Tướng Quân Lệnh
Chương 28
Bên ngoài viện, Trần Tắc Minh cùng Đỗ Tiến Đạm cũng thấy được trong trời đêm kia như sao băng chợt lóe qua sáng lạn rực rỡ, Trần Tắc Minh ngưng mắt nhìn không nói gì, Đỗ Tiến Đạm đã thấp giọng tự nói: “Xúi giục thành công ……”
Trần Tắc Minh thu hồi ánh mắt, khó có thể tin nhìn hắn, cẩn thận cân nhắc một lát rốt cuộc nhịn không được nói: “Ngụy Huy nghe nói là tâm phúc ái tướng của Triều thân vương, ở trong triều cũng có danh dũng tướng, lẽ nào lại dễ dàng phản chủ nhân như thế ?”
Đỗ Tiến Đạm mỉm cười: “Thật khéo là Dương đại nhân trước khi đi cũng nói tương tự như vậy.”
Trần Tắc Minh tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
Đỗ Tiến Đạm tiếp tục nói: “Vì thế hắn xin vạn tuế mười dũng sĩ thấy chết không sờn, nói Ngụy Huy một khi không theo, liền lập tức lấy trọng trùy kích sát [đánh chết], lập người khác làm soái.”
Trần Tắc Minh vừa nghe, càng là giật mình, thầm nghĩ Dương Như Khâm người kia không đến nhược quán chi năm [20 tuổi], tay trói gà không chặt, kiến thức thủ đoạn thế nhưng đã ngoan tuyệt đến tận đây, cũng không biết là nên khen hay là nên thán [than thở].
Đỗ Tiến Đạm thở dài: “Ngụy Huy có một viên phó tướng từng là môn sinh của ta, sau vì hắn bỏ đường văn mà theo nghiệp võ, một lòng luồn cúi quay đầu làm môn hạ của Triều thân vương.
Dương đại nhân hỏi rõ tính tình người này, liền muốn ta tự tay viết một phong thư, nói là muốn tiếp nhận người này……!Nếu ta đoán không lầm, người này hiện tại……!Đã là tân đại soái kia của bốn vạn binh sĩ.”
Trần Tắc Minh lúc này mới giật mình, những chuyện tiếp theo thì cũng đơn giản, ít ỏi vài lời mà thôi, chỉ nhất giới văn sĩ mà có thể xúi giục vạn người bên trong đoạt soái, kế hoạch như vậy thật sự là hiểm đến cực điểm, chỉ nghe đã để người líu lưỡi không thôi.
Bất quá hoặc là vì nguyên nhân như thế, người thường không dám nghĩ cũng không thể nghĩ đến, ngược lại mới tạo cơ hội thành công cho Dương Như Khâm.
Cái gọi là binh đi nước cờ hiểm, mỗi người đều biết lại không hẳn nghĩ đến, lại hoặc là nghĩ đến lại không hẳn làm được.
Y lơ đãng nhớ tới trước khi xuất hành Dương Như Khâm hướng chính mình chém ra một kiếm kia, trong giây lát ý thức được cái gì, bỗng nhiên đứng dậy, cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên trên lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.
Một khắc kia kiếm chỉa ngay cổ họng, phía sau cửa không mở, giờ phút này nếu như có mấy người từ phía sau đánh tới, nhất định là một kích mà trúng.
Y có thể tưởng tượng, Ngụy Huy chính là chết trong một nháy mắt tương tự như vậy.
Chỉ một khoảnh khắc khinh địch.
Sau gáy y có cảm giác rờn rợn, sờ sờ đầu âm thầm tự nhủ, may mắn một khắc kia Dương Như Khâm chỉ là thử một lần.
Đang suy nghĩ thì hoàng đế đã từ trong viện đi ra, Ngô vương đi theo phía sau hắn không xa.
Khi hoàng đế bước ra cửa, nhóm vệ sĩ ngăn cản phía sau hắn, đem hai cánh cửa sơn đỏ của đại môn đóng lại.
Chỉ cách có vài bước, Ngô vương tuổi trẻ trên mặt hiển lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn nhắc lên vạt áo chạy tới, mà đại môn ngay tại phía trước hắn trong nháy mắt,”Phanh” một tiếng, gắt gao khép kín.
Nội môn truyền đến đập cửa dồn dập, Ngô vương tính trẻ con chưa thoát thanh âm mang theo tiếng khóc kêu: “Hoàng đế ca ca, hoàng đế ca ca mở cửa đi ! !”
Hoàng đế nét mặt âm trầm đứng ở trước cửa, làm như không nghe thấy, hắn quay lưng về phía tiếng kêu khóc kia, không hề quay đầu lại.
Trần Tắc Minh nghênh đón, kinh ngạc ướm lời: “Vạn tuế?”
Hoàng đế một phen đẩy y ra, dồn dập đi về phía trước vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người chỉ vào tẩm cung Thái Hậu:”Đốt ! ! Một kẻ cũng không lưu ! !”
Tất cả mọi người giật mình.
Trần Tắc Minh cảm thấy mờ mịt, không khỏi nhìn Đỗ Tiến Đạm liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy Đỗ Tiến Đạm hơi hơi thở dài một tiếng, nhưng trên mặt không có một chút thần sắc ngoài ý muốn nào, hiển nhiên hai người sớm đã thương lượng qua việc này.
Trần Tắc Minh trong lòng trầm xuống, muốn tiến lên góp lời.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn cung đình, nhẹ giọng nói: “Nếu có bất cứ kẻ nào……!chạy thoát……!Các ngươi liền mang đầu tới gặp trẫm!” Dứt lời, ngẩn ngơ nhìn một lát mới phẩy tay áo bỏ đi.
Đỗ Tiến Đạm vô thanh phất tay, khiến binh sĩ khiêng đến củi lửa, chất đống ở ngoài cửa.
Trần Tắc Minh đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng hoàng đế đi xa, lúc này mới chân chính phản ứng lại được.
Trước đây tuy rằng trên chiến trường giết người vô số, nhưng chuyện ngỗ nghịch hỏa thiêu cung điện Thái Hậu như vậy lại nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong lòng bang bang kinh hoàng khiến mồ hôi tuôn ra như tắm, bước nhanh đi phía trước đuổi theo hai bước, lại bị người kéo lấy ống tay áo.
Y quay đầu lại, Đỗ Tiến Đạm đang nhìn y, lắc lắc đầu.
Trong viện tiếng hô càng lúc càng hỗn độn, hiển nhiên tất cả mọi người vì Ngô vương gọi kêu mà cảm thấy được tình huống khác thường, phân phân chạy vội tới phía sau cửa, không ngừng mà điên cuồng gào thét đập cửa.
Trần Tắc Minh kinh ngạc nghe, rốt cuộc không đành lòng nói: “Nhưng……!Họ đều là vương gia……!Là Thái Hậu a !”
Đỗ Tiến Đạm vẻ mặt phức tạp nhìn y: “Ngươi cho rằng vạn tuế không biết?”
Trần Tắc Minh không nói gì.
Có binh sĩ đem đuốc đến, Trần Tắc Minh tiến lên vài bước ngăn trở hắn: “Đợi đã, ta đi tìm vạn tuế ! Một phen hỏa thiêu cho dù sạch sẽ thống khoái, nhưng thiên hạ dân chúng sẽ nói như thế nào, miệng người đời sau làm sao ngăn được !”
Đỗ Tiến Đạm thấy y chấp mê bất ngộ, lạnh lùng nói: “Ngươi đây là dẫn lửa thiêu thân.” [tự chuốc lấy tai họa] Nói đoạn rút cây đuốc trong tay binh sĩ kia ra, ném lên đống củi.
Trần Tắc Minh giẫm chân: “Đại nhân ! !”
Đỗ Tiến Đạm nói: “Lửa này nhất thời bán khắc còn chưa thể đem phòng ở thiêu sụp, vạn tuế còn chưa đi xa, có lẽ ngươi nhanh lên còn kịp.” Trần Tắc Minh trợn mắt nhìn Đỗ Tiến Đạm đang liếc mắt nhìn mình, chạy vội theo phương hướng hoàng đế ly khai.
Chạy vài bước, xoay người vừa nhìn đã thấy trước cửa cung hỏa diễm đã cháy phừng phực, quang ảnh chớp nhoáng quyến rũ dị thường.
Nội môn tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng mắng chửi bên trong viện ầm ĩ không ngừng, huyên náo như sôi trào, tiếng đập cửa thẳng như nổi trống đánh vào lòng người thình thịch không yên.
Bên ngoài trận lửa từng đội những binh sĩ đang không ngừng dùng phương thức hắt nước để ngăn cách thế lửa lan tràn ra bên ngoài, một tổ tiếp một tổ ngay ngắn có trật tự.
Đỗ Tiến Đạm một mình đứng lưng quay về phía y, bình tĩnh lại tàn khốc khoanh tay đứng ở ngoài đội hình, dưới chân hắn cái bóng mở rộng vô cùng, trong ánh lửa lắc lư lại hiện ra như hình dáng yêu thú dữ tợn.
Trần Tắc Minh hoảng sợ.
Đợi nửa đường đuổi theo hoàng đế, hoàng đế thản nhiên quét mắt nhìn y một thoáng, cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói: “Sáng mai còn có một trận chiến, tướng quân trước nghỉ ngơi đi thôi.”
Trần Tắc Minh đi theo phía sau hắn, nói: “Vạn tuế, kia rất……”
Hoàng đế cắt ngang lời y, “Dương Như Khâm chỉ xúi giục một đường trung quân, còn có gần bốn vạn địch nhân ở ngoài thành, bọn họ không biết dưới trướng Triều thân vương đã phản, nhưng thế lửa cực đại tối nay đã sáng rực cả trời đêm, ngoài thành cũng nhìn thấy được, khó tránh khỏi sẽ có đề phòng.
Ngày mai trời vừa sáng, tướng quân có thể dẫn quân tiến công.
Điện tiền tư có hai vạn quân, đều do tướng quân điều hành, đến lúc lâm trận liền cùng Dương Như Khâm tiền hậu giáp kích, đem tổn thất khống chế ở mức thấp nhất……!Chung quy đây đều là binh tướng của trẫm, là dùng để đánh người Hung Nô, không phải dùng để tự mình hại mình .”
Trước trận chiến hắn ra lệnh trật tự rõ ràng, an bài chu toàn như vậy, hiển nhiên là sớm đã suy xét cẩn thận, theo lý thôi chi, trận lửa ở hậu cung nói vậy cũng là nghĩ suy tận tường hậu quả.
Trần Tắc Minh trong lòng càng gấp, cúi đầu đáp ứng xong lại nói: “Thần có một lời không thể không nói……”
Hoàng đế nhíu mày: “Có chuyện ngày mai lại nói.”
Trần Tắc Minh bật thốt lên nói: “Đợi đến ngày mai đã cháy sạch cả rồi ! !”
Hoàng đế đột nhiên đứng vững chân bước, thật lâu không nói.
Trần Tắc Minh kinh giác chính mình ngữ khí thật sự quá khích, cuống quít quỳ xuống, “Thần đáng chết, nhưng thần cho rằng sự tình lần này truyền đi nhất định gây tổn hại thánh danh của vạn tuế, thật sự không phải……”
Hoàng đế chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn xuống y.
Trần Tắc Minh thấy ánh mắt hắn khác thường, không khỏi ngừng lại, kinh ngạc nhìn hoàng đế.
Hoàng đế hạ thấp người, hai người nhìn thẳng sau một lúc lâu.
Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ái khanh……!Ngươi còn truy lại đây lặp lại nhắc nhở, trẫm nên nói như thế nào ngươi……!Ngươi không phát hiện……!Trẫm từ ban đầu, liền một kẻ cũng không tính toán bỏ qua sao?”
Trần Tắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối, hoàng đế nâng tay vỗ về gương mặt y, như trấn an, rồi đứng lên vòng qua y bước đi.
Trần Tắc Minh sững sờ ở tại chỗ, sau một lúc lâu mới có thể nhúc nhích, ngốc một hồi, cúi đầu khẽ thở dài một hơi.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt của hoàng đế nửa điểm tiếu ý cũng không có, tràn đầy sát khí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!