Tướng Môn Độc Hậu
Chương 7: Quảng Văn đường
Đáng tiếc Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân đều là võ tướng thế gia, đại ca Thẩm Khâu nhìn thấy sách vở học khiến thầy dạy đau đầu. Thẩm Diệu từ nhỏ đã được lão phu nhân nuôi dưỡng bên người, Thẩm lão phu nhân là đào hát, chữ to không nhìn được một cái. Thẩm Diệu học vỡ lòng đều là tam phu nhân Trần Nhược Thu dạy ,tam thẩm xuất thân thư hương thế gia, mà khi dạy Thẩm Diệu liền dạy những từ tối nghĩa, khó hiểu. Đứa nhỏ vốn mải chơi lại dễ tự ái, không kiên nhẫn, dạy đi dạy lại, dạy đến mức Thẩm Diệu hoàn toàn chán ghét việc đọc sách viết chữ.
Tam phòng thấy nàng không thích đọc sách,cũng không miễn cưỡng,chỉ bảo nàng chú ý đến chi phí ăn mặc. Mười năm trôi qua sống cuộc sống kiều tiểu thư. Sau lại đến tuổi đi quảng văn quán, Thẩm Diệu đều theo không kịp bài giảng của các tiên sinh, so với đệ tử năm nhất còn không bằng, sau bị các đồng học thường xuyên cười nhạo. Nàng càng không thích học nữa,từ đó có tiếng vụng về ở Định kinh.
Thẩm gia có ba vị tiểu thư. Thẩm Thanh, Thẩm Diệu cùng Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt tài danh lan xa, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều biết không gì không giỏi.
Thẩm Thanh tuy rằng không có xuất chúng như Thẩm Nguyệt, nhưng cũng không kém, có đôi tay thành thạo nữ công tuyệt hảo. Có thể so với các tú nương, còn có thư tính cũng là hạng nhất. Mọi người đều nói về sau nàng gả cho người ta làm chủ mẫu, thư tính càng tốt, càng đem lại nhiều niềm vui cho nhà chồng, cho nên Thẩm Thanh cũng có thể coi là nữ tử hàng đầu.
Mọi người đều nói về sau nàng gả cho người ta làm chủ mẫu, thư tính càng tốt, càng đem lại nhiều niềm vui cho nhà chồng, cho nên Thẩm Thanh cũng có thể coi là nữ tử hàng đầu.
Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh càng xuất chúng, Thẩm Diệu lại càng có vẻ không có sở trường gì. Thậm chí ngay cả thứ nữ đại phòng Thẩm Đông Lăng cũng không bằng. Trên xe ngựa,Kinh trập hỏi:
“Tiểu thư , tại sao đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư không đi cùng. Chẳng lẽ bất hòa sao ?”
Ngày thường, Thẩm Diệu đều cùng Thẩm Thanh Thẩm Nguyệt ngồi chung một chiếc xe ngựa ,
Thẩm Diệu thì cảm thấy tỷ muội thật tốt. Dũng cảm đi cùng mình k ngại chê cười . Mà Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh, ước chừng là bởi vì, nếu có muội muội vụng về phụ trợ, các nàng tự nhiên sẽ có vẻ ưu tú hơn đi.
Nhưng hôm nay, Thẩm Diệu ngay cả lá phải lá trái cũng không suy nghĩ.
“Vốn cũng không phải là người chung một mái hiên. Đi đường cũng khác, làm sao có thể đồng hành?”
Kinh trập thè lưỡi, không biết vì sao. Lời nói tiểu thư nhà mình càng lúc càng làm cho nàng khó hiểu, bất quá nàng cảm thấy như vậy rất tốt.Thẩm Diệu tính tình quá mức yếu đuối, mọi việc đều bị nhị phòng cùng tam phòng đắn đo làm chủ, nay rơi xuống nước một hồi,tự mình đã có chủ ý như vậy mới đúng, đại phòng đích nữ,địa vị so với tiểu thư khác đều cao thế nào có thể lại vùng về được.
Trong một xe ngựa khác, Thẩm Nguyệt vén mành xe vụng trộm nhìn phía sau, nhẹ giọng nói:
“Đại tỷ, Ngũ muội theo ở phía sau đấy.”
“Nàng là cố ý đi theo khiến ta phát cáu.”
Thẩm Thanh hừ lạnh một tiếng,trước mặt Thẩm Nguyệt ả chưa bao giờ che giấu sự khinh thị của mình
“Tùy nàng đi, dù sao cuối cùng người mất mặt cũng không phải ta.” Thẩm Nguyệt lo lắng nói:
“Nhưng là nàng bị phong hàn, huống hồ chuyện này, Định vương điện hạ……”
“Thẩm Nguyệt?”
Thẩm Thanh nói:
“Trong lòng ngươi thế nào tưởng ta không biết sao? Cũng đừng ở đây giả làm người tốt. Ngươi nếu thực để ý đau lòng nàng, ngươi đi qua xe ngựa bồi nàng aa. Đừng cùng ta lải nhải”
Thẩm Nguyệt cắn môi, cúi đầu, không nói nữa . Xe ngựa chạy non nửa canh giờ, rốt cuộc đến quảng văn quán. Canh giờ còn sớm, tiên sinh còn chưa bắt đầu xin âm dương. Các đệ tử năm hai thất thất bát bát, ở trong học đường ngồi nói chuyện. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh vừa đến, lập tức có vài nữ hài tử thân thiện vây quanh các nàng. Quảng Văn đường , Thẩm Nguyệt tài danh đứng thứ nhất, xinh đẹp, tính tình lại khiêm tốn ôn nhu, tự nhiên được mọi người hoan nghênh.
Thẩm Thanh tuy rằng tài học không xuất chúng bằng Thẩm Nguyệt. Nhưng làm việc lại có nhiều khả năng, xử sự khéo đưa đẩy,các quý nữ khác cũng thực thích nàng. Một nữ tử mặc phấn y nói:
“Nguyệt nhi, hôm nay sao không thấy Thẩm Diệu?”
Ngày thường Thẩm Diệu tựa như một nha hoàn thường đi theo bên người hai tỷ, muội. hôm nay không thấy, có chút kỳ quái.
“Sợ là không có mặt mũi đến đây đi.”
Nói lời này là một nữ tử diện mạo xinh đẹp, giọng cũng là có chút cao, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo:
“Nghe nói nàng nhìn lén Định vương điện hạ,không may rơi xuống nước, bị phong hàn còn chưa tốt chứ không phải là không có mặt mũi gặp người khác đi.”
” Bội Lan, không phải như vậy ……” Thẩm Nguyệt lắc đầu.
“Ngươi chính là rất che chở muội muội ,”
Dịch Bội Lan nói:
“Một người vụng về như vậy. Căn bản không giống tiểu thư Thẩm gia các ngươi, ngươi còn thời thời khắc khắc che chở. Bất quá nàng cũng thật giỏi để người khác đại khai nhãn giới, ngày thường có vẻ sợ hãi nhu nhược, gặp được Định vương điện hạ liền mười phần dũng cảm, không biết , còn tưởng rằng là cô nương nhà nghèo không được ai dạy dỗ. Thật không có giáo dưỡng.”
Lời này nói có chút nghiêm trọng , Thẩm Thanh nghe vậy cười nói:“Ngũ muội chỉ là nhất thời không suy nghĩ thôi.”
“Ta xem là vì Thẩm tướng quân cùng phu nhân không ở bên người giáo dưỡng đi,”
Một cô gái khác bên cạnh chen vào:
“Quản giáo không tốt nên ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ nàng ta cũng không biết.”
“Thải huyên lời này không đúng,”
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng ôn nhu mở miệng:
“Tuy rằng đại bá phụ cùng bá mẫu không ở Định kinh, nhưng Ngũ muội muội cũng là được tổ mẫu nuôi dưỡng bên người, nương ta cùng nhị thẩm chưa lúc nào lơ là việc quản giáo.”
Ý ngoài lời, chính là Thẩm Diệu trời sinh không biết liêm sỉ . Quả nhiên, Thẩm Nguyệt vừa dứt lời. Dịch Bội Lan đã la lên:
“Thật kỳ quái, cùng là một nhà giáo dưỡng .Nguyệt nhi, Thanh nhi, các ngươi cùng Thẩm Diệu thật đúng là cách biệt một trời. Vậy đại khái theo lời tiên sinh chính là:
“Bùn nhão không trát nổi tường đi.”
Nàng nói xong, một vòng quý nữ vây quanh đều khanh khách cười rộ lên. Ngay cả vài thiếu niên đều nhịn không được ghé mắt. Ngay sau đó, liền nghe được có người hô:
“Xem kìa, Thẩm Diệu đến đây!”
Tất cả mọi người tâm tình muốn xem kịch vui đều hướng phía cửa. Liền gặp một cô gái, mặc áo thêu chim nhạn trên mây sắc đỏ thẫm. Bên ngoài khoác kiện áo choàng thêu lan thẫm chậm rãi đi tới
Nhan sắc như vậy đối với nữ tử mà nói không khỏi có chút cảm giác già . Hơn nữa Thẩm Diệu lại tròn tròn. Không nghĩ tới tiểu hài tử như nàng lại mặc trộm quần áo của trưởng bối. Nàng bước rất chậm, từng bước nhẹ như lướt qua lại cực có phần lượng, nói không nên lời. Tự dưng cảm thấy tự có loại khí chất ung dung. Bước chân nhẹ nhàng ,đôi mắt cún con ngập nước không gợn sóng hay sợ hãi giống như đầm đen không thấy đáy khiến mọi thứ đều như hút vào đó. Đúng, giống mãnh thú thu nanh vuốt.
Ngũ quan như trước vui vẻ, khuôn mặt tròn tròn rất đáng yêu,lại tìm không ra dấu vết vụng về nào trên người, bởi vì còn chưa trổ mã, phối hợp với dáng vẻ đoan trang, lại ngoài ý muốn sinh ra khí chất dịu trầm tĩnh. Không còn vụng về ,giống như là……Một quý phu nhân địa vị cao, hoặc là bộ dáng đương gia chủ mẫu.
Học đường dần dần an tĩnh lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!