Tường Hoa Năm Ấy - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tường Hoa Năm Ấy


Chương 17


Sau tai nạn của Kiều Sở, tôi nhắn tin cho đoàn làm phim xin nghỉ việc, dù sao tôi cũng chỉ là một thực tập sinh nhỏ, họ nhanh chóng đồng ý.

Vào đầu năm học mới, Thời Thịnh được gia đình sắp xếp đến công ty gần nhất của một người quen ở thành phố S để chính thức học quản lý kinh doanh.

Thời Thịnh gọi người đó là chú Lục, là một nhân vật khá có ảnh hưởng trong giới kinh doanh. Tôi đã nghe nói đến cái tên này bởi vì chú ấy đã tặng một thư viện trong khuôn viên mới đang được xây dựng của Học viện Mỹ thuật.

Rõ ràng, chú Lục này đã bắt anh ấy dốc hết sức mình, Thời Thịnh thường ra ngoài vào ban ngày và trở về lúc rất muộn, càng lúc càng bận rộn.

Tôi có nhiều thời gian ở một mình hơn trong căn hộ đến nỗi đôi khi tôi có thể ngồi bên cửa sổ và ngắm từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.

Thời Thịnh đang phát triển nhanh chóng, nhưng may mắn thay chúng tôi thỉnh thoảng vẫn có thể tìm thấy cơ hội để thở. Hai đứa tôi đi mua sắm và xem phim như trước đây, hoặc đơn giản là mua hai cốc trà sữa và ngồi trong công viên dưới ánh nắng mặt trời.

Anh ấy luôn miệng xin lỗi vì bận, tôi cười bảo không sao, học kỳ này tôi cũng có nhiều tiết học, ban ngày có thể lấy học hành làm niềm vui đi.

Anh ấy nhéo mặt tôi và bảo dạo này tôi có vẻ gầy đi rồi.

Anh ấy không biết rằng đôi khi tôi hoàn toàn không thể đến lớp. Khi căn bệnh trầm cảm xuất hiện, tôi chỉ có thể nằm trên giường hoặc dưới đất trong đau đớn, biến thành một cái vỏ rỗng không có linh hồn.

Bởi vì khó ngủ, buổi tối trở nên vô cùng dày vò. Mỗi sáng sớm đều phải chờ Thời Thịnh đi ra ngoài tôi mới dám mở mắt, đối mặt căn nhà trống rỗng, bất lực khóc một hồi.

Tôi biết mình bị bệnh, chẩn đoán của bệnh viện được giấu trong ngăn kéo dưới cùng của bàn trang điểm, vết thương khi Kiều Sở ra đi nhưng không từ biệt tôi vẫn chưa khép lại được.

Tôi thậm chí còn cảm ơn sự bận rộn của Thời Thịnh bởi vì bộ dạng suy sụp của tôi thực sự rất xấu xí. Tôi rất xấu hổ với bộ dạng đưa thuốc lên miệng bằng đôi tay run rẩy. Tôi đã cố gắng hết sức để che giấu sự xấu xí của mình và cố gắng đóng vai một Kiều Vi bình thường trước mặt Thời Thịnh.

Giả vờ lâu rồi cũng sẽ luôn có lúc không giấu được, lần nghiêm trọng nhất, tôi đứng bên cửa sổ bỗng cảm thấy lòng bàn chân như không có trọng lượng.

Thời Thịnh chạy đến và ôm lấy tôi, đau đớn thay tôi lại không thể không khóc một cách thỏa thích.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy em?” anh lo lắng hỏi.

Tôi nói với anh ấy là vì tôi nghĩ đến Kiều Sở, anh ấy liền tin ngay nhưng anh càng an ủi tôi càng đau khổ.

Thực ra lúc đó tôi không nghĩ ngợi gì cả, chỉ là đột nhiên cảm thấy thế giới như sụp đổ.

Tác dụng phụ của thuốc có thể khiến người ta đờ đẫn, Thời Thịnh không phải kẻ ngốc, có lúc hắn có thể nhìn ra manh mối.

“Gần đây, em có đang gặp khó khăn gì không?”

Tôi không dám nhìn anh ấy, chỉ có thể yêu kiều vòng tay qua cổ anh ấy, tránh nhìn vào mắt anh ấy.

“Sau này anh tan làm về sớm với em một chút được không? Em chờ anh, chờ đến ngốc luôn rồi.”

Thời Thịnh âu yếm vòng tay quanh eo tôi và tôi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của mình trong tấm gương phía sau anh ấy.

Anh ấy thật sự đã thực hiện lời hứa của mình và tan làm sớm hơn hai tiếng so với trước đây nhưng đổi lại thì anh ấy lại mang theo một đống việc về nhà.

Tôi lo lắng hỏi anh ấy liệu điều đó có ảnh hưởng đến anh ấy không, anh ấy nói với giọng điệu thoải mái rằng anh ấy sẽ không sao vì dù sao chú Lục cũng là người quen của anh ấy.

Một đêm nọ, tôi tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, xung quanh tôi không có ai, chiếc đồng hồ điện tử cạnh giường tôi chỉ ba giờ sáng.

Tôi hoảng hốt ra khỏi giường và tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy Thời Thịnh trong phòng làm việc đang ngủ ngon lành trước máy tính.

Anh ngủ rất say, với hàng mi dài che đi đôi mắt.

Tôi muốn đánh thức anh ấy trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng tôi lại vô tình chạm vào con chuột, màn hình máy tính lập tức sáng lên, hiển thị một khung chat WeChat.

Tên ở trên cùng của hộp thoại được đánh dấu là “Fiona” và ảnh hồ sơ là một bức ảnh tự sướng với mái tóc xoăn và đôi môi đỏ.

Thời Thịnh gửi cho cô ta một tài liệu vào khoảng mười một giờ và hai người trao đổi vài lời.

Fiona: Hiểu rồi. Cảm ơn anh đã làm việc chăm chỉ. Anh có muốn ra ngoài uống nước không?

Thời Thịnh: Không, cảm ơn.

Fiona: Anh không muốn thư giãn sau một ngày bận rộn sao? Tôi sẽ bắt taxi đến đón anh.

Thời Thịnh: Thực sự không cần, tôi đã về nhà rồi.

Fiona: Hahaha, Lục tổng thực sự cho phép anh về sớm như vậy sao?

Thời Thịnh: Có qua có lại thôi. Ở nhà còn có bạn gái chờ.

Fiona: Haha, yêu nhau thực sự ảnh hưởng đến công việc đó.

Lẽ ra cuộc nói chuyện lúc này đã kết thúc, nhưng đến 1h30 sáng đầu dây bên kia lại gửi thêm hai tin nhắn nữa.

Fiona: Có thể sau một thời gian, anh sẽ cảm thấy nên tìm một người bạn gái có thể giúp đỡ anh hơn là một người chỉ có thể cản trở anh.

Fiona: Chúc ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai.

Tôi cảm thấy máu dồn lên não, trái tim tôi đang điên cuồng cố gắng đáp lại bằng những từ ngữ độc ác nhất, nhưng tay tôi đang đặt trên bàn phím dừng lại.

Bên cạnh tôi, Thời Thịnh đang thở đều và ngủ say.

Tâm trí tôi thay đổi, thay vào đó, tôi cầm chiếc điện thoại di động của anh ấy trên bàn, xóa WeChat của Fiona này, rồi trở về phòng với tâm thái bình thản, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, Thời Thịnh ra ngoài sớm như thường lệ, nhưng tôi đã nhận được điện thoại của anh ấy trước buổi trưa.

“Kiều Vi, em đụng vào điện thoại của anh à?” Trong điện thoại, anh kìm nén lửa giận.

“Sao, có chuyện gì vậy?.” Trong lòng tôi bối rối nhưng tôi vẫn giả vờ bình tĩnh.

“Người em xóa là người của công ty đối tác!” Thời Thịnh cuối cùng cũng phát hỏa

“Em có biết chuyện này sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất không!”

Tay rót rượu của tôi run lên và một miếng đổ ra bàn.

“Thì?” Tôi hỏi ngược lại

“Sao anh không xóa tôi luôn đi cho bằng?”

“Em nói gì?”

“Hiện tại khách hàng đối với anh quan trọng như vậy, trong tương lai sẽ càng ngày càng quan trọng. Mà tôi đối với sự nghiệp của anh cũng không giúp được gì, hay là anh thử suy nghĩ chọn một đường dễ đi hơn, tránh phải đi đường vòng cực khổ?”

Tôi cúp máy, điện thoại rơi xuống đất, vì run quá không cầm được.

Cơn đau bao trùm lấy tôi, tôi cố hết sức với lấy lọ thuốc mới khui trên bàn nhưng tay tôi mềm nhũn, mấy viên thuốc vương vãi khắp sàn.

Mặt trời chói chang ngoài cửa sổ nhưng bóng tối vô tận đang ùa về phía tôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN