Tường Hoa Năm Ấy - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Tường Hoa Năm Ấy


Chương 21


Hàng người xếp hàng chờ xuất cảnh ở sân bay rất dài, đám đông di chuyển chậm chạp. Kiều Việt Ninh đang nói về việc sắp xếp điều trị và đăng ký nhập học cho tôi sau khi đến Pháp.

Tôi không thể nào tập trung nghe nổi, đôi mắt của tôi luôn vô thức trôi về hành lang phía sau.

Thậm chí đến lúc này, tôi vẫn nghĩ, nếu bây giờ tôi quay lại, liệu mọi thứ có còn như cũ?

Thời Thịnh nhắn tin báo bình an.

“Đã hạ cánh an toàn, mọi chuyện vẫn ổn. Bây giờ anh trên đường đến khách sạn, sau đó sẽ chuẩn bị gặp khách hàng.”

“Khách hàng buổi chiều quan trọng hơn, buổi tối anh còn một buổi tiệc giao lưu. Có thể sẽ có lúc không kiểm tra được điện thoại. Anh sẽ cố gắng gọi lại cho em nhanh nhất có thể nhé.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ về nội dung để trả lời anh, dùng đầu ngón tay sửa đi sửa lại, cuối cùng lại xóa từng chữ một.

Từ bao giờ mà anh ấy lại có thói quen báo cáo hành trình của mình với giọng điệu thận trọng như vậy?

Chẳng lẽ là lúc anh ấy xin lỗi khách hàng mà tôi lại nổi giận?

Chẳng lẽ là lúc tôi điên cuồng gọi điện tra hỏi anh ấy mà anh ấy không thể trả lời tôi ngay được?

Thời Thịnh không bao giờ nhắc lại chuyện cũ, những thay đổi nhỏ nhất đều được anh giấu hết trong lòng, nhưng tôi biết, người bị hành hạ không chỉ có mình tôi, Thời Thịnh của tôi cũng đang dần suy sụp.

Anh ấy trước đây không như thế này và anh ấy không nên tiếp tục như vậy nữa.

Có người chạm vào cánh tay của tôi, tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện phía trước trống không, nhân viên sân bay đang vẫy tay với tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu và bước đi.

28

Điểm dừng đầu tiên của chuyến bay là Hong Kong, thời gian quá cảnh bị kéo dài gấp đôi do chuyến bay thứ hai bị hoãn. Kiều Việt Ninh không thể ngồi yên, vì vậy cô ấy khăng khăng kéo tôi đi khắp thành phố dạo chơi.

“Nhưng mà con không có giấy thông hành Hồng Kông và Ma Cao.”

“Bé ngốc này” Cô giơ vé máy bay chặng tiếp theo lên, “Với cái này, con có thể ở lại 7 ngày mà không cần giấy thông hành!”

Chiếc taxi màu đỏ chở chúng tôi trên con đường nhấp nhô và gồ ghề. Những tòa nhà cao chót vót và dày đặc cùng những ngõ hẻm đầy màu sắc dọc đường.

Mẹ tôi luôn cho rằng đi du lịch rất lãng phí thời gian nên tôi và Kiều Sở rất ít có cơ hội được đi đâu xa. Chúng tôi chỉ biết về thành phố này qua trí tưởng tượng phong phú của chính mình và phim ảnh.

“Đừng nói với cô là nơi xa nhất con từng đi chỉ là thành phố mà con đến học đại học nhé” Kiều Việt Ninh não nề

“Con nói sớm một chút thì cô đã có thể đổi vé để ở lại Hồng Kông thêm hai ngày rồi.”

“Chúng ta đi đâu bây giờ ạ?” Tôi hỏi rồi nhanh chóng tìm kiếm tên một số địa điểm nổi tiếng ở Hồng Kông.

Cảng Victoria? Đỉnh Victoria? Mong Kok?

“Đi nơi nào có thể trải nghiệm được phong tục tập quán cùng văn hóa ở đây là tốt nhất”

Xe taxi dừng lại ở lối vào một con hẻm đổ nát, cửa vừa mở ra, mùi khói dầu mỡ và mùi rau xào cùng lúc tràn ngập trong không khí.

Trong những con hẻm chật hẹp, các quán ăn mở từ đầu đến cuối, rất đông khách, trước khi màn đêm buông xuống, chỗ ngồi ngoài trời đã dần bị lấp đầy.

Bếp liên tục xào, dọn lên bàn các món ăn bốc khói nghi ngút, gia đình ba người của gia chủ như ba con quay đang quay thật nhanh giữa bếp và thực khách.

Kiều Việt Ninh gọi một bàn các món ăn.

“Cảm giác thế nào?” cô hỏi.

“Ngon lắm ạ.” Tôi nghịch đồ ăn trong bát, nhưng thực ra sức ăn của tôi rất kém.

Cô cười: “Ý cô là, “chạy trốn” cảm giác thế nào? Nhìn đi, cũng không khó, không quá tệ đúng không?”

Không khó sao? Bay từ thành phố này sang thành phố khác trong vài giờ, rồi băng qua đại dương, một kế hoạch tưởng chừng không bao giờ thành sự thật vài tháng trước.

Tôi lắc đầu: “Khó, thật sự là quá khó”.

“Lần khám bệnh cuối cùng của con như thế nào?”

“Vẫn như cũ, không tệ đi nhưng không có tiến bộ đáng kể gì ạ.”

“Xung quanh con có quá nhiều yếu tố gây nhiễu, không tốt cho quá trình hồi phục của con.” Kiều Việt Ninh đặt một bát canh gà trước mặt tôi

“Cô cũng có những người bạn từng bị trầm cảm, sau này họ nói rằng nắng ở miền nam nước Pháp tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào.”

“Đến Pháp rồi có thể không đi bệnh viện không ạ?”

“Không được, vẫn là nên đi bệnh viện theo dõi”

Sắc trời càng ngày càng tối, đèn đường bật sáng, quán xá chật ních người, tiếng Quảng Đông xen lẫn tiếng Anh, mùi thức ăn lẫn với mùi nước hoa, màn đêm càng thêm náo nhiệt.

Sau khi bị bệnh, tôi rất ít khi đến chỗ đông người, phần lớn thời gian tôi chỉ nhốt mình trong căn hộ. Đột nhiên xung quanh tôi đầy pháo hoa, tôi không cảm thấy khó chịu mà ngược lại, tôi cảm thấy khung cảnh trước mắt có một vẻ đẹp quyến rũ mờ ảo khó tả.

Tôi bắt đầu đồng ý với câu nói của Kiều Việt Ninh rằng đôi khi thay đổi môi trường cũng giống như thay đổi cuộc sống.

“Nơi này có nổi tiếng không ạ?”, tôi hỏi.

“Có nhiều nơi ở Hồng Kông nổi tiếng hơn thế này.”

“Vậy tại sao cô lại đưa con đến đây?”

“Con nhìn thấy tòa nhà kia không” Kiều Việt Ninh rót cho mình một ly bia, chỉ chỉ về phía đầu ngõ.

“Hai mươi năm trước cô từng sống ở đó.”

Tôi nhìn theo tay cô, chỉ cách con phố đổ nát và sống động này vài chục mét, một số tòa nhà chọc trời sừng sững nguy nga. Dưới những tòa nhà cao tầng chói lọi, những khu chung cư cổ kính lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.

Đô thị phồn hoa và khu dân cư lụp xụp đan xen vào nhau, sinh ra cảm giác chia cắt không thể phớt lờ.

“Nhiều năm trước, cô ở Hong Kong trong ba tháng để tìm kiếm cơ hội việc làm. Cô còn không đủ tiền để sống ở một nơi tốt. Chỉ dám thuê ngắn hạn một căn phòng nhỏ hẹp trên tầng sáu ở đây.”

“Mỗi lần đi qua con đường này, cô luôn thèm thuồng vì mùi thức ăn nhưng giá cả ở Hồng Kông quá đắt đỏ và cô thì không có nhiều tiền. Cô chỉ có thể gặm cắn từng miếng bánh mì giảm giá được bán trong siêu thị… những ngày ấy nhìn lại như mới hôm qua.”

Trong lúc nói chuyện, ly của Kiều Việt Ninh đã uống cạn mấy lần, cô mở lon bia lại rót, bọt dày đặc nổi trên mép ly giống bọt sữa.

“Thế còn cơ hội việc làm thì sao ạ? Nó có suôn sẻ không?” Tôi hỏi, nhìn chằm chằm vào bong bóng đang biến mất.

“Ha ha, chẳng những không suôn sẻ mà còn bị đả kích lớn, thiếu chút nữa từ bỏ vẽ tranh.” Cô nhẹ giọng hờ hững nói.

“Khi đó còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Bị một ông lớn trong giới khinh bỉ trước công chúng, cô thực sự cảm thấy mình không còn tương lai nữa.”

“Loại cảm giác đó có thể nghiền nát một người, khiến cô đứng trên nóc tòa nhà hóng gió, thực sự đã thoáng nghĩ đến việc nhảy xuống.”

Nghe đến đây, bàn tay cầm ly rượu của tôi run lên bần bật.

“Ồ, nhưng mà nhìn này, cô vẫn ở đây mà.”

Cô ấy nghiêng người và choàng tay qua vai tôi. Chúng tôi cùng nhìn lên mái nhà nơi cô ấy đã lang thang những đêm đó.

“Sau đó xảy ra chuyện gì ạ? Điều gì đã giữ chân cô lại?”

“Thật tình cờ khi cô đang quay cuồng trong cơn mê, đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Việt Lý. Hôm đó giọng anh ấy đặc biệt vui mừng.

“Anh ấy gọi để báo tin mừng rằng cô con gái nhỏ của anh đã chào đời, rằng anh đã thật sự trở thành một người cha rồi.”

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, Kiều Việt Lý trong mắt có ý cười, khóe mắt đã có chút ướt át.

“Anh ấy hỏi cô ở Hong Kong có ổn không, cô nói không sao. Anh ấy hỏi cô có bị cảm không, giọng mũi của cô rất nặng. Anh ấy lại hỏi cô đang ở đâu mà sao xung quanh lại có nhiều tiếng ồn vậy.”

“Cô chỉ có thể nghẹn ngào nén đi tiếng khóc, im lặng một lúc, cuối cùng anh nói: “Hôm nay là sinh nhật của em gái yêu quý nhất của anh, em có thể giúp anh tìm một nhà hàng tốt để tổ chức sinh nhật cho em gái anh không? Tiền ăn ngày mai anh sẽ chuyển lại cho em nhé.”

“Này, em nhớ phải ăn mì trường thọ nhé!”

Đây chính là khoảnh khắc kéo cô tỉnh lại từ cơn mê của mình.”

“Vậy cô có đi ăn mừng sinh nhật không?”, tôi hỏi

“Có chứ, đó là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của cô đấy!”, cô gật đầu nói.

“Năm đó sau khi cân nhắc kỹ thì cô không có khả năng chọn bất kỳ nhà hàng nào vì cô không có tiền, vậy nên cuối cùng cô đã chọn nơi này.”, cô gõ ngón tay lên chiếc bàn nhựa.

“Cô đã tùy tiện gọi một tô mì.”

Vừa dứt lời, nhân viên nhà hàng vội vàng đặt lên bàn một phần đồ ăn: “Há cảo tôm và mì hoành thánh, mời quý khách dùng.”

“Cảm ơn nhé, A Quang.” Kiều Việt Ninh trả lời bằng tiếng Quảng Đông.

Cậu nhân viên trẻ tuổi ngạc nhiên: “Cô biết con ạ?”

“Đương nhiên, nhưng khi cô gặp con, con chỉ cao mỗi như vậy thôi.”

A Quang ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai: “Xin lỗi cô ạ, thật tình thì mỗi ngày khách hàng tới lui thật sự quá nhiều ạ.”

“Được rồi, con làm việc đi.”

Sau khi A Quang đi rồi, cô âm thầm nhăn mặt, “Cũng may thằng nhóc này không nhớ, lúc đó cô ăn cơm ở đây, vừa ăn vừa khóc như điên.”

Tôi bưng cho mình một tô mì, từng chút một nhét mì vào miệng, ăn rất chậm rãi. Kiều Việt Ninh đốt một điếu thuốc và lặng lẽ ở bên cạnh chờ tôi.

Đêm càng tối, trên các con đường và trong ngõ phố tiếng pháo hoa càng nhiều, tiếng tụ tập của đám đông như nước triều dâng, ánh đèn màu cam tỏa ra từ bốn phía, nhưng lần này cảm giác hoảng sợ như rơi xuống nước đã không còn xuất hiện nữa.

Tôi thậm chí còn nhớ đến những ngày cùng Thời Thịnh ngắm hoàng hôn trên biển.

Khói quanh đầu ngón tay Kiều Việt Ninh có mùi bạc hà dễ chịu.

“Năm đó chính con là người đã kéo cô khỏi bờ vực suy sụp, nên con đừng lo, dù chặng đường sắp tới này có gian nan đến đâu, cô nhất định sẽ bước cùng con.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN