Tương Kính Như Tân - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Tương Kính Như Tân


Chương 7


Từ trên xuống dưới Dương gia tất cả mọi người đều cho là Hứa Ái Nùng chỉ là tức giận chút xíu, tạm thời bỏ đi rất nhanh sẽ quay lại, nhưng thời gian trôi qua, Dương Kính Hiền lại mang người mới về, quản gia bọn họ có chút đoán không ra. Vân Ẩn mới tới cùng Hứa Ái Nùng hoàn toàn không phải cùng một kiểu, Hứa Ái Nùng tính cánh càn rỡ, thích trêu ngẹo người khác, quản gia không quá ưa thích thiếu niên Vân Ẩn này, hoàn toàn không có khí thế của chủ nhân, sẽ quấn lấy Dương Kính Hiền động dục bất cứ chỗ nào, thể hiện ra chính là không thoát khỏi mác nam sủng. Thấy hai người này dáng vẻ ân ái méo mó, quản gia sẽ nổi da gà, đại khái là ít năm như vậy hắn sớm quen với Hứa Ái Nùng tính xấu.

Nội tâm của nữ đầu bếp cũng rất đau đớn, Vân Ẩn ăn rất ít, mặc kệ cô tốn bao nhiêu tâm ý làm món ăn, ông chủ mới này sẽ cầm đũa gắp một hai cái là thôi, đầu bếp có cảm giác thất bại, mấy lần muốn dò hỏi chỗ ở của Hứa Ái Nùng, cô muốn biết mọi thứ hắn ăn.

Có một lần cô hỏi Vân Ẩn mùi vị thức ăn có phải không hợp khẩu vị hay không, hắn trả lời cô không phải do mùi vị thức ăn, mà là hắn nhất định phải ăn uống điều độ, không được ăn quá nhiều.

Nữ đầu bếp nói tôi làm món ăn sẽ không béo, Hứa tiên sinh ăn rất nhiều cũng không béo lên.

Vân Ẩn cười lạnh một tiếng, nói, tôi không phải hắn.

Đêm hôm đó Vân Ẩn than thở với Dương Kính Hiền khẩu vị món ăn không hợp, hắn muốn đổi người, Dương Kính Hiền nói rõ cô ở Dương gia đã nhiều năm, Dương gia già trẻ đều quen cô, em không thích, vậy kêu thêm một người nữa, cho nghỉ việc là không thể.

Chưa đến vài ngày sau nữ đầu bếp bỗng dưng thấy có một đầu bếp mới ở phòng bếp, tay nghề cao, giống như đầu bếp của khách sạn năm sao, còn nói cô thái rau không đúng phương pháp.

Nữ đầu bếp bị tổn thương, cô thu dọn túi nhỏ, nghe Hứa Ái Nùng ở nơi đó liền tìm đến hắn.

Hứa Ái Nùng đang dựa vào sách dạy nấu ăn tự mình làm, thấy cô đến, đương nhiên bất ngờ.

Nữ đầu bếp nói tiên sinh tôi đến nấu ăn cho anh.

Hứa Ái Nùng hỏi vì sao cô không ở Dương gia nữa, nữ đầu bếp chỉ cắm đầu vào làm đồ ăn cho hắn, xong xuôi lại bắt đầu giúp hắn dọn dẹp gian phòng, giặt quần áo, một câu cũng không nói.

Trong lòng Dương Mộ Hiền rất không vui, hắn tới bây giờ đều không đi quản việc riêng của Dương Kính Hiền, ở trong ký ức của hắn, Hứa Ái Nùng cũng không có tức giận, cho nên hắn càng không cần xía vào. Nhưng hắn thật chịu không nổi Vân Ẩn này, giống như nữ nhân không nói, còn cảm giác mình là ảnh đế, nói chuyện ở nhà cũng giống như đang diễn. Hắn nghi đầu óc Dương Kính Hiền có phải bị hư rồi hay không, đây là nếm cái vị quái gì đây.

Dương Kính Hiền thích Vân Ẩn ở điểm gì nhất chứ, Dương Kính Hiền thích dịu dàng ngoan ngoãn, thích ân cần quan tâm, thích đối phương ở trên giường thái độ hợp tác mặc mình lăn qua lăn lại. Hứa Ái Nùng thì căn bản không có thể làm được như vậy.

Dương Mộ Hiền nhớ Hứa Ái Nùng, loại nhớ này không phải là hắn nhớ chị dâu mình mà là một loại thuần túy, một nam nhân nhớ người trong lòng. Hắn nói chia tay với tiểu tình nhân của mình, bị tiểu tình nhân mang theo người chặn hắn ở đầu hẻm đánh, hắn xém bị cục gạch đập cho bể đầu.

Hứa Ái Nùng nhận được điện thoại, vội vã tới bệnh viện xem hắn, cho một đập lên vết thương vừa được khâu xong, bác sĩ bên cạnh bị doạ hết hồn. Hứa Ái Nùng nói:” Nhị thiếu cậu thật là cho Dương gia sĩ diện a, cậu là tình thánh hả.”

Dương Mộ Hiền nói:” Anh đừng đưa tôi về nhà, được không?”

Dương Kính Hiền thấy dạng này của hắn, nhất định sẽ muốn làm việc gì đó.

Dương Mộ Hiền quấn lấy Hứa Ái Nùng, thế nào cũng phải đi cùng, Hứa Ái Nùng muốn đem hắn ném ở một quán rượu, lập tức Dương Mộ Hiền la đau đầu, chết sống không cho người đi. Hứa Ái Nùng không còn cách nào đành phải mang hắn về nhà trọ nhỏ của mình.

Quản gia đợi đến mười hai giờ, chưa thấy tiểu thiếu gia trở về, liền gọi điện tìm người. Dương Kính Hiền không cho phép hắn qua đêm ở ngoài.

Dương Mộ Hiền nói đêm nay tôi không về.

Quản gia nói cậu phải nói cho tôi địa chỉ, bên ngoài loạn như vậy, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm.

Dương Mộ Hiền nói yên tâm đi, tôi ở chỗ của Hứa Ái Nùng.

Quản gia là người hiểu biết, trong đầu cũng lộp bộp một cái liền nói:” Nhị thiếu cậu có thể nghìn vạn lần đừng làm chuyện sai trái, hắn chính là trái tim của anh cậu, là chị dâu của cậu, đừng cầm dao đâm vào tim anh trai cậu.”

Dương Mộ Hiền phiền não, một chút thì cúp điện thoại.

Tin tức Dương Kính Hiền muốn đính hôn càng truyền càng thịnh, bản thân hắn không đề cập đến, người bên cạnh đều cũng không yên. Trương Vãn Tình là nữ nhân vật chính của scandal, trong lòng rất sung sướng vì chuyện đính hôn này không phải mình tung ra, cô không thấy Dương Kính Hiền, nhưng lại nghĩ không có lửa làm sao có khói, tối thiểu Dương Kính Hiền cũng không có làm sáng tỏ đi phủ định chuyện này.

Như cô dự đoán Hứa Ái Nùng sẽ cái nhau với Dương Kính Hiền, để thoát khỏi hắn, Dương Kính Hiền không tiếc dâng tặng một nửa tài sản của mình, Trương Vãn Tình nghĩ nếu mình làm vợ hiện nội trợ, nhất định sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa.

Cho nên nghĩ đến Vân Ẩn, cảnh giác, Dương Kính Hiền nếu là cũng đối hắn giống với Hứa Ái Nùng hào phóng như vậy, tài sản của Dương gia điểm này không được để cho hắn phung phí hết sạch được.

Cô lén lút tìm Vân Ẩn.

Vân Ẩn rất không lễ nghĩa với cô, câu nói đầu tiên đã chặn cô:” Cô vào cổng chính Dương gia được mấy lần.”

Trương Vãn Tình có chút bối rối, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ, nói:”Cậu đừng quên, Hứa Ái Nùng ở Dương gia vài chục năm, còn như thường bị đuổi khỏi cửa.”

Vân Ẩn nói:” Đó là hắn ngu xuẩn.”

Trương Vãn Tình nói:” Dù cậu so với hắn thông minh gấp vạn lần, cuối cùng cũng chỉ là đàn ông, có thể thấu được hết sao, rốt cuộc chỉ là nam sủng thôi.”

Lời này của cô chạm phải nỗi đau thầm kín của Vân Ẩn, trước kia hắn rất hận Hứa Ái Nùng, bởi vì Dương Kính Hiền đối với Hứa Ái Nùng rất đặc biệt, thật vất vả đợi đến lúc họ chia tay, lại hết lần này đến lần khác còn có một con đàn bà không thức thời tới khuấy đảo.

Trương Vãn Tình nói:” Cậu cảm thấy mình không giống những kẻ khác? Tôi nghe nói, Dương Kính Hiền đã từng đem cậu lên giường Hứa Ái Nùng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn đồng ý, tôi sẽ không ngại chuyện hai người vẫn giữ loại quan hệ này, là đàn ông mà, có mấy người không vụng trộm bên ngoài chứ.

Vân Ẩn chưa nói, Trương Vãn Tình cảm giác mình đã thắng.

Không lâu sau, “Mộ Thượng” dính phải khủng hoảng nghiêm trọng, một cảnh diễn với đạo cụ làm diễn viên bị thương, minh tinh đang hot Trương Vãn Tình bị huỷ dung.

ANGIE trước tiên báo cáo cho ông chủ, lúc Hứa Ái Nùng nghe điện thoại thì thở gấp, hắn đang hưởng thụ sự phục vụ của Dương Kính Hiền.

ANGIE nói:” Anh còn có tâm tư chơi bời, đã xảy ra chuyện! Trương Vãn Tình bị huỷ dung rồi!”

Hứa Ái Nùng cả kinh, kẹp chặt khiến Dương Kính Hiền buồn bực hừ một tiếng.

ANGIE nổi khùng nói:” Tôi chấp nhận lý do ngoài ý muốn, đừng để cho tôi biết là do kẻ nào, nếu không tôi thao mười tám đời tổ tông nhà hắn!”

Hứa Ái Nùng nói:” Trước tiên cô chặn tin tức, tôi đi một chuyến đến bệnh biện.”

Hắn cúp điện thoại liền đẩy Dương Kính Hiền ra, Dương Kính Hiền hết sức bất mãn, hỏi:” Đây là sao.”

Hứa Ái Nùng mặc quần áo, lãnh đạm nói:” Nội bộ “Mộ Thượng” xảy ra chuyện, anh bây giờ không có quyền can dự vào.”

Dương Kính Hiền nói:” Tôi chỉ quan tâm một chút cũng không được?” Hắn nghe được tiếng ANGIE nói lớn trong điện thoại.

Hứa Ái Nùng không lên tiếng, mặc quần áo xong liền lấy chìa khoá trên bàn lao ra ngoài.

Trương Vãn Tình bị ngiêm trọng, khi Hứa Ái Nùng chạy tới bệnh viện, bác sĩ đã tiêm cho cô liều an thần nếu không khi cô tỉnh táo sẽ điên cuồng không người nào có thể lại gần. Suzanne cùng phó đạo diễn đợi ở bên ngoài, thấy hắn tới, đều đứng dậy gọi ông chủ.

Hứa Ái Nùng nghe Suzanne nói qua, đúng là bị tạt axit là một cảnh diễn, nhưng không biết tại sao lại có thể thành thật, thùng kia để dưới đất, nhiều người đi qua đi lại không biết là ai đụng tay đụng chân, đạo diễn bị doạ sợ, nói cũng không mạch lạc.

Hứa Ái Nùng hỏi:” Báo cảnh sát sao?”

Suzanne nói:” An phó tổng chờ anh tới quyết định.”

Hứa Ái Nùng ngồi bên giường bệnh, nhìn Trương Vãn Tình này khuôn mặt nhỏ nhắn vốn lẽ xinh đẹp bây giờ hoàn toàn thay đổi, trong lòng có một luồng lửa vô danh nổi lên, phân phó Suzanne nói:” Hãy báo cảnh sát điều tra!”

Suzanne theo hắn gần mười năm, rất ít khi thấy hắn tức giận như thế này, vội vàng nói:” Tôi lập tức đi!”

Hứa Ái Nùng dặn dò bác sĩ giữ bí mật, hắn ở cạnh Trương Vãn Tình, một lát sau ANGIE cũng tới, trên mặt đầy sát khí.

Hứa Ái Nùng hỏi: “Cô suy nghĩ cho thật kỹ, cô ta gần đây có phải gây xích mích với ai hay không?”

ANGIE nói:” Cô ta đối nhân xử thế cũng coi như khéo léo, ngay cả có thù oán cũng không đến mức hãm hại như vậy, một diễn viên, khuôn mặt bị huỷ thì còn lại cái gì hả.”

Hứa Ái Nùng hỏi:” Vậy còn cô, có hoài nghi ai không?”

ANGIE dựa tường thở dài, nói:” Đã hỏi hết rồi, nhiều người lẫn lộn…”

Hai người nói chuyện không lớn, Trương Vãn Tình không biết tỉnh lại khi nào, đột nhiên mở miệng nói:” Vân Ẩn.”

Lông mày Hứa Ái Nùng giương lên, ANGIE cũng lập tức đứng thẳng.

Ánh mắt Trương Vãn Tình lăng lăng nhìn trần nhà, nói:” Đúng, là tên tiểu tiện nhân đó!”

Hứa Ái Nùng không có phòng bị đột nhiên Trương Vãn Tình lên cơn, có chút tránh né không kịp, ANGIE vừa vội vàng đến bảo hộ hắn, vừa gọi bác sĩ.

Hai người áo trắng tiến vào, thuần thục khống chế tiêm cho Trương Vãn Tình thuốc an thần.

Chờ mọi người bình tĩnh, Hứa Ái Nùng mới nhích lại gần an ủi:” Vãn Tình, cái gì cũng đừng nghĩ, dưỡng thương cho tốt, công ty sẽ mời bác sĩ giỏi nhất cho cô.”

Trương Vãn Tình ngáp một cái, tác dụng của thuốc khiến cô không cách nào trả lời hắn.

Khi Hứa Ái Nùng rời bệnh viện để ANGIE đi điều tra Vân Ẩn một chút, nếu quả như lời Trương Vãn Tình nói thì sẽ lập tức báo cảnh sát bắt người.

ANGIE nhắc nhở hắn:” Anh nghĩ chút thêm nữa, nếu thật là Vân Ẩn, bình luận của truyền thông sẽ ảnh hưởng xấu tới “Mộ Thượng”.

Hứa Ái Nùng dừng lại một chút, nói:” Cô đặt bẫy, trước cùng hắn huỷ hợp đồng.”

ANGIE nói:”Còn chưa biết có phải chính hắn hay không, hiện nay vội vàng làm? Anh không nên để tình cảm riêng tư thao túng.”

Hứa Ái Nùng yên lặng nhìn cô:” Tôi biết cô không nỡ bỏ Vân Ẩn, tốn nhiều công sức nâng đỡ hắn như vậy.”

ANGIE rất nghiêm túc:” Anh cho tôi một cái động cơ, tại sao hắn muốn làm như vậy.”

“Trương Vãn Tình muốn đính hôn cùng Dương Kính Hiền.”

ANGIE bất đắc dĩ nói:” Theo như logic của anh thì người đầu tiên huỷ dung của Trương Vãn Tình phải là anh mới đúng.”

Hứa Ái Nùng lạnh lùng:” Có muốn tôi tặng chỗ ngồi ông chủ này cho cô?”

ANGIE không châm chọc hắn nữa. Bình thường chơi đùa sẽ xưng huynh gọi đệ, thời điểm mấu chốt Hứa Ái Nùng phải ra dáng ông chủ.

Hứa Ái Nùng gọi điện cho Dương Kính Hiền, trực tiếp nói cho hắn biết:” Trương Vãn Tình cho rằng là Vân Ẩn làm.”

Dương Kính Hiền ngừng một chút, nói:” Tôi đã biết.”

Dương Kính Hiền đi đón Vân Ẩn tan ca, không có trở về Dương gia mà dẫn hắn đến bờ biển.

Vân Ẩn nhu thuận cười hỏi:” Vì sao muốn dẫn em đến đây?”

Dương Kính Hiền dựa vào ô tô hút thuốc, hỏi:” Có phải em làm hay không?”

Vân Ẩn hỏi:” Làm cái gì?”

Dương Kính Hiền nói:” Trương Vãn Tình.”

Vân Ẩn không tin nhìn hắn, vành mắt chậm rãi ứ lệ:” Ngài hoài nghi em?”

Dương Kính Hiền hạ mi mắt:” Tôi chỉ hỏi có phải em hay không.” Hắn tin Hứa Ái Nùng, cho dù đó chỉ là trực giác.

Vân Ẩn khóc hỏi: ” Ai nói với ngài? Có phải Hứa Ái Nùng không? Vì sao không tin em, hắn muốn chia rẽ quan hệ hai ta!”

Dương Kính Hiền đột nhiên cười gượng, chia rẽ? Trong lòng Hứa Ái Nùng có một chút ý niệm ghen tuông như vậy, bọn họ cũng không ra thành như bây giờ.

Vân Ẩn vẫn khóc không ngừng: ” Em thừa nhận cô ta có tới tìm, nói rằng hai người phải đính hôn, muốn em rời đi, em không chịu, cô ta nói em chỉ là một nam sủng không đủ sức. Cái gì em cũng không cần, chỉ muốn theo anh, vì sao không tin em?”

Dương Kính Hiền lòng dạ sắt đá, ngay cả trên mặt cũng không có chút lưu động nào:” Ngày mai tự đi tìm chỗ ở. Sau này lo mà làm việc.”

Hắn một mình lên xe, từ gương chiếu hậu nhìn cái dáng người gầy yếu bị gió lớn thổi vào, hắn nhíu mày thật sâu. Như thế cũng không có mất đi một đứa trẻ ngoan tri kỷ, hắn đã rất mệt mỏi, muốn mở lòng, nghĩ muốn tìm một người tới làm ấm giường, giống như một mùa đông năm trước, bởi vì nằm chung giường với Hứa Ái Nùng đến cái chăn cũng giành nhau sau đó trực tiếp trong chăn lột quần của đối phương.

Dương Kính Hiền nhếch khoé miệng, hôn một cái lên chiếc nhẫn, trong lòng cảm thấy đau đớn.

Trong giới giải trí trước nay chuyện gì cũng lan truyền rất nhanh, chưa chắc là sự thật, nhưng mỗi bài tít lại đều giống như nhau.

Hứa Ái Nùng làm việc cấp tốc, ngày xảy ra sự cố đã nhanh chóng liên lạc với người cấp dưới ở Mỹ, mua vé máy bay, sáng hôm sau sẽ đưa Trương Vãn Tình đi.

Chờ truyền thông tìm ra được tên bệnh viện, chỉ là theo lời kể vu vơ của bác sĩ:” Từ khi xảy ra sự cố vẫn luôn có một người đàn ông anh tuấn phụng bồi cô ấy, người ta gọi hắn là ông chủ.

Dựa vào viết lách để kiếm bát cơm ăn các phóng viên ra sức tưởng tượng, có nói:” Ông chủ đó chính là chủ mới của “Mộ Thượng”, Trương Vãn Tình nhất định là bị hắn nhìn trúng, quá được sủng nên bị người trả thù. Có người nói Hứa Ái Nùng khi làm phó tổng vô cùng loạn bậy, không chỉ lăng nhăng với nhiều nghệ sĩ, đến chủ tịnh “Mộ Thượng” Dương Kính Hiền cũng có một chân, hiện tại hắn khẳng định muốn chiếm ngọc nữ Trương Vãn Tình, cô thề chết không theo nên bị huỷ dung. Có phiên bản thậm chí còn thành thật nói, Hứa Ái Nùng vì không cam tâm Dương Kính Hiền bỏ rơi mình, vừa nghe thấy Dương Kính Hiền muốn đính hôn, lập tức ra tay trả thù, ngay cả lời bác sĩ nói, Trương Vãn Tình vừa thấy Hứa Ái Nùng liền công kích tới hắn… Các loại đồi đãi ùn ùn tuôn ra.

Hứa Ái Nùng luôn luôn khiêm tốn, trái lập với bên ngoài “Mộ Thượng” thì phong bế ký túc xá, hắn ở trong nhà, mỗi ngày ôm macbook ngồi trước cửa sổ chơi game, giao toàn quyền quản lý cho ANGIE phụ trách, Suzanne giúp hắn theo dõi ANGIE, cô là thư ký của hắn, đại khái cũng là người duy nhất không phản bội hắn.

Nữ đầu bếp mỗi ngày đi siêu thị mua đồ ăn đều bị hù, sau khi trở về thì hỏi Hứa Ái Nùng:” Ngài với Dương tiên sinh đều là có cuộc sống như vậy hả?”

Hứa Ái Nùng trở mình đọc tin nhắn ở điện thoại, đều là của Dương Kính Hiền, Hứa Ái Nùng không muốn nghe điện thoại, hắn lại gửi tin nhắn.

Ở nơi nào. Bây giờ có được hay không. Không an toàn. Lo cho cậu.

Hứa Ái Nùng đọc từng cái, chán ngán thấy có tin mới, mở ra xem, Dương Kính Hiền nói:” Trả lời điện thoại, hoặc gửi tin, đừng làm tôi sợ.”

Hứa Ái Nùng rút ngón tay về: Rất tốt, chớ đọc.

Dương Kính Hiền nghe thấy tiếng điện thoại kêu, vội vàng lật người, thấy bốn chữ này thì cảm xúc đan xen. Thừa dịp người đó đồng ý, hắn nhanh chóng gửi lại:” Trong nhà an toàn, để quản gia tới đón cậu, đang ở chỗ nào?”

Hứa Ái Nùng cười lạnh một tiếng, nhíu mày với cái điện thoại, ném nó sang một bên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN