Tương Kính Như Tân - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Tương Kính Như Tân


Chương 13


Một tiết mục diễn nhỏ làm bầu không khí ngày càng nóng lên, khi Hứa Ái Nùng quay đầu lại, Dương Kính Hiền không nhịn được hôn lên làn môi mang theo mùi rượu của đối phương.

Có lẽ là vì hưng phấn cùng tác dụng của rượu, Hứa Ái Nùng không đẩy hắn ra, trái lại rất phối hợp ôm lấy cổ đối phương há miệng thưởng thức, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Dương Kính Hiền giở trò. Dương Kính Hiền mừng rỡ với phản ứng của hắn, hai tay ngập ngừng không biết làm thế nào, Hứa Ái Nùng hôn rất chuyên tâm, dùng âm mũi làm nũng, Dương Kính Hiền bị chọc cho dục vọng phía dưới muốn hừng hực, dứt khoát phóng túng bản thân, ôm Hứa Ái Nùng sát vào lòng mình hôn môi.

ANGIE an bài vị trí cho họ là một phòng nhỏ mở phân nửa, trái lại với vẻ yên tĩnh, bên trong hội trường rất ồn ào, không ai chú ý ở đây có một đối dã uyên ương, thật ra Suzanne phát hiện trước, sợ hãi vội vàng dặn người tắt hết ánh sáng của thính phòng, bật tiếng nhạc lớn lên. Hội trường có nhiều phóng viên, nếu như bị phát hiện chuyện Lão tổng đương nhiệm của “Mộ Thượng” trước mặt thiên hạ ngang nhiên giao cấu trong tình huống này, đây tuyệt đối là tin giật gân cuối năm.

Hứa Ái Nùng uống rất nhiều, vừa hôn môi vừa lôi áo sơ mi trong quần ra kéo lên tận ngực, giơ nhũ đầu nhạy cảm lên cầu âu yếm, hai cái tay cũng không nhàn rỗi, kéo vạt áo của Dương Kính Hiền lên sờ hông, cảm giác nghiện, vừa khéo léo vói vào quần lót tìm vật mình thấy hứng thú nhất. Hắn chủ động nhiệt tình khiến Dương Kính Hiền kích động không ngớt, cũng không khách khí cắn mút một bên nhũ đầu, dẫn hắn cầm lấy dương vật của mình sờ nắn.

Hứa Ái Nùng rên rỉ như con mèo, thân thể giống như không xương tuột xuống ngậm liếm vật cứng trong tay, hắn không phải thiếu niên ngây ngô, hiển nhiên nhiều kinh nghiệm sa trường, huống hồ không ai so được với hắn biết cách hầu hạ Dương Kính Hiền.

Dương Kính Hiền thanh tâm quả dục chép kinh thư nửa năm, gốc rễ phía dưới được thịnh tịnh chiêu đãi không khống chế nổi bản thân, Hứa Ái Nùng vốn dĩ chỉ cần làm đạo sĩ là có thể dễ dàng dùng miệng làm hắn xuất ra.

Dương Kính Hiền rất nhanh tước vũ khí đầu hàng, chỉa vào sâu cổ họng Hứa Ái Nùng. Hứa Ái Nùng không nuốt trôi tinh dịch, nghẹn ngào phun ra, chùi miệng ho khan không ngừng.

Dương Kính Hiền yêu thương vuốt lưng hắn, không tìm được thứ gì khác, đành phải cho hắn ngụm rượu súc miệng, Hứa Ái Nùng không cảm kích, dùng đầu lưỡi trêu đùa bắt sống đem tinh dịch tiến vào miệng hắn, trước ngực cả hai ướt nhẹp một mảng.

Hứa Ái Nùng tự mình không thể sung sướng, dĩ nhiên quấn lấy không ngừng, lôi kéo tay Dương Kính Hiền sờ sờ dương vật của mình, vội vàng lắc lư chủ động ma sát trong lòng bàn tay hắn.

Dương Kính Hiền có chút không xác định được hiện tại Hứa Ái Nùng có minh mẫn hay không, hỏi hắn: “Tôi là ai?”

Hứa Ái Nùng híp mắt sốt ruột thúc giục: ”Nhanh lên một chút a…”

Dương Kính Hiền ngoan cố bất động: ”Gọi tên của tôi.”

Hứa Ái Nùng phát hoả, mắng:” Dài dòng!” Đẩy hắn ra xoay người bốn phía tìm người khác.

Dương Kính Hiền một tay lôi hắn về, yêu thương, xoay mình đem hắn đặt dưới thân, lột quần hắn đến đầu gối, ngón tay dọc theo cổ mò đi xuống làm khuếch trương. Bởi vì khô khốc, một ngón tay cũng khiến Hứa Ái Nùng ai ai kêu đau ra sức chụp đầu của hắn. Bên cạnh thứ bôi trơn chỉ có rượu, thế nhưng rất kích thích, Dương Kính Hiền sợ làm hắn bị thương

Hứa Ái Nùng hổn hển đi sờ áo khoác, sờ tới phía trước ngực lục ra cao nhuận tay dúi vào tay Dương Kính Hiền. Hắn vẫn luôn dùng cao có mùi hoa hồng, Dương Kính Hiền giống như cũng rất thích trên tay mình có mùi này.

Bên tai đều là tiếng nhạc ình ình, Hứa Ái Nùng có chút choáng váng, Dương Kính Hiền cắn lỗ tai nói muốn đi vào, Hứa Ái Nùng bám chặt lưng hắn trắng trợn cầu xin:” Cố sức một chút! Còn có, không được bắn quá sớm.”

Dương Kính Hiền hỏi:” Đã bao giờ tôi làm cậu thất vọng?”

Hứa Ái Nùng nhắm mắt cười liếm môi của mình, một tay cầm lấy cây đại gia hoả kia thong thả đỉnh nhập vào trong cơ thể mình, rất chậm nhưng cảm giác mãnh liệt đến khiến da đầu hắn tê dại, há miệng là muốn hít sâu, nhưng tiếng rên rỉ lại bật ra trước, thanh âm ngọt nị khiến Dương Kính Hiền giống như nước lũ bỗng chốc ầm ầm cuốn mất đê.

Lúc mới bắt đầu, Hứa Ái Nùng thực ra cũng không dám ở tình trạng thượng Dương Kính Hiền. Dương Kính Hiền buộc hắn nói rất nhiều ô ngôn uế ngữ tình dục, sau đó hứng thú dâng cao làm hắn khóc xin tha mới dừng.

Hứa Ái Nùng là dần dần cường ngạnh, ngay cả với tốp biểu diễn kia đều giống nhau, hắn ở trên người Dương Kính Hiền học được hưởng thụ, trừ khi thực sự chọc hắn xù lông, bằng không thì Dương Kính Hiền cũng có thể làm cho hắn vừa sướng lại không bị thương.

Sở dĩ hắn kén chọn, là bởi vì trước đây rất lâu có một ngày hắn theo thói quen không gõ cửa đã tiến vào phòng làm việc của Dương Kính Hiền, thấy trong lòng Dương Kính Hiền có một cậu bé nhỏ tuổi, bị thao đến rên rỉ không ngừng, dáng vẻ nhu nhu nhược nhược giống như mình trước kia.

Dương Kính Hiền có chút ngoài ý muốn khi Hứa Ái Nùng đi vào, Hứa Ái Nùng lại cấp tốc phản ứng, cười nói:” Ông chủ thật hăng hái nha.”

Dương Kính Hiền nguyên tưởng rằng trong lòng hắn ít nhiều sẽ nổi máu ghen, nhưng Hứa Ái Nùng lại nắm cằm đứa bé kia khinh bạc nói:” Thật xinh đẹp, cũng nên thưởng cho tôi một lần đi.”

Hứa Ái Nùng không phải nói nhiều, chưa đến mấy ngày sau Dương Kính Hiền cho đứa bé trai kia rửa sạch sẽ đi tìm Hứa Ái Nùng.

Dương Kính Hiền mặc dù chính mình không hiền hậu trước, nhưng hắn là nam nhân ở cái địa vị này, ai không thích lăng nhăng. Hắn phân rõ ranh giới, nhưng phản ứng của Hứa Ái Nùng lại làm hắn không rõ tư vị, trong ngực mơ hồ cảm thấy mình đánh giá sai Hứa Ái Nùng, rốt cuộc vì cái gì đối phương lại kết hôn với mình, là thực lòng tự nguyện hay miễn cưỡng thuận theo.

Hứa Ái Nùng cũng từ đó bắt đầu học được cách hậu đãi mình, nếu chơi đủ loại, Dương Kính Hiền có thể đi tìm cho hắn những tiểu tình nhân, hắn đã không cần thiết phải quan hệ với Dương Kính Hiền.

Bốn phía bóng người rung động. Không đúng chỗ.

Dương Kính Hiền khổ sở dùng chút lý trí cảnh giác còn sót lại, hắn sợ người đi qua, Hứa Ái Nùng cũng không để ý, chỉ kẹp hông hắn suồng sã rên rỉ, hai tay đặt ở giữa hai chân để cho mình vui vẻ hơn.

Để ngừa vạn nhất, Dương Kính Hiền ôm hắn thay đổi vị trí để hắn ngồi lên thắt lưng của mình, sau đó cầm áo khoác che lấy hắn, dù sao thân phận của Hứa Ái Nùng bây giờ không như ngày xưa, “Mộ Thượng” và Dương thị đều trong tay hắn, bê bối sẽ bất lợi cho vị trí của hắn.

Hứa Ái Nùng bất mãn vì người kia không chuyên tâm, ánh mắt đầy nước trừng hắn:”Chăm chú chút coi!”

Dương Kính Hiền mê muội bởi dáng dấp khêu gợi, cái tay vỗ về chơi đùa mái tóc ngắn ẩm ướt đầy mô hôi của Hứa Ái Nùng cười nói:” Được.”

Hắn hạ thân Hứa Ái Nùng đỉnh lên, Hứa Ái Nùng thoải mái tinh tế thét chói tai, cấp bách thở dốc lại kêu thêm lực.

Dương Kính Hiền bị dáng vẻ dâm đãng của hắn làm nổi tính thú, nắm hông của hắn hạ xuống đồng thời ra sức đỉnh lên, nhưng vẫn không hài lòng, dốc sức đẩy ra cái mông nộn của hắn thần tốc đâm vào tàn bạo, duy trì liên tục độ sâu khiến Hứa Ái Nùng rất nhanh cao trào, ngay cả kêu cũng không nổi, gắt gao nắm vai Dương Kính Hiền, trong nháy mắt thân thể căng cứng, thể dịch vẫn còn ấm từng dòng bắn tới bụng Dương Kính Hiền.

Dương Kính Hiền tạm ngừng lại, chờ hắn từ từ lấy lại tinh thần, hô hấp điều hoà thoả mãn nằm trên người mình, lười biếng ra lệnh:” Được rồi, anh có thể bắn.”

Dương Kính Hiền không nói lời nào, ôm hắn một lần nữa bắt đầu động tác, ban đầu đã không có ý định buông tha Hứa Ái Nùng.

Hứa Ái Nùng ý thức được trong thân thể mình có vật cứng dương oai rục rịch, thân thể khẩn trương muốn nó mau ra, nhưng như vậy khiến Dương Kính Hiền không có chừng mực, theo ham muốn càng làm chỗ kia mạnh hơn, kích thích tuyến tiền liệt.

Hứa Ái Nùng cực kỳ sảng sảng khoái đến quyến rũ, nhịn không được lại cầm tính khí của mình, giữa tê dại đau đớn cùng truyền tới cảm giác sung sướng khiến hắn có sức đang ở nước sôi lửa bỏng này phun ra, hắn ôm Dương Kính Hiền liều mạng thở dốc, hắn càng chịu không nổi.

Dương Kính Hiền lại càng nghĩ chưa đủ, không muốn kết thúc nhanh như vậy, tuy là nơi này không thể bắt hắn phát ra tiếng rên rỉ cũng không thể nhìn rõ tất cả biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng đây là lần đầu tiên sau nửa năm, hắn đừng mơ tưởng có thể dễ dàng kết thúc được.

Hứa Ái Nùng khóc bắn ra lần thứ hai, chịu không nổi, vừa mắng Dương Kính Hiền khốn nạn vừa cầu đối phương không nên làm nữa, hắn ngay cả ngón tay cũng không có sức động.

Dương Kính Hiền không muốn dừng lại, nhưng hắn nhạy bén phát hiện ra buổi biểu diễn sắp kết thúc, phòng nhỏ này thực sự không phải nơi an toàn, thừa dịp nhiều người hỗn loạn, hắn ôm ngang Hứa Ái Nùng rời khỏi hội trường.

Bãi đỗ xe có bầu không khí lạnh lẽo khiến Hứa Ái Nùng run rẩy một cái, dựa vào ngực Dương Kính Hiền càng sát hơn.

Dương Kính Hiền bỏ hắn vào trong xe, mở điều hoà mới phát hiện hắn đã ngủ rồi, thậm chí còn có tiếng ngáy nhè nhẹ.

Lương tri và dục vọng trong đầu Dương Kính Hiền đánh nhau, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm làm hắn tỉnh ngủ, cười khổ đem hắn về Dương gia.

Cả đêm hoan ái tựa hồ không có thay đổi cục diện bế tắc giữa hai người.

Khi rời giường Hứa Ái Nùng ôm đầu kêu đau, quản gia nghe thấy hắn gọi, đi vào chào sớm an, hắn mới phát hiện mình ở trên giường của Dương Kính Hiền. Hỏi tới Dương Kính Hiền, quản gia nói là Dương tiên sinh sớm đã đi tập thể dục rồi, điểm tâm đã xong, mời hắn rửa mặt chải đầu xuống lầu.

Hứa Ái Nùng ăn xong thì mang nữ đầu bếp đi, Dương Kính Hiền quay về không thấy người, chỉ thấy trong thùng giác phòng tắm có cái quần lót dính đầy thể dịch, khiến hắn sáng sớm muốn bất mãn tưởng tượng cảnh dâm khiến lần thứ hai máu mũi chảy không ngớt.

Quản gia chưa bao giờ thấy Dương Kính Hiền chật vật như vậy, trong lòng đồng cảm, đối với Hứa Ái Nùng lòng kính nể lại thêm vài phần. Hắn chưa bao giờ có gan khinh thường Hứa Ái Nùng, từ ngày đầu tiên bước vào Dương gia, quản gia liền tốn công phu chăm chỉ nghiên cứu qua, trước kia Dương Kính Hiền không có mang người về nhà, lại càng không muốn dẫn ai đi tảo mộ Dương lão tiên sinh cùng phu nhân. Trực giác của một người đàn ông nói cho hắn biết Dương Kính Hiền là nghiêm túc, đối với một nghệ sĩ của công ty có xuất thân thấp hèn, không phải là người đầu tiên và cuối cùng Dương Kính Hiền chơi qua, nhưng lại vì Hứa Ái Nùng mà mang nhẫn. Quản gia cũng cảm thấy Hứa Ái Nùng có phần này khí phách đầu óc đủ làm vị trí chủ mẫu Dương gia, nếu hắn không có khả năng suy tính như thế này, rộng lượng một chút đối xử với Dương Kính Hiền. Đứng ở lập trường đối ngoại hắn thì hướng về phía Hứa Ái Nùng, nhưng đứng ở vị trí là quản gia Dương gia, hiển hiên sẽ hướng về phía Dương Kính Hiền, Dương lão tiên sinh và phu nhân hai vợ chồng ân ái và thấu hiểu vài chục năm. Dương lão tiên sinh bên ngoài cũng không có người nào, nhưng mà bây giờ nói cũng đã muộn, hắn chỉ có thể âm thầm thở dài Dương Kính Hiền không còn dùng được.

Những ngày tháng sau đó hiếm khi hai người liên lạc lại với nhau, Hứa Ái Nùng vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, đợi đến đại hội cổ đông cuối năm của Dương thị, hắn mới gọi điện thúc giục Dương Kính Hiền đi làm.

Dương Kính Hiền theo lời đi. Hắn vừa bước vào Dương thị, mọi người đều cúi mình chào Dương tổng. Hứa Ái Nùng đi sau hắn, vì cách hắn thống trị tàn bạo nên lắc đầu không ngừng.

Phòng làm việc của hắn vẫn không ai dám động vào, quét dọn sạch sẽ, các loại văn kiện ngăn nắp, thư ký vừa thấy hắn lại cũng kính khom lưng cúi chào, tiếp theo bắt đầu báo cáo tình hình kinh doanh nửa năm qua, Hứa Ái Nùng cà lơ phất phơ ngồi trên bàn bên cạnh Dương Kính Hiền nghe, Dương Kính Hiền ngồi sau cái bàn xem văn kiện, dáng vẻ uy nghiêm, thoạt nhìn khó có thể gần gũi.

Hứa Ái Nùng không nghe thư ký thao thao bất tuyệt nói hết đã đi, trước khi đi nói với Dương Kính Hiền, anh năm nay đi làm quá muộn, không có tiền thưởng, sang năm làm tốt một mình anh hưởng nhiều.

Dương Kính Hiền nói, cảm tạ Hứa tổng.

Hứa Ái Nùng sờ đầu của hắn nói, đừng khách khí.

Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của thư khí kéo áo khoác tiêu sái đẩy cửa đi ra.

Tiệc rượu cảm ơn cuối năm của “Mộ Thượng”. Năm nay là Hứa Ái Nùng chủ trì, Dương Kính Hiền là đặc biệt. Truyền thông càng thêm hiếu kỳ với quan hệ của hai người, Hứa Ái Nùng vì đùa với bọn họ, cố ý mời Dương Kính Hiền lên sân khấu song ca bài ‘ Thiên trường địa cửu’, hai người hát cùng nhau, vừa cất lên câu đầu nhanh chóng chọc cho khách cao hứng huýt sáo, kết thúc bài hát đã đem bầu không khí tiệc rượu đẩy lên cao trào.

ANGIE ở góc phòng lau nước mắt, Hứa Ái Nùng tìm được cô, dở khóc dở mếu nói:” Sao lại cảm tính như thế? Cô cũng tưởng thật à?”

ANGIE chọc hắn:” Hai vị ảnh đế kỹ sảo cao siêu a.”

Hứa Ái Nùng nói:”Phụ lòng cô bỏ thêm xuân dược kia vào rượu.”

ANGIE biện bạch:” Tôi cũng không cho mấy, rõ ràng là hai người gian phu dâm phu chẳng phân biệt được nơi nào tình gian ý gian với nhau.”

Hứa Ái Nùng mỉm cười cụng ly với cô.

ANGIE rất xúc động, khuyên nhủ:” Đùa mà thành thật, nhều năm như vậy hai người các anh cũng chẳng mệt a, phí hoài nhân sinh, có lời gì muốn nói rõ ràng với hắn, hoặc tụ hoặc tán, rõ ràng anh không bỏ được, hà cớ gì giày vò cả hai.”

Hứa Ái Nùng nói:” Người ta tự hiểu.”

ANGIE nói:” Được, vậy anh hãy cùng hắn tổn thương nhau đi, đem hắn tổn thương đến chết.”

Khi Hứa Ái Nùng ở hội nghị cổ đông đề nghị bầu Dương Kính Hiền làm tổng tài Dương thị, trong hội trường cũng không có bất kỳ ai dị nghị. Sau khi kết thúc bác cả Dương Kính Hiền châm chọc Dương Kính Hiền, nói hắn phải nhìn sắc mặt của đồ chơi mà làm việc.

Dương Kính Hiền không coi ra gì, nhưng Hứa Ái Nùng chống bàn nói, bác trai ông tuổi đã cao, lời nói ra miệng phải tích đức a.

Đêm ba mươi Hứa Ái Nùng ăn cơm ở Dương gia, Dương Mộ Hiền cũng được nghỉ trở về, đã rất lâu Dương gia không náo nhiệt như thế này, Dương Kính Hiền muốn cho những người khác được nghỉ ngơi, địa vị ngang nhau ngồi ăn cơm. Ăn xong hai người xách vò rượu hoa điêu(*) tới bến ngảng ngắm pháo hoa, trong xe bật bài hát cũ của những thập niên tám mươi chín mươi đời trước, bọn họ theo nhạc ngâm nga hát, nhìn dải ánh sáng trên bầu trời thật dài, phảng phất như thời gian quay trở về cái thời càn rỡ tuỳ hứng.

(*) Rượu Hoa điêu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm. Theo Lâm Ngữ Ðường, ông giải thích hoa điêu tửu cũng chỉ là rượu Thiệu Hưng nhưng là một loại rượu mà người ta nấu lên khi sanh một đứa con gái, để sau này khi cô ta đi lấy chồng sẽ đem ra đãi khách và hoa điêu chỉ để miêu tả những hình vẽ trang trí trên bình rượu hơn là loại rượu.

Dương Kính Hiền tâm viên ý mãn cầu hoan, Hứa Ái Nùng không có cự tuyệt, bầu không khí vừa vặn, hắn bỗng nhiên hỏi một câu:”Là làm với tôi đến thoải mái, hay là những người khác thoải mái?

Dương Kính Hiền bị hỏi vấn đề này, từ trên người Hứa Ái Nùng đứng lên ngây người một lúc,nói:” Cậu.”

Hứa Ái Nùng thấy tóc mai ở phía đuôi mắt Dương Kính Hiền có cái bạc, bỗng nhiên ngẩn ngơ. Qua năm người này đã bốn mươi, nhoáng cái bọn họ ở với nhau được mười lăm năm, Dương Kính Hiền đã thay thế vị trí của mẹ trở thành người đi với hắn dài nhất, hơn nữa vẫn còn tiếp tục bồi mình. Hứa Ái Nùng nghĩ đến con tim đóng băng dường như vừa bôi một lớp mỡ tiên, có câu hắn nhất định phải bỏ đi tôn nghiêm cầu xịn Dương Kính Hiền, hắn thực sự không nén được, nói ra:”…. Vậy, anh có thể không đi tìm người khác được không?”

Dương Kính Hiền nghiêng đầu nhìn hắn.

Hứa Ái Nùng cũng không có lực đối mặt nhìn hắn, vẻ mặt căng cứng nghiêm chỉnh nói:” Đừng đi tìm, anh tìm một tôi chỉ muốn làm chết một, đừng thử thách nhân cách của tôi a.”

Dương Kính Hiền cúi đầu một lúc lâu, cũng không đáp ứng hay cự tuyệt, trong đầu Hứa Ái Nùng trống rỗng như gió bắc cực thổi qua, vội vàng thêm một câu:” Đây cũng là vì muốn tốt cho anh, tuổi này không hợp với sống buông thả.”

Dương Kính Hiền bỗng nhiên phốc xuy một cái vừa khóc vừa cười, tâm tình như trút hết ra hắn thậm chí đập vài vài cái lên vô- lăng, kích động không kiềm chế được, cả người đều lạnh đến phát run.

Hứa Ái Nùng không có nghĩ hắn lại phản ứng như này, nhìn dáng vẻ nước mắt nước mũi giàn dụa chật vật nhếch nhác, bèn lấy khăn giấy nhét vào tay hắn, luống cuống xoa lưng an ủi hắn. Nhiều năm như vậy chỉ thấy Dương Kính Hiền khóc qua một lần, là sau lễ tang cha mẹ hắn, một mình trong đêm chạy tới trước mộ họ rơi lệ thương nhớ.

Dương Kính Hiền lau mặt, hít sâu, lại bắt đầu cười, vừa cười vừa lắc đầu.

Hứa Ái Nùng không hiểu thế nào, nghi ngờ hắn nửa năm này có phải vô cùng đè nén hay không, cẩn cẩn dực dực đề nghị:” Hay là chúng ta là mời chuyên gia tâm lý …”

Dương Kính Hiền hanh hanh cái mũi nói:” Khỏi, tôi không sao.”

Hứa Ái Nùng thấy lông mi hắn còn ẩm uớt, hỏi:” Thật sao?”

Dương Kính Hiền bắt đầu khởi động xe nói:” Đi, xem đá bóng.”

Trong lòng Hứa Ái Nùng cảm thấy không được tự nhiên, hậm hực ồ một tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN