòng lại đang thở dài bất đắc dĩ, vị Mạc lão bản này nhìn sơ qua cũng không giống người tầm thường, aiz!

Mạc Thiên Hàm thì còn đang suy xét phải mở miệng thế nào, chậm rãi đợi một lát, Mạc Thiên Hàm lên tiếng trước: “Lưu sao sao, thực không dám giấu diếm, phu lang của ta thực thích nhạc, mà y ở nhà cũng không có việc gì để làm, ta nghe ông chủ quán trà nói gánh hát của ngài có rất nhiều thời gian rảnh, ân, có thể hay không mời sao sao làm ơn tới nhà dạy cho phu lang của ta một chút? Ngài yên tâm, ta trả gấp đôi tiền công cho ngài, ngài thấy sao?”

Quả nhiên.

“Mạc lão bản đã xem trọng rồi, gánh hát của già này ngày mai sẽ rời đi! Xin thứ cho lão thân vô pháp đáp ứng ngài!” Lưu sao sao đứng dậy thi lễ sau đó lập tức chuẩn bị đi ra.

Mạc Thiên Hàm còn muốn nói gì đó, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra: “Người xấu!” Một tiểu hài tử khoảng năm, sáu tuổi chạy vào phòng, vừa trừng mắt vừa phẫn nộ mắng Mạc Thiên Hàm, Mạc Thiên Hàm bị trừng đến không hiểu gì.

“Tiểu Hổ!” Lưu sao sao vội vàng đem tiểu hài tử kéo ra sau lưng, vội vàng hướng Mạc Thiên Hàm giải thích: “Xin lỗi Mạc lão bản, tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin ngài chớ trách.”

“Người xấu! Người xấu!” Hài tử kêu Tiểu Hổ vẫn ra sức vùng vẫy, tay đẩy chân đạp hòng tránh khỏi kiềm chế, đáng tiếc dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, khí lực không lớn hơn được Lưu sao sao.

“Tiểu Hổ!” Lúc này ngoài cửa lại có thêm một người chạy vào, là một ca nhi tướng mạo cũng khá ôn nhu, bất quá trong mắt người khác là mỹ nhân thì trong mắt Mạc Thiên Hàm lại đủ mười phần ẻo lả.

“Tiểu Tịch, sao ngươi lại đi ra?” Lưu sao sao lập tức khẩn trương, hai mắt vẫn nhìn Mạc Thiên Hàm, tay lại nhanh chóng kéo Tiểu Tịch ra sau người.

Mạc Thiên Hàm nhìn ba người kỳ quái trước mặt: “Lưu sao sao, ta còn không đến mức cùng một đứa bé tính toán, ngài nhanh buông nó ra đừng nắm đau nó.”

Ba người cũng khó hiểu không lý giải được hắn.

Mạc Thiên Hàm không hiểu gì nhìn lại cẩn thận, trong mắt tiểu hài tử chỉ có chán ghét cùng phẫn hận, trong mắt Lưu sao sao nhìn qua thì lại là lo lắng và ẩn nhẫn, còn ánh mắt ca nhi sao lưng ông thì có vẻ là bi thương cùng cam chịu, còn có một tia ảm đạm.

“Có phải hay không các người có chuyện gì khó nói?” Mạc Thiên Hàm thử lý giải hàm nghĩa mà ánh mắt bọn họ biểu đạt: “Ta bây giờ là thương nhân, bất quá trước kia từng là thợ săn, phu lang ta cũng là người từ trong núi ra, y rất thiện lương, lại thích âm nhạc, vì vậy ta mới nghĩ đến mời người đến nhà dạy y một chút nhạc khí cho y đỡ buồn chán mà thôi.”

“Gạt người!” Tiểu hài tử tên Tiểu Hổ mạnh mẽ hô lớn hai chữ.

Mạc Thiên Hàm thấy tiểu hài tử này nho nhỏ nhưng bộ dáng lại thập phần sinh long hoạt hổ, thực khả ái, vì vậy ngồi xổm xuống hỏi thằng bé: “Thúc thúc sao lại gạt người?”

“Các ngươi đều muốn để ca ca ta đến nhà các ngươi, sau đó sẽ không thả người!”

“Tiểu Hổ!” Tiểu Tịch đem tiểu hài tử kéo đến sát bên mình bảo hộ.

Thì ra là thế!

“Xin yên tâm, ta bình thường còn phải bận rộn chiếu cố những sinh ý khác, phu lang của ta lại đi đứng không tốt, cũng rất rụt rè, ngoại trừ một nhà Lý phu lang bên cạnh chúng ta sớm quen thuộc ra y không còn người quen nào khác, chúng ta cũng là mới chuyển đến, rất nhiều chuyện đều cần ta tự mình xử lý, mình y ở nhà trừ thêu hoa thì không còn việc gì để làm. Ngày hôm qua chúng ta có đến quán trà, thấy màn diễn của các ngươi y thực thích, cho nên ta mới nghĩ đến mời các ngươi đến nhà dạy y nhạc khí, đồng thời cũng có thể vào lúc ta bận rộn không có thời gian, làm bạn với y”.

“Vị lão bản này, xin cho chúng ta thương lượng lại một chút được chứ?” Tiểu Tịch cắn môi dưới, gian nan nói ra mấy chữ này, trên mặt Lưu sao sao cũng toát ra bi thương, tiểu hài tử thì càng sốt ruột, chỉ là bị ca ca nắm chặt tay không cho xằng bậy.

“Hảo! Ngày mai ta lại đến nghe câu trả lời của ngài.”

Ra khỏi quán trà, Mạc Thiên Hàm phải đến thẳng tiệm gạo xử lý một ít việc, tiệm gạo Thái Bình này là mở ra trên danh nghĩa của hắn, không cầu bao nhiêu lợi nhuận, chỉ cần thu chi cân đối là được rồi.

Bên cạnh đó hắn để Điền Kim Tùng tìm một địa phương kín đáo xây một kho lương thật lớn, hắn phát hiện ở đây sở dĩ không có bao nhiêu lương thực dự trữ phần lớn là vì bọn họ không có phương pháp bảo tồn lương thực, phương pháp thường thấy nhất là bỏ gạo vào trong một cái vại, sau đó dán kín miệng để ở chỗ khô ráo, như vậy chỉ có thể giữ tối đa là một năm, quá thời gian gạo sẽ mọc mầm, thậm chí mốc meo cũng có thể.

Lúc Mạc Thiên Hàm ở Vân Nam từng đi qua bản làng của dân tộc Thổ Gia, là địa phương còn giữ lại phương pháp bảo tồn lương thực cổ xưa nhất, chính là xây một nhà hầm, ở giữa hầm đốt một đống lửa lớn hong khô cả gian nhà, sau đó đem lương thực bỏ vào, bên ngoài dùng bùn phong kín rồi lại lấy lửa hong khô, cứ để nguyên như vậy có thể bảo tồn từ ba đến năm năm.

Mấy hôm gần đây nhà hầm đã được hong xong, chuẩn bị đến lúc bỏ lương thực vào phong kín.

Hắn tới xem nhà hầm, địa điểm cách thành tương đối xa, vì vậy đi tới xem một lúc rồi quay về liền lãng phí hết một ngày.

Sau khi trở về lập tức chạy xuống bếp làm một ít đồ ăn ngon tự khao bản thân.

Phu phu hai người bọn họ sinh hoạt tương đối giản dị, sau khi bốn người Trần Lôi tới cũng chỉ cần phụ trách một ít gia vụ, mà trù phòng vẫn luôn là của Mạc Thiên Hàm, điểm tâm cũng là Mạc Thiên Hàm làm, bữa trưa đôi khi Thu Nghiên nấu, đôi khi bốn người kia thay phiên nấu, bất quá trù nghệ của bốn người họ nói thật là cũng không quá tốt, Thu Nghiên đã bị Mạc Thiên Hàm dưỡng thành khẩu vị cao vì vậy ăn rất ít, nhất là sức ăn của y vốn đã không lớn, vì vậy Mạc Thiên Hàm chỉ cần có thời gian liền sẽ bỏ việc chạy về nhà nấu cơm cho y.

Mấy ngày đầu bọn Trần Lôi không quen vì vậy từng cùng Mạc Thiên Hàm nói nên thuê một người tới lo liệu ngày ba bữa cơm, Mạc Thiên Hàm không đồng ý, hắn chỉ là dạo gần đây có chút bận rộn, chờ đến mùa đông tất cả mọi người đều nghỉ đông trong nhà thì hắn sẽ có thời gian ở nhà làm bạn với Thu Nghiên, hàng ngày nấu cơm cho y ăn.

Buổi tối sau khi lên giường, hắn vươn tay ôm Thu Nghiên nói một chút chuyện trong ngày: “Ngày mai ta lại đi hỏi bọn họ xem có thể đáp ứng hay không.”

“Tướng công, hôm nay ta sang nhà Lý phu lang, nghe nói gánh hát này trước đây từng có một ít tin đồn.” Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, Thu Nghiên liền thực thích việc mỗi tối được nằm trong vòng tay ấm áp của tướng công y.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN