Tướng Dạ - Quyển 1 - Chương 19: Trong tuyết sơn chẳng có thứ gì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Tướng Dạ


Quyển 1 - Chương 19: Trong tuyết sơn chẳng có thứ gì


Hoa Sơn Nhạc đưa mắt nhìn xung quanh, nhận thấy trong rừng có rất nhiều thi thể cả địch lẫn ta xếp chất đống, những dấu vết giao tranh, vết máu còn đọng lại khắp nơi, đặc biệt sau khi thuộc hạ đưa cho xem thanh tiểu kiếm không chuôi mỏng manh hắn mới biết trận chiến đêm qua diễn ra dữ dội thế nào, mặt hơi tái đi.

Hắn hạ giọng sai người đi chuẩn bị ngựa rồi nói:

– Điện hạ, giờ này đội tiếp viện phía sau hẳn đã lên đường, chúng ta cũng mau nhổ trại thôi.

Lý Ngư gật đầu đồng ý đề nghị của hắn, dưới sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của những kỵ binh giáp nặng chuẩn bị khởi hành tiến về phía nam.

Hoa Sơn Nhạc đi ngang đống lửa, tiện thế liếc nhìn tên binh sĩ trẻ tuổi ngồi đó, ánh mắt lạnh lẽo như băng khiến người ta rợn người, trong đầu hắn âm thầm phán đoán quan hệ thực sự giữa thằng nhãi này và công chúa điện hạ rốt cuộc ra sao, nhưng xét đi xét lại vẫn thấy đối phương không bao giờ có tư cách trở thành tình địch của mình, cảm xúc trong mắt dần nhạt đi.

Ninh Khuyết lặng lẽ nhìn bóng lưng Hoa Sơn Nhạc, nhớ đến ánh mắt nóng bỏng dịu dàng của hắn khi nhìn cô công chúa ngu ngốc kia, Ninh Khuyết biết đối phương sẽ không làm điều gì bất lợi cho nàng, nhưng dục vọng chiếm hữu của thằng khốn này quả cũng cao quá đi.

Tình yêu cuồng nhiệt của một vị tướng quân trẻ tuổi đẹp trai với nàng công chúa cao quý vốn chẳng liên quan gì đến tên lính ở tầng chót xã hội như Ninh Khuyết, nhưng đúng là hắn rất ghét cái thái độ đối phương nhìn mình lúc nãy, một thái độ thể hiện sự tự tin tuyệt đối về địa vị và sức mạnh, lúc nào cũng có thể di chết đối phương như di chết một con kiến, nhấc đối phương quăng đi như nhấc một cọng lông.

Ninh Khuyết không ưa, vậy nên hắn liền đứng dậy, mỉm cười nhìn cô thiếu nữ xinh đẹp chuẩn bị lên ngựa, nói:

– Công chúa điện hạ, thật ra… thật ra từ khi bắt đầu rời khỏi Vị Thành thần đã rất muốn nói với người một điều…

Hoa Sơn Nhạc quay phắt đầu lại, Lý Ngư nhíu mày lẳng lặng nhìn gã thiếu niên đứng bên đống lửa, dường như định lên tiếng trách móc mấy câu nhưng rồi chỉ lạnh nhạt cắt lời:

– Có chuyện gì đợi tới Trường An hãy nói.

Trước khi xuất phát, Hoa Sơn Nhạc qua dò hỏi thủ lĩnh đội thị vệ đã biết sơ sơ những điều công chúa trải qua từ khi rời khỏi thảo nguyên đồng thời biết được mấy biểu hiện của thằng lính quèn kia trong trận chiến đêm qua, hắn im lặng một lát rồi đi đến trước mặt Ninh Khuyết nói giọng khen ngợi kẻ cả:

– Lần này ngươi đã lập được công lớn, sau khi đến Trường An tất sẽ được triều đình trọng thưởng… Anh bạn nhỏ, làm tốt lắm.

………………………….

Ninh Khuyết dắt Tang Tang quay về căn lều đơn sơ của mình thu dọn hành lý.

Tang Tang vừa buộc lại chiếc ô vừa hỏi Ninh Khuyết với giọng ngờ vực:

– Thiếu gia, có phải vừa nãy ngươi cố ý nói vậy?

– Đúng. – Ninh Khuyết vừa lau vết máu dính trên lưỡi đao vừa thuận miệng đáp – Ta thấy thái độ của thằng khốn tên gọi Hoa Sơn Nhạc kia thực quá giả dối buồn nôn nên muốn tặng hắn một tý khó chịu ấy mà.

– Vậy thiếu gia định nói với công chúa điều gì? – Tang Tang dừng tay, hiếu kì hỏi.

– Ta biết làm sao được. – Ninh Khuyết tra đao vào vỏ rồi nhún vai trả lời – Nhưng chắc không phải là mấy thứ rác rưởi “thưa công chúa vô cùng cao quý, ngay từ lần đầu nhìn thấy nàng ta đã bị tiếng sét ái tình đánh gục, đã yêu nàng tha thiết bằng tất cả trái tim, đã coi nàng là nữ thần duy nhất của lòng mình” gì gì đó…

– Nhưng biết đâu Hoa đô úy sẽ nghĩ vậy, thậm chí… cả điện hạ cũng nghĩ vậy thì sao?

– Kệ họ. – Ninh Khuyết lơ đãng nói – Kẻ ngu xuẩn có ý nghĩ ngu xuẩn cũng không đáng ngạc nhiên lắm.

Cô thị nữ nhỏ nhìn hắn, nói bằng giọng rất thực tình:

– Ngươi có bao giờ cảm thấy mình là một kẻ rất nhàm chán hay không?

Ninh Khuyết cứng họng.

Tang Tang lắc đầu, một lát sau lại hỏi tiếp:

– Thiếu gia, có phải trong mắt ngươi trên đời ngoại trừ chính bản thân thì bất kì kẻ nào cũng đều ngu xuẩn, đúng không?

Ninh Khuyết vừa dùng dây buộc lại vỏ đao vừa nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời:

– Vấn đề không phải do ta mà do trên thế gian này luôn có những kẻ ngu xuẩn rất thích làm những chuyện ngu xuẩn thôi. Ví như gã Hoa Sơn Nhạc kia chẳng hạn, loại con cưng của trời như hắn vốn phải rất thông minh nhưng lại đi tin phụng mù quáng vào một thứ mông lung như tình yêu, vậy dẫu không ngu giờ cũng biến thành ngu rồi.

Tang Tang đưa tay trỏ vào mũi mình, hỏi rất thật:

– Trong mắt ngươi ta cũng ngu xuẩn chứ?

Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen của cô thị nữ, trả lời cũng rất thật:

– Cô không ngu, cô chỉ ngốc thôi.

………………………..

Trước khi đoàn người lên đường, có một chuyện nho nhỏ xảy ra.

Vài gã kỵ binh quận Cố Sơn được lưu lại hiện trường, không phải vì họ muốn tra xét điều gì, đám tử sĩ dám có gan ám sát công chúa tất chẳng để lại bất cứ đầu mối nào cho họ tra, họ chỉ muốn ở lại trông coi những di thể của đồng đội, đợi nhóm tiếp viện sau đến sẽ chuyển hết về Trường An hậu táng. Không được vứt bỏ đồng đội bất kể hắn sống chết ra sao, đây là quy định thép của quân đội Đại Đường.

Thi thể đồng đội được xếp cẩn thận từng li từng tý trong rừng, thi thể quân địch bị ném lung tung trên mặt đất, chờ đốt xong lửa sẽ đem thiêu hết. Khi xử lý đến lượt thi thể của gã thư sinh, đám kỵ binh bỗng luống cuống, họ biết người này chính là một vị đại kiếm sư, không biết nên xử lý giống mấy kẻ kia hay nên dành cho đối phương một sự tôn trọng xứng đáng với thân phận của hắn.

Hoa Sơn Nhạc hơi cau mày rồi quyết định mang đi chôn, nhưng Lữ Thanh Thần chợt nhẹ nhàng lên tiếng:

– Người này đã nhập ma đạo.

Nghe thấy hai từ ma đạo, sắc mặt của vị tướng quân trẻ tuổi trầm xuống, trong ánh mắt nhìn thi thể mặc tấm trường bào màu xanh kia đã chẳng còn chút kính trọng nào, chỉ còn lại vẻ coi thường khinh bỉ, hắn phất phất tay giống như xua một con ruồi đang bay trước mặt:

– Ném lên thiêu luôn cho rồi.

………………………..

Buổi sáng đoàn người đến lối ra phía nam con đường Bắc Sơn, giữa trưa gặp quân đội tiếp ứng từ quận Cố Sơn, công chúa Đại Đường Lý Ngư cùng thuộc hạ dưới sự bảo vệ tầng lớp của mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ tiếp tục tiến về Trường An. Đến lúc này thì bất kể người trong đế quốc hay kẻ thù bên ngoài đều không còn cách nào uy hiếp đến sự an toàn của nàng.

Mấy ngày sau đó, Lý Ngư và vị tiểu vương tử người man kia luôn ngồi một chỗ trong xe, không hề xuất hiện trước mặt người khác.

Tuy có thêm mấy trăm kỵ binh nhẹ tham gia nhưng đám thị vệ cùng người man còn sống sót vẫn không để ý đến vết thương trong người, một mực cưỡi ngựa hộ vệ xung quanh xe ngựa của nàng. Lão già Lữ Thành Thần trong chiếc xe thứ hai, những kẻ bị thương nặng nằm trong mấy xe đi giữa, riêng Ninh Khuyết và cô thị nữ nhỏ Tang Tang phải ngồi trên chiếc xe ngựa lọc xọc của mình, tụt lại tận phía sau cùng.

Trước đó, khi đến ranh giới quận Cố Sơn toàn bộ kỵ binh nặng được đổi thành kỵ binh nhẹ, tốc độ di chuyển được đẩy cao rất nhiều, những chiếc xe vững chãi đằng trước còn theo kịp chứ hai người Ninh Khuyết phải hết sức chật vật.

Một gã kỵ binh gò cương cạnh xe Ninh Khuyết, bực bội quát to:

– Các ngươi chậm chạp quá, đi mau lên!

Cũng hệt như mấy ngày đầu mới rời khỏi Vị Thành, Ninh Khuyết ngồi ngật ngưỡng trên càng xe, trông như lúc nào cũng muốn ngã, phải nhờ Tang Tang bên cạnh ra sức đỡ cho. Nghe tiếng quát, hắn giật mình mở mắt, liếc đối phương một cái rồi mặc kệ.

Nhìn bóng lưng gã kỵ binh, Tang Tang đưa tay lau mấy giọt mồ hôi đọng trên trán, nheo nheo đôi mắt lá liễu nói:

– Thiếu gia, bọn mình bị người ta ruồng rẫy rồi.

– Ruồng rẫy, dùng từ rất hay, nếu bảo bị người ta quên luôn thì thật chua chát quá.

Ninh Khuyết nhìn chiếc xe ngựa đi phía đầu đoàn, nghĩ đến khuôn mặt vị công chúa điện hạ đã không ló ra suốt mấy ngày nay, hắn vừa cười vừa nói:

– Đối với những kẻ số khổ phải bán mạng để sống như chúng ta mà nói, những thứ chua chát luôn rất khó nhai.

Kề vai cùng công chúa bên đống lửa thì thầm kể chuyện, đó chỉ là một giấc mơ, là một câu chuyện cổ tích, dường như không hề có thực.

Tên lính quèn nơi biên giới nhờ vận may mỉm cười cứu được vị quý nhân, sau đó nhận ban thưởng phù hợp, rồi cuối cùng biển trời cách mặt, ai trở về thế giới của người ấy, đây mới là điều chân thực nhất trên cõi đời.

Thế gian có sử thi anh hùng nhưng không thể tồn tại cổ tích lãng mạn, nếu Romeo không phải anh con nhà quý tộc mà chỉ là một tên hành nghề đào huyệt, vậy sau khi Juliet tự sát theo hắn, dưới âm ti chắc nàng phải hối hận khá nhiều.

Ninh Khuyết luôn cực tỉnh táo trong mấy loại chuyện kiểu này, hắn biết cô gái bên đống lửa đêm ấy chỉ đơn giản là một bóng mờ thoáng qua trong chớp mắt, quan trọng nhất, trái tim hắn chưa hề rung động thực sự, hắn chỉ thưởng thức trước một cô gái như vậy lại có được những khoảnh khắc như vậy mà thôi, vậy nên trong lòng Ninh Khuyết cũng không thấy buồn bã.

…………………………

Sau khi dừng lại bổ sung những thứ cần thiết tại quận Cố Sơn, đoàn người không hề nghỉ ngơi, tiếp tục thẳng đường xuôi nam, rõ ràng công chúa điện hạ đang rất nóng lòng trở về Trường An, trở về bên vua cha kính yêu của mình.

Hoa Sơn Nhạc hẳn đã dò xét kĩ càng xuất thân của Ninh Khuyết, biết hắn chỉ là một tên lính bình thường nhất ở biên giới, tự nhiên không thể tin giữa hắn và công chúa có chuyện gì xảy ra, vì vậy lúc ở quận Cố Sơn Ninh Khuyết khá dễ thở, không bị ai tìm cách làm khó dễ.

Lúc hạ trại nghỉ ngơi, Tang Tang ra bờ sông múc nước vo gạo mổ cá, nấu một bữa tối thịnh soạn, hai chủ tớ nhiệt tình vét sạch cơm rau trong bát, rồi sau đó đến dưa chua muối ớt trên bàn cũng chén bay luôn, ăn đến hể hả, mồ hôi mồ kê đầm đìa khắp mặt.

Một gã có bộ mặt lúc nào cũng như đang đưa đám đi đến, thấy cảnh đó liền lắc đầu cười:

– Gọi các ngươi qua ăn chung các ngươi không qua, làm bọn ta cứ tưởng có ai đang oán giận điều gì cơ, hóa ra là chê cơm nước bên ta dở quá. Có được cô thị nữ đảm đang tháo vát thế này, không biết là phúc ngươi tu mấy kiếp.

Đối với một cô thị nữ có địa vị thấp kém, câu khen ngợi của hắn đã rất cao rồi, nhưng Tang Tang chẳng cảm thấy gì, cứ cắm đầu ăn cơm, còn Ninh Khuyết coi đó là chuyện đương nhiên.

Gã vừa đến tên gọi Bành Quốc Thao, là người thủ lĩnh đội thị vệ đã có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến bên đường Bắc Sơn khi trước, rất được công chúa tín nhiệm. Có điều sau một năm theo công chúa đi tới thảo nguyên, khi trở về gặp huyết chiến liên miên, đám thuộc hạ trung thành tận tâm bên cạnh giờ sót lại vỏn vẹn có bảy người, tâm trạng vị thủ lĩnh này hẳn đang vô cùng đau đớn.

Hai bên là chiến hữu vào sinh ra tử trong trận ám sát bên đường Bắc Sơn, tình cảm được xây dựng từ trong máu luôn khăng khít bền chặt hơn tình cảm thông thường rất nhiều, hơn nữa Ninh Khuyết lúc ấy thực sự đã để lại quá nhiều ấn tượng trong lòng người khác, vì vậy chiếc xe ngựa vẫn bị đám kỵ binh quận Cố Sơn không thèm để ý thường có đám thị vệ sống sót và Bành Quốc Thao tới thăm. Mấy tên người man cũng thỉnh thoảng đem tới cho hai chủ tớ ít rượu mạnh, nhưng chẳng mấy kẻ muốn tới cạnh Ninh Khuyết trong phạm vi mười trượng, và tuyệt không kẻ nào nguyện ý trò chuyện cùng hắn, chẳng biết có phải do nguyên nhân đến từ truyền thuyết về người đốn củi bên hồ Sơ Bích kia không.

– Ta biết các ngươi có thể tự tới đô thành, hơn nữa đi cùng những kỵ binh này đúng là các ngươi không được thoải mái cho lắm, nhưng sau khi ta chuyển giúp yêu cầu của các ngươi đến giờ vẫn chưa có hồi âm. – Bành Quốc Thao áy náy nói – Ngươi là người do Vị Thành phái đến, khi điện hạ còn chưa có ý kiến thì ngươi chưa được phép rời đi.

Ninh Khuyết gãi đầu, nói:

– Vậy đành phải đồng hành thêm một đoạn đường rồi.

…………………………………..

Hành trình tới Trường An tưởng như cứ diễn ra một cách bình bình tẻ nhạt như vậy, nhưng tới buổi tối ngày thứ hai, Ninh Khuyết bỗng nhận được lời mời – lão già Lữ Thanh Thần muốn gặp hắn.

Trong tâm trạng vừa bất ngờ vừa vui sướng, Ninh Khuyết bồn chồn nghĩ ngợi đến nửa buổi, rốt cuộc quyết định khỏi nghĩ nhiều làm gì cho mệt, hắn tiện tay đổ ụp chỗ cháo cá thừa trong nồi dập tắt đống lửa bên xe rồi cùng Tang Tang đứng dậy.

Tấm rèm che cửa xe được nhấc lên, ánh đèn mờ tỏ rọi sáng không gian nhỏ bé, vị niệm sư Lữ Thanh Thần ngạc nhiên nhìn Ninh Khuyết và cô thị nữ đang cung kính hành lễ, trong lòng thầm nghĩ thằng bé này hẳn phải biết tại sao mình lại gọi nó tới đây, chẳng lẽ không sợ sự có mặt của một người thứ ba sẽ khiến mình không muốn giải thích những điều nó vẫn thắc mắc sao?

Lão bỗng nhớ đến câu chuyện bên đống lửa ven đường Bắc Sơn đêm đó, câu chuyện mà dù đang minh tưởng lão vẫn phải phân thần lắng nghe, câu chuyện về hai đứa trẻ nương tựa vào nhau sinh tồn giữa dải Mân Sơn mênh mông… Nghĩ đến đây, tự cho là đã hiểu tại sao Ninh Khuyết dẫn Tang Tang đi theo, lão không còn ngạc nhiên nữa, ngược lại thấy thằng nhóc càng nhìn càng dễ ưa.

Nói cho phải thì Ninh Khuyết không cố ý biểu hiện, chuyện hắn dẫn theo Tang Tang chẳng qua do thói quen thâm căn cố đế mà thôi.

Lữ Thanh Thần ôn tồn nói:

– Ngươi chắc cũng biết tại sao ta gọi ngươi đến đây.

Ninh Khuyết im lặng không nói gì, hắn úp tay trái lên mu bàn tay phải, đặt lên mặt đất rồi quỳ sụp xuống, gập thân, trán chạm bàn tay, thực hiện nghi lễ cao nhất, trang trọng nhất của Đại Đường.

Có ơn to mới nhận lễ lớn, lão già Lữ Thanh Thần dù chưa làm gì, thậm chí rất có khả năng lão cũng không giúp nhiều được hắn vì trước nay chỉ những người có tài năng siêu việt mới chạm được vào thế giới thần kì kia, nhưng với một kẻ từ nhỏ đã phải tự lần mò lật xem cuốn “Thái thượng cảm ứng thiên” mà không có người chỉ dẫn như Ninh Khuyết, một người tu hành sẵn sàng bỏ công chỉ điểm cho một người phàm rõ ràng không có tiềm năng thể hiện tấm lòng độ lượng và sự quan tâm lớn đến nhường nào.

Thấy Ninh Khuyết hành đại lễ, Tang Tang dù không hiểu lắm nguyên nhân thiếu gia làm vậy nhưng cũng nhanh chóng quỳ sụp xuống dập đầu.

Lữ Thanh Thần vuốt râu mỉm cười rồi nâng Ninh Khuyết đứng dậy, lão nhắm mắt, tập chung tinh thần, đặt đôi bàn tay gày gò lên hai chỗ trên ngực và lưng hắn, sau một lát ngọn đèn ấm áp trong xe bỗng mờ đi, dường như có vô số hạt bụi nhỏ màu nâu đang tràn ngập xung quanh.

Sự tĩnh lặng bao trùm không gian, thời gian cứ thế trôi đi.

Ánh đèn mờ đục sáng dần lên, lão già chậm rãi thu tay, lặng lẽ nhìn gã thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh nhưng tay chân đang run run trước mặt, thở dài một tiếng:

– Đất trời cũng có hô hấp, hơi thở đó được gọi là nguyên khí, để nhận biết sự tồn tại của nguyên khí, người tu hành hoàn toàn dựa vào ý niệm. Do đó, muốn xác định một người có tiềm năng bước lên con đường tu hành hay không, trước tiên phải xét đến khả năng tích tụ ý niệm của hắn.

– Khi ở Vị Thành ta từng kiểm tra thử, nhận thấy trên thân ngươi không hề có sự tồn tại ý niệm, hôm nay cẩn thận xem lại một lần nữa, kết quả vẫn không có gì thay đổi, trong tuyết sơn và khí hải của ngươi trống trơn như một vùng hoang mạc.

-…Chẳng có một thứ gì…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN