Tương Kiến Phi Hoan - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Tương Kiến Phi Hoan


Chương 2


Đột nhiên, một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên, mọi người đều nghe ra tiếng của Ô Đạt. Đại hoàng tử đứng phắt dậy, đi thẳng về căn lều phía sau, ta cũng lặng lẽ theo chân ngài ấy.

Lúc tấm màn được vén lên, Ô Đạt đang đứng ở trung tâm căn lều, quần áo xốc xếch, miệng liên tục la hét. Còn tay phải bịt chặt mắt trái, máu tuôn như suối qua các kẽ ngón tay, bởi ngay giữa mắt hắn, một cây trâm đã ghim sâu vào trong.

Thẩm Tranh ngồi trên chiếc giường đằng sau, áo ngoài rách tươm, nội y vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt đen láy lặng yên xem trò hề.

Không biết tại sao, ta bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Ô Đạt đau đớn tột độ, gào thét định lao tới lấy mạng Thẩm Tranh. Có điều Đại hoàng tử đã ngăn hắn lại, ngài ấy bóp chặt cổ tay Ô Đạt.

Thật kỳ quái, Thẩm Tranh đâm trọng thương tướng soái của tộc Nữ Chân nhưng ngài ấy lại chẳng lấy làm tức giận, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến Đại hoàng tử cười hớn hở như vậy.

Ngài ấy liếc nhìn Thẩm Tranh, rồi thong thả nói lý với Ô Đạt: “Chẳng phải ngươi thử rồi sao? Thế nào? Xương cốt nàng ta cứng hay mềm?”

Sau đó, đám đông lục tục lui ra ngoài, trong lều chỉ còn lại Đại hoàng tử và Thẩm Tranh, ta thấy Đại hoàng tử bước tới ngồi bên cạnh chiếc giường kia, từ từ giơ tay vuốt v e khuôn mặt Thẩm Tranh. Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Sao không dùng trâm đâm ta?”

Thật ra, dù Thẩm Tranh muốn cũng chẳng dễ gì thành công. Đại hoàng tử không phải Ô Đạt, ngài ấy rất có bản lĩnh, vừa linh hoạt lại cảnh giác.

Chẳng qua, thế gian nào có thứ gọi là tuyệt đối, thời khắc xuân tiêu sau màn rũ, một khi đàn ông say trong lửa tình, thì ai có thể nói chắc chuyện gì.

Nhưng Thẩm Tranh nhìn thẳng vào mắt Đại hoàng tử, trả lời từ tốn, rành mạch: “Điện hạ, ta từ Đại Lương đến hoà thân với ngài. Theo quy củ của Đại Lương, ta là thê tử của ngài, chỉ thuộc về riêng ngài.”

Mỗi lần nhớ tới cảnh tượng này, ta đều không khỏi cảm thán, đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, chiêu dỗ ngọt của nàng thực sự không chê vào đâu được.

Nhưng rõ ràng Đại hoàng tử đã bị nàng lấy lòng rồi.

Ngài ấy vén phần tóc rũ rượi trước mặt Thẩm Tranh ra sau vành tai, thầm thì hỏi: “Thuộc về riêng ta ư?”

Thanh âm sóng sánh ý cười, tựa hồ kinh ngạc, lại như cười nhạo sự gan dạ của nàng, hoặc là cười cho bộ dạng thản nhiên ấy. Nhưng đến cuối cùng ngài ấy cũng không bình phẩm gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, xác nhận lời của nàng: “Được, nàng thuộc về riêng ta.”

Từ sau hôm đó, Đại hoàng tử cũng thôi dẫn nàng đến tham dự những tiệc rượu như vậy.

3.

Chỉ huy đội cận vệ của Đại hoàng tử từng sầu não buôn chuyện riêng với ta: “Người phụ nữ họ Thẩm đó xinh đẹp như vậy, liệu Đại hoàng tử có…”

Ta nhổ ngụm nước bọt, tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Đại hoàng tử anh minh thần võ, đương nhiên sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, ngài ấy chỉ là… tò mò về người của Thẩm gia mà thôi.

Vả lại, ta nhẩm tính ra thì ngài ấy cũng không thường tới chỗ Thẩm Tranh. Đại hoàng tử có rất nhiều trò tiêu khiển, cưỡi ngựa, săn bắn, trượt băng, tắm suối nước nóng, trong doanh trại cũng không thiếu phụ nữ. Về phần Thẩm Tranh ư, cùng lắm là một thứ khá đặc biệt giữa vô số trò tiêu khiển của ngài ấy.

Trước kia, ta luôn giữ vững niềm tin như vậy.

Đại hoàng tử lòng mang chí lớn, ngài ấy không phải kiểu giận cá chém thớt, trút lửa giận chiến tranh lên người phụ nữ. Theo chủ nghĩa gia trưởng của bọn họ, thì chiến tranh luôn là chuyện giữa nam giới với nhau. Xả hết nỗi hận với Đại Lương lên đầu một phụ nữ nhỏ bé là việc việc rất đáng khinh trong mắt ngài ấy.

Vậy nên, sau này ngài ấy hiếm khi làm khó dễ Thẩm Tranh. Hơn nữa, với bộ dạng ốm yếu kia của Thẩm Tranh, mỗi sớm ta vào phòng hầu hạ nàng, chỉ sợ vừa vén màn đã thấy nàng lạnh ngắt nằm đó, nên cũng không cần thiết phải làm nàng xấu hổ.

Có buổi sáng nọ, nàng nằm mãi không dậy, ta đứng cách tấm màn, gọi to mấy lần mà nàng vẫn im thin thít.

Bình thường nàng ngủ rất nông, nên khi ấy ta giật thót tim, sốt ruột vén mở màn giường, thấy nàng lặng yên nằm đó. Ta… ta không kiềm nổi, đưa tay lên sát mũi nàng để thăm dò hơi thở.

Ngay lúc ấy, nàng mở choàng mắt, còn ta thì ngượng ngùng đứng đơ ra. Nàng hơi sựng lại, sau khi nghiền ngẫm nguồn cơn sự việc, nàng bất chợt phì cười.

Nàng nghiêm túc nhìn ta rồi nói: “Tang Cát, người đừng sợ, hiện tại ta vẫn chưa chêt đâu.”

Lời này thật kỳ lạ, “hiện tại ta vẫn chưa chêt đâu” là ý gì chứ? Vậy khi nào nàng sẽ chết? Chêt còn phải lựa thời cơ thích hợp ư? Có điều, tại thời điểm đó ta cũng không quá bận tâm mấy tiểu tiết này.

Sáng hôm ấy nàng nằm mê man không tỉnh, chủ yếu là do tối đêm trước Đại hoàng tử đã điên cuồng giày vò nàng.

Đến tối, chẳng biết Đại hoàng tử nghe được chuyện này từ đâu, ngài ấy cười nhếch miệng, hỏi ta: “Các ngươi đều cho rằng nàng rất yếu đuối sao?”

Quả thực nàng vô cùng mảnh mai, nhưng cũng không nhất định là yếu đuối.

Thật lòng thì cảm xúc của ta đối với nàng rất phức tạp, có khi ta muốn mặc kệ nàng vì nàng là người Hán, nhưng thi thoảng ta lại đặt mình vào hoàn cảnh của nàng – một tiểu thư khuê các, thân cô thế cô bị tống vào doanh trại địch.

Còn đụng phải một Đại hoàng tử sáng nắng chiều mưa, thâm sâu khó dò.

Nếu đổi thành ta, đoán chừng tâm thái còn không bằng một góc của nàng hiện tại. Vậy nên, ta cứ vô thức đối xử với nàng tốt hơn một chút.

Buổi tối, Đại hoàng tử đưa nàng đi suối nước nóng, bởi đại phu nói tắm suối nước nóng sẽ giúp ích cho việc phục hồi sức khỏe của Thẩm Tranh.

Về sau ngẫm nghĩ lại mới phát hiện, lúc này manh mối đã sớm nhen nhóm. Đại hoàng tử không phải kiểu người chu đáo, cớ gì lại quan tâm tình trạng của một phụ nữ nước địch như vậy? Nhưng ta luôn huyễn hoặc bản thân, rằng đó chỉ là tâm huyết dâng trào. Vì ta không tài nào tin được, người như ngài ấy cũng có ngày rơi vào lưới tình.

Thẩm Tranh không biết bơi, suối nước nóng kia là dẫn trực tiếp từ trên núi, được đào khá sâu, nàng cứ bám chặt vào mép bờ không dám bước xuống.

Đại hoàng tử đứng trong suối chìa tay về phía nàng, giọng điệu có thể gọi là dỗ dành: “Không sao, không sao cả, ta ôm nàng, xuống đây.”

Hôm đó, Đại hoàng tử ôm Thẩm Tranh vào lòng, thong thả ngâm mình hết một canh giờ. Toàn bộ quá trình không một khắc nào buông tay.

Ta nhớ lúc trước còn ở quê hương, có một dũng sĩ không biết trời cao đất dày, đã chọc giận ngài ấy. Sông Khắc Lỗ Luân những ngày tháng chín đã kêt lớp băng mỏng, ngài ấy đập đầu đối thủ vào lớp băng, đập liên hồi đến khi băng vỡ toang, rồi ấn hắn xuống sông, đợi khi hắn thoi thóp mới lôi đầu dậy, sau đó cứ lặp lại chuỗi hành động như vậy.

Một dũng sĩ có thể tay không đánh chêt bò rừng nhưng hoàn toàn không có sức kháng cự trước mặt ngài ấy. Mà Đại hoàng tử chỉ thờ ơ nhìn đối thủ quằn quại bấu víu chút hơi tàn, đáy mắt nồng đậm cơn khát máu cùng lạnh nhạt.

Cao cao tại thượng, như một vị thần linh không thể chạm tới trên thảo nguyên.

Nhưng giờ đây, trong dòng suối lững lờ hơi nóng, người đàn ông cao lớn lười nhác ngửa thân trên, một cánh tay vươn ra cho Thẩm Tranh bám lấy. Mỗi khi nhìn về phía nàng, ánh mắt kia tựa hồ là vui sướng lẫn nuông chiều, mang theo cả ý cười vương vấn.

Thoáng một khắc, ta không thể nhớ ra vị Đại hoàng tử trong ấn tượng của ta là người như thế nào.

4.

Lần nọ sau khi ngà ngà cơn say, Đại hoàng tử đã hỏi ta một câu, ngài ấy hỏi: “Người nói xem, Thẩm Tranh có hận ta không?”

Thẩm Tranh hận hay không thì ta không biết, nhưng tóm lại sẽ không bao giờ yêu ngài ấy.

Thứ ngăn cách giữa họ là nợ nước thù nhà. Tộc Nữ Chân giêt chêt cha nàng, mẹ nàng vì quá bi thương mà tự vẫn theo chồng, sau này Đại hoàng tử lại giêt chêt huynh trưởng nàng, đấy là chưa kể đến vô số bách tính và binh sĩ Đại Lương đã bỏ mạng ngoài kia.

Nếu đổi lại là ta, ắt hẳn không đội trời chung với Đại hoàng tử. Nhưng thái độ của Thẩm Tranh cực kỳ điềm tĩnh, thành thử lại có chút mơ hồ, chẳng lẽ nàng chỉ muốn sống thôi ư?

Có điều, khi ta lén quan sát ánh mắt của Đại hoàng tử, quả thật không nhịn được nhắc nhở một câu: “Nàng ta hận ngài hay không, đối với ngài quan trọng lắm sao?”

Đại hoàng tử liếc mắt nhìn ta, áp lực kinh hồn bạt vía, khiến ta lập tức im bặt.

Ta chứng kiến Đại hoàng tử lớn lên từng ngày, ngài ấy cũng luôn tôn trọng ta. Tuy nhiên có vài điểm mấu chốt thật sự không thể vượt qua. Đành là vậy, nhưng ta cứ bứt rứt không yên, quyết cứng đầu nhắc nhở lại một phen: “Không cùng tộc loại với ta, thì tâm ắt cũng khác.”

Đại hoàng tử trầm mặc không đáp.

Lần đầu Thẩm Tranh mang thai là vào cuối năm đầu tiên nàng đến tộc Nữ Chân.

Có một đoạn thời gian nàng thường xuyên ngủ li bì, hơn nữa còn biểu hiện chán ăn. Lúc đó, lòng ta đã có dự cảm mơ hồ. Đến khi đại phu bắt mạch xong rồi bẩm báo với Đại hoàng tử, sắc mặt ngài ấy vẫn bình thản như nước. Dù là người hiểu rõ ngài ấy như ta, cũng nhìn không thấu thời khắc đó ngài ấy đang nghĩ gì.

Thẩm Tranh nghe không hiểu, nhưng có lẽ thấy sắc mặt bọn ta đều khang khác, nên lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Đại hoàng tử cười tủm tỉm trả lời nàng: “Không sao cả.”

Nhưng với người thông minh như Thẩm Tranh, làm sao giấu diếm nàng chuyện gì. Khi đứa nhỏ trong bụng được hai tháng đã bị nàng lén lút phá bỏ.

Khoảng thời gian đó, ta ngày ngày nói bóng nói gió thăm dò ý tứ của Đại hoàng tử.

Đứa nhỏ này, sao có thể giữ lại được. Đại hoàng tử là người thừa kế được lão Khả Hãn xem trọng nhất, ngài ấy còn chưa cưới vợ, nên đứa con trong bụng Thẩm Tranh chính là con trưởng của ngài ấy. Sinh con với một người Hán? Sinh thế nào đây?

Rồi khi đứa nhỏ ấy lớn lên, liệu có dẫn đội kỵ binh đi giày xéo cố hương, tàn sát người thân ruột thịt của mẹ nó không?

Vâng, mẹ ruột của Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Trinh cũng là người Hán, cơ thể Nhị hoàng tử đang chảy một nửa dòng máu của người Hán. Tuy nhiên mẹ ruột ngài ấy vừa hạ sinh đã bị lão Khả Hãn hành quyết.

Nhưng bất chấp những chuyện đó, Nhị hoàng tử vẫn rất hứng thú với văn hóa của người Hán. Giả sử có mẹ ruột bên cạnh đích thân dạy dỗ, vậy chẳng phải càng nguy hiểm sao?

Đại hoàng tử nói ngài ấy tự biết chừng mực.

Nhưng sự thật chứng minh, Thẩm Tranh còn biết chừng mực hơn cả ngài ấy, sau khi đoán ra mình có thai, nàng đã uống thuốc phá thai, bỏ đi đứa nhỏ trong bụng.

Đại hoàng tử nổi trận lôi đình, vừa biết tin liền tức tốc chạy tới, lúc đó Thẩm Tranh đang nằm trên giường, đắp chiếc chăn mỏng, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, bởi thế không một ai nhìn thấy máu tuôn ra từ th@n dưới của nàng.

Nhưng mặt nàng đã tái nhợt, môi trắng bệch không chút sức sống, mồ hôi đầm đìa trong cơn đau quặn, tóc ướt đẫm dính sát vào hai má, khiến chân mày đen tuyền như lông quạ.

Đại hoàng tử cúi xuống bóp chặt cằm nàng, hung ác hỏi: “Ai cho phép nàng tự ý quyết định?”

Nàng gắng gượng nhếch môi, lộ ra nụ cười giễu, rồi lặng lẽ nhìn Đại hoàng tử, vặn hỏi lại: “Không thì sao? Sinh ra ư?”

Đại hoàng tử lạnh lùng đáp trả: “Nàng cũng xứng sinh con cho ta?”

Ngài ấy tàn nhẫn lừa dối bản thân, gằn từng chữ một: “Ta chỉ là không thích nàng tự ý quyết định. Nhớ cho kỹ, nàng là của ta. Từ mỗi sợi tóc đến từng tấc da thịt trên người nàng, nàng đều không thể tự ý quyết định. Hiểu không?”

Rất lâu sau, ta thấy Thẩm Tranh khẽ gật đầu.

Cơ thể nàng vốn đã yếu ớt, sau trận phong ba này phải mất hơn nửa năm có thể mới dần hồi phục.

Từ hôm đó, Đại hoàng tử không đến gặp nàng thêm lần nào nữa. Xung quanh ngài ấy luôn tấp nập ong bướm lả lơi, ngày ngày vây trong sắc xuân tươi trẻ, giống hệt như trước kia, nhưng trông ngài ấy chẳng lấy làm vui vẻ.

Đại hoàng tử thường ngồi bần thần, nhìn chằm chằm vào hư không, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thi thoảng, trong mắt thoáng qua chút cảm xúc, mơ hồ như hoảng hốt.

Ta chưa bao giờ đề cập đến Thẩm Tranh trước mặt ngài ấy, bên cạnh cũng không một ai nhắc đến chuyện đó, bọn ta đều ngầm coi như người phụ nữ này đã chết.

Ta ngày đêm hy vọng Đại hoàng tử có thể lặng lẽ quên đi sự tồn tại của nàng, người phụ nữ này thật sự không thích hợp với ngài ấy.

Nhưng một đêm khuya nọ, ta trở về sau khi ra ngoài vắt sữa dê, tình cờ trông thấy ngài ấy đang đứng cạnh đầu giường của Thẩm Tranh.

Từ lúc sảy thai, trạng thái tinh thần của Thẩm Tranh sa sút rõ rệt, cứ đến đêm là nàng ngủ say mê man. Đại hoàng tử khom lưng kề sát bên nàng, giơ tay chạm vào khuôn mặt ấy, ánh mắt chuyên chú, như chứa cả đại dương sâu thẳm mà ta không tài nào nhìn thấu. Cứ như vậy, ngài ấy hoàn toàn bất động, trong mắt chỉ có một bóng hình.

Không biết đã qua bao lâu, ngài ấy đứng thẳng dậy, hỏi ta: “Nàng đỡ hơn chưa?”

Ta che giấu sự kinh ngạc, cúi đầu đáp: “Đã đỡ nhiều, nhưng thể chất của nàng ngài cũng biết đó, cần phải tẩm bổ chu đáo.”

Ngài ấy chỉ “Ừ” một tiếng, đưa mắt nhìn Thẩm Tranh lần cuối rồi bước ra ngoài.

Ta quan sát Thẩm Tranh đang say giấc nồng, đôi lông mày khẽ chau lại, nhưng vẫn đẹp mê lòng, vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Đột nhiên, ta nhớ đến hồi Đại hoàng tử tám tuổi.

Năm ngài ấy lên tám, có lần nhặt được một chú mèo con lông trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc màu trời, nom vô cùng xinh xắn. Mọi người đều nói mèo nhỏ này không sống được bao lâu, nhưng ngài ấy nhất quyết không tin, mỗi ngày đều kiên trì bón sữa dê cho nó, vậy mà mèo con thật sự sống sót.

Hơn nữa càng lớn càng xinh đẹp, bộ lông dài trắng muốt, đôi mắt long lanh như lưu ly, tính cách lạnh lùng nhưng rất quấn Đại hoàng tử, thường dụi đầu vào tay ngài ấy, chủ động đòi vuốt v e, có khi chỉ yên tĩnh nằm trên đùi chủ nhân…

Nhưng sau này, lão Khả Hãn nói suốt ngày ôm ấp mèo như vậy thật không ra thể thống gì, làm mất sạch khí khái dũng sĩ thảo nguyên. Dứt lời, ông liền tóm lấy nó, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống đất, ngay trước mặt Đại hoàng tử.

Chú mèo kia nằm gục trên đất, máu chảy ra từ mũi miệng, đôi mắt xanh như lưu ly lặng yên nhìn Đại hoàng tử, sau đó nó khó nhọc bò tới, thè cái lưỡi hồng hồng, li3m láp chiếc ủng của ngài ấy. Đại hoàng tử cúi đầu nhìn chăm chú, mãi đến khi nó tựa vào chân ngài ấy, trút hơi thở cuối cùng.

Thẩm Tranh cũng mong manh như chú mèo kia, ta nhìn nàng ngủ mà lòng thầm thở dài.

Cả nàng và mèo nhỏ, đều là thứ mà Đại hoàng tử không thể sở hữu.

5.

Thẩm Tranh hỏi ta tại sao lại tốt với nàng như vậy.

Lúc nàng hỏi vấn đề này, ta đang loay hoay sắc thuốc cho nàng. Quay đầu lại đã thấy nàng ngồi dưới chân cửa sổ, nắng trời len lỏi qua song cửa, buông rơi ánh sáng trên người giai nhân, nàng rất trắng, toàn thân như tan vào vầng sáng, cho người ta cảm giác như nàng sắp biến mất vĩnh viễn.

Ta mỉm cười đáp: “Bởi vì cô là tỷ tỷ.”

Nghe thấy câu này, nàng hơi giật mình.

Ta kể với nàng, vào mười lăm năm trước, một trận hạn hán trên thảo nguyên đã làm cạn kiệt mọi nguồn nước, khiến đồng cỏ khô héo, gia súc chêt hàng loạt. Toàn bộ tộc Nữ Chân ta đã di chuyển về phương Nam. Trên đường đi, tỷ tỷ đã nhường cho ta ngụm nước và phần thức ăn cuối cùng, sau đó tỷ ấy đổ bệnh nặng rồi qua đời.

Thật lòng mà nói, làm gì có ai muốn rời bỏ quê hương để đến nơi khác gây chiến. Tộc của bọn ta cũng có rất nhiều người ngã xuống vì chiến tranh, nhưng thực sự hết cách rồi.

Đại Lương sở hữu nguồn tài nguyên và đất đai màu mỡ nhất Trung Nguyên, mà trận hạn hán mười lăm năm trước đã cướp đi gần một nửa bộ tộc của bọn ta. Nếu muốn tiếp tục sống sót, bọn ta phải xuôi về phương Nam để chiếm lấy tài nguyên.

Tạm gác lại mọi thứ, thì tình thương mà Thẩm Tranh dành cho muội muội nàng, khiến ta thường nhớ đến tỷ tỷ. Bởi thế, ngày qua ngày cứ không nén nổi lòng mình, luôn vô thức đối xử tốt với nàng, dù sao ta cũng đã làm hết khả năng cho phép.

Ta hỏi Thẩm Tranh: “Cô cam tâm tình nguyện thay muội muội đi hoà thân, tình cảm của hai người nhất định rất tốt nhỉ?”

Nào ngờ nàng cong cong khoé môi, nở nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt vương chút sầu thương.

Nàng nói: “Không phải. Ta rất ghen tị với muội ấy.”

Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hai ta ngồi tỉ tê tâm sự. Khi kể về gia đình, cả người nàng như trỗi bừng sức sống, đôi mắt sáng lấp lánh, sáng tựa cả trời sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN